Một người duy nhất trên nhất thế giới, chỉ cần có ngươi đối với ta như vậy là đủ.
Mọi người ở Hoàng Phủ Hiên tòa thành vui chơi, mà lúc này cách lễ Noel còn có mười lăm ngày.
Ở trong thành này một ngày thật là nhàn nhã thích ý, tuy rằng mọi người khó có dịp được tụ cùng một chỗ, nhưng là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, mỗi đôi nam nữ tựa hồ đều có hứng thú của chính mình, chẳng qua vào thời điểm ngẫu nhiên, mọi người cũng sẽ tụ tập ở cùng một chỗ.
Giống như là lúc này.
“Bạn nói xem, trong số nam nhân của chúng ta ai là người xuất sắc nhất?” Hắc Tiệp Sa là người trong số mười hai người tối chú trọng về vấn đề bề ngoài , đây là tính chung của cung thiên bình. Nhưng là, cũng bởi vì Hắc Tiệp Sa có được ánh mắt nhận thức con người lợi hại như vậy mới cho nàng trở thành người phát ngôn.
“Sa, bạn không cảm thấy vấn đề như vậy thực ngây thơ sao?” Tư Đồ Tử Nhiên lại là người đầu tiên phản ứng lại, vẻ mặt nàng thở dài nhìn hắc Tiệp Sa.
Hắc Tiệp Sa nhíu mày hỏi:“Vì sao?”
“Chẳng lẽ bạn chưa từng nghe qua câu nói “ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” à? Bạn hỏi các nàng một chút đi, bạn xem có ai không nói nam nhân của bọn họ là người tốt nhất!” Tư Đồ Tử Nhiên ánh mắt vòng một vòng hướng nhìn bốn phía, cuối cùng lại trở lại đến trên người Hắc Tiệp Sa.
Hắc Tiệp Sa sững lại, bởi vì nàng cũng thấy được ánh mắt của những nữ nhân này, các nàng đều dùng một loại ánh mắt “Bạn thực ngốc” nhìn chính mình.
Này thật là trọng sắc khinh a!
“Nếu ta không có đoán sai, thì bạn nhất định đang ở trong lòng trộm mắng chúng ta, có đúng hay không?” Mặc Sĩ Tĩnh kéo tay Ân Vũ Phàm ngồi ở một bên bình tĩnh nói, nàng có thể lấy đươc giấy phép của bác sĩ tâm lí đến đánh đố, nữ nhân này nhất định đang ở trong lòng trộm mắng các nàng.
Hắc Tiệp Sa có chút ảo não, kéo Ngàn Các Phong ở một bên, không thèm để ý tới vẻ mặt trêu chọc mọi người, Hắc Tiệp Sa bề ngoài luôn luôn tao nhã trứ danh, lúc này thoạt nhìn tựa hồ có chút ít tính của trẻ con .
Bên người nàng là người mẫu Ngàn Cách Phong vẻ mặt sủng nịch nhìn nàng, trong mắt có thản nhiên tươi cười.
“Ai, không nghĩ tới, ta lúc ấy nghĩ ra một cái trò chơi, thế nhưng thật sự đem được những người của hội ô nhiễm môi trường này dụ ra ngoài, chậc chậc, các bạn xem đi , thế nhưng ngay cả hỏa bạo nữ cũng tìm được một nửa của mình, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tin được, các bạn nói đi, trò chơi của chúng ta có phải hay không được xem như đã xong, aiz không có ai thua cuộc, thật là có chút nhàm chán a.” Tư Đồ Tử Nhiên nhìn mọi người, nghĩ tới một năm trước nàng tâm huyết dâng trào đề nghị trò chơi này, không nghĩ tới đến cuối cùng ngay cả một người thua đều không có, thật là có chút làm cho người ta kinh ngạc a.
Nghe xong Tư Đồ Tử Nhiên nói, chúng nữ nhân nhìn nhau cười, chúng nam nhân còn lại là không hiểu ra sao……
Hoàng cung, trong phòng khách vang lên một trận cười dễ nghe.
