Tuấn mở mắt tỉnh giấc và cảm thấy mình mẩy còn đau ê ẩm, anh đảo mắt nhìn xung quanh và nhận ra không có ai ở bên cạnh mình. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua ô cửa bếp những tia yếu ớt, anh nhận ra trời đã sáng hẳn rồi, cơn mưa đã tạnh nhưng vẫn trời vẫn còn âm u mờ ảo, có vẻ như cơn bão vẫn chưa tan. Tuấn nhẹ cựa mình và chợt nhận ra tay chân mình vẫn còn bị trói, bên dưới Tuấn cảm thấy thôn thốn, Tuấn nhớ lại cực hình tối qua bọn cướp dành cho mình, anh chợt hiểu ra chúng vẫn còn nhét khúc sex toy to tổ bố trong hậu môn của mình. Bây giờ, anh cảm thấy vừa mệt vừa khó chịu, cổ nóng rang đầy dư vị của tinh dịch, anh bất giác thấy mình đang rất cần đi vệ sinh nhưng tay chân còn bị trói. Tuấn cũng chẳng biết làm thế nào, bất lực Tuấn nằm yên mắt bần thần nhìn lên trần nhà. Căn nhà trở nên yên ắng lạ thường, Tuấn cố nhìn xung quanh để xem có ai không nhưng chẳng có một tiếng động nào cả. Anh sợ hãi và liên tưởng đến việc bọn cướp đã giết hại Hương rồi bỏ đi, nhưng anh gạt ngay ý nghĩ đó đi vì nếu là thế thì chúng còn để anh sống làm gì? Không muốn cứ mãi nằm như thế, Tuấn bắt đầu thấy lo cho vợ, Tuấn hét lên và gọi người đến:
-Có ai không?...Có ai ngoài kia không?...Hương ơi! Em có ngoài ấy không?
Một lát sau, có tiếng mở cửa phía bên ngoài và tiếng bước chân đang đi về phía Tuấn. Đó là thằng nhóc Tài, nó ló đầu vào bếp nhìn về phía Tuấn, thấy Tuấn tỉnh giấc nó mỉm cười xà tới hôn lên má Tuấn tỏ vẻ thân thiện:
-Anh Tuấn tỉnh rồi à? Anh dậy sớm quá vậy
Tuấn cố nén cơn giận vì hành động vừa rồi của thằng nhóc, nhưng điều anh đang lo lắng hơn cả là sự an nguy của Hương, Tuấn từ tốn hỏi thằng nhóc:
-Em…em cho anh hỏi…vợ anh có ngoài đó không? Sao anh không nghe tiếng động gì ngoài ấy thế?
-Chỉ có em với anh Tuấn ở nhà thôi hà.
Tuấn ngạc nhiên và mất bình tĩnh vì lo cho vợ, Tuấn cố chòm lên rối rít hỏi nó:
-Em nói sao?! Vậy vợ anh bây giờ ở đâu?
-Lúc sáng mọi người có hỏi chị ấy gần đây có chợ búa gì không, thì chị ấy nói có một cái chợ cách đây hơi xa. Mọi người muốn chị ấy dẫn đường nên cho chị ấy theo.
-Em nói sao? Vợ anh đến đây lần đầu không rành đường xá ớ đây đâu
-Chị ấy nói lúc ngồi trên xe lên đây có để ý quan sát trước xung quanh rồi. Vì họ mới đi thôi nên em đoán chắc khoảng 2 tiếng nữa họ mới về.
-Nhưng sao…
-Ý anh nói là tại sao chị ấy lại ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ à? Chị ấy nói nếu mọi người không hiếp đáp anh nữa thì chị ấy mới chỉ.
Tuấn nằm xuống và thở dài khi hiểu hết mọi chuyện, anh thầm cảm ơn vợ vì đã hy sinh vì mình. Tuấn chợt nhớ ra việc mình cần nhờ vả, liền cầu xin thắng nhóc:
-Em cho anh nhờ việc này được không?...
-Anh muốn nhờ em việc gì vậy?
-Anh…anh từ qua đến giờ không được tắm rửa, anh…muốn đi vệ sinh một chút được không? Em cởi trói cho anh một lát.
-Em cởi trói xong anh bỏ trốn thì sao? –Nó nhanh nhảu đáp lại
-Anh không làm vậy đâu, vợ anh còn trong tay mọi người mà. Em không cho anh…chắc anh dãi cả ra đây mất.
-Uhm…nếu anh hứa với em chuyện này thì em mới chịu.
-Em lại muốn làm gì anh nữa đây?
-Em muốn…muốn anh phục vụ riêng cho em…được không?
Tuấn thấy sốc vì lời đề nghị hết sức khiếm nhã của thằng nhóc này, phần vì tuổi tác của nó còn nhỏ mà đã ham muốn tột độ như vậy rồi. Nhớ tối qua nó đã làm cho Tuấn sống dở chết dở, nếu không đồng ý với nó cho qua chuyện, không chừng nó còn kết hợp với đám ác ôn kia bày ra nhiều trò chắc anh còn khó sống hơn. Tuấn giả vờ gật đầu đồng ý nhưng trong bụng nghĩ sẽ tìm cách trốn tránh sau:
-Anh biết rồi, em thả anh ra trước đi.
-Anh hứa rồi nha, không được nuốt lời nhé!
Thằng nhóc nhanh chóng cởi trói cho Tuấn, anh lê từng bước khó nhọc lê vào phòng tắm, hai chân giống như không còn sức. Tuấn mở vội chiếc vòi sen và lao vào đó, dòng nước ấm áp khiến cho anh bừng tỉnh, bây giờ Tuấn cảm thấy thốn thốn trong hậu môn của mình, dưới dòng nước nóng Tuấn khụy chân xuống rồi nhẹ nhàng rút nhẹ khúc sextoy trong người ra. Tuấn thấy như vừa được giải thoát khỏi cực hình, Tuấn khoan khoái ngửa đầu lên trời rên nhẹ, anh cảm thấy hậu môn mình nóng rát như vừa bị đốt, anh lấy bàn tay xoa nhè nhẹ hậu môn của mình để bớt đau. Tuấn quăng khúc sextoy ra xa ngồi phịch xuống đất, dựa vào tường nhắm mắt lại thư giãn. Bây giờ điều Tuấn lo lắng là phải làm sao để hai vợ chồng an toàn trốn thoát khỏi tay bọn cướp này. Tuấn chợt lóe lên việc anh sẽ tấn công thằng nhóc này và trốn thoát sau đó gọi người đến cứu, đây là cơ hội tốt vì chỉ có một mình nó ở đây thì nó không phải là đối thủ của anh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tuấn cũng đành chậc lưỡi bỏ qua suy nghĩ này, Tuấn chỉ sợ để Hương ở lại một mình bọn cướp trong lúc tức giận không kiềm chế được sẽ giết chết Hương thì anh ân hận cả đời.
Tuấn lau khô cơ thể, đeo mắt kính vào rồi bước ra khỏi phòng tắm. Thằng Tài ngồi chờ bên ngoài, nhìn thấy Tuấn đang trần truồng đi ra nó nhoẻn miệng cười thích thú chạy đến, Tuấn tưởng nó muốn trói mình lại nên đưa hai bàn tay cho nó:
-Em muốn trói thì trói anh lại đi.
-Em có nói muốn trói đâu, anh có cần gì nữa không? –nó cười.
Tuấn lắc đầu gạt tay nó ra rồi bước vào phòng ngủ, Tuấn nhìn xung quanh để tìm chiếc phone hay cái Ipad của mình nhưng dĩ nhiên anh không thể tìm thấy vì bọn chúng đã cướp luôn rồi. Điện thoại để bàn trong nhà cũng bị bọn chúng cắt hết dây. Bên ngoài trời âm u, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều hơn so với ngày hôm qua. Tuấn thất vọng thay một chiếc quần dài và chiếc áo len ấm áp rồi ra phòng khách ngồi xuống để chờ Hương về trong lòng rối bời không biết chút nữa bọn chúng sẽ làm gì anh với vợ, do quá mệt mỏi nên khi được ngồi xuống ghế nệm êm ái, cộng thêm cơn gió bên ngoài thổi vào man mát anh khoanh tay trước ngực tựa đầu ra sau tranh thủ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Thằng nhóc rón rén bước đến ngồi bên cạnh, nó thấy Tuấn không nói gì, nó ngắm nhìn người đàn ông trong mơ của mình đang lim dim ngủ, thấy Tuấn rất đáng yêu và quyến rũ. Nó luồn tay vào cánh tay lực lưỡng của Tuấn rồi tựa đầu vào vai anh, trong lòng chợt cảm thấy bình yên ấm áp đến lạ, nó ước gì thời gian cứ dừng lại để nó có thể được mãi gần gũi bên người mình yêu như thế này. Tuấn thiếp đi một lát thì chợt tỉnh giấc, thấy thằng nhóc đang ve vãn mình, anh liền đẩy nó ra. Thằng nhóc hơi hụt hẫng nhưng nó biết Tuấn là đàn ông nhất thời khó chấp nhận chuyện này nên nó cũng không phản ứng mạnh với anh:
-Anh đã tỉnh rồi à?
-Em không được đụng chạm vào người anh khi anh chưa cho phép. –Tuấn có vẻ hơi tức giận
-Có phải tối qua em làm anh đau nên anh giận không?
-Em đừng nhắc nữa! nếu không vì em trẻ người non dạ anh đã đấm cho em chết giấc rồi.
-Em xin lỗi…tại em thích anh quá...em…
-Thôi, em đừng nói bậy nữa.
-Em không nói bậy…em thích anh thật. –Nó cứ khăng khăng.
Tuấn nghe nó nói xong thì chỉ biết cuối gầm mặt thở dài:
-Anh biết em thích người đồng giới nhưng anh với em chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, em thích anh ở điểm nào?
-Không phải là thích…hình như em…yêu anh mất rồi.
Tuấn há hốc mồm nhìn nó vài giây, anh bối rối và cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Lần đầu tiên anh được một người đồng giới thổ lộ tình cảm, nhớ tối qua nó bày đủ trò để tra tấn hiếp đáp anh, Tuấn cảm thấy ghét nó lắm nhưng bây giờ thấy nó nói chuyện nhỏ nhẹ, Tuấn chợt nghĩ chắc nó còn trẻ tuổi bồng bột nên mới như vậy, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và cười nhẹ trả lời nó:
-Anh với em đều là đàn ông con trai, làm sao có thể…em đừng phí công sức nữa.
-Em biết nhiều người là đàn ông đàng hoàng nhưng sau đó cũng yêu người đồng giới, quan trọng là anh mở lòng với người ta thôi.
-Nhưng anh chỉ thích phụ nữ thôi -Tuấn nhấn mạnh với nó.
Nói xong Tuấn đứng dậy bỏ đi vào bếp, trong lòng nghĩ chắc nó sẽ thất vọng và không làm phiền anh nữa. Anh lục tìm trong tủ lạnh xem có thứ gì ăn hay không, từ suốt đêm qua đến giờ anh không được ăn uống gì, anh lấy ít thức ăn ra để chuẩn bị nấu nướng. Tuấn nhìn ra phòng khách thấy thằng nhóc vẫn đang ngồi thất thần ở đó, chắc nó đang thất vọng lắm sau câu nói của Tuấn. Có lẽ điểm yếu của anh đó là thương người mà cho dù người ta có đối xử với mình thế nào anh vẫn không thể sửa được. Anh nhìn nó lắc đầu rồi gọi nó:
-Em có muốn ăn gì không?
Nó nghe Tuấn gọi lầm lũi bước vào và ngồi xuống cạnh chiếc bàn ăn, nó chăm chú nhìn Tuấn từ phía sau lưng, cảm thấy mê mẫn người đàn ông này, bây giờ nó còn phát hiện ra Tuấn còn rất đảm đang biết nấu ăn, lại lịch thiệp với người đối diện, có lòng bao dung vị tha nữa. Giờ đây, đối với Tuấn nó không còn tồn tại cảm giác muốn chiếm đoạt nữa mà giờ chỉ còn lại một tình cảm thiêng liêng, tôn trọng. Nó nhẹ nhàng đứng bên cạnh Tuấn và nhỏ nhẹ hỏi:
-Anh đang chiên trứng à, có cần em giúp gì không?
Tuấn nhìn nó cười rồi bảo:
-Em chờ ăn thôi, nhìn em là biết không biết nấu ăn rồi.
-Không dám đâu, em biết làm nhiều món lắm. Mà anh Tuấn biết chiên trứng mấy kiểu?
-Anh chỉ thích ăn kiểu Scrambled thôi, em thì sao?
-Em thích kiểu bình thường nhưng bỏ nhiều tiêu vào.
-Anh hiểu rồi, vậy em nướng bánh mì giùm anh đi.
Nó dạ một tiếng rõ to rồi lon ton làm theo lời Tuấn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy thích thú với thứ cảm giác lâng lâng khó tả này, bây giờ nó tưởng tượng như đang sống trong những ngày như vợ chồng với người đàn ông này. Cả hai đang chìm đắm trong tình yêu, sự ấm cúng của một gia đình, điều mà ở tuổi đang mơ mộng như nó có thể tuôn chảy trong đầu ào ạt chỉ trong tích tắc. Khi cả hai ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nó thấy mặt Tuấn không được vui nó liền hỏi:
-Anh đang nghĩ gì vậy? hình như anh không vui hả.
-Anh không sao…chỉ là ngày hôm qua anh bị bắt nằm trên cái bàn này và…anh thấy khó nuốt quá.
-Anh còn giận em hả?
Tuấn im lặng không nói gì, anh xé vội miếng bánh mì quệt ít trứng trong cái dĩa trước mặt rồi đưa lên miệng. Nó thấy không khí chợt nặng nề trở lại, nó cũng gầm mặt xuống. Một lúc sau, Tuấn chợt buông ra một câu hỏi khiến nó bối rối.
-Sao em thích gọi anh là “anh”? Em có biết anh với em cách nhau bao nhiêu tuổi không?
-23 tuổi… nhưng em lớn rồi mà.
-Cách nhau nhiều tuổi như thế đáng lý ra em phải gọi bằng chú chứ -Tuấn cười và nhìn nó
Nó cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa, nó chỉ biết lãng tránh ánh mắt trìu mến đó và bắt đầu ăn. Tuấn nói tiếp:
-Có phải em muốn biết tại sao anh không ghét em, phải không? Người trẻ luôn luôn phải phạm sai lầm thì họ mới trưởng thành được. Anh không giận em, nhưng biết sai thì phải sửa, anh hy vọng em làm được.
-Anh muốn em sửa giới tính của mình sao? Em làm sao sửa được…
-Anh không có ý đó. Ý của anh là em đừng làm cướp nữa, nó sẽ hủy hoại tương lai của em. –Tuấn phân tích cho nó hiểu.
