CHƯƠNG 46
Lưu tổng quản bẩm báo xong, Tần Phượng Tê cũng đã bước đến cầu nổi, không nhanh không chậm tiến qua.
Vào đình nghỉ mát, Tần Phượng Tê qua loa hướng Hàn Vương làm lễ xong, ngồi thẳng ở ghế con đối diện Đường Tống cùng Hàn Vương, hiển nhiên đã phi thường quen thuộc với hai người. Có lẽ người ngoài nhìn thấy sẽ kinh ngạc Tần Phượng Tê cả gan làm loạn, dám cùng Hàn Vương ngồi chung cùng ăn, nhưng thực tế cái kiểu này của Tần Phượng Tê lại hợp với ý Hàn Vương.
Tần Phượng Tê đem một hòm vuông đặt trên bàn trà, sau đó lấy một cái hộp gỗ lớn hơn đưa cho Lưu tổng quản, cười nói: “Hành y quán vừa tới một ít nhân sâm đông bắc, ta thấy cũng không tệ lắm, lấy một củ đem tới, cho Đường Tống bồi bổ thân mình.” Lưu tổng quản tiếp , làm lễ xong liền rời đi.
Tần Phượng Tê mở ra hòm vuông ra, hương điểm tâm hoa sen liền tiết ra, hóa ra bên trong đúng là hà hoa cao lần trước đưa tới.
Đường Tống gắp một khối bỏ vào miệng, cảm thấy mát lạnh ngon miệng, tựa hồ so với lần trước còn ngon hơn, không khỏi tán dương: “Phượng Tê ca, tay nghề sư phụ làm điểm tâm nhà các ngươi đúng là lần này lại tốt hơn lần trước.”
“Thì thế, cũng không ngẫm lại ta cho bọn họ bao nhiêu tiền công.” Tần Phượng Tê không khách khí nói, tuy rằng cách nói đúng thực là kiểu nói của con buôn, lại tuyệt nhiên không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Hàn Vương đối Tần Phượng Tê cũng không để ý tới, thực tế, Hàn Vương đối với mọi người trừ Đường Tống không thèm để ý tới. Tần Phượng Tê hình như cũng quen thái độ Hàn Vương đối hắn hờ hững, vẫn cùng Đường Tống nói chuyện trời đất, tán gẫu chẳng hết chuyện.
Lúc tới giờ cơm trưa, Tần Phượng Tê tự động đứng dậy cáo từ , dù sao Hàn Vương chắc chắn sẽ không lưu hắn lại ăn cơm.
Buổi tối, Hàn Vương ôm Đường Tống, tay trái vừa bắt đầu khoát lên người Đường Tống chậm rãi trở nên không an phận. Cách trung y làm từ tơ lụa bóng loáng, nhẹ tay mơn trớn bộ vị Đường Tống mẫn cảm trên người, ý tứ khiêu khích càng ngày càng rõ ràng.
Đường Tống hiểu được động tác này ám chỉ cái gì, sau việc bốn năm trước, Hàn Vương yêu cầu đối thân thể y liền trở nên hết sức khắc chế, trên cơ bản phải cách vài ngày mới muốn y một lần. Tính ra, hai người hình như đã có bảy tám ngày không làm , cũng không lạ Hàn Vương nhẫn nại không được .
Đường Tống quay đầu lại, liền thấy cặp mắt Hàn Vương chứa đựng dục vọng, ánh mắt giồng sói đói trong đêm đen, cơ hồ sắp xám ngắt.
“Được không? Đường Đường.” Hàn Vương mở miệng hỏi, thanh âm tựa như lữ nhân đi liên tục ba ngày ở sa mạc không uống một ngụm nước, khàn khàn làm cho người ta đau lòng.
Đường Tống không trả lời, chỉ vươn hai tay, ôm cổ Hàn Vương đem đôi môi mềm mại của mình đưa lên. Hàn Vương mừng rỡ như điên bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia, tay ở trên người Đường Tống giống linh xà rất nhanh lột Đường Tống không còn một mảnh, sau đó khẩn cấp bỏ đi y phục vướng víu trên người mình, dưới tình thế cấp bách chỉ nghe một tiếng “xẹt ——”, đúng là y phục bị xé rách .