……
“Phi Vũ, đây là lễ vật ta đưa cho con nuôi, bạn nhận hộ cho hắn đi.” Tiếng cười vui thật lâu mới dừng lại, sau đó người đem bảo vật ra tên là Diệu Thu Thu đem vẻ mặt đầy ý cười nhìn Mạnh Phi Vũ, cầm trong tay đem ra một cái túi nho nhỏ!
Mà Mạnh Phi Vũ vẫn cùng Tử Uyên im lặng ngồi ở một bên có chút hoài nghi nhìn cái túi kia.
Phi Vũ biết Diệu Thu Thu đã đem ra gì đó tặng thì nhất định sẽ không phải thứ gì bình thường, nhưng là cũng chính là bởi vì nó không bình thường, ngược lại sẽ là phiền toái, các nàng đều là bằng hữu . nhưng không thích bị ai liên lụy, cho nên, Phi Vũ cũng không có ngay lập tức tiếp nhận cái túi kia!
“Phi Vũ, bạn thật không nể mặt a, đây là ta tặng con nuôi của ta, cũng không phải tặng cho bạn , bạn nếu không nhận, chờ con nuôi ta lớn lên nhất định sẽ oán bạn nga.” Diệu Thu Thu vừa nói một bên còn lộ ra một cái tươi cươi ái muội.
Mà Tử Uyên nhìn thấy Diệu Thu Thu tươi cười như vậy,không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút.
Nhíu mi, Phi Vũ tiếp nhận cái túi kia, cảm giác được bên trong có cái gì đó tản ra hàn khí, có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệu Thu Thu.
Nếu nàng không có đoán sai, thì đây là một tảng đá có linh tính, hơn nữa, hẳn là nàng đã biết tên gọi của tảng đá kia.
“Đúng vậy, kia chính là khối ‘Hàn linh thạch’, việc này ta cùng Ám Trưng đưa cho con nuôi làm lễ vật, mười năm trước, người thu thập nó chính là Ám Trưng.” Diệu Thu Thu nói xong, vẻ mặt ôn nhu nhìn nam nhân trầm ổn bên cạnh một cái, hắn chính là điều tra viên rất nổi tiếng một thời – Ám Trưng.
Hàn linh thạch, thân mình tản mát ra hàn khí thản nhiên, người bình thường không dễ đeo, chỉ có người tập võ mới có thể khống chế được hàn khí trong đó ,hơn nữa, hàn khí có thể tăng thêm nội lực, là thánh phẩm cổ nhân thời cổ đại tranh đoạt, chính là, võ công hiện tại đã xuống dốc, tảng đá này giờ cũng chỉ có một ít người thu thập vì biết được phẩm chất của nó.
Nhưng là, mọi người đều không biết là, về tảng đá này còn có một truyền thuyết khác, đá này chính là linh thạch mà nguyệt lão đi lạc nhân gian đánh rơi, có thiên định nhân duyên truyền thuyết, người có được tảng đá này nhất định có thể tìm được một nửa định mệnh của mình .
Thật lâu trước kia, mười hai người này được gọi là Độc thân công hạ đã từng đi tìm tảng đá này, nhưng là cuối cùng chỉ tra ra được tảng đá này bị một người thập phần thần bí thu thập cất giấu, cho nên, sau này cũng sẽ không tìm hiểu nữa, chính là tà tâm đến chết cũng không buông tha của Diệu Thu Thu, nên vẫn tìm kiếm, rốt cục ở trong năm nay tìm được tảng đá này, hơn nữa cũng bởi vì tảng đá này mà tìm được thiên tử định mệnh của mình.
Nàng hiện tại đem này tảng đá đưa cho con của Phi Vũ, cũng là mong ước của các nàng sau này đứa bé có thể tìm được tình nhân cả đời của mình, con của Phi Vũ là đứa nhỏ ra đời sớm nhất.