Tuấn dường như đánh động được lòng trắc ẩn bên trong nó, nhiều cảm xúc chợt đan xen với nhau khiến nó lặng đi, nó thấy nghẹn ở cổ họng không nuốt nổi nữa, tai ù đi và không còn nghe thấy điều gì nữa. Một lúc sau nó phá tan sự im lặng khi trả lời Tuấn bằng một giọng khúm núm:
-Em không phải là cướp, em biết anh hai hay đi cướp của người ta chứ em thì không. Em còn đi học mà… Tại vì lần này em trùng hợp đi theo thôi.
-Thôi…anh biết em khó xử, em cứ lựa lời khuyên anh của em là được rồi. Nói chung anh không giận em đâu. Có điều…anh xin em việc này được không?
Nó nhìn biểu hiện của Tuấn vài giây dò xét rồi gật đầu nhẹ thể hiện đồng ý. Tuấn nói tiếp:
-Em đừng…hành hạ anh nữa được không? Em còn nhỏ quá, đây có thể chỉ là một giai đoạn trưởng thành của em mà thôi, biết đâu sao này em lại giống anh thích con gái thì sao?
Nó thờ dài trả lời:
-Anh đừng gạt gẫm em nữa, em biết em thích cái gì. Em hứa không hành hạ anh Tuấn nữa nhưng những gì lúc nãy anh hứa với em anh nhớ phải thực hiện đấy.
Nói xong, nó cố né tránh ánh mắt của Tuấn, nó không muốn để Tuấn lấn áp tâm trí của nó nữa. Nghe nó nói vậy Tuấn chỉ còn biết im lặng hết ý kiến, anh muốn lôi nó từ chỗ mà Tuấn cho là lối sống lệch ra và hướng nó đến một cuộc sống bình thường như điều đó có lẽ đã thất bại. Nó vẫn còn si mê Tuấn như điếu đổ, trong đầu anh bây giờ nghĩ đến những cảnh tượng rùng rợn mà Tuấn đã hứa sẽ làm với nó không biết làm cách nào mà thoái thác đây.
Ăn xong Tuấn nhìn đồng hồ cũng còn gần một tiếng nữa, Tuấn dòm ra cửa sổ mắt hướng ra con đường nhỏ trước nhà, anh mong ngóng xe của lũ cướp sẽ xuất hiện nhưng vẫn chưa thấy gì cả. Tuấn chợt nghĩ hay là bọn chúng đưa vợ anh đến nơi nào đó vắng vẻ rồi thủ tiêu mất. Nhưng Tuấn cho rằng mình nghĩ hơi xa vì bọn chúng muốn giết Hương thì còn chỗ nào vắng vẻ, kín đáo hơn chỗ này nữa, chắc chắn chúng đơn thuần chỉ muốn đi chợ mua chút đồ và ghé đâu đó đỗ xăng thôi. Tuấn hết đứng lên ngồi xuống rồi đi qua đi lại quanh phòng khách và không ngừng tưởng tượng ra những khả năng mà Hương có thể phải đối mặt với bọn cướp. Khuôn mặt đâm chiêu và thở dài liên tục, thấy thế thằng nhóc có vẻ đoán ra được suy nghĩ của anh nên trấn an:
-Anh lo quá làm gì, họ chỉ đi chợ thôi rồi họ sẽ về. Em còn ngồi ở đây họ có thể bỏ đi đâu được chứ?!
Tuấn nghe xong cũng cảm thấy an tâm phần nào, anh ngồi xuống với tay lấy cái remote TV và xem phim để giết thời gian. Nó nhìn Tuấn chăm chú vào màn ảnh trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả, nó xích lại gần anh và hỏi:
-Anh Tuấn cho em ôm cái được không?
Tuấn giật mình khi nghe nó nói vậy, trong đầu nghĩ lẽ nào nó bắt mình thực hiện lời hứa ngay bây giờ, Tuấn lắp bắp hỏi nó:
-Sao…sao em hỏi vậy?
-Thì anh nói em chỉ được đụng đến anh khi anh cho phép mà, bây giờ em hỏi đó –Nó từ tốn trả lời.
Tuấn im lặng suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng biết ý của nó là gì nhưng thôi, nó không bắt mình làm tình với nó coi như may rồi, nó có bắt thì mình cũng đành chịu chứ không nó lại trở mặt chắc mình còn chịu thiệt nhiều hơn. Tuấn khẽ gật đầu bảo nó:
-Chỉ ôm thôi nhé.
Nó vui mừng đến nỗi lao vào ôm chặt hông và tựa đầu vào vai anh, cứ thế cả hai cùng xem TV. Nó cảm thấy không gian trong căn nhà trở nên ấm cúng đến lạ. Nó không còn nghe không còn nhìn thấy thứ gì trên Tv nữa. Tâm trí nó đang chìm đắm vào khung cảnh hạnh phúc mà bản thân mình dệt nên, càng nghĩ nó càng xiết chặt vòng tay, nó sợ nếu buông tay ra Tuấn sẽ lại rời xa, rồi anh và nó lại trở thành những kẻ ở hai bờ chiến tuyến. Đang lâng lâng trong suy nghĩ của mình, nó chợt nghe Tuấn hỏi:
-Em có bạn trai không?
Câu hỏi của Tuấn đột ngột quá khiến nó cũng không biết nên trả lời sao, tất nhiên là nó có, với kinh nghiệm giường chiếu tối qua, nó không hiểu Tuấn muốn dò xét điều gì. Nó ấp úng:
-Em…em chia tay rồi anh à. Sao anh hỏi em vậy?
-Anh chỉ hỏi vu vơ thôi, em còn nhỏ tuổi không nên quan hệ tình dục bừa bãi.
-Em biết rồi, sao anh quan tâm em quá vậy?
-Anh không phải quan tâm em, ý của anh là em chỉ nên làm điều đó khi em đủ chín chắn thôi.
Thấy nó im lặng Tuấn nhân cơ hội đó từ tốn nói tiếp:
-Em đừng bắt anh làm chuyện đó với em, chúng ta làm bạn thôi, được không?
Nó không trả lời cũng không có phản ứng gì với những gì Tuấn nói, điều đó nghĩa là có vẻ nó không muốn đồng ý. Tuấn cảm thấy vòng tay của nó chợt xiết chặt hơn, chắc nó đã hoàn toàn gạt đi ý kiến của anh rồi. Tuấn biết lát nữa khi bọn cướp về, chúng lại nghĩ ra nhiều cách để làm khó dễ anh nhưng nếu thằng nhóc này có thiện cảm với mình thì biết đâu nó sẽ không tham gia hoặc ít ra nó cũng sẽ nhẹ tay hơn. Tuấn buông ra một hơi thở dài, thằng nhóc nó hiểu rõ tâm sự của Tuấn qua tiếng thở đó nhưng nó lại sợ mất mát một cái gì đó, nó sợ bản thân mình và người đàn ông này không còn ràng buộc nữa. Cả hai cứ ngồi im như vậy mà xem TV, không khí bên ngoài đang lạnh nên nó cũng chẳng buồn thay đổi tư thế, điều nó đang cảm thấy thích là hơi ấm và nhịp thở êm ái từ người mình yêu. Tuấn nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng sắp đến rồi, anh liên tục nhìn ra cửa mong ngóng Hương mau về, anh bắt đầu lo lắng cho vợ hơn.
Một lát sau có tiếng gõ cửa bên ngoài, Tuấn gỡ tay thằng nhóc ra và lao ra cửa nhưng nó vội ngăn anh lại và nói:
-Anh để em mở cửa cho, anh mà mở cửa không thấy anh bị trói, họ tưởng anh bỏ trốn sẽ đánh anh đấy.
Nó tiến đến cửa và bảo anh đứng đó để chờ, cửa mở ra cả bọn bước vào, Hương cũng lầm lũi theo vào. Gương mặt của Hương cũng sốt ruột, sợ Tuấn ở nhà từ sáng đến giờ không ai ngó ngàng tới. Hương dáo dát nhìn vào trong bếp mà không để ý Tuấn đang đứng trước mặt mình. Tuấn mừng rỡ gọi lớn:
-Hương!
Vừa nói Tuấn vừa dang hai cánh tay mình hướng về phía Hương, cô mừng rỡ chạy đến ôm lấy chồng. Tuấn hỏi han liên tục:
-Em có sao không, sao em đi mà không bảo anh? Anh lo cho em quá.
-Tại họ bắt đi gấp quá, em muốn vào bếp với anh mà không được.
Cả hai cười nói với nhau mà không để ý xung quanh mọi ánh mắt chưng hửng dòm họ chăm chăm. Anh hai của thằng nhóc-Phương nhíu mày hỏi em:
-Sao em thả anh ta ra? Lỡ anh ta trốn mất thì sao?
Thằng nhóc từ tốn giải thích cho anh nó hiểu, nghe xong Phương vẫn muốn trói và khống chế cả hai vợ chồng lại. Tuấn thấy tình hình căng thẳng quá nên anh cố xoa dịu bọn cướp:
-Tôi có chuyện cần thương lượng được không? Tôi không bỏ trốn đâu.
Thằng nhóc cố nói đỡ cho Tuấn:
-Để xem anh ấy nói cái gì rồi chúng ta trói lại sau cũng được mà.
Thấy bọn chúng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tuấn vỗ về Hương bảo vợ đi vào phòng ngủ để anh nói chuyện riêng với chúng. Tuấn giải thích rõ với bọn cướp, do bây giờ cả hai vợ chồng đang ở trong tuần trăng mật nếu quá thời hạn cả hai không về nhà thì gia đình của hai người sẽ đi tìm, như thế sẽ lớn chuyện hơn. Còn vấn đề tiền bạc, quả thật do dồn hết tiền lo đám cưới nên hai vợ chồng thật sự không còn tiền nữa. Nếu bây giờ có đàn áp như thế nào thì anh cũng không thể đáp ứng tiền bạc cho chúng, bây giờ Tuấn vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ để chắc chắn Hương không nghe thấy những điều anh sắp nói, rồi Tuấn thành khẩn cầu xin bọn chúng:
-Tôi biết các anh muốn gì ở tôi, tôi chấp nhận hết tất cả những gì các anh yêu cầu ngoại trừ chuyện tiền bạc tôi không có khả năng, các anh cũng làm ơn đừng bắt trói, cũng đừng bắt vợ tôi chứng kiến những cảnh như thế, từ qua đến giờ tôi biết cô ấy không được nghỉ ngơi. Nếu muốn gì cứ nhốt cô ấy trong phòng là được rồi, các anh cho phép tôi được tự do vài giờ để trấn an tinh thần cô ấy rồi sao đó muốn hành hạ tôi ra sao cũng chịu hết. Nhưng tôi xin các anh khi đã đạt được điều mình muốn rồi, hãy rời đi và để chúng tôi được yên, được không?
Những lời chân thành của Tuấn có vẻ như đã giải quyết được những vấn đề của bọn cướp, cũng đúng thôi chúng đâu có ý muốn làm gì Hương, chỉ là do bọn chúng chưa thõa mãn nhu cầu khiếm nhã của bản thân nên mới ở lại đây tiếp. Thấy bọn chúng đều gật đầu đồng ý, bọn cướp để cho Tuấn tự do đi vào với Hương. Thấy Tuấn bình yên đi vào với mình, Hương bay đến ôm chặt lấy chồng và nghẹn ngào, Tuấn dĩ nhiên không dám nói rõ cho Hương biết những gì mình hứa với bọn cướp. Trước hết, Tuấn dắt Hương ra bếp , cả hai nấu vài món đơn giản và ngồi với nhau ăn thật ấm cúng. Hương cảm thấy có việc gì đó rất lạ ở chồng, tại sao bọn cướp lại để yên cho cả hai tự do đi lại như vô hình trong nhà? Tại sao Tuấn lại thản nhiên và không thèm để ý đến chúng? Hương buộc miệng hỏi thì Tuấn bảo đã nói chuyện phải trái với chúng xong rồi nên không cần bận tâm. Hương vẫn chưa hiểu gì cả nhưng Hương cảm thấy dễ thở hơn, phần vì Hương quá mệt mỏi với những chuyện hôm qua đến giờ, Hương cần nghỉ ngơi đánh một giấc trước rồi mới hỏi cho ra lẽ. Hương tắm táp sạch sẽ, cơ thể cảm thấy rất nhẹ nhõm dễ chịu, cơn buồn ngủ chợt ập đến. Hương lôi chồng vào phòng và cố hỏi Tuấn đã nói với bọn cướp chuyện gì, tất nhiên Tuấn không dám kể ra, chỉ trấn an và dỗ Hương đi ngủ. Tuấn lấy một chút bông băng băng lại vết thương trên tay cho vợ rồi đặt vợ nằm xuống giường. Hương cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể cô thả lỏng hoàn toàn, cô hôn nhẹ lên môi Tuấn rồi từ từ đi vào giấc ngủ sâu do quá mệt mỏi.
Tuấn nhìn đồng hồ thấy cũng đã xế chiều, bên ngoài mây đen vầng vũ và mưa bắt đầu nặng hạt. Hương bây giờ đã ngủ say, anh thở dài đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ rồi từ từ đóng cửa phòng lại. Bọn cướp ngồi cả ngoài phòng khách để chờ Tuấn thực hiện lời hứa của mình, chúng liếc nhìn nhau ra hiệu, riêng thằng Tài nó thấy Tuấn tội nghiệp quá nên nó không muốn tham gia nữa mặc dù chỉ tưởng tượng đến hình ảnh trên người Tuấn không còn mảnh vải che thân là nó không thể cưỡng lại nỗi. Dù vậy, nó cũng phải quan sát xem anh nó và hai người kia sẽ làm gì Tuấn, không tham gia coi cũng được mà.