Nghe một tiếng như thế, Đường Tống không khỏi cảm thấy được Hàn Vương có chút khẩn cấp, nhưng khi cái mông y bị Hàn Vương mạnh mẽ hướng dục vọng cứng rắn nóng bỏng cơ hồ phải nổ mạnh của Hàn Vương vào, y cũng không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Thân thể hai người dây dưa cùng nhau, làn da khô ráo của hai người dần dần chảy ra mồ hôi dục vọng, mồ hôi này không chỉ có không giảm bớt dục hỏa hừng hực thiêu đốt hai người, ngược lại làm cho da thịt hai người ma xát càng thêm dính chặt, cũng càng thêm. . . . . . tình sắc.
Gắn bó tương triền, giống như vĩnh viễn hôn cũng không đủ, bởi vì có nhiều tình ý lắm phải truyền cho đối phương. Hai tay vỗ về thân thể ái nhân, kích động, nhu tình, đã không cần kỹ xảo lẫn cố ý khiêu khích, chỉ da thịt chạm vào nhau cũng có thể cảm giác tê dại từng cơn từng cơn làm tâm thần như say rượu.
Mặt đối mặt, Hàn Vương cẩn thận thẳng tiến vào thân thể Đường Tống, hành động ôn nhu, tựa như Đường Tống là một con búp bê dễ vỡ. Động tác cẩn thận như vậy cơ hồ làm cho người ta không thể tin hắn là Hàn Vương bốn năm trước như một con dã thú kia.
Đường Tống bị Hàn Vương thật cẩn thận biến thành lưng lửng không chạm trời cũng không chạm đất, không khỏi có chút bất mãn oán giận nói: “Ta cũng không phải nữ nhân.” Trên thực tế, nhiều năm tu dưỡng đã làm cho thân thể Đường Tống tốt lên không ít, nhưng Hàn Vương vẫn còn tưởng rằng y là người gió thổi một chút sẽ nằm trên giường hai ngày, có chút quá mức cẩn thận rồi.
Hàn Vương nghe xong lời này, không khỏi nở nụ cười, tuy rằng động tác cẩn thận cũng trở nên kịch liệt không ít, nhưng vẫn có thể cảm giác hắn đang khắc chế. Đường Tống bất đắc dĩ thở dài, dùng sức nghiêng người, lại đem tư thế hai người đảo ngược, thành tư thế Đường Tống “cưỡi” trên người Hàn Vương.
Lần này, thật làm Hàn Vương đơ rồi. Đường Tống thử cao thấp động hai cái, dục vọng lửa nóng tráng kiện nháy mắt giống như thô gấp đôi. Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống đầy mặt xuân sắc “cưỡi” trên người mình, cố gắng trên dưới di động thân thể tuyết trắng mềm dẻo, đôi môi đỏ mọng thoát ra rên rỉ như có như không, bức họa này giống như là châm thuốc nổ trong đầu hắn, trong phút chốc làm lý trí trong đầu hắn cháy sạch không còn sót lại chút gì. Vô tận dục vọng chi phối thân thể hắn, Hàn Vương mạnh đưa thắt lưng hướng về phía trước, đem dục vọng của mình hoàn hoàn toàn toàn vào thân thể Đường Tống. Lực cường hãn như vậy, làm cho Đường Tống cảm giác đồ vật kia sắp chạm đến tâm của mình. Hàn Vương giống như nhịn đã lâu, tư thế tiến công cũng càng ngày càng sắc bén, không lâu liền đoạt lại chủ quyền của trận chiến ngọt ngào này, một lần nữa “kiêu ngạo” đem Đường Tống đặt dưới thân.
Một đêm này nhẹ nhàng vui vẻ “chiến tranh” , làm cho ánh trăng ngoài cửa sổ cũng chịu không được mà đỏ mặt.
