CHƯƠNG 18
Bàn tay Đường Tống cũng không quá dài, ngón tay mượt mà, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay cắt sửa thực cẩn thận. Không biết có phải vì mới vừa tiếp xúc nước ấm không, ngón tay vẫn còn ấm ấm, đặt trên huyệt Thái Dương vô cùng thoải mái. Bốn ngón còn lại vuốt nhẹ cái trán căng chắc của Hàn Vương một cách có quy luật, bàn tay không làm việc nặng vẫn còn non mịn, khi vuốt vào làn da có cảm giác thoải mái, kéo dài không tan. Trải qua lần được Đường Tống mát xa, Hàn Vương không khỏi cảm thấy cảm giác mê muội cùng ghê tởm giảm đi không ít, tinh thần cũng lanh lẹ hơn.
Lư Khâu Sương Hàn chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt đó là gương mặt hết sức chuyên chú của Đường Tống. Chú ý của Đường Tống đều đặt trên cánh tay Hàn Vương mà xoa bóp, không có chú ý tới Hàn Vương đã tỉnh lại. Lư Khâu Sương Hàn cũng không nóng lòng nhắc nhở y, muốn hưởng thụ trong chốc lát loại cảm giác thoải mái này, cho đến khi ——
“A! Đường Tống ngươi đang làm gì thế?” Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ không khí vốn yên tĩnh trong phòng. Đường Tống nghe được phía sau truyền đến tiếng rống giận, đồng thời cũng phát hiện ánh mắt Hàn Vương đã mở, sợ tới mức nhanh chóng thu tay về, vô thố nhìn Lưu tổng quản đang thở hổn hển, lại chuyển mắt nhìn Hàn Vương không nhanh không chậm từ trên giường ngồi dậy, không biết bây giờ nên làm cái gì mới được.
Thời gian này, Hàn Vương vẫn để Đường Tống chăm sóc, Lưu tổng quản chỉ cần quản hảo sự vụ hằng ngày của vương phủ là được. Lượng công việc giảm bớt không ít làm Lưu tổng quản nhàn hạ nhiều ngày, rốt cục nhớ tới Đường Tống người đã làm cho lão thanh nhàn đến vậy. Vì thế không khỏi nghĩ tới nên đến thăm Đường Tống, xem xem có gì cần lưu ý với y không.
Nhưng mà không ngời tới, chính mình lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn kinh hách (kinh hãi)không thôi —— Đường Tống vậy mà lại chạm vào Vương gia! (-_- cái kia gọi là mát xa được không? ) hơn nữa còn chạm vào mặt Vương gia! Lưu tổng quản biết những việc Hàn Vương ghét nhất, hạng nhất trong số đó chính là Hàn Vương ghét bị người khác chạm vào.
Thảm ! Thảm ! Nhìn vẻ mặt chủ tử bực mình, Đường Tống lần này thật sự là “thập tử vô sinh”* .
Lưu tổng quản quyết định thật nhanh, trước khi Hàn Vương tức giận đã lôi kéo Đường Tống “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, hô to nói: “Chủ tử bớt giận, Đường Tống mới đến không hiểu cấm kỵ của chủ tử, cho nên mới chạm vào Vương gia, chủ tử ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho hắn lần này đi.” Nói xong, Lưu tổng quản ấn cái ót của Đường Tống, không ngừng dập đầu trước Hàn Vương.
Hàn Vương nhìn thấy bộ dáng Lưu tổng quản kêu khóc om sòm, không khỏi mặt nhăn mặt mày: “Buông hắn ra.”
Lưu tổng quản vừa nghe nghĩ thầm,rằng chẳng lẽ Vương gia không tính bỏ qua cho Đường Tống, muốn đích thân động thủ sao? Tưởng tượng như vậy, Lưu tổng quản càng không dám buông Đường Tống ra, ai chẳng biết đường đường Sư quốc Chiến thần Hàn Vương gia cũng là một vị cao thủ võ lâm, dáng vẻ Đường Tống yếu đuối thế này, để Hàn Vương tùy tiện cho một chưởng sẽ chết thẳng cẳng.
Lưu tổng quản vội vã nịnh nọt nói: “Chủ tử, nếu người muốn trừng phạt hắn, thì để cho lão nô làm, đừng ô uế tay chủ tử. Lão nô bạt tai hắn cho ngài hết giận.” Nói xong, bàn tay Lưu tổng quản liền hướng tới mặt Đường Tống tát qua.
Lưu tổng quản muốn cứu Đường Tống, nhất định phải diễn xiếc như thực, lúc vung cánh tay, dùng hết sức. Lưu tổng quản nghĩ thầm,rằng, cho dù đánh mặt Đường Tống sưng lên, so với mất mạng vẫn là tốt hơn a.
Mắt thấy cái tát này của Lưu tổng quản sẽ hung hăng đánh vào mặt Đường Tống, thanh âm lạnh như băng có chứa tức giận quát: “Dừng tay!”
Lưu tổng quản lập tức thu bàn tay, lại khống chế không được cân bằng thân thể, thập phần buồn cười bổ nhào vào người Đường Tống. Lưu tổng quản bất chấp đứng lên, lại vạn phần kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng chỉ có một ý niệm, Đường Tống à, lão nhân ta thật sự là hết cách.
Hết chương thứ mười tám
Thập tử vô sinh*: hết đường sống.