Tuấn ra hiệu cho bọn cướp ra sau vườn, anh chỉ bọn chúng về phía nhà kho rồi nói:
-Tôi sợ trong lúc mọi người quá phấn khích sẽ làm Hương thức giấc, chúng ta vào trong đó rồi hãy làm. Trong đó cũng rộng lắm…
Nói xong Tuấn đi vào trong trước, bên ngoài nhìn cái nhà kho nhỏ nhắn xinh xắn nhưng không gian bên trong khá rộng rãi, cả bọn tất cả 5 người đứng bên trong nhưng vẫn có cảm giác rất thoải mái rộng rãi. Phía bên trong không có để gì ngoài những cái kệ gỗ trống trơn và một vài dụng cụ xây dựng do những người thợ xây bỏ lại. Tuấn đóng kín cửa ra vào, rồi bật bóng đèn tròn nhỏ để chiếu sáng, xong Tuấn cới chiếc áo len và chiếc sơ mi đang mặc trên người để lộ toàn bộ phần cơ bắp rắn chắc, thằng Tài cảm thấy trong người nóng rang khi thấy cảnh tượng đó, nó sợ bản thân thiếu kiểm soát nên cố lảng tránh nhìn đi nơi khác. Tuấn sửa lại cặp kính rồi nói với bọn chúng:
-Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Cả bọn hơi ngạc nhiên vì thái độ cởi mở của Tuấn, chúng liếc nhìn nhau rồi xúm lại hội ý. Tuấn đứng gần đó nghe tiếng léo nhéo của thằng Tài, dường như nó đang phản đối cái ý kiến mà thằng Hoàng mới đưa ra trong khi cả bọn đều gật gù đồng ý. Sau đó, Tuấn thấy nó la lớn lên “em phản đối” rồi nó bỏ chạy vào nhà khiến cho cả bọn chưng hửng. Cả bọn 3 người còn lại cũng không thèm để ý đến nó mà thực hiện cái ý kiến điên rồ mới đưa ra.
Tuấn thấy có điều gì đó bất an trong ánh mắt của bọn chúng, Tuấn nuốt nước miếng sợ hãi rồi lùi lại:
-Các anh muốn làm gì tôi…??
Chúng bắt một chiếc ghế dựa rồi trói tay Tuấn ra phía sau, Phương nhanh chóng cởi phăng chiếc quần cuối cùng còn lại trên người Tuấn để lộ ra khối sinh dục ngồn ngộn của anh. Tuấn biết đến lúc mình phải chịu đựng nhu cầu xác thịt của bọn cướp, anh chỉ còn biết nhắm mắt lại mong cho thời khắc khủng khiếp này trôi qua mau.
Cả ba quỳ mọp xuống thi nhau bú liếm dương vật và hai hòn dái của Tuấn, sau một lúc nhắm mắt và gắng gượng, cố xua đi cảm giác sung sướng do lưỡi của bọn cướp mang lại.Tuấn bắt đầu rên nhè nhẹ, bọn cướp nghe thấy Tuấn rên nhè nhẹ ư ử thì vẫn chưa cảm thấy thõa mãn, chúng cố tình ngậm núc mạnh bạo hơn để Tuấn không kiềm chế được phải rên la lớn tiếng hơn nữa. Tuy bản thân hết chịu nổi với khả năng bú liếm của bọn cướp nhưng Tuấn vẫn cố chịu, anh cắn môi, nhắm nghiền mắt lại và cố không chú ý tới bọn chúng. Thấy thế, Sỹ chòm lên hôn khắp cổ và sờ soạng khắp người Tuấn, anh co rút tay chân lại vì bị kích thích nhưng bất lực, anh nắm chặt hai bàn tay lại vì không thể cử động được. Tuấn cứ cố chịu như thế cho đến khi Sỹ cuối xuống dùng lưỡi đưa qua đưa lại đầu vú của mình, rồi hắn luân phiên gặm nhắm hai nấm vú, đến lúc này Tuấn không còn chịu nổi nữa buộc miệng rên la thật lớn. Thằng nhóc Tài đang ngồi chơi điện thoại trong trong phòng khách nó cũng nghe thấy, mắt nó hướng về chỗ nhà kho đóng kín, bản năng nó thúc giục cùng tham gia nhưng Tuấn đã hứa với nó sẽ làm tình riêng với một mình nó nên nó không muốn làm Tuấn thêm khó xử. Nhưng nó vẫn tò mò muốn xem, nó đi ra phía bên hông căn nhà kho, nó tìm một khe hở trên vách rồi dán mắt vào đó. Bên trong bây giờ Tuấn đang rên lên đều đều, miệng liên tục van xin 3 người kia. Bên dưới anh hai nó tay thì sờ bắp chân, miệng thì liên tục thụt ra thụt vào con cặc đang cương lên hết cỡ và đỏ bầm lại. Nó nuốt nước miếng lại vì thấy quá kích thích, nó muốn nhào vào ngay lập tức để nhập bọn, nhưng sâu thẳm trong lòng nó vẫn cảm thấy tội nghiệp Tuấn nên nó lại không dám. Hoàng lấy hai tay ôm hông Tuấn kéo mạnh về phía trước vì muốn rúc đầu sâu hơn vào háng của anh vì nó muốn liếm núc dái được dễ dàng hơn. Sỹ thấy Tuấn rên lên quá dữ nó nắm tóc của Tuấn và hét lớn:
-Câm mồm lại…!!!
Tài không hiểu sao hắn lại làm như vậy mặc dù nó biết hắn ta cũng rất khoái khi thấy Tuấn rên như thế. Sau đó, hắn cuối xuống mút lưỡi của Tuấn một hơi thật dài đến nỗi khi buông ra Tuấn phải thở hỗn hễn vì ngợp. Hắn cứ làm liên tục như thế cho khi Tuấn phải cầu xin hắn cho anh được thở, khi đã núc lưỡi thỏa thuê nó đứng bên cạnh, nắm đầu Tuấn giật xuống rồi nhét cặc của nó vào miệng và ra lệnh cho Tuấn phải bú cho đến khi nó cho phép dừng lại. Do Tuấn bị trói nên Tuấn rất khó nhọc để thực hiện động tác này, anh không thể nào làm nhanh được, hắn cảm thấy không thỏa mãn, hắn tức giận giật phăng cái kính của Tuấn ném đi rồi nắm tóc dí đầu anh vào, rồi đẩy ra đầu vào liên hồi đến khi hắn thấy đủ sướng nó mới chịu dừng hành vi độc ác của hắn lại. Anh ngã đầu ra sau vì tưởng hắn đã tha cho mình, nhưng rồi đến lượt tên Phương đứng dậy và mút lưỡi Tuấn, anh nhớ lại sự bạo ngược của nó tối qua mà sợ sệt khuôn mặt bặm trợn của hắn, cũng giống như thằng Sỹ, hắn núc lưỡi còn đáng sợ hơn, hắn liên tục nhổ nước bọt vào miệng rồi đưa lưỡi của hắn vào mút ngoái, vừa làm thế hắn vừa bóp miệng, bóp cổ khiến cho Tuấn suýt ngất đi. Tuấn sợ hãi những chiếc lưỡi của bọn chúng, anh cố khép hai đầu gối của mình lại vì không thể chịu nỗi nữa, hai hòn dái bị bọn chúng ngậm núc quá lâu khiến anh cảm thấy đau, nhận thấy Tuấn tỏ thái độ kháng cự chúng dùng sức mạnh dang hai đầu gối của anh ra rồi tiếp tục bú mút vào sâu hơn. Tuấn khổ sở quá, hai hòn dái bị ngấu nghiến như muốn tan ra thành nước, nãy người lên liên tục vì xót. Biết mình có van xin cách mấy chúng cũng không dừng lại nên muốn xin xuất tinh ra ngoài để bọn chúng thôi hành hạ thằng nhỏ của mình nữa, nhưng không hiểu sao bọn chúng không nói gì cả mà tất cả đều ngưng hẳn, thằng Tài ở bên ngoài nó cũng không hiểu mấy ông anh nó đang muốn gì, nó cố quan sát rõ hơn. Cả bọn bước ra ngoài và để Tuấn ở lại bên trong một mình, Tuấn cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng anh cảm thấy đỡ hơn, ít ra bọn chúng còn cho anh được nghỉ ngơi, trong đầu anh nghĩ: “chắc đến tối bọn chúng mới quay lại”. Điều Tuấn đang lo chính là sợ Hương đột nhiên thức dậy rồi không thấy anh bên cạnh, có thể cô sẽ lại tranh cãi với bọn cướp. Tài đứng bên ngoài, nó không rời mắt khỏi Tuấn, nó thấy Tuấn đang mệt rã, thở ra từng cơn khó nhọc, cơ thể anh tuôn ra mồ hôi như tắm, có lẽ do bên trong nhà kho bây giờ đang rất nóng, cộng với cả giờ đồng hồ bị tấn công tình dục, nó chợt nghĩ nên đi lấy ít nước cho Tuấn uống.
Nghĩ như thế, nó định rời vị trí và chạy vào nhà tìm nước thì đột nhiên cửa nhà kho lại bật mở. Phương-anh hai nó đi vào chỉ có một mình, còn hai người kia thì không thấy nữa. Nó lẻn ra phía trước nhìn thử xem hai người kia đâu thì thấy họ đang đứng trước cửa, nó cũng không thấy gì đặc biệt cả, cả hai chỉ đang mãi mê trò chuyện với nhau, nó quay lại vị trí cũ và xem anh nó sẽ làm gì với Tuấn. Nó nhìn vào và thấy anh nó đang hỏi Tuấn:
-Anh Tuấn mệt chưa?
-Em lại muốn sao đây? –Tuấn ngước đôi mắt lờ đờ lên hỏi.
-Em muốn tiếp tục chứ sao?
Nghe đến đây Tuấn giật mình:
-Em…nói sao? Em tha cho anh nghỉ lấy sức được không, anh mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa như thế này, anh kiệt sức rồi.
Tuấn vừa nói vừa thở dốc để chứng minh cho lời mình nói, dù vậy Phương vẫn cố không buông tha:
-Nãy giờ cũng được 5 phút rồi mà, anh xem thằng nhỏ của anh cũng xìu xuống rồi. Chúng ta làm tiếp nhé, em biết anh làm nổi mà…
Tuấn vẫn còn chưa hiểu ý định của lũ cướp với mình nên vẫn cố vớt vát:
-Làm ơn tha cho anh, anh chỉ muốn nghỉ mệt một lúc thôi mà. Anh có nói không làm đâu.
Hắn cười nhếch mép rồi bắt đầu quỳ xuống lấy tay vuốt cặc của Tuấn, vừa làm hắn vừa nhìn khuôn mặt mệt nhoài như muốn khóc của Tuấn. Anh lần nữa cầu khẩn:
-Cho anh nghỉ thêm 10 phút thôi, anh van em…nếu không chắc anh xỉu mất…
-Vậy lần này anh cố làm cho em sướng đi…rồi lần sau em sẽ suy nghĩ lại.
Nghe câu nói phũ phàng của nó Tuấn chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng, hy vọng nó kết thúc xóm để anh còn con đường sống. Tuấn nghĩ cũng may mà chỉ có một tên, chứ nếu như tiếp 3 tên như lúc nãy chắc anh phải đột tử mà chết.
Phương lập lại những hành động lúc nãy mà nó làm với Tuấn, nó lại ngậm cặc của Tuấn và bắt đầu mút. Tuấn bắt đầu rên lên khe khẽ. Bên ngoài Tài nó nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, nó không ngờ anh trai nó lại dâm đãng độc ác như vậy. Nó thấy tội nghiệp Tuấn, dù sao Tuấn cũng là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm. Dù trong hoàn cảnh không thể chống trả được, anh cũng hy sinh bản thân mình để bảo vệ người vợ yếu đuối. Nó chợt thấy bản thân yêu sâu đậm, một thứ tình cảm xem lẫn ngưỡng mộ mà nó chưa từng có với bất cứ thằng con trai nào khác. Nó tự nhủ thôi thì sau khi xong xuôi hết nó sẽ vào và đem thức ăn cho anh, nó sẽ cố gắng hết sức chuộc lỗi cho cả bọn hy vọng Tuấn sẽ xóa hết hận thù với nó. Đang mãi mê suy nghĩ, nó lại nghe tiếng rên thảm thiết của Tuấn, bây giờ qua khe hở nhỏ nó nhìn thấy anh nó lại ngậm hòn dái của Tuấn, Phương liên tục lấy lưỡi đánh qua lại hai hòn dái, rồi núc một cách mạnh bạo khiến Tuấn muốn nhỏm người dậy vì vừa đau vừa xót…Phương lại chuyển qua mút lấy dương vật và phun đầy nước miếng của hắn vào, hắn lấy lưỡi đưa vào lỗ đái trên dương vật khiến Tuấn la toáng lên vì xót như thể vừa bị đâm một nhát chí mạng vào tử huyệt. Phương thấy thế hắn càng khoái trá tay xiết chặt con cặc giật ngược miếng da xuống còn lưỡi thì đâm sâu hơn vào chỗ đó...Một lát sau thấy Tuấn gần như không rên nổi nữa, hắn mới đứng dậy dang rộng háng ra rồi từ từ ngồi lên dương vật của Tuấn. Hắn cũng không khó nhọc mấy để nhét dương vật khủng của Tuấn vào vì hắn làm thế rất nhiều lần rồi. Lúc này hắn và Tuấn đối mặt nhau, hắn cứ thế từ từ nhấp cái mông của hắn để cặc của Tuấn thút ra thụt vào. Sự co sát giữa hậu môn thít chặt và con cặc đang cương cứng làm cho gương mặt của Tuấn dại đi vì sướng, cộng thêm tiếng rên hối hả của Phương làm cho Tuấn càng thấy kích thích hơn nữa. Phương càng lúc dập càng mạnh càng sâu hơn, cứ một lúc hắn lại dừng lại và mút lưỡi và hai nấm vú để Tuấn đôi lúc không còn kiểm soát lời nói của mình nữa, đôi lúc anh lại van xin muốn dừng, lúc thì nài nỉ đừng dừng lại, phải như thế thì hắn mới thấy thích thú thỏa mãn.
-Ahh…aahhh…đừng dừng lại…em cho anh bắn tinh ra đi…anh muốn lắm rồi.
Phương khoái chí lắm khi nghe những lời đó, lần đầu tiên được quan hệ với một người đàn ông chân chính mà lại làm cho anh ta phê đến như thế, quả là thành công ngoài sức tưởng tượng. Tuy nhiên, nghe như thế, hắn càng không làm theo mà dừng lại để dùng lưỡi để kích thích chỗ khác mặc cho Tuấn hết lời cầu xin. Xong, chờ đến lúc tâm lý của Tuấn bị phân tán hắn lại nhét vào lại hậu môn và chơi tiếp. Tuấn cảm thấy khoái cảm của mình thay đổi, Tuấn không ngờ mình cũng cảm thấy thõa mãn với một thằng gay… nhưng thật sự Tuấn không cưỡng lại sự khoái cảm mà Phương mang lại cho mình. Tuy phải chịu đựng đống thịt gần trăm kg liên tục phập phồng trên cơ thể mình Tuấn cũng không thấy nặng nề, không khó chịu gì cả vì gần như bị Phương làm cho phê lên chin tầng mây. Một lần nữa vì cọ sát quá sướng, Tuấn lại nói với Phương:
-Em ơi….anh xuất tinh vào trong đây…Ahhh…anh chịu hết nổi rồi…Ahhh…
Vừa nghe thấy Tuấn nói như thế tên Phương vội rút dương vật đang cứng như cây sắt ra, núc lưỡi một cái rõ lâu rồi bỏ mặt Tuấn đi ra ngoài. Tuấn thấy thế thì rất hoảng loạn, gọi với theo:
-Em làm ơn cho anh ra đi…đừng bỏ đi mà.