Phi Vũ nắm tảng đá trong tay, hướng về Diệu Thu Thu gật gật đầu, tình ý cùng ngụ ý của bạn tốt, Phi Vũ cũng là hiểu được.
Mà nghe nói qua truyền thuyết này, chúng nữ nhân cũng đều có biểu tình bất đồng ….
Các nàng không vì thế tục, các nàng kiêu ngạo mà hết sức lông bông, các nàng không sợ hãi bất cứ cái gì, các nàng đều từng nghĩ đến chính mình là rất khó tìm được một nửa trong lòng của mình, nhưng là không có nghĩ đến chỉ ở trong một năm tất cả đều gặp được nam nhân của mình.
Có lẽ bọn họ không phải đẹp nhất, không phải là người có quyền thế nhất, nhưng lại có được người yêu mình nhất, mà các nàng, đã trải qua mưa gió, nhìn thấu thế sự, mọi cách chọn lựa, cũng rốt cục tìm được rồi nhựng nam nhân yêu chính mình nhất này, bọn họ, rất may mắn.
……………
Cùng mọi người cáo biệt, Mạnh Phi Vũ liền mang theo Tử Uyên đi tới bờ cát bên hoàng cung, từ nơi đó có thể nhìn thấy đại dương xanh thẳm.
“Năm ấy em mười tám tuổi, đứng ở chỗ này thề, nếu em cả đời không thể tìm được nam nhân thuộc về em, như vậy, em sẽ mãi mãi không lấy chồng.” Mạnh Phi Vũ nhìn biển xanh thẳm, còn dùng ngữ khí thật dị thường nói.
Tử Uyên từ phía sau ôm lấy Phi Vũ, vì Phi Vũ che đi gió lạnh trên biển thổi đến
“Phi Vũ, trong thế giới của anh, anh cũng từng thề, nếu anh không gặp được nữ nhân làm cho anh động lòng, anh sẽ cả đời làm bạn với trời đất, nhưng là, ông trời có mắt, để cho anh đến được nơi đây, gặp em , một người làm cho anh rung động.” Ánh mắt thâm tình của Tử Uyên vẫn nhìn chăm chú vào Phi Vũ, tựa hồ, trong thế giới của chỉ có một mình Phi Vũ .
Phi Vũ cầm tay của Tử Uyên, đặt ở trước ngực, cảm thụ được cái ôm ấm áp của Tử Uyên, tâm lạnh như băng của nàng đã sơm được hòa tan, bởi vì bên trong tràn đầy nhu tình của nam nhân này.
Nếu có kiếp sau, nàng nghĩ, nàng vẫn là muốn một có một nam nhân y như vậy.
“Phi Vũ, em nói xem, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ cùng một chỗ sao?” Đối mặt với hạnh phúc, rất nhiều người đều có hoài nghi, bởi vì, hạnh phúc luôn hư ảo như vậy, luôn là một giấc mộng khó nắm giữ….
Mạnh Phi Vũ xoay người, mắt nhìn Tử Uyên đầy thâm tình……
Môi hai người chậm rãi tới gần, ánh mắt của hai người ở không trung giao nhau, một bên là tiếng nước biển va vào đá.
Môi hai người chậm rãi gặp nhau, ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người, làm cho hai người họ tản ra một loại ánh sáng hài hòa.
Gặp nhau, có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ là trời ban cho duyên phận;
Yêu nhau, có lẽ là do lực hấp dẫn, có lẽ là nhất định tình yêu không thể tự kìm hãm được;
Chính là, vô luận như thế nào, hai linh hồn cô độc đã không hề còn cô độc, trên đời lại có nhiều thêm một đôi tình nhân.
Nhưng là, tình yêu đôi khi quá mức ngắn ngủi, chúng ta chỉ có thể tận dụng mọi khả năng đi để nắm bắt lấy hạnh phúc thuộc về chúng ta, sau đó dùng sinh mệnh để kết thúc nó…
Dù sao đi nữa, hy vọng ở trong nháy mắt v, ta có thể nói với người một câu : Ta yêu người , vĩnh viễn!
