CHƯƠNG 86
“Hắn họ Tần” , Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn chậm rãi hộc ra một cái tên Đường Tống quen thuộc, “Kêu Tần Phượng Tê.”
Hóa ra là Tần Phượng Tê, Đường Tống rốt cục yên lòng. Lúc này, cơm trưa cũng đã làm xong , Hồ Lợi tự mình đem cơm của hai người đưa vào.
Đường Tống theo Liễu gia mã đội đi năm ngày, dần dần đã sắp tiếp cận Xích Hà thành .
Càng tới gần Xích Hà thành, trên đường người trốn chiến loạn cũng càng ngày càng nhiều, Đường Tống cũng không dám ban ngày đẩy màn xe ra nhìn xung quanh .
Mấy ngày nay y cơ hồ lúc nào cũng ở cùng Liễu Phi Li, ăn ngủ đều trong thùng xe. Không biết sao, rõ ràng hai người là người xa lạ, Đường Tống lại cảm giác rất quen thuộc hắn. Dù là từ ngày nói ra tên Tần Phượng Tê đến sau đó, trừ phi tất yếu, Liễu Phi Li cũng không nhiều lời với y quá một câu.
Mã đội không mau không chậm tiến lên, sách trong xe Hồ Lợi tìm vội để hai người giải buồn cũng bị Đường Tống đọc hết một lần, nhàm chán bỏ qua một bên. Vừa rồi Hồ Lợi nói ngày mai có thể đến Xích Hà thành , đồng thời, Hồ Lợi nhắc tới chiến sự bên kia đã giằng co gần nửa tháng , bốn ngày trước Sắc Lặc quốc chủ đã phái quốc cữu Hô Diên Liệt đi đến Xích Hà thành chủ trì chiến sự . Hiện tại Xích Hà thành cũng đã toàn thành phong tỏa, lần này mã đội có thể sẽ vào mà không ra được.
Đường Tống vừa nghe lời này, không khỏi khẩn trương nhìn về phía Liễu Phi Li. Cách mũ sa, Đường Tống thấy không rõ vẻ mặt của hắn, Liễu Phi Li chỉ nói “Đã biết” liền đuổi Hồ Lợi ra ngoài, cũng không nói kế tiếp nên làm gì.
Đường Tống thấp thỏm nóng nảy ném quyển sách trên tay, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mũ sa của Liễu Phi Li, tựa hồ sắp nhìn sắp xuyên qua mặt hắn rồi.
Cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Đường Tống, Liễu Phi Li cũng buông quyển sách trên tay, thở dài nói: “Ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm ta nghĩ lầm ngươi thích ta, mà ta thì lại không chịu nổi máu ghen của Hàn Vương đâu.”
Đường Tống nhíu nhíu mày, vốn muốn hỏi hắn dự tính thế nào lại biến thành “Ngươi cả ngày đội mũ sa, không biết buồn sao? Hơn nữa, ăn cơm cũng không tháo xuống?” Hai ngày này, Liễu Phi Li ăn cơm cũng là một tay vén mũ sa, Đường Tống chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.
“Quen thì được rồi.” Liễu Phi Li lãnh đạm nói, tựa hồ không muốn đàm luận đề tài này.
Đường Tống thấy Liễu Phi Li không muốn nói chuyện nhiều, liên tưởng đến ngày ra khỏi thành nghe được tiếng mọi người hút không khí, nghĩ Liễu Phi Li chắc thiếu gì đó trên dung mạo, bởi vậy cũng không dây dưa đề tài này, miễn cho không cẩn thận chạm vào vết sẹo của người khác.
Trưa ngày thứ sáu, Liễu gia mã đội một hàng tiến vào Xích Hà thành. Hồ Lợi an bài mọi người ở Phúc Lai khách sạn dừng chân, an bài Đường Tống phòng cách vách với Liễu Phi Li. Nếm qua cơm trưa, Hồ Lợi để mọi người nghỉ ngơi, tiếp theo ra ngoài khách *** hỏi thăm tin tức.