Phương không thèm ngoái đầu lại, hắn cười mỉm rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Tuấn bây giờ dần dần hiểu ra đây là cách mà chúng vừa nghĩ ra để hành hạ anh. Tuấn ngồi thừ nhìn dương vật của mình đang sung mãn thì bị bắt phải nín nhịn, Tuấn khó chịu lắm, cơ thể nóng bừng bừng nhưng không thể làm gì được. Thằng Tài nhìn thấy thế nó cũng muốn vào giúp Tuấn được giải thoát lắm, thật ra nó cũng thích nó sẽ mút cặc để cho Tuấn bắn hết tinh dịch vào miệng mình. Nó còn do dự xem có nên làm theo suy nghĩ của mình không thì lần này, cửa nhà kho lại bật mở. Hoàng từ từ tiến vào trước con mắt ngỡ ngàng của Tuấn, và dần dần có vẻ như anh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với mình. Tên này tuy ít nói nhưng hành động của nó thì không hiền chút nào, nó cuối xuống mút lưỡi Tuấn một cái rồi nói khẽ:
-Anh Tuấn đã sẵn sàng chưa? Có thể lần này anh hơi mệt đấy.
Tuấn lại lần nữa không tin vào tai mình nữa, Tuấn mất vài giây bần thần:
-Em muốn…. –Tuấn muốn khẳng định lần nữa suy nghĩ mà anh cố cho là nhầm lẫn.
-Thì mọi người muốn cái gì thì em muốn cái đó thôi.
Hắn không chờ Tuấn kịp suy nghĩ gì, lại bắt đầu ngậm mút dương vật của Tuấn. Lại lần nữa anh phải hạ giọng với hắn:
-…ư…ưa…em tha cho anh đi…ư…ưa….cho anh nghỉ mệt một chút thôi…anh chết mất.
Dĩ nhiên hắn không dừng lại mà còn thô bạo hơn, rồi nó lia xuống dưới và núc chùn chụt hai hòn dái. Lần này Tuấn có cảm giác đau đớn thật sự vì hòn dái mình bị bọn chúng bú mút quá nhiều. Tuấn hét lên thật lớn khiến cho thằng Tài bên ngoài cảm thấy bị sốc:
-Ahhh…đau quá, em đừng bú chỗ đó nữa, anh xin em mà…Ahhh…
Thấy Tuấn tỏ ra đau đớn thật sự hắn chuyển qua ngoạm lấy nấm vú, sau một lúc hắn ngồi lên người của Tuấn và nhét dương vật khủng của anh vào hậu môn và bắt đầu chơi trong sự rên la thảm thiết của nạn nhân. Trong quá trình hãm hiếp hắn cũng nghe thấy Tuấn liên tục van xin được tha nhưng dĩ nhiên điều đó chỉ càng làm hắn kích thích, bạo ngược hơn mà thôi. Đến khi biết mình sắp xuất tinh, Tuấn không dám báo trước cho nó biết nhưng những tiếng rên la bất thường của Tuấn đã tố cáo anh công với kinh nghiệm gối chăn lâu nay của hắn nên Tuấn cũng không thể giấu được. Hoàng nhanh chóng rút dương vật ra, giật ngược đầu Tuấn ra sao, hắn lấy hơi rồi núc lưỡi nạn nhân trối chết. Khi buông ra Tuấn gần như chỉ còn là cái xác không hồn. Giờ thì Tuấn đã tỏ tường âm mưu của chúng là gì, chúng không muốn cuộc mây mưa kết thúc sớm nên đã thông đồng với nhau vừa hãm hiếp vừa không để cho Tuấn quá kích thích mà bị xuất tinh, như thế chúng sẽ có thể kéo dài cuộc chơi dài hơn và nạn nhân cũng bị tra tấn theo cách mà chúng cảm thấy thỏa mãn nhất. Hoàng cũng vừa xong lượt của mình và đi ra thì Sỹ hí hửng chạy vào, lần này nó cũng không chờ cho Tuấn được nghỉ ngơi phút nào mà bay vào tấn công ngay lập tức. Như những gì đã diễn ra, cánh cửa nhà kho đóng lại, Tài đứng bên ngoài chỉ còn nghe tiếng rên la thảm thiết của Tuấn, nó lắc đầu ngao ngán đám người này, nó không dám xem tiếp nữa rồi lẻn chạy vào trong nhà. Trong lòng nó bồn chồn khó tả, nó bắt đầu thấy lo chỉ sợ đám anh em nó nếu như không biết kiềm chế thì có thể Tuấn sẽ chết do quan hệ quá mức, đột tử mà chết, điều này trên báo chí nó nhìn thấy nhiều rồi.
Tài ngồi trên bộ salon xem TV nhưng mắt nó lúc nào cũng hướng ra vườn vào cái nhà kho phía xa đó. Từ đây nó thấy đám anh em nó thay phiên nhau liên tục ra vào nhà kho mà tim như thắt lại. Nó thấy thế, trong lòng không chịu nổi liền đi về phía ấy. Anh nó đang đứng bên ngoài hút thuốc lá trên người trần như nhộng thấy nó đi đến liền hỏi:
-Sao mầy không nhập bọn? Thử làm người lớn đi chứ?!
-Em thấy tội nghiệp ổng quá, mấy anh chơi cũng vừa phải thôi. Coi chừng ổng bị thượng mã phong, đứng tim mà chết đấy.
Hoàng đứng bên cạnh trấn an nó:
-Ông này khỏe lắm em ơi, gặp mấy người khác là xỉu lâu rồi. Mầy vào làm phát đi… anh nhớ hôm qua mầy cũng bạo lắm mà.
Nó lắc đầu bảo:
-Mấy anh vào nhà nghỉ mệt, ăn chút gì đi.
Hai thằng anh nó lắc đầu nguầy nguậy vì chúng đang cao hứng lắm, nó thấy không thể làm gì hơn nên nó trở vào nhà nhưng mắt vẫn để ý, nếu như quá nguy cấp thì nó sẽ vào giúp đỡ. Nó rón rén mở cửa phòng ngủ, bên trong Hương vẫn đang ngủ như chết không hề biết chuyện gì, nó nhìn thấy Hương trong lòng có cảm giác bực mình lắm, mặc dù nó với Hương không thù oán gì. Nó ước gì có thể đổi chỗ với Hương để hằng ngày có thể bên cạnh Tuấn tận hưởng những ngày lạc thú giống như buổi sáng nay vậy. Nó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nó ra sau bếp chuẩn bị bữa tối, nó cố tình nấu thật nhiều thức ăn và để lại một phần thật lớn cho Tuấn, nó biết lúc sáng Tuấn chỉ ăn được một ít chắc bây giờ phải đói bụng dữ lắm.
Nó nhìn lên đồng hồ và sốt ruột, bây giờ đã 9h tối mà nó chẳng thấy mọi người vào nhà. Nó ngẫm nghĩ tính thử đã gần 5 tiếng đồng trôi qua, thật khủng khiếp dù là sức trâu cũng khó tránh đỗ bệnh nếu như làm tình liên tục như thế. Thức ăn để lâu đã nguội lạnh hết, nó đem tất cả đi hâm nóng lại rồi bắt đầu dọn dẹp. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện mà nó vẫn chẳng thấy ai vào nhà, nó ra sau vườn để xem thử. Nó nhìn về phía nhà kho, tai nó vẫn nghe thấy âm thanh dung tục phát ra từ phía đó nhưng nó chẳng thấy ai đứng ngoài cửa cả. Nó chợt nhớ lại khe hở đằng sau nhà kho liền chạy ra chỗ ấy và ghé mắt vào xem thử. Dưới ánh đèn vàng vọt bây giờ nó thấy Tuấn vẫn bị trói trên ghế như cũ, thân thể đầy mồ hôi, gương mặt không còn chút thần sắc, hai chân duỗi thẳng buông xuôi. Xung quanh, như lúc mới bắt đầu ba người trong nhóm của nó thi nhau bú núc dương vật và hai hòn dái, giọng của Tuấn rên lên ư ử dù rất đau đớn nhưng do không còn sức nữa Tuấn cũng không thể làm gì hơn là thều thào từng tiếng:
-a…a….Tôi…muốn chết…ư…ưa…cho tôi chết đi….
Cả bọn thay phiên nhau ngồi lên người của Tuấn và chơi thật mạnh bạo, chúng cũng muốn kết thúc cho xong vì mỗi người trong bọn chúng cũng đã thể xác rã rời. Bọn chúng dập thình thịch và bú liếm khắp những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của anh. Rồi lần này chúng thấy gương mặt Tuấn dại đi và mắt trợn lên, Tuấn thở gấp gáp và xin bọn chúng cho anh được xuất tinh ra ngoài. Sau một tiếng rên la thật lớn, Tuấn giật nãy người lên bắn hết tinh dịch ra ướt hết những khuôn mặt đang chực chờ xung quanh, bọn cướp liếm hết sạch tinh dịch chúng còn cố nặn bóp và vắt sạch những giọt tinh khí nóng ấm còn lại trong dương vật của Tuấn. Đến nước này Tuấn chỉ còn rên khẽ một tiếng nhỏ rồi gục đầu xuống ngực và ngất đi không còn hay biết gì nữa. Nó xem xong cảnh tượng đó, bản thân cảm thấy thương xót lắm nhưng nó cũng mừng thầm vì ít ra cuối cùng anh cũng được giải thoát. Nhân lúc đám anh em nó còn ngồi đó mút liếm tinh dịch, nó đi vào nhà dọn cơm cho cả bọn. Ba người kia sau khi đã thỏa mãn liền đi vào nhà, sau khi đã tắm táp sạch sẽ chúng ăn cơm ngon lành rồi nằm dài trên salon nghỉ ngơi, chỉ một lát sau, chúng nhắm mắt lại rồi thiu thiu ngủ.
Thấy mọi người đã an giấc hết, nó vào bếp lấy hết thức ăn để dành trong tủ lạnh ra làm nóng lại. Tiện tay nó rót một bình nước ấm chuẩn bị mọi thứ lên một mâm nhỏ rồi đem ra nhà kho. Nó từ từ đẩy cửa bước vào, nó khẽ gọi tên anh vài lần nhưng hình như Tuấn vẫn chưa tỉnh lại. Nó đặt mâm cơm lên cái kệ gần đó, nó liên tục gọi mà Tuấn vẫn chưa có phản ứng gì. Nó thấy trên ngực và bụng của anh dính đầy tinh dịch của mấy người kia, đầu gục xuống hẳn, đầu tóc rối bời do bị giật liên tục nó thấy rất xót xa. Nó khom người xuống vén nhẹ mái tóc của anh lên, rồi vỗ nhè nhẹ vào má Tuấn, vừa vỗ nó vừa gọi. Một lát sau Tuấn mở mắt từ từ ra, nhưng kèm theo đó là sự hoảng loạn cực độ:
-Đừng…đừng ép tôi nữa…tôi mệt lắm rồi…
Chứng kiến cảnh tượng này, nó đã hiểu ra sự khủng khiếp mà mấy người kia đã làm đối với anh. Nó cố gắn trấn tĩnh và giữ anh ngồi yên:
-Là em đây, Tài đây anh. Không có gì đâu, em không làm gì anh hết.
Tuấn giương đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn nó dò xét:
-Em đến đây làm gì? Hay là em muốn…
-Em không muốn gì hết, anh đừng sợ. Em đem thức ăn ra cho anh thôi. -Nó rối rít trấn an.
Rồi nó nhìn xung quanh tìm cặp kính của Tuấn, nó nhớ lúc chiều Sỹ đã ném đâu đó trong góc nhà. Khi tìm ra được, nó dụi dụi vào áo rồi trở lại đeo lên dùm cho anh. Nó vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi cho gọn gàng, lấy khăn lau sạch tinh dịch bắn lên khắp người Tuấn rồi cởi trói ra cho anh. Tuấn vừa được cởi dây trói ra người đổ gục xuống đất vì không còn chút sức lực. Nó dìu Tuấn dậy ngồi tựa vào ghế rồi trao chén cơm cho anh cầm. Tuấn run rẩy không nâng nổi chén cơm, đôi tay lực lưỡng bây giờ không còn nhấc nổi thứ gì lên nữa. Thấy thế, nó đành bắc một cái ghế ngồi bên cạnh và đút từng miếng thức ăn cho anh. Tuấn thều thào nói:
-Cám…cám ơn em…anh tưởng em vào đòi…
-Anh còn sợ chuyện nó sao? –Nó cười nhẹ
-Nếu lúc chiều em cùng với bọn họ thì chắc anh khó sống rồi. Bây giờ còn phiền em cho anh ăn nữa, anh cám ơn em…
-Thôi anh bớt nói đi, mau ăn nhiều vào cho khỏe.
-Anh tưởng mình chết rồi chứ.
-Anh khỏe như trâu vậy, chết cái nỗi gì.
-Anh nói thật mà! Chút nữa là anh đi chầu ông bà rồi.
-Em hiểu mà…Từ giờ đến khi anh khỏe hẳn em không làm gì anh hết, được chưa.
Tuấn khẽ mỉm cười gật đầu, một lát sau anh ăn sạch hết cả mâm thức ăn cơ thể cũng dần khỏe lại. Anh gượng đứng dậy và nói với nó:
-Anh phải vào với Hương đây, chắc cô ấy sắp thức rồi. Không có anh bên cạnh cô ấy sẽ lo lắm.
Tuấn đứng dậy đi được vài bước thì lại ngã xuống nữa, Tài lại đến đỡ anh dậy. Tuấn rít lên một tiếng khe khẽ:
-Aahhh...Đau quá!
-Anh đau chỗ nào? Anh bị thương chỗ nào à? –Nó vừa hỏi vừa nhìn quanh cơ thể anh
-Không, không có gì đâu… -Tuấn đỏ mặt.
Nó hiểu ý tủm tỉm cười:
-Anh đau hai hòn dái à?
-Sao…sao em biết?
-Em thấy hết mà.
-Em đứng ở đâu mà thấy?
Nó lắc đầu không nói rồi dìu anh vào trong nhà. Nó đỡ Tuấn nhẹ nhàng đi qua phòng khách để tránh đánh thức những người khác. Tuấn nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén bước vào, Tài từ từ dìu Tuấn ngồi lên giường. Nó cuối xuống hôn nhẹ lên má anh, lần này Tuấn không phản ứng lại nữa, anh khẽ nói cảm ơn rồi chúc nó ngủ ngon. Nó lẳng lặng bước ra ngoài, trước khi đóng cửa nó cố ngoái nhìn lại, thấy Tuấn nằm xuống giường rồi nó mới rời đi hẳn.
