CHƯƠNG 102 PN4
Nói đến Đường Tống dùng quỷ kế mới thắng được Hàn Vương bị kích động chạy tới phòng bếp làm điểm tâm cho Hàn Vương, chủ tớ Hàn Vương cùng Mạc Ngôn buồn bực đến tột đỉnh đành phải ở Lãm Nguyệt các chơi cờ cho hả giận.
Lấy tốc độ cực nhanh thua cả mười bàn xong, Mạc Ngôn rốt cục chịu không nổi , cầu xin nói: “Vương gia, ngài nếu trong lòng khó chịu, trực tiếp cùng công tử nói đi. Nếu ngài không tiện, thuộc hạ hoàn toàn nguyện ý vào đại lao.”
“Hừ, Đường Đường sẽ khổ sở.” Hàn Vương tay nâng quân cờ, một pháo thống khoái đánh chết đại tướng của Mạc Ngôn, thoải mái thắng ván thứ mười một.
Mạc Ngôn kêu thảm thiết một tiếng, nói: “Vương gia, ngài còn không để cho thuộc hạ sống, ta đã thua đến bàn thứ mười một rồi .”
Hàn Vương gợi lên một nụ cười lạnh, tâm tình buồn bực vì sắp phải ăn điểm tâm cũng nhiều ít tốt lên một chút.
Triển khai bàn thứ mười hai, Mạc Ngôn âm thầm cầu nguyện có thể kéo dài ván này chút xíu. “Vương gia, thuộc hạ biết ngài sợ nói thật sẽ thương một mảnh hảo tâm của công tử, nhưng điểm tâm công tử làm gần đây hình như tác dụng phụ càng lúc càng lớn . Tương lai Vương gia nếu bởi vì điểm tâm của công tử mà có bất trắc gì, kia công tử chẳng phải sẽ càng tự trách, càng thương tâm.”
Hàn Vương trầm ngâm thật lâu, nhưng tưởng tượng đến ăn ngay nói thật xong trong mắt Đường tống sẽ xuất hiện vẻ thất vọng, trong lòng còn có chút không nỡ, dù sao y vất vả như vậy, cũng chỉ bất quá muốn từ miệng mình nghe được hai chữ “Ăn ngon” mà thôi.
Đang lúc Hàn Vương do dự không dứt, Mạc Ngôn thấy một người theo đường mòn hoa viên thi thi nhiên nhiên đi tới, trong lòng không khỏi suy tính.
“Vương gia, ngài nếu không muốn nói thẳng, thuộc hạ có một kế, bất quá phải ủy khuất một chút Trấn Điền Vương gia .”
Hàn Vương theo tầm mắt Mạc Ngôn quay đầu lại, quả nhiên thấy Cửu hoàng tử của trước kia hiện giờ là Trấn Điền vương Lư Khâu Khải Phạm phe phẩy cây quạt bốn mùa không rời thân của hắn đang đi tới. Đối với đề nghị của Mạc Ngôn, Hàn Vương không có ý kiến gật gật đầu, đối với “Huynh đệ” động bất động chạy đến Đường môn bọn họ của đến quấy rầy thế giới hai người họ này, Hàn Vương đã sớm nhìn hắn không vừa mắt . Nếu không biết mục tiêu của Lư Khâu Khải Phạm là muội muội Đường Tống Đường Lâm, Hàn Vương còn không để hắn vào Đường môn mà.
Hàn Vương rời đi kinh thành không bao lâu, Lư Khâu Khải Phạm liền tự thỉnh đi trấn thủ ba thục, Lư Khâu Tĩnh Viễn thấy Lư Khâu Khải Phạm nguyện ý lui cư biên cương, biết hắn đối mình không còn uy hiếp, liền thuận nước giong thuyền, cho hắn cái danh hào “Trấn Điền vương”. Thế nhưng gã không nghĩ tới, Lư Khâu Khải Phạm vốn vẫn giữ liên lạc với Đường Lâm, biết được Hàn Vương cùng Đường Tống và người nhà đến Thục Sơn đặt chân, mới ba nhân ba nhân chạy đến theo.