HẾT
Mọi người ở Hoàng Phủ Hiên tòa thành vui chơi, mà lúc này cách lễ Noel còn có mười lăm ngày.
Ở trong thành này một ngày thật là nhàn nhã thích ý, tuy rằng mọi người khó có dịp được tụ cùng một chỗ, nhưng là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, mỗi đôi nam nữ tựa hồ đều có hứng thú của chính mình, chẳng qua vào thời điểm ngẫu nhiên, mọi người cũng sẽ tụ tập ở cùng một chỗ.
Giống như là lúc này.
“Bạn nói xem, trong số nam nhân của chúng ta ai là người xuất sắc nhất?” Hắc Tiệp Sa là người trong số mười hai người tối chú trọng về vấn đề bề ngoài , đây là tính chung của cung thiên bình. Nhưng là, cũng bởi vì Hắc Tiệp Sa có được ánh mắt nhận thức con người lợi hại như vậy mới cho nàng trở thành người phát ngôn.
“Sa, bạn không cảm thấy vấn đề như vậy thực ngây thơ sao?” Tư Đồ Tử Nhiên lại là người đầu tiên phản ứng lại, vẻ mặt nàng thở dài nhìn hắc Tiệp Sa.
Hắc Tiệp Sa nhíu mày hỏi:“Vì sao?”
“Chẳng lẽ bạn chưa từng nghe qua câu nói “ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” à? Bạn hỏi các nàng một chút đi, bạn xem có ai không nói nam nhân của bọn họ là người tốt nhất!” Tư Đồ Tử Nhiên ánh mắt vòng một vòng hướng nhìn bốn phía, cuối cùng lại trở lại đến trên người Hắc Tiệp Sa.
Hắc Tiệp Sa sững lại, bởi vì nàng cũng thấy được ánh mắt của những nữ nhân này, các nàng đều dùng một loại ánh mắt “Bạn thực ngốc” nhìn chính mình.
Này thật là trọng sắc khinh a!
“Nếu ta không có đoán sai, thì bạn nhất định đang ở trong lòng trộm mắng chúng ta, có đúng hay không?” Mặc Sĩ Tĩnh kéo tay Ân Vũ Phàm ngồi ở một bên bình tĩnh nói, nàng có thể lấy đươc giấy phép của bác sĩ tâm lí đến đánh đố, nữ nhân này nhất định đang ở trong lòng trộm mắng các nàng.
Hắc Tiệp Sa có chút ảo não, kéo Ngàn Các Phong ở một bên, không thèm để ý tới vẻ mặt trêu chọc mọi người, Hắc Tiệp Sa bề ngoài luôn luôn tao nhã trứ danh, lúc này thoạt nhìn tựa hồ có chút ít tính của trẻ con .
Bên người nàng là người mẫu Ngàn Cách Phong vẻ mặt sủng nịch nhìn nàng, trong mắt có thản nhiên tươi cười.
“Ai, không nghĩ tới, ta lúc ấy nghĩ ra một cái trò chơi, thế nhưng thật sự đem được những người của hội ô nhiễm môi trường này dụ ra ngoài, chậc chậc, các bạn xem đi , thế nhưng ngay cả hỏa bạo nữ cũng tìm được một nửa của mình, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tin được, các bạn nói đi, trò chơi của chúng ta có phải hay không được xem như đã xong, aiz không có ai thua cuộc, thật là có chút nhàm chán a.” Tư Đồ Tử Nhiên nhìn mọi người, nghĩ tới một năm trước nàng tâm huyết dâng trào đề nghị trò chơi này, không nghĩ tới đến cuối cùng ngay cả một người thua đều không có, thật là có chút làm cho người ta kinh ngạc a.
Nghe xong Tư Đồ Tử Nhiên nói, chúng nữ nhân nhìn nhau cười, chúng nam nhân còn lại là không hiểu ra sao……
Hoàng cung, trong phòng khách vang lên một trận cười dễ nghe.