Nữa đêm Hương thức dậy, cô ngạc nhiên khi thấy người nằm cạnh mình. Hương hốt hoảng mở chiếc đèn bàn bên cạnh, lúc này Tuấn đã ngủ say sưa không còn biết trời đất gì nữa, trên người anh không một mảnh vải, Hương hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra với Tuấn, cô chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của chồng rất nồng, nhưng không sao cả. Điều mà Hương mong ước bây giờ là khoảnh khắc bình yên như thế này, Hương lại nằm xuống gối đầu lên tay chồng, choàng tay qua người anh, cô hôn nhẹ lên má chồng. Cứ thế Hương đắm đuối nhìn chồng như thể sợ anh chạy đi mất cho đến khi cô lại chìm vào giấc ngủ.
-Có ai không?...Có ai ngoài kia không?...Hương ơi! Em có ngoài ấy không?
Một lát sau, có tiếng mở cửa phía bên ngoài và tiếng bước chân đang đi về phía Tuấn. Đó là thằng nhóc Tài, nó ló đầu vào bếp nhìn về phía Tuấn, thấy Tuấn tỉnh giấc nó mỉm cười xà tới hôn lên má Tuấn tỏ vẻ thân thiện:
-Anh Tuấn tỉnh rồi à? Anh dậy sớm quá vậy
Tuấn cố nén cơn giận vì hành động vừa rồi của thằng nhóc, nhưng điều anh đang lo lắng hơn cả là sự an nguy của Hương, Tuấn từ tốn hỏi thằng nhóc:
-Em…em cho anh hỏi…vợ anh có ngoài đó không? Sao anh không nghe tiếng động gì ngoài ấy thế?
-Chỉ có em với anh Tuấn ở nhà thôi hà.
Tuấn ngạc nhiên và mất bình tĩnh vì lo cho vợ, Tuấn cố chòm lên rối rít hỏi nó:
-Em nói sao?! Vậy vợ anh bây giờ ở đâu?
-Lúc sáng mọi người có hỏi chị ấy gần đây có chợ búa gì không, thì chị ấy nói có một cái chợ cách đây hơi xa. Mọi người muốn chị ấy dẫn đường nên cho chị ấy theo.
-Em nói sao? Vợ anh đến đây lần đầu không rành đường xá ớ đây đâu
-Chị ấy nói lúc ngồi trên xe lên đây có để ý quan sát trước xung quanh rồi. Vì họ mới đi thôi nên em đoán chắc khoảng 2 tiếng nữa họ mới về.
-Nhưng sao…
-Ý anh nói là tại sao chị ấy lại ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ à? Chị ấy nói nếu mọi người không hiếp đáp anh nữa thì chị ấy mới chỉ.
Tuấn nằm xuống và thở dài khi hiểu hết mọi chuyện, anh thầm cảm ơn vợ vì đã hy sinh vì mình. Tuấn chợt nhớ ra việc mình cần nhờ vả, liền cầu xin thắng nhóc:
-Em cho anh nhờ việc này được không?...
-Anh muốn nhờ em việc gì vậy?
-Anh…anh từ qua đến giờ không được tắm rửa, anh…muốn đi vệ sinh một chút được không? Em cởi trói cho anh một lát.
-Em cởi trói xong anh bỏ trốn thì sao? –Nó nhanh nhảu đáp lại
-Anh không làm vậy đâu, vợ anh còn trong tay mọi người mà. Em không cho anh…chắc anh dãi cả ra đây mất.
-Uhm…nếu anh hứa với em chuyện này thì em mới chịu.
-Em lại muốn làm gì anh nữa đây?
-Em muốn…muốn anh phục vụ riêng cho em…được không?
Tuấn thấy sốc vì lời đề nghị hết sức khiếm nhã của thằng nhóc này, phần vì tuổi tác của nó còn nhỏ mà đã ham muốn tột độ như vậy rồi. Nhớ tối qua nó đã làm cho Tuấn sống dở chết dở, nếu không đồng ý với nó cho qua chuyện, không chừng nó còn kết hợp với đám ác ôn kia bày ra nhiều trò chắc anh còn khó sống hơn. Tuấn giả vờ gật đầu đồng ý nhưng trong bụng nghĩ sẽ tìm cách trốn tránh sau:
-Anh biết rồi, em thả anh ra trước đi.
-Anh hứa rồi nha, không được nuốt lời nhé!
Thằng nhóc nhanh chóng cởi trói cho Tuấn, anh lê từng bước khó nhọc lê vào phòng tắm, hai chân giống như không còn sức. Tuấn mở vội chiếc vòi sen và lao vào đó, dòng nước ấm áp khiến cho anh bừng tỉnh, bây giờ Tuấn cảm thấy thốn thốn trong hậu môn của mình, dưới dòng nước nóng Tuấn khụy chân xuống rồi nhẹ nhàng rút nhẹ khúc sextoy trong người ra. Tuấn thấy như vừa được giải thoát khỏi cực hình, Tuấn khoan khoái ngửa đầu lên trời rên nhẹ, anh cảm thấy hậu môn mình nóng rát như vừa bị đốt, anh lấy bàn tay xoa nhè nhẹ hậu môn của mình để bớt đau. Tuấn quăng khúc sextoy ra xa ngồi phịch xuống đất, dựa vào tường nhắm mắt lại thư giãn. Bây giờ điều Tuấn lo lắng là phải làm sao để hai vợ chồng an toàn trốn thoát khỏi tay bọn cướp này. Tuấn chợt lóe lên việc anh sẽ tấn công thằng nhóc này và trốn thoát sau đó gọi người đến cứu, đây là cơ hội tốt vì chỉ có một mình nó ở đây thì nó không phải là đối thủ của anh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tuấn cũng đành chậc lưỡi bỏ qua suy nghĩ này, Tuấn chỉ sợ để Hương ở lại một mình bọn cướp trong lúc tức giận không kiềm chế được sẽ giết chết Hương thì anh ân hận cả đời.
Tuấn lau khô cơ thể, đeo mắt kính vào rồi bước ra khỏi phòng tắm. Thằng Tài ngồi chờ bên ngoài, nhìn thấy Tuấn đang trần truồng đi ra nó nhoẻn miệng cười thích thú chạy đến, Tuấn tưởng nó muốn trói mình lại nên đưa hai bàn tay cho nó:
-Em muốn trói thì trói anh lại đi.
-Em có nói muốn trói đâu, anh có cần gì nữa không? –nó cười.
Tuấn lắc đầu gạt tay nó ra rồi bước vào phòng ngủ, Tuấn nhìn xung quanh để tìm chiếc phone hay cái Ipad của mình nhưng dĩ nhiên anh không thể tìm thấy vì bọn chúng đã cướp luôn rồi. Điện thoại để bàn trong nhà cũng bị bọn chúng cắt hết dây. Bên ngoài trời âm u, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều hơn so với ngày hôm qua. Tuấn thất vọng thay một chiếc quần dài và chiếc áo len ấm áp rồi ra phòng khách ngồi xuống để chờ Hương về trong lòng rối bời không biết chút nữa bọn chúng sẽ làm gì anh với vợ, do quá mệt mỏi nên khi được ngồi xuống ghế nệm êm ái, cộng thêm cơn gió bên ngoài thổi vào man mát anh khoanh tay trước ngực tựa đầu ra sau tranh thủ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Thằng nhóc rón rén bước đến ngồi bên cạnh, nó thấy Tuấn không nói gì, nó ngắm nhìn người đàn ông trong mơ của mình đang lim dim ngủ, thấy Tuấn rất đáng yêu và quyến rũ. Nó luồn tay vào cánh tay lực lưỡng của Tuấn rồi tựa đầu vào vai anh, trong lòng chợt cảm thấy bình yên ấm áp đến lạ, nó ước gì thời gian cứ dừng lại để nó có thể được mãi gần gũi bên người mình yêu như thế này. Tuấn thiếp đi một lát thì chợt tỉnh giấc, thấy thằng nhóc đang ve vãn mình, anh liền đẩy nó ra. Thằng nhóc hơi hụt hẫng nhưng nó biết Tuấn là đàn ông nhất thời khó chấp nhận chuyện này nên nó cũng không phản ứng mạnh với anh:
-Anh đã tỉnh rồi à?
-Em không được đụng chạm vào người anh khi anh chưa cho phép. –Tuấn có vẻ hơi tức giận
-Có phải tối qua em làm anh đau nên anh giận không?
-Em đừng nhắc nữa! nếu không vì em trẻ người non dạ anh đã đấm cho em chết giấc rồi.
-Em xin lỗi…tại em thích anh quá...em…
-Thôi, em đừng nói bậy nữa.
-Em không nói bậy…em thích anh thật. –Nó cứ khăng khăng.
Tuấn nghe nó nói xong thì chỉ biết cuối gầm mặt thở dài:
-Anh biết em thích người đồng giới nhưng anh với em chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, em thích anh ở điểm nào?
-Không phải là thích…hình như em…yêu anh mất rồi.
Tuấn há hốc mồm nhìn nó vài giây, anh bối rối và cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Lần đầu tiên anh được một người đồng giới thổ lộ tình cảm, nhớ tối qua nó bày đủ trò để tra tấn hiếp đáp anh, Tuấn cảm thấy ghét nó lắm nhưng bây giờ thấy nó nói chuyện nhỏ nhẹ, Tuấn chợt nghĩ chắc nó còn trẻ tuổi bồng bột nên mới như vậy, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và cười nhẹ trả lời nó:
-Anh với em đều là đàn ông con trai, làm sao có thể…em đừng phí công sức nữa.
-Em biết nhiều người là đàn ông đàng hoàng nhưng sau đó cũng yêu người đồng giới, quan trọng là anh mở lòng với người ta thôi.
-Nhưng anh chỉ thích phụ nữ thôi -Tuấn nhấn mạnh với nó.
Nói xong Tuấn đứng dậy bỏ đi vào bếp, trong lòng nghĩ chắc nó sẽ thất vọng và không làm phiền anh nữa. Anh lục tìm trong tủ lạnh xem có thứ gì ăn hay không, từ suốt đêm qua đến giờ anh không được ăn uống gì, anh lấy ít thức ăn ra để chuẩn bị nấu nướng. Tuấn nhìn ra phòng khách thấy thằng nhóc vẫn đang ngồi thất thần ở đó, chắc nó đang thất vọng lắm sau câu nói của Tuấn. Có lẽ điểm yếu của anh đó là thương người mà cho dù người ta có đối xử với mình thế nào anh vẫn không thể sửa được. Anh nhìn nó lắc đầu rồi gọi nó:
-Em có muốn ăn gì không?
Nó nghe Tuấn gọi lầm lũi bước vào và ngồi xuống cạnh chiếc bàn ăn, nó chăm chú nhìn Tuấn từ phía sau lưng, cảm thấy mê mẫn người đàn ông này, bây giờ nó còn phát hiện ra Tuấn còn rất đảm đang biết nấu ăn, lại lịch thiệp với người đối diện, có lòng bao dung vị tha nữa. Giờ đây, đối với Tuấn nó không còn tồn tại cảm giác muốn chiếm đoạt nữa mà giờ chỉ còn lại một tình cảm thiêng liêng, tôn trọng. Nó nhẹ nhàng đứng bên cạnh Tuấn và nhỏ nhẹ hỏi:
-Anh đang chiên trứng à, có cần em giúp gì không?
Tuấn nhìn nó cười rồi bảo:
-Em chờ ăn thôi, nhìn em là biết không biết nấu ăn rồi.
-Không dám đâu, em biết làm nhiều món lắm. Mà anh Tuấn biết chiên trứng mấy kiểu?
-Anh chỉ thích ăn kiểu Scrambled thôi, em thì sao?
-Em thích kiểu bình thường nhưng bỏ nhiều tiêu vào.
-Anh hiểu rồi, vậy em nướng bánh mì giùm anh đi.
Nó dạ một tiếng rõ to rồi lon ton làm theo lời Tuấn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy thích thú với thứ cảm giác lâng lâng khó tả này, bây giờ nó tưởng tượng như đang sống trong những ngày như vợ chồng với người đàn ông này. Cả hai đang chìm đắm trong tình yêu, sự ấm cúng của một gia đình, điều mà ở tuổi đang mơ mộng như nó có thể tuôn chảy trong đầu ào ạt chỉ trong tích tắc. Khi cả hai ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nó thấy mặt Tuấn không được vui nó liền hỏi:
-Anh đang nghĩ gì vậy? hình như anh không vui hả.
-Anh không sao…chỉ là ngày hôm qua anh bị bắt nằm trên cái bàn này và…anh thấy khó nuốt quá.
-Anh còn giận em hả?
Tuấn im lặng không nói gì, anh xé vội miếng bánh mì quệt ít trứng trong cái dĩa trước mặt rồi đưa lên miệng. Nó thấy không khí chợt nặng nề trở lại, nó cũng gầm mặt xuống. Một lúc sau, Tuấn chợt buông ra một câu hỏi khiến nó bối rối.
-Sao em thích gọi anh là “anh”? Em có biết anh với em cách nhau bao nhiêu tuổi không?
-23 tuổi… nhưng em lớn rồi mà.
-Cách nhau nhiều tuổi như thế đáng lý ra em phải gọi bằng chú chứ -Tuấn cười và nhìn nó
Nó cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa, nó chỉ biết lãng tránh ánh mắt trìu mến đó và bắt đầu ăn. Tuấn nói tiếp:
-Có phải em muốn biết tại sao anh không ghét em, phải không? Người trẻ luôn luôn phải phạm sai lầm thì họ mới trưởng thành được. Anh không giận em, nhưng biết sai thì phải sửa, anh hy vọng em làm được.
-Anh muốn em sửa giới tính của mình sao? Em làm sao sửa được…
-Anh không có ý đó. Ý của anh là em đừng làm cướp nữa, nó sẽ hủy hoại tương lai của em. –Tuấn phân tích cho nó hiểu.
Tuấn dường như đánh động được lòng trắc ẩn bên trong nó, nhiều cảm xúc chợt đan xen với nhau khiến nó lặng đi, nó thấy nghẹn ở cổ họng không nuốt nổi nữa, tai ù đi và không còn nghe thấy điều gì nữa. Một lúc sau nó phá tan sự im lặng khi trả lời Tuấn bằng một giọng khúm núm:
-Em không phải là cướp, em biết anh hai hay đi cướp của người ta chứ em thì không. Em còn đi học mà… Tại vì lần này em trùng hợp đi theo thôi.
-Thôi…anh biết em khó xử, em cứ lựa lời khuyên anh của em là được rồi. Nói chung anh không giận em đâu. Có điều…anh xin em việc này được không?