Hết chương thứ bốn mươi sáu
Lưu tổng quản bẩm báo xong, Tần Phượng Tê cũng đã bước đến cầu nổi, không nhanh không chậm tiến qua.
Vào đình nghỉ mát, Tần Phượng Tê qua loa hướng Hàn Vương làm lễ xong, ngồi thẳng ở ghế con đối diện Đường Tống cùng Hàn Vương, hiển nhiên đã phi thường quen thuộc với hai người. Có lẽ người ngoài nhìn thấy sẽ kinh ngạc Tần Phượng Tê cả gan làm loạn, dám cùng Hàn Vương ngồi chung cùng ăn, nhưng thực tế cái kiểu này của Tần Phượng Tê lại hợp với ý Hàn Vương.
Tần Phượng Tê đem một hòm vuông đặt trên bàn trà, sau đó lấy một cái hộp gỗ lớn hơn đưa cho Lưu tổng quản, cười nói: “Hành y quán vừa tới một ít nhân sâm đông bắc, ta thấy cũng không tệ lắm, lấy một củ đem tới, cho Đường Tống bồi bổ thân mình.” Lưu tổng quản tiếp , làm lễ xong liền rời đi.
Tần Phượng Tê mở ra hòm vuông ra, hương điểm tâm hoa sen liền tiết ra, hóa ra bên trong đúng là hà hoa cao lần trước đưa tới.
Đường Tống gắp một khối bỏ vào miệng, cảm thấy mát lạnh ngon miệng, tựa hồ so với lần trước còn ngon hơn, không khỏi tán dương: “Phượng Tê ca, tay nghề sư phụ làm điểm tâm nhà các ngươi đúng là lần này lại tốt hơn lần trước.”
“Thì thế, cũng không ngẫm lại ta cho bọn họ bao nhiêu tiền công.” Tần Phượng Tê không khách khí nói, tuy rằng cách nói đúng thực là kiểu nói của con buôn, lại tuyệt nhiên không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Hàn Vương đối Tần Phượng Tê cũng không để ý tới, thực tế, Hàn Vương đối với mọi người trừ Đường Tống không thèm để ý tới. Tần Phượng Tê hình như cũng quen thái độ Hàn Vương đối hắn hờ hững, vẫn cùng Đường Tống nói chuyện trời đất, tán gẫu chẳng hết chuyện.
Lúc tới giờ cơm trưa, Tần Phượng Tê tự động đứng dậy cáo từ , dù sao Hàn Vương chắc chắn sẽ không lưu hắn lại ăn cơm.
Buổi tối, Hàn Vương ôm Đường Tống, tay trái vừa bắt đầu khoát lên người Đường Tống chậm rãi trở nên không an phận. Cách trung y làm từ tơ lụa bóng loáng, nhẹ tay mơn trớn bộ vị Đường Tống mẫn cảm trên người, ý tứ khiêu khích càng ngày càng rõ ràng.
Đường Tống hiểu được động tác này ám chỉ cái gì, sau việc bốn năm trước, Hàn Vương yêu cầu đối thân thể y liền trở nên hết sức khắc chế, trên cơ bản phải cách vài ngày mới muốn y một lần. Tính ra, hai người hình như đã có bảy tám ngày không làm , cũng không lạ Hàn Vương nhẫn nại không được .
Đường Tống quay đầu lại, liền thấy cặp mắt Hàn Vương chứa đựng dục vọng, ánh mắt giồng sói đói trong đêm đen, cơ hồ sắp xám ngắt.
“Được không? Đường Đường.” Hàn Vương mở miệng hỏi, thanh âm tựa như lữ nhân đi liên tục ba ngày ở sa mạc không uống một ngụm nước, khàn khàn làm cho người ta đau lòng.
Đường Tống không trả lời, chỉ vươn hai tay, ôm cổ Hàn Vương đem đôi môi mềm mại của mình đưa lên. Hàn Vương mừng rỡ như điên bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia, tay ở trên người Đường Tống giống linh xà rất nhanh lột Đường Tống không còn một mảnh, sau đó khẩn cấp bỏ đi y phục vướng víu trên người mình, dưới tình thế cấp bách chỉ nghe một tiếng “xẹt ——”, đúng là y phục bị xé rách .