Bàn tay Đường Tống cũng không quá dài, ngón tay mượt mà, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay cắt sửa thực cẩn thận. Không biết có phải vì mới vừa tiếp xúc nước ấm không, ngón tay vẫn còn ấm ấm, đặt trên huyệt Thái Dương vô cùng thoải mái. Bốn ngón còn lại vuốt nhẹ cái trán căng chắc của Hàn Vương một cách có quy luật, bàn tay không làm việc nặng vẫn còn non mịn, khi vuốt vào làn da có cảm giác thoải mái, kéo dài không tan. Trải qua lần được Đường Tống mát xa, Hàn Vương không khỏi cảm thấy cảm giác mê muội cùng ghê tởm giảm đi không ít, tinh thần cũng lanh lẹ hơn.
Lư Khâu Sương Hàn chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt đó là gương mặt hết sức chuyên chú của Đường Tống. Chú ý của Đường Tống đều đặt trên cánh tay Hàn Vương mà xoa bóp, không có chú ý tới Hàn Vương đã tỉnh lại. Lư Khâu Sương Hàn cũng không nóng lòng nhắc nhở y, muốn hưởng thụ trong chốc lát loại cảm giác thoải mái này, cho đến khi ——
“A! Đường Tống ngươi đang làm gì thế?” Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ không khí vốn yên tĩnh trong phòng. Đường Tống nghe được phía sau truyền đến tiếng rống giận, đồng thời cũng phát hiện ánh mắt Hàn Vương đã mở, sợ tới mức nhanh chóng thu tay về, vô thố nhìn Lưu tổng quản đang thở hổn hển, lại chuyển mắt nhìn Hàn Vương không nhanh không chậm từ trên giường ngồi dậy, không biết bây giờ nên làm cái gì mới được.
Thời gian này, Hàn Vương vẫn để Đường Tống chăm sóc, Lưu tổng quản chỉ cần quản hảo sự vụ hằng ngày của vương phủ là được. Lượng công việc giảm bớt không ít làm Lưu tổng quản nhàn hạ nhiều ngày, rốt cục nhớ tới Đường Tống người đã làm cho lão thanh nhàn đến vậy. Vì thế không khỏi nghĩ tới nên đến thăm Đường Tống, xem xem có gì cần lưu ý với y không.
Nhưng mà không ngời tới, chính mình lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn kinh hách (kinh hãi)không thôi —— Đường Tống vậy mà lại chạm vào Vương gia! (-_- cái kia gọi là mát xa được không? ) hơn nữa còn chạm vào mặt Vương gia! Lưu tổng quản biết những việc Hàn Vương ghét nhất, hạng nhất trong số đó chính là Hàn Vương ghét bị người khác chạm vào.
Thảm ! Thảm ! Nhìn vẻ mặt chủ tử bực mình, Đường Tống lần này thật sự là “thập tử vô sinh”* .
Lưu tổng quản quyết định thật nhanh, trước khi Hàn Vương tức giận đã lôi kéo Đường Tống “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, hô to nói: “Chủ tử bớt giận, Đường Tống mới đến không hiểu cấm kỵ của chủ tử, cho nên mới chạm vào Vương gia, chủ tử ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho hắn lần này đi.” Nói xong, Lưu tổng quản ấn cái ót của Đường Tống, không ngừng dập đầu trước Hàn Vương.
Hàn Vương nhìn thấy bộ dáng Lưu tổng quản kêu khóc om sòm, không khỏi mặt nhăn mặt mày: “Buông hắn ra.”
Lưu tổng quản vừa nghe nghĩ thầm,rằng chẳng lẽ Vương gia không tính bỏ qua cho Đường Tống, muốn đích thân động thủ sao? Tưởng tượng như vậy, Lưu tổng quản càng không dám buông Đường Tống ra, ai chẳng biết đường đường Sư quốc Chiến thần Hàn Vương gia cũng là một vị cao thủ võ lâm, dáng vẻ Đường Tống yếu đuối thế này, để Hàn Vương tùy tiện cho một chưởng sẽ chết thẳng cẳng.
Lưu tổng quản vội vã nịnh nọt nói: “Chủ tử, nếu người muốn trừng phạt hắn, thì để cho lão nô làm, đừng ô uế tay chủ tử. Lão nô bạt tai hắn cho ngài hết giận.” Nói xong, bàn tay Lưu tổng quản liền hướng tới mặt Đường Tống tát qua.
Lưu tổng quản muốn cứu Đường Tống, nhất định phải diễn xiếc như thực, lúc vung cánh tay, dùng hết sức. Lưu tổng quản nghĩ thầm,rằng, cho dù đánh mặt Đường Tống sưng lên, so với mất mạng vẫn là tốt hơn a.
Mắt thấy cái tát này của Lưu tổng quản sẽ hung hăng đánh vào mặt Đường Tống, thanh âm lạnh như băng có chứa tức giận quát: “Dừng tay!”
Lưu tổng quản lập tức thu bàn tay, lại khống chế không được cân bằng thân thể, thập phần buồn cười bổ nhào vào người Đường Tống. Lưu tổng quản bất chấp đứng lên, lại vạn phần kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng chỉ có một ý niệm, Đường Tống à, lão nhân ta thật sự là hết cách.
Hết chương thứ mười tám
Thập tử vô sinh*: hết đường sống.
/106
|