CHƯƠNG 1
Một vầng trăng tròn vắt trên cành cây giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt, chiếu sáng cây cối cả sân, bóng giả sơn lay động, có hơi quỷ dị.
Lũ ếch ban ngày huyên náo, cả ngày ngồi trên hồ nước giống như cũng bị không khí quỷ dị này làm kinh sợ, tất cả đều im lặng.
Đường Tống yên lặng đi theo sau Đại tổng quản, vội vàng đi xuyên qua hoa viên quỷ ảnh lay động, phía sau còn có hai huynh đệ Vương Phúc, Vương Thọ đi theo.
Mông lung dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy rõ ràng biểu tình mỗi người. Đại tổng quản nghiêm túc cấp bách, Đường Tống dửng dưng lạnh lùng, Vương Phúc dứt khoát kiên quyết, Vương Thọ thất kinh.
Đoàn người chỉ lo chạy, trừ bỏ tiếng bước chân dồn dập sẽ không nghe thấy được những thứ khác.
Nhìn thấy chiếc đèn ***g đỏ trên trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, Đường Tống trên mặt lạnh nhạt xuất hiện một vết rách, tay chân không khỏi bắt đầu như nhũn ra, giống như đèn ***g đỏ kia là ánh mắt yêu quái gì đó, mà y còn lại là tế phẩm sắp đi lên tế đàn, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao phủ y. Mà lúc này, mặt hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Đại tổng quản dừng lại ở cửa, hướng tới bên trong nhìn không thấy chủ nhân cung kính cúi đầu, giương giọng nói: “Vương gia, người tới .”
Trong phòng không ai đáp lời, chính là mơ hồ có tiếng nước truyền ra.
Đại tổng quản đang muốn lại bẩm báo, đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh băng như kim loại truyền tới: “Tiến vào.”
Đại tổng quản không dám chậm trễ, vội nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ý bảo Đường Tống bọn họ bắt kịp, mới khoanh tay đi vào trong phòng. Đường Tống sợ run, giống như nhận mệnh cúi đầu theo đi vào. Nếu chủ nhân “tính trí” cao, đêm nay nói không chừng sẽ mười phần chết hết chín. Vượt qua đạo môn này, không biết còn có mệnh đi ra hay không?
Phòng ngủ tráng lệ trước sau chia làm hai phần. Phía trước là một phòng khách không lớn không nhỏ, trên vách tường tranh chữ có vẻ quý báu, bàn gỗ đàn hương, nhuyễn tháp trải nệm mềm mại, cùng một ít đồ cổ nhìn không ra niên đại.
Trung gian dùng một bình phong xa hoa ngăn cách, mặt sau chính là phòng ngủ. Xuyên thấu qua bức tranh mỏng trên bình phong có vẽ hình cung nữ, loáng thoáng có thể thấy một cái giường rất lớn.
Sau bình phong có nhiệt khí bay lên bay xuống, trong không khí phiêu đãng mùi hoa như có như không.
Một mỹ nam tử vừa mới tắm rửa xong tùy ý khoác trường bào tơ lụa màu đen đi ra. Mỹ nam tử này tuấn mỹ như thần, trên mặt như có hàn băng chồng chất vạn năm, ánh mắt như đao phong sắc bén nhìn chằm chằm bọn Đường Tống, như ánh mắt hùng ưng nhìn thẳng con mồi làm cho Đường Tống không tự chủ được rùng mình một cái. Hắn, chính là chiến tướng Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy—— Hàn Vương.
Tuy rằng Hàn Vương vừa mới tắm rửa xong, nhưng vẫn có thể làm cho người khác cảm giác hắn vẫn mang theo huyết khí trên người. Hàn Vương vừa mới đại thắng trở về giống như còn mang theo huyết tinh khí trên chiến trường. Tầm mắt lợi hại đằng đằng sát khí đảo qua này ba nô tài sắp trở thành công cụ tiết dục của hắn, vừa lòng vuốt cằm.
Một bên Đại tổng quản nơm nớp lo sợ thấy chủ tử gật đầu, tâm treo cao rốt cục thả xuống, cung kính nói: “Bẩm chủ tử, này Đường Tống là từ trong số người bị giáng làm quan nô chọn ra, hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ là tháng trước mới vừa mua vào phủ, ba người đều là những đứa nhỏ sạch sẽ. Bọn họ phía trước trong ngoài đều tẩy trừ qua, chủ tử cứ việc yên tâm dùng, nô tài lui xuống trước.”
Đợi đến khi Hàn Vương cho phép, Đại tổng quản mới khom người cẩn thận đẩy hai người còn lại ra khỏi phòng ngủ .
Âm thanh đóng cửa làm cho Đường Tống tâm hoàn toàn chìm tới rồi đáy cốc, vốn đang kỳ vọng chủ tử thấy y chướng mắt sẽ lệnh đổi người khác, việc này hoàn toàn không có hy vọng.
Hết chương thứ nhất
Một vầng trăng tròn vắt trên cành cây giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tuyệt, chiếu sáng cây cối cả sân, bóng giả sơn lay động, có hơi quỷ dị.