Đường Tống nhìn bóng dáng Hồ Lợi hấp tấp rời đi, không khỏi tâm sinh bội phục, chạy nhiều ngày đường như vậy còn có tinh thần thế, thật sự là một con hồ ly cần cù a. Liễu Phi Li không biết dùng biện pháp gì thu nạp được gã, thật sự là lợi muốn chết.
Đường Tống trở lại phòng, leo lên cái giường sáu ngày không thấy, thỏa mãn thở ra. Chạy đi mấy ngày này đều là ở trên xe ngựa, lúc ngủ cũng không thẳng chân được, thật vất vả được cái giường, Đường Tống cơ hồ là đầu dính vào gối liền ngủ.
Và cách Hàn vương gần, thần kinh buộc chặt của Đường Tống cũng thả lỏng ra, một giấc này ngủ thật sâu, cơm chiều cũng không dậy ăn. Liễu Phi Li đến xem hai lần, thấy Đường Tống ôm chăn ngủ đến trời đen kịt, lông mày mấy ngày qua luôn nhăn cũng giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong, không biết đang mộng đẹp gì.
Liễu Phi Li thấy Đường Tống ngủ say, không đành lòng đánh thức y, phân phó phòng bếp hâm đồ ăn, liền quay đầu về phòng mình xem sổ sách. Hắn hiện tại là Liễu Phi Li, là một thương nhân không hơn không kém, bổn phận thương nhân là trên hết.
Nửa đêm, mọi nhà đóng cửa, mọi âm thanh câu tịch.
Đã bị chiến tranh ảnh hưởng, Phúc Lai khách sạn dĩ vãng đều là đầy ngập khách hôm nay chỉ có Liễu gia mã đội trọ. Bọn tiểu nhị chạy đường vài ngày, nếm qua cơm chiều đều sớm nghỉ ngơi. Sau đó, khách *** chợt nghe không ra tiếng người .
“A ——” đột nhiên, im lặng này bị một tiếng thét thê lương chói tai làm vỡ nát. . . . . .
Hết chương thứ tám mươi sáu
“Hắn họ Tần” , Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn chậm rãi hộc ra một cái tên Đường Tống quen thuộc, “Kêu Tần Phượng Tê.”
Hóa ra là Tần Phượng Tê, Đường Tống rốt cục yên lòng. Lúc này, cơm trưa cũng đã làm xong , Hồ Lợi tự mình đem cơm của hai người đưa vào.
Đường Tống theo Liễu gia mã đội đi năm ngày, dần dần đã sắp tiếp cận Xích Hà thành .
Càng tới gần Xích Hà thành, trên đường người trốn chiến loạn cũng càng ngày càng nhiều, Đường Tống cũng không dám ban ngày đẩy màn xe ra nhìn xung quanh .
Mấy ngày nay y cơ hồ lúc nào cũng ở cùng Liễu Phi Li, ăn ngủ đều trong thùng xe. Không biết sao, rõ ràng hai người là người xa lạ, Đường Tống lại cảm giác rất quen thuộc hắn. Dù là từ ngày nói ra tên Tần Phượng Tê đến sau đó, trừ phi tất yếu, Liễu Phi Li cũng không nhiều lời với y quá một câu.
Mã đội không mau không chậm tiến lên, sách trong xe Hồ Lợi tìm vội để hai người giải buồn cũng bị Đường Tống đọc hết một lần, nhàm chán bỏ qua một bên. Vừa rồi Hồ Lợi nói ngày mai có thể đến Xích Hà thành , đồng thời, Hồ Lợi nhắc tới chiến sự bên kia đã giằng co gần nửa tháng , bốn ngày trước Sắc Lặc quốc chủ đã phái quốc cữu Hô Diên Liệt đi đến Xích Hà thành chủ trì chiến sự . Hiện tại Xích Hà thành cũng đã toàn thành phong tỏa, lần này mã đội có thể sẽ vào mà không ra được.
