CHƯƠNG 35
Đường Tống nhu thuận rất nhanh bị Hàn vương lột không còn một mảnh, tuy rằng trong quá trình Đường Tống cũng từ chối tượng trưng vài cái, nhưng chỉ giống sợi râu của con tôm nhỏ mà thôi.
Dựa theo bức tranh trong “long dương bí tịch”, Đường Tống bị đặt nằm quỳ úp sấp xuống. Đối với loại tư thế khuất nhục này, đương nhiên Đường Tống cũng tỏ vẻ kháng nghị, nhưng Hàn vương vừa mới cầm cái ngọc bổng cỡ lớn kia lên, Đường Tống không còn chút ý kiến gì.
Hàn vương lấy trong cái hòm đạo cụ hiếm lạ kia một cái hộp nhỏ hình tròn, mở nắp hộp ra, từ bên trong quệt một chút cao gần trong suốt, sau đó bôi lên cái ngọc bổng nhỏ. Chờ bôi xong, Hàn vương lại quệt một ít, bôi lên tiểu huyệt đang nhắm chặt của Đường Tống.
Đường Tống chợt cảm thấy phía sau lạnh, cái ngọc bổng nhỏ bóng loáng kia nương theo thuốc trơn chen vào trong tiểu huyệt của Đường Tống. Đường Tống sợ hãi kêu một tiếng, sau đó mới phát hiện nơi đó chỉ hơi trướng mà thôi, cũng không có đau nhức như y sợ hãi, không khỏi vì ngạc nhiên mà đỏ mặt.
Ngọc bổng dưới phụ trợ của thuốc mỡ, hoàn toàn đi vào, chỉ còn lại một cái nút rất nhỏ được Hàn vương cầm trong tay. Hàn vương thử trừu động vài cái, vẫn chặt, nhưng đã có thể thuận lợi trừu tống.
Cảm thấy ngọc bổng ra vào đã không có vấn đề, Hàn vương không khỏi nghĩ muốn đổi một cái lớn hơn, nhưng lại có chút lo lắng Đường Tống không chịu nổi. Hắn cúi đầu nhìn mặt Đường Tống, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi của Đường Tống đỏ bừng lên, hô hấp dồn dập, cặp mắt tựa hồ muốn chảy nước. Hàn vương cảm thấy kinh ngạc, nhìn xuống phía dưới, phát hiện ngọc hành của Đường Tống đã hoàn toàn đứng thẳng, đầu đỉnh bóng loáng dường như còn mang theo thủy quang, lòe lòe tỏa sáng.
Thì ra, thuốc mỡ lúc nãy Hàn vương bôi lên tiểu huyệt của Đường Tống không phải chỉ có tác dụng bôi trơn, bên trong còn chứa thành phần xuân dược. Đường Tống ngây ngô làm sao chống lại được kích thích như vậy, rất nhanh đã bị dục hỏa hừng hực đốt sạch lý trí.
Hàn vương cũng không hiểu được, còn cho rằng đây là tác dụng của bộ khí cụ, trong lòng cảm thấy kì lạ.
Rút cái ngọc bổng cỡ một ngón tay kia ra, Hàn vương lại kiểm tra một cái khác cỡ hai ngón tay, bôi thuốc mỡ xong, lại cẩn thận đẩy mạnh vào tiểu huyệt phấn hồng ướt át của Đường Tống.
Lần này, cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tống dường như tham ăn, dễ dàng đem ngọc bổng kia “ăn” vào. Đường Tống cũng bắt đầu rên rỉ ra tiếng, thanh âm bao hàm *** đi vào tai Hàn vương giống như tiếng trời, làm cho tay cầm ngọc bổng của hắn bắt đầu run rẩy.
Rất nhanh, Hàn vương lại thay một ngọc bổng càng thô hơn, mà dục vọng của hắn cũng như ngọc bổng trên tay mình, càng trướng càng lớn.
Đường Tống cũng bắt đầu từ rên rỉ nhỏ vụn, biến thành liên tục không ngừng ngâm xướng, làm cho Hàn vương cảm thấy mình như đang trong nồi nước đang đun, đã sắp không thể nhẫn nại.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa. Lúc Hàn vương cảm thấy mình sẽ lập tức nổ tung, hắn ném đi ngọc bổng trong tay, thay vào dục vọng đang cương không chịu nổi của mình.
Tiểu huyệt của Đường Tống đã bị làm cho vô cùng mềm mại, mất đi vật đang ở trong, tiểu huyệt bất mãn hé ra hợp lại. Cảnh này, làm cho Hàn vương hận không thể vùi cả người mình vào trong tiểu huyệt kia.