Hiện nay Trấn Điền vương phủ của Lư Khâu Khải Phạm được xây dựng cách Thục Sơn không xa, bởi vậy Lư Khâu Khải Phạm thường thường chạy đến Đường môn tìm Đường Lâm. Đường Tống cũng biết muội muội nhà mình tuy rằng trên mặt đối hắn hờ hững, kỳ thật trong lòng cũng là thích hắn. Xem này hai tiểu tình nhân cùng một chỗ lại không được tự nhiên cũng thập phần thú vị. Nhưng ghét ngoại nhân quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của Đường Tống và hắn ( Thúc Thúc: Hàn Hàn, ngươi xác định cuộc sống hiện tại thực “ngọt ngào” ? Hơn nữa Lư Khâu Khải Phạm cùng ngươi là huynh đệ, cũng không tính là ngoại nhân đi? ) Hàn Vương đối hắn cũng không khách khí, nếu không xem mặt mũi Đường Tống, hắn tuyệt đối sẽ dựng thẳng ở cửa Đường môn một khối bài tử “Trấn Điền vương cùng chó không được vào”.
Lư Khâu Khải Phạm cũng không biết hắn đã muốn trở thành đối tượng tính kế của chủ tớ Hàn Vương, mặt đầy tươi cười như trước.
Lư Khâu Khải Phạm thấy Hàn Vương ngồi ở Lãm Nguyệt các, đang định vòng đi qua, đã thấy Mạc Ngôn bình thường đối hắn khách khí lại lãnh đạm đi ra đón, trên mặt trước nay mang theo thân thiện chưa từng có, ngay cả Hàn Vương bình thường đối hắn không có sắc thái cũng phá lệ bảo hắn đi vào ngồi chơi.
Vì thế, dưới ánh mắt tính kế của hai con cáo già, sơn dương thế tội đáng thương ngoan ngoãn đi vào Lãm Nguyệt các.
————————
Nói đến Đường Tống dùng quỷ kế mới thắng được Hàn Vương bị kích động chạy tới phòng bếp làm điểm tâm cho Hàn Vương, chủ tớ Hàn Vương cùng Mạc Ngôn buồn bực đến tột đỉnh đành phải ở Lãm Nguyệt các chơi cờ cho hả giận.
Lấy tốc độ cực nhanh thua cả mười bàn xong, Mạc Ngôn rốt cục chịu không nổi , cầu xin nói: “Vương gia, ngài nếu trong lòng khó chịu, trực tiếp cùng công tử nói đi. Nếu ngài không tiện, thuộc hạ hoàn toàn nguyện ý vào đại lao.”
“Hừ, Đường Đường sẽ khổ sở.” Hàn Vương tay nâng quân cờ, một pháo thống khoái đánh chết đại tướng của Mạc Ngôn, thoải mái thắng ván thứ mười một.
Mạc Ngôn kêu thảm thiết một tiếng, nói: “Vương gia, ngài còn không để cho thuộc hạ sống, ta đã thua đến bàn thứ mười một rồi .”
Hàn Vương gợi lên một nụ cười lạnh, tâm tình buồn bực vì sắp phải ăn điểm tâm cũng nhiều ít tốt lên một chút.
Triển khai bàn thứ mười hai, Mạc Ngôn âm thầm cầu nguyện có thể kéo dài ván này chút xíu. “Vương gia, thuộc hạ biết ngài sợ nói thật sẽ thương một mảnh hảo tâm của công tử, nhưng điểm tâm công tử làm gần đây hình như tác dụng phụ càng lúc càng lớn . Tương lai Vương gia nếu bởi vì điểm tâm của công tử mà có bất trắc gì, kia công tử chẳng phải sẽ càng tự trách, càng thương tâm.”