Nó nhìn biểu hiện của Tuấn vài giây dò xét rồi gật đầu nhẹ thể hiện đồng ý. Tuấn nói tiếp:
-Em đừng…hành hạ anh nữa được không? Em còn nhỏ quá, đây có thể chỉ là một giai đoạn trưởng thành của em mà thôi, biết đâu sao này em lại giống anh thích con gái thì sao?
Nó thờ dài trả lời:
-Anh đừng gạt gẫm em nữa, em biết em thích cái gì. Em hứa không hành hạ anh Tuấn nữa nhưng những gì lúc nãy anh hứa với em anh nhớ phải thực hiện đấy.
Nói xong, nó cố né tránh ánh mắt của Tuấn, nó không muốn để Tuấn lấn áp tâm trí của nó nữa. Nghe nó nói vậy Tuấn chỉ còn biết im lặng hết ý kiến, anh muốn lôi nó từ chỗ mà Tuấn cho là lối sống lệch ra và hướng nó đến một cuộc sống bình thường như điều đó có lẽ đã thất bại. Nó vẫn còn si mê Tuấn như điếu đổ, trong đầu anh bây giờ nghĩ đến những cảnh tượng rùng rợn mà Tuấn đã hứa sẽ làm với nó không biết làm cách nào mà thoái thác đây.
Ăn xong Tuấn nhìn đồng hồ cũng còn gần một tiếng nữa, Tuấn dòm ra cửa sổ mắt hướng ra con đường nhỏ trước nhà, anh mong ngóng xe của lũ cướp sẽ xuất hiện nhưng vẫn chưa thấy gì cả. Tuấn chợt nghĩ hay là bọn chúng đưa vợ anh đến nơi nào đó vắng vẻ rồi thủ tiêu mất. Nhưng Tuấn cho rằng mình nghĩ hơi xa vì bọn chúng muốn giết Hương thì còn chỗ nào vắng vẻ, kín đáo hơn chỗ này nữa, chắc chắn chúng đơn thuần chỉ muốn đi chợ mua chút đồ và ghé đâu đó đỗ xăng thôi. Tuấn hết đứng lên ngồi xuống rồi đi qua đi lại quanh phòng khách và không ngừng tưởng tượng ra những khả năng mà Hương có thể phải đối mặt với bọn cướp. Khuôn mặt đâm chiêu và thở dài liên tục, thấy thế thằng nhóc có vẻ đoán ra được suy nghĩ của anh nên trấn an:
-Anh lo quá làm gì, họ chỉ đi chợ thôi rồi họ sẽ về. Em còn ngồi ở đây họ có thể bỏ đi đâu được chứ?!
Tuấn nghe xong cũng cảm thấy an tâm phần nào, anh ngồi xuống với tay lấy cái remote TV và xem phim để giết thời gian. Nó nhìn Tuấn chăm chú vào màn ảnh trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả, nó xích lại gần anh và hỏi:
-Anh Tuấn cho em ôm cái được không?
Tuấn giật mình khi nghe nó nói vậy, trong đầu nghĩ lẽ nào nó bắt mình thực hiện lời hứa ngay bây giờ, Tuấn lắp bắp hỏi nó:
-Sao…sao em hỏi vậy?
-Thì anh nói em chỉ được đụng đến anh khi anh cho phép mà, bây giờ em hỏi đó –Nó từ tốn trả lời.
Tuấn im lặng suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng biết ý của nó là gì nhưng thôi, nó không bắt mình làm tình với nó coi như may rồi, nó có bắt thì mình cũng đành chịu chứ không nó lại trở mặt chắc mình còn chịu thiệt nhiều hơn. Tuấn khẽ gật đầu bảo nó:
-Chỉ ôm thôi nhé.
Nó vui mừng đến nỗi lao vào ôm chặt hông và tựa đầu vào vai anh, cứ thế cả hai cùng xem TV. Nó cảm thấy không gian trong căn nhà trở nên ấm cúng đến lạ. Nó không còn nghe không còn nhìn thấy thứ gì trên Tv nữa. Tâm trí nó đang chìm đắm vào khung cảnh hạnh phúc mà bản thân mình dệt nên, càng nghĩ nó càng xiết chặt vòng tay, nó sợ nếu buông tay ra Tuấn sẽ lại rời xa, rồi anh và nó lại trở thành những kẻ ở hai bờ chiến tuyến. Đang lâng lâng trong suy nghĩ của mình, nó chợt nghe Tuấn hỏi:
-Em có bạn trai không?
Câu hỏi của Tuấn đột ngột quá khiến nó cũng không biết nên trả lời sao, tất nhiên là nó có, với kinh nghiệm giường chiếu tối qua, nó không hiểu Tuấn muốn dò xét điều gì. Nó ấp úng:
-Em…em chia tay rồi anh à. Sao anh hỏi em vậy?
-Anh chỉ hỏi vu vơ thôi, em còn nhỏ tuổi không nên quan hệ tình dục bừa bãi.
-Em biết rồi, sao anh quan tâm em quá vậy?
-Anh không phải quan tâm em, ý của anh là em chỉ nên làm điều đó khi em đủ chín chắn thôi.
Thấy nó im lặng Tuấn nhân cơ hội đó từ tốn nói tiếp:
-Em đừng bắt anh làm chuyện đó với em, chúng ta làm bạn thôi, được không?
Nó không trả lời cũng không có phản ứng gì với những gì Tuấn nói, điều đó nghĩa là có vẻ nó không muốn đồng ý. Tuấn cảm thấy vòng tay của nó chợt xiết chặt hơn, chắc nó đã hoàn toàn gạt đi ý kiến của anh rồi. Tuấn biết lát nữa khi bọn cướp về, chúng lại nghĩ ra nhiều cách để làm khó dễ anh nhưng nếu thằng nhóc này có thiện cảm với mình thì biết đâu nó sẽ không tham gia hoặc ít ra nó cũng sẽ nhẹ tay hơn. Tuấn buông ra một hơi thở dài, thằng nhóc nó hiểu rõ tâm sự của Tuấn qua tiếng thở đó nhưng nó lại sợ mất mát một cái gì đó, nó sợ bản thân mình và người đàn ông này không còn ràng buộc nữa. Cả hai cứ ngồi im như vậy mà xem TV, không khí bên ngoài đang lạnh nên nó cũng chẳng buồn thay đổi tư thế, điều nó đang cảm thấy thích là hơi ấm và nhịp thở êm ái từ người mình yêu. Tuấn nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng sắp đến rồi, anh liên tục nhìn ra cửa mong ngóng Hương mau về, anh bắt đầu lo lắng cho vợ hơn.
Một lát sau có tiếng gõ cửa bên ngoài, Tuấn gỡ tay thằng nhóc ra và lao ra cửa nhưng nó vội ngăn anh lại và nói:
-Anh để em mở cửa cho, anh mà mở cửa không thấy anh bị trói, họ tưởng anh bỏ trốn sẽ đánh anh đấy.
Nó tiến đến cửa và bảo anh đứng đó để chờ, cửa mở ra cả bọn bước vào, Hương cũng lầm lũi theo vào. Gương mặt của Hương cũng sốt ruột, sợ Tuấn ở nhà từ sáng đến giờ không ai ngó ngàng tới. Hương dáo dát nhìn vào trong bếp mà không để ý Tuấn đang đứng trước mặt mình. Tuấn mừng rỡ gọi lớn:
-Hương!
Vừa nói Tuấn vừa dang hai cánh tay mình hướng về phía Hương, cô mừng rỡ chạy đến ôm lấy chồng. Tuấn hỏi han liên tục:
-Em có sao không, sao em đi mà không bảo anh? Anh lo cho em quá.
-Tại họ bắt đi gấp quá, em muốn vào bếp với anh mà không được.
Cả hai cười nói với nhau mà không để ý xung quanh mọi ánh mắt chưng hửng dòm họ chăm chăm. Anh hai của thằng nhóc-Phương nhíu mày hỏi em:
-Sao em thả anh ta ra? Lỡ anh ta trốn mất thì sao?
Thằng nhóc từ tốn giải thích cho anh nó hiểu, nghe xong Phương vẫn muốn trói và khống chế cả hai vợ chồng lại. Tuấn thấy tình hình căng thẳng quá nên anh cố xoa dịu bọn cướp:
-Tôi có chuyện cần thương lượng được không? Tôi không bỏ trốn đâu.
Thằng nhóc cố nói đỡ cho Tuấn:
-Để xem anh ấy nói cái gì rồi chúng ta trói lại sau cũng được mà.
Thấy bọn chúng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Tuấn vỗ về Hương bảo vợ đi vào phòng ngủ để anh nói chuyện riêng với chúng. Tuấn giải thích rõ với bọn cướp, do bây giờ cả hai vợ chồng đang ở trong tuần trăng mật nếu quá thời hạn cả hai không về nhà thì gia đình của hai người sẽ đi tìm, như thế sẽ lớn chuyện hơn. Còn vấn đề tiền bạc, quả thật do dồn hết tiền lo đám cưới nên hai vợ chồng thật sự không còn tiền nữa. Nếu bây giờ có đàn áp như thế nào thì anh cũng không thể đáp ứng tiền bạc cho chúng, bây giờ Tuấn vừa nói vừa nhìn về phía phòng ngủ để chắc chắn Hương không nghe thấy những điều anh sắp nói, rồi Tuấn thành khẩn cầu xin bọn chúng:
-Tôi biết các anh muốn gì ở tôi, tôi chấp nhận hết tất cả những gì các anh yêu cầu ngoại trừ chuyện tiền bạc tôi không có khả năng, các anh cũng làm ơn đừng bắt trói, cũng đừng bắt vợ tôi chứng kiến những cảnh như thế, từ qua đến giờ tôi biết cô ấy không được nghỉ ngơi. Nếu muốn gì cứ nhốt cô ấy trong phòng là được rồi, các anh cho phép tôi được tự do vài giờ để trấn an tinh thần cô ấy rồi sao đó muốn hành hạ tôi ra sao cũng chịu hết. Nhưng tôi xin các anh khi đã đạt được điều mình muốn rồi, hãy rời đi và để chúng tôi được yên, được không?
Những lời chân thành của Tuấn có vẻ như đã giải quyết được những vấn đề của bọn cướp, cũng đúng thôi chúng đâu có ý muốn làm gì Hương, chỉ là do bọn chúng chưa thõa mãn nhu cầu khiếm nhã của bản thân nên mới ở lại đây tiếp. Thấy bọn chúng đều gật đầu đồng ý, bọn cướp để cho Tuấn tự do đi vào với Hương. Thấy Tuấn bình yên đi vào với mình, Hương bay đến ôm chặt lấy chồng và nghẹn ngào, Tuấn dĩ nhiên không dám nói rõ cho Hương biết những gì mình hứa với bọn cướp. Trước hết, Tuấn dắt Hương ra bếp , cả hai nấu vài món đơn giản và ngồi với nhau ăn thật ấm cúng. Hương cảm thấy có việc gì đó rất lạ ở chồng, tại sao bọn cướp lại để yên cho cả hai tự do đi lại như vô hình trong nhà? Tại sao Tuấn lại thản nhiên và không thèm để ý đến chúng? Hương buộc miệng hỏi thì Tuấn bảo đã nói chuyện phải trái với chúng xong rồi nên không cần bận tâm. Hương vẫn chưa hiểu gì cả nhưng Hương cảm thấy dễ thở hơn, phần vì Hương quá mệt mỏi với những chuyện hôm qua đến giờ, Hương cần nghỉ ngơi đánh một giấc trước rồi mới hỏi cho ra lẽ. Hương tắm táp sạch sẽ, cơ thể cảm thấy rất nhẹ nhõm dễ chịu, cơn buồn ngủ chợt ập đến. Hương lôi chồng vào phòng và cố hỏi Tuấn đã nói với bọn cướp chuyện gì, tất nhiên Tuấn không dám kể ra, chỉ trấn an và dỗ Hương đi ngủ. Tuấn lấy một chút bông băng băng lại vết thương trên tay cho vợ rồi đặt vợ nằm xuống giường. Hương cảm thấy rất dễ chịu, cơ thể cô thả lỏng hoàn toàn, cô hôn nhẹ lên môi Tuấn rồi từ từ đi vào giấc ngủ sâu do quá mệt mỏi.
Tuấn nhìn đồng hồ thấy cũng đã xế chiều, bên ngoài mây đen vầng vũ và mưa bắt đầu nặng hạt. Hương bây giờ đã ngủ say, anh thở dài đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ rồi từ từ đóng cửa phòng lại. Bọn cướp ngồi cả ngoài phòng khách để chờ Tuấn thực hiện lời hứa của mình, chúng liếc nhìn nhau ra hiệu, riêng thằng Tài nó thấy Tuấn tội nghiệp quá nên nó không muốn tham gia nữa mặc dù chỉ tưởng tượng đến hình ảnh trên người Tuấn không còn mảnh vải che thân là nó không thể cưỡng lại nỗi. Dù vậy, nó cũng phải quan sát xem anh nó và hai người kia sẽ làm gì Tuấn, không tham gia coi cũng được mà.
Tuấn ra hiệu cho bọn cướp ra sau vườn, anh chỉ bọn chúng về phía nhà kho rồi nói:
-Tôi sợ trong lúc mọi người quá phấn khích sẽ làm Hương thức giấc, chúng ta vào trong đó rồi hãy làm. Trong đó cũng rộng lắm…
Nói xong Tuấn đi vào trong trước, bên ngoài nhìn cái nhà kho nhỏ nhắn xinh xắn nhưng không gian bên trong khá rộng rãi, cả bọn tất cả 5 người đứng bên trong nhưng vẫn có cảm giác rất thoải mái rộng rãi. Phía bên trong không có để gì ngoài những cái kệ gỗ trống trơn và một vài dụng cụ xây dựng do những người thợ xây bỏ lại. Tuấn đóng kín cửa ra vào, rồi bật bóng đèn tròn nhỏ để chiếu sáng, xong Tuấn cới chiếc áo len và chiếc sơ mi đang mặc trên người để lộ toàn bộ phần cơ bắp rắn chắc, thằng Tài cảm thấy trong người nóng rang khi thấy cảnh tượng đó, nó sợ bản thân thiếu kiểm soát nên cố lảng tránh nhìn đi nơi khác. Tuấn sửa lại cặp kính rồi nói với bọn chúng:
-Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Cả bọn hơi ngạc nhiên vì thái độ cởi mở của Tuấn, chúng liếc nhìn nhau rồi xúm lại hội ý. Tuấn đứng gần đó nghe tiếng léo nhéo của thằng Tài, dường như nó đang phản đối cái ý kiến mà thằng Hoàng mới đưa ra trong khi cả bọn đều gật gù đồng ý. Sau đó, Tuấn thấy nó la lớn lên “em phản đối” rồi nó bỏ chạy vào nhà khiến cho cả bọn chưng hửng. Cả bọn 3 người còn lại cũng không thèm để ý đến nó mà thực hiện cái ý kiến điên rồ mới đưa ra.