Nghĩ là làm, Hàn vương cầm dục vọng đặt trước tiểu huyệt, hít một hơi làm tinh thần thêm hăng hái, hung hăng tiến vào.
“A!” Đường Tống kêu to, bị cái “ngọc bổng” to hơn những cái kia rất nhiều hung hăng kích thích. “Ngọc bổng” này không những to hơn mấy cái trước, hơn nữa độ ấm cũng giống một khối sắt nóng, làm cho máu toàn thân Đường Tống cũng muốn sôi theo.
Mà lúc Hàn vương tiến vào thân thể Đường Tống đồng thời kêu rên một tiếng, thân thể Đường Tống so với trước kia càng chặt càng nóng. Bởi vì trúng xuân dược, còn không ngừng mấp máy, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang hút hắn, làm cho Hàn vương cơ hồ muốn thoải mái kêu lên.
Hàn vương ngừng cũng không ngừng được, giống như cuồng phong mưa rào đánh sâu vào làm cho Đường Tống không chịu được ngã xuống giường, cứ như vậy, cái mông mượt mà của Đường Tống liền vểnh lên rất cao.
Thị giác kích thích mãnh liệt làm cho Hàn vương gần mất đi lý trí, chỉ biết trừu động nhanh hơn. Động tác hoàn toàn xuất phát từ bản năng không có kỹ xảo, lại bởi vì lúc trước làm đủ loại tiền diễn, nên không mang đến cho Đường Tống thống khổ gì lớn. Hơn nữa Đường Tống trúng xuân dược, chính là cần động tác mãnh liệt như thế để giảm bớt cảm giác ngứa kỳ quái do xuân dược mang đến.
“A… A… Nhanh… Nhanh lên… A… Không cần… Ngừng… A…” Đường Tống hoàn toàn bị dục vọng khống chế ra sức rên rỉ, phát ra thanh âm mà khi y tỉnh lại sẽ muốn đâm đầu chết cho rồi.
Hàn vương cũng biết nghe lời, tăng tốc độ lên vài lần. Thắt lưng mềm dẻo hữu lực của hắn như động cơ cường lực, chấn động cơ hồ vượt qua cực hạn của nhân loại, mang đến cho Đường Tống khoái cảm trước nay chưa từng có.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Hàn vương xoay thân mình Đường Tống lại. Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn xuân ý dạt dào của Đường Tống đối diện với khuôn mặt đầy *** của Hàn vương.
Đường Tống lúc này, hai mắt như hoa đào được gột rửa sau cơn mưa, chớp động so với nước trong Du Nhiên hồ còn sáng rọi mê người hơn. Trên gương mặt tràn đầy màu phấn hồng mê người, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng mật đào khẽ nhếch, lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn khéo léo, bộ dáng động tình làm cho Hàn vương như muốn say.
Giống như ma xui quỷ khiến, Hàn vương cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà hắn thèm nhỏ dãi, vào khoảnh khắc bốn môi chạm vào nhau, cả hai người đều chấn động, lại đều ngây người.
Môi hai người giống như mang điện, lúc chạm vào, trong không khí mơ hồ nghe thấy thanh âm cái gì đó nổ mạnh.
Đường Tống cùng Hàn vương đã làm ba lần, lại chưa lần nào hôn. Cái hôn này, là nụ hôn đầu tiên của Đường Tống, cùng là của Lư Khâu Sương Hàn.
Người chưa từng hôn, bị cái hôn này làm cho sợ ngây người, thậm chí Lư Khâu Sương Hàn quên luôn trừu tặng trong cơ thể Đường Tống.
Bốn môi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có thứ gì đó trở nên khác hơn kể từ thời khắc này.
Dần dần, Lư Khâu Sương Hàn không hài lòng với việc hai môi chỉ chạm nhau, bắt đầu hút. Đường Tống vốn không được tự nhiên lúc này cũng vô cùng phối hợp.
Hút cuối cùng biến thành cắn nhẹ, hai người giống như dã thú bắt đầu cắn lẫn nhau. Đồng thời, thắt lưng đang dừng lại của Hàn vương cũng đột nhiên di chuyển. Va chạm bất ngờ làm cho Đường Tống hít vào một hơi, vì thế y tính trả thù nâng hai chân lên kẹp chặt thắt lưng Hàn vương, lại không nghĩ rằng, làm như vậy sẽ làm cho dục vọng của Hàn vương đi vào càng sâu.
Cảm giác đâm thủng kia làm Đường Tống kêu thét lên, càng cổ vũ Hàn vương thêm cố gắng tiến mạnh.
Vì thế, lần này của Đường Tống là cả một đêm.