……
“Phi Vũ, đây là lễ vật ta đưa cho con nuôi, bạn nhận hộ cho hắn đi.” Tiếng cười vui thật lâu mới dừng lại, sau đó người đem bảo vật ra tên là Diệu Thu Thu đem vẻ mặt đầy ý cười nhìn Mạnh Phi Vũ, cầm trong tay đem ra một cái túi nho nhỏ!
Mà Mạnh Phi Vũ vẫn cùng Tử Uyên im lặng ngồi ở một bên có chút hoài nghi nhìn cái túi kia.
Phi Vũ biết Diệu Thu Thu đã đem ra gì đó tặng thì nhất định sẽ không phải thứ gì bình thường, nhưng là cũng chính là bởi vì nó không bình thường, ngược lại sẽ là phiền toái, các nàng đều là bằng hữu . nhưng không thích bị ai liên lụy, cho nên, Phi Vũ cũng không có ngay lập tức tiếp nhận cái túi kia!
“Phi Vũ, bạn thật không nể mặt a, đây là ta tặng con nuôi của ta, cũng không phải tặng cho bạn , bạn nếu không nhận, chờ con nuôi ta lớn lên nhất định sẽ oán bạn nga.” Diệu Thu Thu vừa nói một bên còn lộ ra một cái tươi cươi ái muội.
Mà Tử Uyên nhìn thấy Diệu Thu Thu tươi cười như vậy,không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút.
Nhíu mi, Phi Vũ tiếp nhận cái túi kia, cảm giác được bên trong có cái gì đó tản ra hàn khí, có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệu Thu Thu.
Nếu nàng không có đoán sai, thì đây là một tảng đá có linh tính, hơn nữa, hẳn là nàng đã biết tên gọi của tảng đá kia.
“Đúng vậy, kia chính là khối ‘Hàn linh thạch’, việc này ta cùng Ám Trưng đưa cho con nuôi làm lễ vật, mười năm trước, người thu thập nó chính là Ám Trưng.” Diệu Thu Thu nói xong, vẻ mặt ôn nhu nhìn nam nhân trầm ổn bên cạnh một cái, hắn chính là điều tra viên rất nổi tiếng một thời – Ám Trưng.
Hàn linh thạch, thân mình tản mát ra hàn khí thản nhiên, người bình thường không dễ đeo, chỉ có người tập võ mới có thể khống chế được hàn khí trong đó ,hơn nữa, hàn khí có thể tăng thêm nội lực, là thánh phẩm cổ nhân thời cổ đại tranh đoạt, chính là, võ công hiện tại đã xuống dốc, tảng đá này giờ cũng chỉ có một ít người thu thập vì biết được phẩm chất của nó.
Nhưng là, mọi người đều không biết là, về tảng đá này còn có một truyền thuyết khác, đá này chính là linh thạch mà nguyệt lão đi lạc nhân gian đánh rơi, có thiên định nhân duyên truyền thuyết, người có được tảng đá này nhất định có thể tìm được một nửa định mệnh của mình .
Thật lâu trước kia, mười hai người này được gọi là Độc thân công hạ đã từng đi tìm tảng đá này, nhưng là cuối cùng chỉ tra ra được tảng đá này bị một người thập phần thần bí thu thập cất giấu, cho nên, sau này cũng sẽ không tìm hiểu nữa, chính là tà tâm đến chết cũng không buông tha của Diệu Thu Thu, nên vẫn tìm kiếm, rốt cục ở trong năm nay tìm được tảng đá này, hơn nữa cũng bởi vì tảng đá này mà tìm được thiên tử định mệnh của mình.
Nàng hiện tại đem này tảng đá đưa cho con của Phi Vũ, cũng là mong ước của các nàng sau này đứa bé có thể tìm được tình nhân cả đời của mình, con của Phi Vũ là đứa nhỏ ra đời sớm nhất.
Phi Vũ nắm tảng đá trong tay, hướng về Diệu Thu Thu gật gật đầu, tình ý cùng ngụ ý của bạn tốt, Phi Vũ cũng là hiểu được.