Tuấn thấy có điều gì đó bất an trong ánh mắt của bọn chúng, Tuấn nuốt nước miếng sợ hãi rồi lùi lại:
-Các anh muốn làm gì tôi…??
Chúng bắt một chiếc ghế dựa rồi trói tay Tuấn ra phía sau, Phương nhanh chóng cởi phăng chiếc quần cuối cùng còn lại trên người Tuấn để lộ ra khối sinh dục ngồn ngộn của anh. Tuấn biết đến lúc mình phải chịu đựng nhu cầu xác thịt của bọn cướp, anh chỉ còn biết nhắm mắt lại mong cho thời khắc khủng khiếp này trôi qua mau.
Cả ba quỳ mọp xuống thi nhau bú liếm dương vật và hai hòn dái của Tuấn, sau một lúc nhắm mắt và gắng gượng, cố xua đi cảm giác sung sướng do lưỡi của bọn cướp mang lại.Tuấn bắt đầu rên nhè nhẹ, bọn cướp nghe thấy Tuấn rên nhè nhẹ ư ử thì vẫn chưa cảm thấy thõa mãn, chúng cố tình ngậm núc mạnh bạo hơn để Tuấn không kiềm chế được phải rên la lớn tiếng hơn nữa. Tuy bản thân hết chịu nổi với khả năng bú liếm của bọn cướp nhưng Tuấn vẫn cố chịu, anh cắn môi, nhắm nghiền mắt lại và cố không chú ý tới bọn chúng. Thấy thế, Sỹ chòm lên hôn khắp cổ và sờ soạng khắp người Tuấn, anh co rút tay chân lại vì bị kích thích nhưng bất lực, anh nắm chặt hai bàn tay lại vì không thể cử động được. Tuấn cứ cố chịu như thế cho đến khi Sỹ cuối xuống dùng lưỡi đưa qua đưa lại đầu vú của mình, rồi hắn luân phiên gặm nhắm hai nấm vú, đến lúc này Tuấn không còn chịu nổi nữa buộc miệng rên la thật lớn. Thằng nhóc Tài đang ngồi chơi điện thoại trong trong phòng khách nó cũng nghe thấy, mắt nó hướng về chỗ nhà kho đóng kín, bản năng nó thúc giục cùng tham gia nhưng Tuấn đã hứa với nó sẽ làm tình riêng với một mình nó nên nó không muốn làm Tuấn thêm khó xử. Nhưng nó vẫn tò mò muốn xem, nó đi ra phía bên hông căn nhà kho, nó tìm một khe hở trên vách rồi dán mắt vào đó. Bên trong bây giờ Tuấn đang rên lên đều đều, miệng liên tục van xin 3 người kia. Bên dưới anh hai nó tay thì sờ bắp chân, miệng thì liên tục thụt ra thụt vào con cặc đang cương lên hết cỡ và đỏ bầm lại. Nó nuốt nước miếng lại vì thấy quá kích thích, nó muốn nhào vào ngay lập tức để nhập bọn, nhưng sâu thẳm trong lòng nó vẫn cảm thấy tội nghiệp Tuấn nên nó lại không dám. Hoàng lấy hai tay ôm hông Tuấn kéo mạnh về phía trước vì muốn rúc đầu sâu hơn vào háng của anh vì nó muốn liếm núc dái được dễ dàng hơn. Sỹ thấy Tuấn rên lên quá dữ nó nắm tóc của Tuấn và hét lớn:
-Câm mồm lại…!!!
Tài không hiểu sao hắn lại làm như vậy mặc dù nó biết hắn ta cũng rất khoái khi thấy Tuấn rên như thế. Sau đó, hắn cuối xuống mút lưỡi của Tuấn một hơi thật dài đến nỗi khi buông ra Tuấn phải thở hỗn hễn vì ngợp. Hắn cứ làm liên tục như thế cho khi Tuấn phải cầu xin hắn cho anh được thở, khi đã núc lưỡi thỏa thuê nó đứng bên cạnh, nắm đầu Tuấn giật xuống rồi nhét cặc của nó vào miệng và ra lệnh cho Tuấn phải bú cho đến khi nó cho phép dừng lại. Do Tuấn bị trói nên Tuấn rất khó nhọc để thực hiện động tác này, anh không thể nào làm nhanh được, hắn cảm thấy không thỏa mãn, hắn tức giận giật phăng cái kính của Tuấn ném đi rồi nắm tóc dí đầu anh vào, rồi đẩy ra đầu vào liên hồi đến khi hắn thấy đủ sướng nó mới chịu dừng hành vi độc ác của hắn lại. Anh ngã đầu ra sau vì tưởng hắn đã tha cho mình, nhưng rồi đến lượt tên Phương đứng dậy và mút lưỡi Tuấn, anh nhớ lại sự bạo ngược của nó tối qua mà sợ sệt khuôn mặt bặm trợn của hắn, cũng giống như thằng Sỹ, hắn núc lưỡi còn đáng sợ hơn, hắn liên tục nhổ nước bọt vào miệng rồi đưa lưỡi của hắn vào mút ngoái, vừa làm thế hắn vừa bóp miệng, bóp cổ khiến cho Tuấn suýt ngất đi. Tuấn sợ hãi những chiếc lưỡi của bọn chúng, anh cố khép hai đầu gối của mình lại vì không thể chịu nỗi nữa, hai hòn dái bị bọn chúng ngậm núc quá lâu khiến anh cảm thấy đau, nhận thấy Tuấn tỏ thái độ kháng cự chúng dùng sức mạnh dang hai đầu gối của anh ra rồi tiếp tục bú mút vào sâu hơn. Tuấn khổ sở quá, hai hòn dái bị ngấu nghiến như muốn tan ra thành nước, nãy người lên liên tục vì xót. Biết mình có van xin cách mấy chúng cũng không dừng lại nên muốn xin xuất tinh ra ngoài để bọn chúng thôi hành hạ thằng nhỏ của mình nữa, nhưng không hiểu sao bọn chúng không nói gì cả mà tất cả đều ngưng hẳn, thằng Tài ở bên ngoài nó cũng không hiểu mấy ông anh nó đang muốn gì, nó cố quan sát rõ hơn. Cả bọn bước ra ngoài và để Tuấn ở lại bên trong một mình, Tuấn cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng anh cảm thấy đỡ hơn, ít ra bọn chúng còn cho anh được nghỉ ngơi, trong đầu anh nghĩ: “chắc đến tối bọn chúng mới quay lại”. Điều Tuấn đang lo chính là sợ Hương đột nhiên thức dậy rồi không thấy anh bên cạnh, có thể cô sẽ lại tranh cãi với bọn cướp. Tài đứng bên ngoài, nó không rời mắt khỏi Tuấn, nó thấy Tuấn đang mệt rã, thở ra từng cơn khó nhọc, cơ thể anh tuôn ra mồ hôi như tắm, có lẽ do bên trong nhà kho bây giờ đang rất nóng, cộng với cả giờ đồng hồ bị tấn công tình dục, nó chợt nghĩ nên đi lấy ít nước cho Tuấn uống.
Nghĩ như thế, nó định rời vị trí và chạy vào nhà tìm nước thì đột nhiên cửa nhà kho lại bật mở. Phương-anh hai nó đi vào chỉ có một mình, còn hai người kia thì không thấy nữa. Nó lẻn ra phía trước nhìn thử xem hai người kia đâu thì thấy họ đang đứng trước cửa, nó cũng không thấy gì đặc biệt cả, cả hai chỉ đang mãi mê trò chuyện với nhau, nó quay lại vị trí cũ và xem anh nó sẽ làm gì với Tuấn. Nó nhìn vào và thấy anh nó đang hỏi Tuấn:
-Anh Tuấn mệt chưa?
-Em lại muốn sao đây? –Tuấn ngước đôi mắt lờ đờ lên hỏi.
-Em muốn tiếp tục chứ sao?
Nghe đến đây Tuấn giật mình:
-Em…nói sao? Em tha cho anh nghỉ lấy sức được không, anh mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa như thế này, anh kiệt sức rồi.
Tuấn vừa nói vừa thở dốc để chứng minh cho lời mình nói, dù vậy Phương vẫn cố không buông tha:
-Nãy giờ cũng được 5 phút rồi mà, anh xem thằng nhỏ của anh cũng xìu xuống rồi. Chúng ta làm tiếp nhé, em biết anh làm nổi mà…
Tuấn vẫn còn chưa hiểu ý định của lũ cướp với mình nên vẫn cố vớt vát:
-Làm ơn tha cho anh, anh chỉ muốn nghỉ mệt một lúc thôi mà. Anh có nói không làm đâu.
Hắn cười nhếch mép rồi bắt đầu quỳ xuống lấy tay vuốt cặc của Tuấn, vừa làm hắn vừa nhìn khuôn mặt mệt nhoài như muốn khóc của Tuấn. Anh lần nữa cầu khẩn:
-Cho anh nghỉ thêm 10 phút thôi, anh van em…nếu không chắc anh xỉu mất…
-Vậy lần này anh cố làm cho em sướng đi…rồi lần sau em sẽ suy nghĩ lại.
Nghe câu nói phũ phàng của nó Tuấn chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng, hy vọng nó kết thúc xóm để anh còn con đường sống. Tuấn nghĩ cũng may mà chỉ có một tên, chứ nếu như tiếp 3 tên như lúc nãy chắc anh phải đột tử mà chết.
Phương lập lại những hành động lúc nãy mà nó làm với Tuấn, nó lại ngậm cặc của Tuấn và bắt đầu mút. Tuấn bắt đầu rên lên khe khẽ. Bên ngoài Tài nó nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, nó không ngờ anh trai nó lại dâm đãng độc ác như vậy. Nó thấy tội nghiệp Tuấn, dù sao Tuấn cũng là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm. Dù trong hoàn cảnh không thể chống trả được, anh cũng hy sinh bản thân mình để bảo vệ người vợ yếu đuối. Nó chợt thấy bản thân yêu sâu đậm, một thứ tình cảm xem lẫn ngưỡng mộ mà nó chưa từng có với bất cứ thằng con trai nào khác. Nó tự nhủ thôi thì sau khi xong xuôi hết nó sẽ vào và đem thức ăn cho anh, nó sẽ cố gắng hết sức chuộc lỗi cho cả bọn hy vọng Tuấn sẽ xóa hết hận thù với nó. Đang mãi mê suy nghĩ, nó lại nghe tiếng rên thảm thiết của Tuấn, bây giờ qua khe hở nhỏ nó nhìn thấy anh nó lại ngậm hòn dái của Tuấn, Phương liên tục lấy lưỡi đánh qua lại hai hòn dái, rồi núc một cách mạnh bạo khiến Tuấn muốn nhỏm người dậy vì vừa đau vừa xót…Phương lại chuyển qua mút lấy dương vật và phun đầy nước miếng của hắn vào, hắn lấy lưỡi đưa vào lỗ đái trên dương vật khiến Tuấn la toáng lên vì xót như thể vừa bị đâm một nhát chí mạng vào tử huyệt. Phương thấy thế hắn càng khoái trá tay xiết chặt con cặc giật ngược miếng da xuống còn lưỡi thì đâm sâu hơn vào chỗ đó...Một lát sau thấy Tuấn gần như không rên nổi nữa, hắn mới đứng dậy dang rộng háng ra rồi từ từ ngồi lên dương vật của Tuấn. Hắn cũng không khó nhọc mấy để nhét dương vật khủng của Tuấn vào vì hắn làm thế rất nhiều lần rồi. Lúc này hắn và Tuấn đối mặt nhau, hắn cứ thế từ từ nhấp cái mông của hắn để cặc của Tuấn thút ra thụt vào. Sự co sát giữa hậu môn thít chặt và con cặc đang cương cứng làm cho gương mặt của Tuấn dại đi vì sướng, cộng thêm tiếng rên hối hả của Phương làm cho Tuấn càng thấy kích thích hơn nữa. Phương càng lúc dập càng mạnh càng sâu hơn, cứ một lúc hắn lại dừng lại và mút lưỡi và hai nấm vú để Tuấn đôi lúc không còn kiểm soát lời nói của mình nữa, đôi lúc anh lại van xin muốn dừng, lúc thì nài nỉ đừng dừng lại, phải như thế thì hắn mới thấy thích thú thỏa mãn.
-Ahh…aahhh…đừng dừng lại…em cho anh bắn tinh ra đi…anh muốn lắm rồi.
Phương khoái chí lắm khi nghe những lời đó, lần đầu tiên được quan hệ với một người đàn ông chân chính mà lại làm cho anh ta phê đến như thế, quả là thành công ngoài sức tưởng tượng. Tuy nhiên, nghe như thế, hắn càng không làm theo mà dừng lại để dùng lưỡi để kích thích chỗ khác mặc cho Tuấn hết lời cầu xin. Xong, chờ đến lúc tâm lý của Tuấn bị phân tán hắn lại nhét vào lại hậu môn và chơi tiếp. Tuấn cảm thấy khoái cảm của mình thay đổi, Tuấn không ngờ mình cũng cảm thấy thõa mãn với một thằng gay… nhưng thật sự Tuấn không cưỡng lại sự khoái cảm mà Phương mang lại cho mình. Tuy phải chịu đựng đống thịt gần trăm kg liên tục phập phồng trên cơ thể mình Tuấn cũng không thấy nặng nề, không khó chịu gì cả vì gần như bị Phương làm cho phê lên chin tầng mây. Một lần nữa vì cọ sát quá sướng, Tuấn lại nói với Phương:
-Em ơi….anh xuất tinh vào trong đây…Ahhh…anh chịu hết nổi rồi…Ahhh…
Vừa nghe thấy Tuấn nói như thế tên Phương vội rút dương vật đang cứng như cây sắt ra, núc lưỡi một cái rõ lâu rồi bỏ mặt Tuấn đi ra ngoài. Tuấn thấy thế thì rất hoảng loạn, gọi với theo:
-Em làm ơn cho anh ra đi…đừng bỏ đi mà.
Phương không thèm ngoái đầu lại, hắn cười mỉm rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Tuấn bây giờ dần dần hiểu ra đây là cách mà chúng vừa nghĩ ra để hành hạ anh. Tuấn ngồi thừ nhìn dương vật của mình đang sung mãn thì bị bắt phải nín nhịn, Tuấn khó chịu lắm, cơ thể nóng bừng bừng nhưng không thể làm gì được. Thằng Tài nhìn thấy thế nó cũng muốn vào giúp Tuấn được giải thoát lắm, thật ra nó cũng thích nó sẽ mút cặc để cho Tuấn bắn hết tinh dịch vào miệng mình. Nó còn do dự xem có nên làm theo suy nghĩ của mình không thì lần này, cửa nhà kho lại bật mở. Hoàng từ từ tiến vào trước con mắt ngỡ ngàng của Tuấn, và dần dần có vẻ như anh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với mình. Tên này tuy ít nói nhưng hành động của nó thì không hiền chút nào, nó cuối xuống mút lưỡi Tuấn một cái rồi nói khẽ:
-Anh Tuấn đã sẵn sàng chưa? Có thể lần này anh hơi mệt đấy.