Hết chương thứ ba mươi lăm
Đường Tống nhu thuận rất nhanh bị Hàn vương lột không còn một mảnh, tuy rằng trong quá trình Đường Tống cũng từ chối tượng trưng vài cái, nhưng chỉ giống sợi râu của con tôm nhỏ mà thôi.
Dựa theo bức tranh trong “long dương bí tịch”, Đường Tống bị đặt nằm quỳ úp sấp xuống. Đối với loại tư thế khuất nhục này, đương nhiên Đường Tống cũng tỏ vẻ kháng nghị, nhưng Hàn vương vừa mới cầm cái ngọc bổng cỡ lớn kia lên, Đường Tống không còn chút ý kiến gì.
Hàn vương lấy trong cái hòm đạo cụ hiếm lạ kia một cái hộp nhỏ hình tròn, mở nắp hộp ra, từ bên trong quệt một chút cao gần trong suốt, sau đó bôi lên cái ngọc bổng nhỏ. Chờ bôi xong, Hàn vương lại quệt một ít, bôi lên tiểu huyệt đang nhắm chặt của Đường Tống.
Đường Tống chợt cảm thấy phía sau lạnh, cái ngọc bổng nhỏ bóng loáng kia nương theo thuốc trơn chen vào trong tiểu huyệt của Đường Tống. Đường Tống sợ hãi kêu một tiếng, sau đó mới phát hiện nơi đó chỉ hơi trướng mà thôi, cũng không có đau nhức như y sợ hãi, không khỏi vì ngạc nhiên mà đỏ mặt.
Ngọc bổng dưới phụ trợ của thuốc mỡ, hoàn toàn đi vào, chỉ còn lại một cái nút rất nhỏ được Hàn vương cầm trong tay. Hàn vương thử trừu động vài cái, vẫn chặt, nhưng đã có thể thuận lợi trừu tống.
Cảm thấy ngọc bổng ra vào đã không có vấn đề, Hàn vương không khỏi nghĩ muốn đổi một cái lớn hơn, nhưng lại có chút lo lắng Đường Tống không chịu nổi. Hắn cúi đầu nhìn mặt Đường Tống, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi của Đường Tống đỏ bừng lên, hô hấp dồn dập, cặp mắt tựa hồ muốn chảy nước. Hàn vương cảm thấy kinh ngạc, nhìn xuống phía dưới, phát hiện ngọc hành của Đường Tống đã hoàn toàn đứng thẳng, đầu đỉnh bóng loáng dường như còn mang theo thủy quang, lòe lòe tỏa sáng.
Thì ra, thuốc mỡ lúc nãy Hàn vương bôi lên tiểu huyệt của Đường Tống không phải chỉ có tác dụng bôi trơn, bên trong còn chứa thành phần xuân dược. Đường Tống ngây ngô làm sao chống lại được kích thích như vậy, rất nhanh đã bị dục hỏa hừng hực đốt sạch lý trí.
Hàn vương cũng không hiểu được, còn cho rằng đây là tác dụng của bộ khí cụ, trong lòng cảm thấy kì lạ.
Rút cái ngọc bổng cỡ một ngón tay kia ra, Hàn vương lại kiểm tra một cái khác cỡ hai ngón tay, bôi thuốc mỡ xong, lại cẩn thận đẩy mạnh vào tiểu huyệt phấn hồng ướt át của Đường Tống.
Lần này, cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tống dường như tham ăn, dễ dàng đem ngọc bổng kia “ăn” vào. Đường Tống cũng bắt đầu rên rỉ ra tiếng, thanh âm bao hàm *** đi vào tai Hàn vương giống như tiếng trời, làm cho tay cầm ngọc bổng của hắn bắt đầu run rẩy.
Rất nhanh, Hàn vương lại thay một ngọc bổng càng thô hơn, mà dục vọng của hắn cũng như ngọc bổng trên tay mình, càng trướng càng lớn.
Đường Tống cũng bắt đầu từ rên rỉ nhỏ vụn, biến thành liên tục không ngừng ngâm xướng, làm cho Hàn vương cảm thấy mình như đang trong nồi nước đang đun, đã sắp không thể nhẫn nại.
Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa. Lúc Hàn vương cảm thấy mình sẽ lập tức nổ tung, hắn ném đi ngọc bổng trong tay, thay vào dục vọng đang cương không chịu nổi của mình.
Tiểu huyệt của Đường Tống đã bị làm cho vô cùng mềm mại, mất đi vật đang ở trong, tiểu huyệt bất mãn hé ra hợp lại. Cảnh này, làm cho Hàn vương hận không thể vùi cả người mình vào trong tiểu huyệt kia.