Mà nghe nói qua truyền thuyết này, chúng nữ nhân cũng đều có biểu tình bất đồng ….
Các nàng không vì thế tục, các nàng kiêu ngạo mà hết sức lông bông, các nàng không sợ hãi bất cứ cái gì, các nàng đều từng nghĩ đến chính mình là rất khó tìm được một nửa trong lòng của mình, nhưng là không có nghĩ đến chỉ ở trong một năm tất cả đều gặp được nam nhân của mình.
Có lẽ bọn họ không phải đẹp nhất, không phải là người có quyền thế nhất, nhưng lại có được người yêu mình nhất, mà các nàng, đã trải qua mưa gió, nhìn thấu thế sự, mọi cách chọn lựa, cũng rốt cục tìm được rồi nhựng nam nhân yêu chính mình nhất này, bọn họ, rất may mắn.
……………
Cùng mọi người cáo biệt, Mạnh Phi Vũ liền mang theo Tử Uyên đi tới bờ cát bên hoàng cung, từ nơi đó có thể nhìn thấy đại dương xanh thẳm.
“Năm ấy em mười tám tuổi, đứng ở chỗ này thề, nếu em cả đời không thể tìm được nam nhân thuộc về em, như vậy, em sẽ mãi mãi không lấy chồng.” Mạnh Phi Vũ nhìn biển xanh thẳm, còn dùng ngữ khí thật dị thường nói.
Tử Uyên từ phía sau ôm lấy Phi Vũ, vì Phi Vũ che đi gió lạnh trên biển thổi đến
“Phi Vũ, trong thế giới của anh, anh cũng từng thề, nếu anh không gặp được nữ nhân làm cho anh động lòng, anh sẽ cả đời làm bạn với trời đất, nhưng là, ông trời có mắt, để cho anh đến được nơi đây, gặp em , một người làm cho anh rung động.” Ánh mắt thâm tình của Tử Uyên vẫn nhìn chăm chú vào Phi Vũ, tựa hồ, trong thế giới của chỉ có một mình Phi Vũ .
Phi Vũ cầm tay của Tử Uyên, đặt ở trước ngực, cảm thụ được cái ôm ấm áp của Tử Uyên, tâm lạnh như băng của nàng đã sơm được hòa tan, bởi vì bên trong tràn đầy nhu tình của nam nhân này.
Nếu có kiếp sau, nàng nghĩ, nàng vẫn là muốn một có một nam nhân y như vậy.
“Phi Vũ, em nói xem, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ cùng một chỗ sao?” Đối mặt với hạnh phúc, rất nhiều người đều có hoài nghi, bởi vì, hạnh phúc luôn hư ảo như vậy, luôn là một giấc mộng khó nắm giữ….
Mạnh Phi Vũ xoay người, mắt nhìn Tử Uyên đầy thâm tình……
Môi hai người chậm rãi tới gần, ánh mắt của hai người ở không trung giao nhau, một bên là tiếng nước biển va vào đá.
Môi hai người chậm rãi gặp nhau, ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người, làm cho hai người họ tản ra một loại ánh sáng hài hòa.
Gặp nhau, có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ là trời ban cho duyên phận;
Yêu nhau, có lẽ là do lực hấp dẫn, có lẽ là nhất định tình yêu không thể tự kìm hãm được;
Chính là, vô luận như thế nào, hai linh hồn cô độc đã không hề còn cô độc, trên đời lại có nhiều thêm một đôi tình nhân.
Nhưng là, tình yêu đôi khi quá mức ngắn ngủi, chúng ta chỉ có thể tận dụng mọi khả năng đi để nắm bắt lấy hạnh phúc thuộc về chúng ta, sau đó dùng sinh mệnh để kết thúc nó…
Dù sao đi nữa, hy vọng ở trong nháy mắt v, ta có thể nói với người một câu : Ta yêu người , vĩnh viễn!
HẾT
/59
|