Hàn Vương trầm ngâm thật lâu, nhưng tưởng tượng đến ăn ngay nói thật xong trong mắt Đường tống sẽ xuất hiện vẻ thất vọng, trong lòng còn có chút không nỡ, dù sao y vất vả như vậy, cũng chỉ bất quá muốn từ miệng mình nghe được hai chữ “Ăn ngon” mà thôi.
Đang lúc Hàn Vương do dự không dứt, Mạc Ngôn thấy một người theo đường mòn hoa viên thi thi nhiên nhiên đi tới, trong lòng không khỏi suy tính.
“Vương gia, ngài nếu không muốn nói thẳng, thuộc hạ có một kế, bất quá phải ủy khuất một chút Trấn Điền Vương gia .”
Hàn Vương theo tầm mắt Mạc Ngôn quay đầu lại, quả nhiên thấy Cửu hoàng tử của trước kia hiện giờ là Trấn Điền vương Lư Khâu Khải Phạm phe phẩy cây quạt bốn mùa không rời thân của hắn đang đi tới. Đối với đề nghị của Mạc Ngôn, Hàn Vương không có ý kiến gật gật đầu, đối với “Huynh đệ” động bất động chạy đến Đường môn bọn họ của đến quấy rầy thế giới hai người họ này, Hàn Vương đã sớm nhìn hắn không vừa mắt . Nếu không biết mục tiêu của Lư Khâu Khải Phạm là muội muội Đường Tống Đường Lâm, Hàn Vương còn không để hắn vào Đường môn mà.
Hàn Vương rời đi kinh thành không bao lâu, Lư Khâu Khải Phạm liền tự thỉnh đi trấn thủ ba thục, Lư Khâu Tĩnh Viễn thấy Lư Khâu Khải Phạm nguyện ý lui cư biên cương, biết hắn đối mình không còn uy hiếp, liền thuận nước giong thuyền, cho hắn cái danh hào “Trấn Điền vương”. Thế nhưng gã không nghĩ tới, Lư Khâu Khải Phạm vốn vẫn giữ liên lạc với Đường Lâm, biết được Hàn Vương cùng Đường Tống và người nhà đến Thục Sơn đặt chân, mới ba nhân ba nhân chạy đến theo.
Hiện nay Trấn Điền vương phủ của Lư Khâu Khải Phạm được xây dựng cách Thục Sơn không xa, bởi vậy Lư Khâu Khải Phạm thường thường chạy đến Đường môn tìm Đường Lâm. Đường Tống cũng biết muội muội nhà mình tuy rằng trên mặt đối hắn hờ hững, kỳ thật trong lòng cũng là thích hắn. Xem này hai tiểu tình nhân cùng một chỗ lại không được tự nhiên cũng thập phần thú vị. Nhưng ghét ngoại nhân quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của Đường Tống và hắn ( Thúc Thúc: Hàn Hàn, ngươi xác định cuộc sống hiện tại thực “ngọt ngào” ? Hơn nữa Lư Khâu Khải Phạm cùng ngươi là huynh đệ, cũng không tính là ngoại nhân đi? ) Hàn Vương đối hắn cũng không khách khí, nếu không xem mặt mũi Đường Tống, hắn tuyệt đối sẽ dựng thẳng ở cửa Đường môn một khối bài tử “Trấn Điền vương cùng chó không được vào”.
Lư Khâu Khải Phạm cũng không biết hắn đã muốn trở thành đối tượng tính kế của chủ tớ Hàn Vương, mặt đầy tươi cười như trước.
Lư Khâu Khải Phạm thấy Hàn Vương ngồi ở Lãm Nguyệt các, đang định vòng đi qua, đã thấy Mạc Ngôn bình thường đối hắn khách khí lại lãnh đạm đi ra đón, trên mặt trước nay mang theo thân thiện chưa từng có, ngay cả Hàn Vương bình thường đối hắn không có sắc thái cũng phá lệ bảo hắn đi vào ngồi chơi.
Vì thế, dưới ánh mắt tính kế của hai con cáo già, sơn dương thế tội đáng thương ngoan ngoãn đi vào Lãm Nguyệt các.
————————
/106
|