Nghĩ là làm, Hàn vương cầm dục vọng đặt trước tiểu huyệt, hít một hơi làm tinh thần thêm hăng hái, hung hăng tiến vào.
“A!” Đường Tống kêu to, bị cái “ngọc bổng” to hơn những cái kia rất nhiều hung hăng kích thích. “Ngọc bổng” này không những to hơn mấy cái trước, hơn nữa độ ấm cũng giống một khối sắt nóng, làm cho máu toàn thân Đường Tống cũng muốn sôi theo.
Mà lúc Hàn vương tiến vào thân thể Đường Tống đồng thời kêu rên một tiếng, thân thể Đường Tống so với trước kia càng chặt càng nóng. Bởi vì trúng xuân dược, còn không ngừng mấp máy, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang hút hắn, làm cho Hàn vương cơ hồ muốn thoải mái kêu lên.
Hàn vương ngừng cũng không ngừng được, giống như cuồng phong mưa rào đánh sâu vào làm cho Đường Tống không chịu được ngã xuống giường, cứ như vậy, cái mông mượt mà của Đường Tống liền vểnh lên rất cao.
Thị giác kích thích mãnh liệt làm cho Hàn vương gần mất đi lý trí, chỉ biết trừu động nhanh hơn. Động tác hoàn toàn xuất phát từ bản năng không có kỹ xảo, lại bởi vì lúc trước làm đủ loại tiền diễn, nên không mang đến cho Đường Tống thống khổ gì lớn. Hơn nữa Đường Tống trúng xuân dược, chính là cần động tác mãnh liệt như thế để giảm bớt cảm giác ngứa kỳ quái do xuân dược mang đến.
“A… A… Nhanh… Nhanh lên… A… Không cần… Ngừng… A…” Đường Tống hoàn toàn bị dục vọng khống chế ra sức rên rỉ, phát ra thanh âm mà khi y tỉnh lại sẽ muốn đâm đầu chết cho rồi.
Hàn vương cũng biết nghe lời, tăng tốc độ lên vài lần. Thắt lưng mềm dẻo hữu lực của hắn như động cơ cường lực, chấn động cơ hồ vượt qua cực hạn của nhân loại, mang đến cho Đường Tống khoái cảm trước nay chưa từng có.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Hàn vương xoay thân mình Đường Tống lại. Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn xuân ý dạt dào của Đường Tống đối diện với khuôn mặt đầy *** của Hàn vương.
Đường Tống lúc này, hai mắt như hoa đào được gột rửa sau cơn mưa, chớp động so với nước trong Du Nhiên hồ còn sáng rọi mê người hơn. Trên gương mặt tràn đầy màu phấn hồng mê người, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng mật đào khẽ nhếch, lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn khéo léo, bộ dáng động tình làm cho Hàn vương như muốn say.
Giống như ma xui quỷ khiến, Hàn vương cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà hắn thèm nhỏ dãi, vào khoảnh khắc bốn môi chạm vào nhau, cả hai người đều chấn động, lại đều ngây người.
Môi hai người giống như mang điện, lúc chạm vào, trong không khí mơ hồ nghe thấy thanh âm cái gì đó nổ mạnh.
Đường Tống cùng Hàn vương đã làm ba lần, lại chưa lần nào hôn. Cái hôn này, là nụ hôn đầu tiên của Đường Tống, cùng là của Lư Khâu Sương Hàn.
Người chưa từng hôn, bị cái hôn này làm cho sợ ngây người, thậm chí Lư Khâu Sương Hàn quên luôn trừu tặng trong cơ thể Đường Tống.
Bốn môi chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có thứ gì đó trở nên khác hơn kể từ thời khắc này.
Dần dần, Lư Khâu Sương Hàn không hài lòng với việc hai môi chỉ chạm nhau, bắt đầu hút. Đường Tống vốn không được tự nhiên lúc này cũng vô cùng phối hợp.
Hút cuối cùng biến thành cắn nhẹ, hai người giống như dã thú bắt đầu cắn lẫn nhau. Đồng thời, thắt lưng đang dừng lại của Hàn vương cũng đột nhiên di chuyển. Va chạm bất ngờ làm cho Đường Tống hít vào một hơi, vì thế y tính trả thù nâng hai chân lên kẹp chặt thắt lưng Hàn vương, lại không nghĩ rằng, làm như vậy sẽ làm cho dục vọng của Hàn vương đi vào càng sâu.
Cảm giác đâm thủng kia làm Đường Tống kêu thét lên, càng cổ vũ Hàn vương thêm cố gắng tiến mạnh.
Vì thế, lần này của Đường Tống là cả một đêm.
Hết chương thứ ba mươi lăm
/106
|