Nghe một tiếng như thế, Đường Tống không khỏi cảm thấy được Hàn Vương có chút khẩn cấp, nhưng khi cái mông y bị Hàn Vương mạnh mẽ hướng dục vọng cứng rắn nóng bỏng cơ hồ phải nổ mạnh của Hàn Vương vào, y cũng không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Thân thể hai người dây dưa cùng nhau, làn da khô ráo của hai người dần dần chảy ra mồ hôi dục vọng, mồ hôi này không chỉ có không giảm bớt dục hỏa hừng hực thiêu đốt hai người, ngược lại làm cho da thịt hai người ma xát càng thêm dính chặt, cũng càng thêm. . . . . . tình sắc.
Gắn bó tương triền, giống như vĩnh viễn hôn cũng không đủ, bởi vì có nhiều tình ý lắm phải truyền cho đối phương. Hai tay vỗ về thân thể ái nhân, kích động, nhu tình, đã không cần kỹ xảo lẫn cố ý khiêu khích, chỉ da thịt chạm vào nhau cũng có thể cảm giác tê dại từng cơn từng cơn làm tâm thần như say rượu.
Mặt đối mặt, Hàn Vương cẩn thận thẳng tiến vào thân thể Đường Tống, hành động ôn nhu, tựa như Đường Tống là một con búp bê dễ vỡ. Động tác cẩn thận như vậy cơ hồ làm cho người ta không thể tin hắn là Hàn Vương bốn năm trước như một con dã thú kia.
Đường Tống bị Hàn Vương thật cẩn thận biến thành lưng lửng không chạm trời cũng không chạm đất, không khỏi có chút bất mãn oán giận nói: “Ta cũng không phải nữ nhân.” Trên thực tế, nhiều năm tu dưỡng đã làm cho thân thể Đường Tống tốt lên không ít, nhưng Hàn Vương vẫn còn tưởng rằng y là người gió thổi một chút sẽ nằm trên giường hai ngày, có chút quá mức cẩn thận rồi.
Hàn Vương nghe xong lời này, không khỏi nở nụ cười, tuy rằng động tác cẩn thận cũng trở nên kịch liệt không ít, nhưng vẫn có thể cảm giác hắn đang khắc chế. Đường Tống bất đắc dĩ thở dài, dùng sức nghiêng người, lại đem tư thế hai người đảo ngược, thành tư thế Đường Tống “cưỡi” trên người Hàn Vương.
Lần này, thật làm Hàn Vương đơ rồi. Đường Tống thử cao thấp động hai cái, dục vọng lửa nóng tráng kiện nháy mắt giống như thô gấp đôi. Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống đầy mặt xuân sắc “cưỡi” trên người mình, cố gắng trên dưới di động thân thể tuyết trắng mềm dẻo, đôi môi đỏ mọng thoát ra rên rỉ như có như không, bức họa này giống như là châm thuốc nổ trong đầu hắn, trong phút chốc làm lý trí trong đầu hắn cháy sạch không còn sót lại chút gì. Vô tận dục vọng chi phối thân thể hắn, Hàn Vương mạnh đưa thắt lưng hướng về phía trước, đem dục vọng của mình hoàn hoàn toàn toàn vào thân thể Đường Tống. Lực cường hãn như vậy, làm cho Đường Tống cảm giác đồ vật kia sắp chạm đến tâm của mình. Hàn Vương giống như nhịn đã lâu, tư thế tiến công cũng càng ngày càng sắc bén, không lâu liền đoạt lại chủ quyền của trận chiến ngọt ngào này, một lần nữa “kiêu ngạo” đem Đường Tống đặt dưới thân.
Một đêm này nhẹ nhàng vui vẻ “chiến tranh” , làm cho ánh trăng ngoài cửa sổ cũng chịu không được mà đỏ mặt.
Hết chương thứ bốn mươi sáu
/106
|