Tuấn lại lần nữa không tin vào tai mình nữa, Tuấn mất vài giây bần thần:
-Em muốn…. –Tuấn muốn khẳng định lần nữa suy nghĩ mà anh cố cho là nhầm lẫn.
-Thì mọi người muốn cái gì thì em muốn cái đó thôi.
Hắn không chờ Tuấn kịp suy nghĩ gì, lại bắt đầu ngậm mút dương vật của Tuấn. Lại lần nữa anh phải hạ giọng với hắn:
-…ư…ưa…em tha cho anh đi…ư…ưa….cho anh nghỉ mệt một chút thôi…anh chết mất.
Dĩ nhiên hắn không dừng lại mà còn thô bạo hơn, rồi nó lia xuống dưới và núc chùn chụt hai hòn dái. Lần này Tuấn có cảm giác đau đớn thật sự vì hòn dái mình bị bọn chúng bú mút quá nhiều. Tuấn hét lên thật lớn khiến cho thằng Tài bên ngoài cảm thấy bị sốc:
-Ahhh…đau quá, em đừng bú chỗ đó nữa, anh xin em mà…Ahhh…
Thấy Tuấn tỏ ra đau đớn thật sự hắn chuyển qua ngoạm lấy nấm vú, sau một lúc hắn ngồi lên người của Tuấn và nhét dương vật khủng của anh vào hậu môn và bắt đầu chơi trong sự rên la thảm thiết của nạn nhân. Trong quá trình hãm hiếp hắn cũng nghe thấy Tuấn liên tục van xin được tha nhưng dĩ nhiên điều đó chỉ càng làm hắn kích thích, bạo ngược hơn mà thôi. Đến khi biết mình sắp xuất tinh, Tuấn không dám báo trước cho nó biết nhưng những tiếng rên la bất thường của Tuấn đã tố cáo anh công với kinh nghiệm gối chăn lâu nay của hắn nên Tuấn cũng không thể giấu được. Hoàng nhanh chóng rút dương vật ra, giật ngược đầu Tuấn ra sao, hắn lấy hơi rồi núc lưỡi nạn nhân trối chết. Khi buông ra Tuấn gần như chỉ còn là cái xác không hồn. Giờ thì Tuấn đã tỏ tường âm mưu của chúng là gì, chúng không muốn cuộc mây mưa kết thúc sớm nên đã thông đồng với nhau vừa hãm hiếp vừa không để cho Tuấn quá kích thích mà bị xuất tinh, như thế chúng sẽ có thể kéo dài cuộc chơi dài hơn và nạn nhân cũng bị tra tấn theo cách mà chúng cảm thấy thỏa mãn nhất. Hoàng cũng vừa xong lượt của mình và đi ra thì Sỹ hí hửng chạy vào, lần này nó cũng không chờ cho Tuấn được nghỉ ngơi phút nào mà bay vào tấn công ngay lập tức. Như những gì đã diễn ra, cánh cửa nhà kho đóng lại, Tài đứng bên ngoài chỉ còn nghe tiếng rên la thảm thiết của Tuấn, nó lắc đầu ngao ngán đám người này, nó không dám xem tiếp nữa rồi lẻn chạy vào trong nhà. Trong lòng nó bồn chồn khó tả, nó bắt đầu thấy lo chỉ sợ đám anh em nó nếu như không biết kiềm chế thì có thể Tuấn sẽ chết do quan hệ quá mức, đột tử mà chết, điều này trên báo chí nó nhìn thấy nhiều rồi.
Tài ngồi trên bộ salon xem TV nhưng mắt nó lúc nào cũng hướng ra vườn vào cái nhà kho phía xa đó. Từ đây nó thấy đám anh em nó thay phiên nhau liên tục ra vào nhà kho mà tim như thắt lại. Nó thấy thế, trong lòng không chịu nổi liền đi về phía ấy. Anh nó đang đứng bên ngoài hút thuốc lá trên người trần như nhộng thấy nó đi đến liền hỏi:
-Sao mầy không nhập bọn? Thử làm người lớn đi chứ?!
-Em thấy tội nghiệp ổng quá, mấy anh chơi cũng vừa phải thôi. Coi chừng ổng bị thượng mã phong, đứng tim mà chết đấy.
Hoàng đứng bên cạnh trấn an nó:
-Ông này khỏe lắm em ơi, gặp mấy người khác là xỉu lâu rồi. Mầy vào làm phát đi… anh nhớ hôm qua mầy cũng bạo lắm mà.
Nó lắc đầu bảo:
-Mấy anh vào nhà nghỉ mệt, ăn chút gì đi.
Hai thằng anh nó lắc đầu nguầy nguậy vì chúng đang cao hứng lắm, nó thấy không thể làm gì hơn nên nó trở vào nhà nhưng mắt vẫn để ý, nếu như quá nguy cấp thì nó sẽ vào giúp đỡ. Nó rón rén mở cửa phòng ngủ, bên trong Hương vẫn đang ngủ như chết không hề biết chuyện gì, nó nhìn thấy Hương trong lòng có cảm giác bực mình lắm, mặc dù nó với Hương không thù oán gì. Nó ước gì có thể đổi chỗ với Hương để hằng ngày có thể bên cạnh Tuấn tận hưởng những ngày lạc thú giống như buổi sáng nay vậy. Nó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nó ra sau bếp chuẩn bị bữa tối, nó cố tình nấu thật nhiều thức ăn và để lại một phần thật lớn cho Tuấn, nó biết lúc sáng Tuấn chỉ ăn được một ít chắc bây giờ phải đói bụng dữ lắm.
Nó nhìn lên đồng hồ và sốt ruột, bây giờ đã 9h tối mà nó chẳng thấy mọi người vào nhà. Nó ngẫm nghĩ tính thử đã gần 5 tiếng đồng trôi qua, thật khủng khiếp dù là sức trâu cũng khó tránh đỗ bệnh nếu như làm tình liên tục như thế. Thức ăn để lâu đã nguội lạnh hết, nó đem tất cả đi hâm nóng lại rồi bắt đầu dọn dẹp. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện mà nó vẫn chẳng thấy ai vào nhà, nó ra sau vườn để xem thử. Nó nhìn về phía nhà kho, tai nó vẫn nghe thấy âm thanh dung tục phát ra từ phía đó nhưng nó chẳng thấy ai đứng ngoài cửa cả. Nó chợt nhớ lại khe hở đằng sau nhà kho liền chạy ra chỗ ấy và ghé mắt vào xem thử. Dưới ánh đèn vàng vọt bây giờ nó thấy Tuấn vẫn bị trói trên ghế như cũ, thân thể đầy mồ hôi, gương mặt không còn chút thần sắc, hai chân duỗi thẳng buông xuôi. Xung quanh, như lúc mới bắt đầu ba người trong nhóm của nó thi nhau bú núc dương vật và hai hòn dái, giọng của Tuấn rên lên ư ử dù rất đau đớn nhưng do không còn sức nữa Tuấn cũng không thể làm gì hơn là thều thào từng tiếng:
-a…a….Tôi…muốn chết…ư…ưa…cho tôi chết đi….
Cả bọn thay phiên nhau ngồi lên người của Tuấn và chơi thật mạnh bạo, chúng cũng muốn kết thúc cho xong vì mỗi người trong bọn chúng cũng đã thể xác rã rời. Bọn chúng dập thình thịch và bú liếm khắp những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của anh. Rồi lần này chúng thấy gương mặt Tuấn dại đi và mắt trợn lên, Tuấn thở gấp gáp và xin bọn chúng cho anh được xuất tinh ra ngoài. Sau một tiếng rên la thật lớn, Tuấn giật nãy người lên bắn hết tinh dịch ra ướt hết những khuôn mặt đang chực chờ xung quanh, bọn cướp liếm hết sạch tinh dịch chúng còn cố nặn bóp và vắt sạch những giọt tinh khí nóng ấm còn lại trong dương vật của Tuấn. Đến nước này Tuấn chỉ còn rên khẽ một tiếng nhỏ rồi gục đầu xuống ngực và ngất đi không còn hay biết gì nữa. Nó xem xong cảnh tượng đó, bản thân cảm thấy thương xót lắm nhưng nó cũng mừng thầm vì ít ra cuối cùng anh cũng được giải thoát. Nhân lúc đám anh em nó còn ngồi đó mút liếm tinh dịch, nó đi vào nhà dọn cơm cho cả bọn. Ba người kia sau khi đã thỏa mãn liền đi vào nhà, sau khi đã tắm táp sạch sẽ chúng ăn cơm ngon lành rồi nằm dài trên salon nghỉ ngơi, chỉ một lát sau, chúng nhắm mắt lại rồi thiu thiu ngủ.
Thấy mọi người đã an giấc hết, nó vào bếp lấy hết thức ăn để dành trong tủ lạnh ra làm nóng lại. Tiện tay nó rót một bình nước ấm chuẩn bị mọi thứ lên một mâm nhỏ rồi đem ra nhà kho. Nó từ từ đẩy cửa bước vào, nó khẽ gọi tên anh vài lần nhưng hình như Tuấn vẫn chưa tỉnh lại. Nó đặt mâm cơm lên cái kệ gần đó, nó liên tục gọi mà Tuấn vẫn chưa có phản ứng gì. Nó thấy trên ngực và bụng của anh dính đầy tinh dịch của mấy người kia, đầu gục xuống hẳn, đầu tóc rối bời do bị giật liên tục nó thấy rất xót xa. Nó khom người xuống vén nhẹ mái tóc của anh lên, rồi vỗ nhè nhẹ vào má Tuấn, vừa vỗ nó vừa gọi. Một lát sau Tuấn mở mắt từ từ ra, nhưng kèm theo đó là sự hoảng loạn cực độ:
-Đừng…đừng ép tôi nữa…tôi mệt lắm rồi…
Chứng kiến cảnh tượng này, nó đã hiểu ra sự khủng khiếp mà mấy người kia đã làm đối với anh. Nó cố gắn trấn tĩnh và giữ anh ngồi yên:
-Là em đây, Tài đây anh. Không có gì đâu, em không làm gì anh hết.
Tuấn giương đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn nó dò xét:
-Em đến đây làm gì? Hay là em muốn…
-Em không muốn gì hết, anh đừng sợ. Em đem thức ăn ra cho anh thôi. -Nó rối rít trấn an.
Rồi nó nhìn xung quanh tìm cặp kính của Tuấn, nó nhớ lúc chiều Sỹ đã ném đâu đó trong góc nhà. Khi tìm ra được, nó dụi dụi vào áo rồi trở lại đeo lên dùm cho anh. Nó vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi cho gọn gàng, lấy khăn lau sạch tinh dịch bắn lên khắp người Tuấn rồi cởi trói ra cho anh. Tuấn vừa được cởi dây trói ra người đổ gục xuống đất vì không còn chút sức lực. Nó dìu Tuấn dậy ngồi tựa vào ghế rồi trao chén cơm cho anh cầm. Tuấn run rẩy không nâng nổi chén cơm, đôi tay lực lưỡng bây giờ không còn nhấc nổi thứ gì lên nữa. Thấy thế, nó đành bắc một cái ghế ngồi bên cạnh và đút từng miếng thức ăn cho anh. Tuấn thều thào nói:
-Cám…cám ơn em…anh tưởng em vào đòi…
-Anh còn sợ chuyện nó sao? –Nó cười nhẹ
-Nếu lúc chiều em cùng với bọn họ thì chắc anh khó sống rồi. Bây giờ còn phiền em cho anh ăn nữa, anh cám ơn em…
-Thôi anh bớt nói đi, mau ăn nhiều vào cho khỏe.
-Anh tưởng mình chết rồi chứ.
-Anh khỏe như trâu vậy, chết cái nỗi gì.
-Anh nói thật mà! Chút nữa là anh đi chầu ông bà rồi.
-Em hiểu mà…Từ giờ đến khi anh khỏe hẳn em không làm gì anh hết, được chưa.
Tuấn khẽ mỉm cười gật đầu, một lát sau anh ăn sạch hết cả mâm thức ăn cơ thể cũng dần khỏe lại. Anh gượng đứng dậy và nói với nó:
-Anh phải vào với Hương đây, chắc cô ấy sắp thức rồi. Không có anh bên cạnh cô ấy sẽ lo lắm.
Tuấn đứng dậy đi được vài bước thì lại ngã xuống nữa, Tài lại đến đỡ anh dậy. Tuấn rít lên một tiếng khe khẽ:
-Aahhh...Đau quá!
-Anh đau chỗ nào? Anh bị thương chỗ nào à? –Nó vừa hỏi vừa nhìn quanh cơ thể anh
-Không, không có gì đâu… -Tuấn đỏ mặt.
Nó hiểu ý tủm tỉm cười:
-Anh đau hai hòn dái à?
-Sao…sao em biết?
-Em thấy hết mà.
-Em đứng ở đâu mà thấy?
Nó lắc đầu không nói rồi dìu anh vào trong nhà. Nó đỡ Tuấn nhẹ nhàng đi qua phòng khách để tránh đánh thức những người khác. Tuấn nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén bước vào, Tài từ từ dìu Tuấn ngồi lên giường. Nó cuối xuống hôn nhẹ lên má anh, lần này Tuấn không phản ứng lại nữa, anh khẽ nói cảm ơn rồi chúc nó ngủ ngon. Nó lẳng lặng bước ra ngoài, trước khi đóng cửa nó cố ngoái nhìn lại, thấy Tuấn nằm xuống giường rồi nó mới rời đi hẳn.
Nữa đêm Hương thức dậy, cô ngạc nhiên khi thấy người nằm cạnh mình. Hương hốt hoảng mở chiếc đèn bàn bên cạnh, lúc này Tuấn đã ngủ say sưa không còn biết trời đất gì nữa, trên người anh không một mảnh vải, Hương hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra với Tuấn, cô chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của chồng rất nồng, nhưng không sao cả. Điều mà Hương mong ước bây giờ là khoảnh khắc bình yên như thế này, Hương lại nằm xuống gối đầu lên tay chồng, choàng tay qua người anh, cô hôn nhẹ lên má chồng. Cứ thế Hương đắm đuối nhìn chồng như thể sợ anh chạy đi mất cho đến khi cô lại chìm vào giấc ngủ.
/9
|