Lũ ếch ban ngày huyên náo, cả ngày ngồi trên hồ nước giống như cũng bị không khí quỷ dị này làm kinh sợ, tất cả đều im lặng.
Đường Tống yên lặng đi theo sau Đại tổng quản, vội vàng đi xuyên qua hoa viên quỷ ảnh lay động, phía sau còn có hai huynh đệ Vương Phúc, Vương Thọ đi theo.
Mông lung dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy rõ ràng biểu tình mỗi người. Đại tổng quản nghiêm túc cấp bách, Đường Tống dửng dưng lạnh lùng, Vương Phúc dứt khoát kiên quyết, Vương Thọ thất kinh.
Đoàn người chỉ lo chạy, trừ bỏ tiếng bước chân dồn dập sẽ không nghe thấy được những thứ khác.
Nhìn thấy chiếc đèn ***g đỏ trên trước cửa phòng ngủ của chủ nhân, Đường Tống trên mặt lạnh nhạt xuất hiện một vết rách, tay chân không khỏi bắt đầu như nhũn ra, giống như đèn ***g đỏ kia là ánh mắt yêu quái gì đó, mà y còn lại là tế phẩm sắp đi lên tế đàn, cảm giác sợ hãi mãnh liệt bao phủ y. Mà lúc này, mặt hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
Đại tổng quản dừng lại ở cửa, hướng tới bên trong nhìn không thấy chủ nhân cung kính cúi đầu, giương giọng nói: “Vương gia, người tới .”
Trong phòng không ai đáp lời, chính là mơ hồ có tiếng nước truyền ra.
Đại tổng quản đang muốn lại bẩm báo, đột nhiên nghe được một thanh âm lạnh băng như kim loại truyền tới: “Tiến vào.”
Đại tổng quản không dám chậm trễ, vội nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ý bảo Đường Tống bọn họ bắt kịp, mới khoanh tay đi vào trong phòng. Đường Tống sợ run, giống như nhận mệnh cúi đầu theo đi vào. Nếu chủ nhân “tính trí” cao, đêm nay nói không chừng sẽ mười phần chết hết chín. Vượt qua đạo môn này, không biết còn có mệnh đi ra hay không?
Phòng ngủ tráng lệ trước sau chia làm hai phần. Phía trước là một phòng khách không lớn không nhỏ, trên vách tường tranh chữ có vẻ quý báu, bàn gỗ đàn hương, nhuyễn tháp trải nệm mềm mại, cùng một ít đồ cổ nhìn không ra niên đại.
Trung gian dùng một bình phong xa hoa ngăn cách, mặt sau chính là phòng ngủ. Xuyên thấu qua bức tranh mỏng trên bình phong có vẽ hình cung nữ, loáng thoáng có thể thấy một cái giường rất lớn.
Sau bình phong có nhiệt khí bay lên bay xuống, trong không khí phiêu đãng mùi hoa như có như không.
Một mỹ nam tử vừa mới tắm rửa xong tùy ý khoác trường bào tơ lụa màu đen đi ra. Mỹ nam tử này tuấn mỹ như thần, trên mặt như có hàn băng chồng chất vạn năm, ánh mắt như đao phong sắc bén nhìn chằm chằm bọn Đường Tống, như ánh mắt hùng ưng nhìn thẳng con mồi làm cho Đường Tống không tự chủ được rùng mình một cái. Hắn, chính là chiến tướng Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy—— Hàn Vương.
Tuy rằng Hàn Vương vừa mới tắm rửa xong, nhưng vẫn có thể làm cho người khác cảm giác hắn vẫn mang theo huyết khí trên người. Hàn Vương vừa mới đại thắng trở về giống như còn mang theo huyết tinh khí trên chiến trường. Tầm mắt lợi hại đằng đằng sát khí đảo qua này ba nô tài sắp trở thành công cụ tiết dục của hắn, vừa lòng vuốt cằm.
Một bên Đại tổng quản nơm nớp lo sợ thấy chủ tử gật đầu, tâm treo cao rốt cục thả xuống, cung kính nói: “Bẩm chủ tử, này Đường Tống là từ trong số người bị giáng làm quan nô chọn ra, hai huynh đệ Vương Phúc Vương Thọ là tháng trước mới vừa mua vào phủ, ba người đều là những đứa nhỏ sạch sẽ. Bọn họ phía trước trong ngoài đều tẩy trừ qua, chủ tử cứ việc yên tâm dùng, nô tài lui xuống trước.”
Đợi đến khi Hàn Vương cho phép, Đại tổng quản mới khom người cẩn thận đẩy hai người còn lại ra khỏi phòng ngủ .
Âm thanh đóng cửa làm cho Đường Tống tâm hoàn toàn chìm tới rồi đáy cốc, vốn đang kỳ vọng chủ tử thấy y chướng mắt sẽ lệnh đổi người khác, việc này hoàn toàn không có hy vọng.
Hết chương thứ nhất
/106
|