Đường Tống vừa nghe lời này, không khỏi khẩn trương nhìn về phía Liễu Phi Li. Cách mũ sa, Đường Tống thấy không rõ vẻ mặt của hắn, Liễu Phi Li chỉ nói “Đã biết” liền đuổi Hồ Lợi ra ngoài, cũng không nói kế tiếp nên làm gì.
Đường Tống thấp thỏm nóng nảy ném quyển sách trên tay, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mũ sa của Liễu Phi Li, tựa hồ sắp nhìn sắp xuyên qua mặt hắn rồi.
Cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Đường Tống, Liễu Phi Li cũng buông quyển sách trên tay, thở dài nói: “Ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm ta nghĩ lầm ngươi thích ta, mà ta thì lại không chịu nổi máu ghen của Hàn Vương đâu.”
Đường Tống nhíu nhíu mày, vốn muốn hỏi hắn dự tính thế nào lại biến thành “Ngươi cả ngày đội mũ sa, không biết buồn sao? Hơn nữa, ăn cơm cũng không tháo xuống?” Hai ngày này, Liễu Phi Li ăn cơm cũng là một tay vén mũ sa, Đường Tống chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.
“Quen thì được rồi.” Liễu Phi Li lãnh đạm nói, tựa hồ không muốn đàm luận đề tài này.
Đường Tống thấy Liễu Phi Li không muốn nói chuyện nhiều, liên tưởng đến ngày ra khỏi thành nghe được tiếng mọi người hút không khí, nghĩ Liễu Phi Li chắc thiếu gì đó trên dung mạo, bởi vậy cũng không dây dưa đề tài này, miễn cho không cẩn thận chạm vào vết sẹo của người khác.
Trưa ngày thứ sáu, Liễu gia mã đội một hàng tiến vào Xích Hà thành. Hồ Lợi an bài mọi người ở Phúc Lai khách sạn dừng chân, an bài Đường Tống phòng cách vách với Liễu Phi Li. Nếm qua cơm trưa, Hồ Lợi để mọi người nghỉ ngơi, tiếp theo ra ngoài khách *** hỏi thăm tin tức.
Đường Tống nhìn bóng dáng Hồ Lợi hấp tấp rời đi, không khỏi tâm sinh bội phục, chạy nhiều ngày đường như vậy còn có tinh thần thế, thật sự là một con hồ ly cần cù a. Liễu Phi Li không biết dùng biện pháp gì thu nạp được gã, thật sự là lợi muốn chết.
Đường Tống trở lại phòng, leo lên cái giường sáu ngày không thấy, thỏa mãn thở ra. Chạy đi mấy ngày này đều là ở trên xe ngựa, lúc ngủ cũng không thẳng chân được, thật vất vả được cái giường, Đường Tống cơ hồ là đầu dính vào gối liền ngủ.
Và cách Hàn vương gần, thần kinh buộc chặt của Đường Tống cũng thả lỏng ra, một giấc này ngủ thật sâu, cơm chiều cũng không dậy ăn. Liễu Phi Li đến xem hai lần, thấy Đường Tống ôm chăn ngủ đến trời đen kịt, lông mày mấy ngày qua luôn nhăn cũng giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong, không biết đang mộng đẹp gì.
Liễu Phi Li thấy Đường Tống ngủ say, không đành lòng đánh thức y, phân phó phòng bếp hâm đồ ăn, liền quay đầu về phòng mình xem sổ sách. Hắn hiện tại là Liễu Phi Li, là một thương nhân không hơn không kém, bổn phận thương nhân là trên hết.
Nửa đêm, mọi nhà đóng cửa, mọi âm thanh câu tịch.
Đã bị chiến tranh ảnh hưởng, Phúc Lai khách sạn dĩ vãng đều là đầy ngập khách hôm nay chỉ có Liễu gia mã đội trọ. Bọn tiểu nhị chạy đường vài ngày, nếm qua cơm chiều đều sớm nghỉ ngơi. Sau đó, khách *** chợt nghe không ra tiếng người .
“A ——” đột nhiên, im lặng này bị một tiếng thét thê lương chói tai làm vỡ nát. . . . . .
Hết chương thứ tám mươi sáu
/106
|