CHƯƠNG 9
Đường Tống thở phì phì chạy ra khỏi cửa phòng, mới vừa đi vài bước, liền đâm vào một ***g ngực mang theo mùi mực.
Đường Tống hoàn hồn, đồng thời nghe được từ đỉnh đầu truyền tới một trận cười trêu chọc thập phần ý vị: “Ha hả, tiểu lão hổ phát hoàn uy ?”
Đường Tống nghe ra là thanh âm của Lưu Dục, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Lưu Dục vẻ mặt thú vị nhìn y, ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu lại sủng nịch. Đường Tống không khỏi có chút không được tự nhiên, giãy dụa muốn tạo khoảng cách, lại phát hiện thắt lưng mình không biết khi nào bị Lưu Dục ôm .
“Đại ca.” Đường Tống hơi có chút quẫn bách hô lên.
Nghe được Đường Tống thanh âm oán giận, Lưu Dục mặc dù có chút không muốn, lại vẫn là rất nhanh nới lỏng tay.
Chờ Đường Tống thân mình đứng vững, mới phát hiện nguyên lai Vương Thọ đã đứng đó. Xem chén thuốc trong tay nhóc đã gần như không có khói bốc lên, nhóc chắc là đợi cũng không chỉ trong chốc lát .
“Đường đại ca, cám ơn ngươi!” Vương Thọ thấy Đường Tống phát hiện ra mình, lập tức cảm kích nói.
“Không, không có gì để tạ ơn hết.” Nghe được Vương Thọ cảm tạ, Đường Tống có ngượng ngùng. Mình mắng đại ca người ta một chút, ngược lại còn được cảm tạ, tuy rằng ước nguyện ban đầu là tốt, chính là quá trình thực hỏng bét, kết quả lại khó nói .
Cáo biệt Vương Thọ, Đường Tống cùng Lưu Dục trở về.
Lúc này trời đã sắp hoàn toàn đen. Hai người đi qua hành lang dài khúc chiết quanh co trong vương phủ, núi đá cỏ cây rìa hành lang đều biến thành một đoàn bóng đen thật to, như là quái thú đang ngồi âm thầm chờ thời cơ mà động.
Lưu Dục không nói gì, Đường Tống cũng không biết nên nói cái gì. Hai người lẳng lặng tiêu sái bước đi, không khí có chút áp lực.
Lúc đi được một nửa, Đường Tống chịu không nổi không khí có chút quỷ dị này lên tiếng trước: “Đại ca sao đến chỗ của Vương Thọ vậy ?”
“Nga, ta hôm nay kiếm được quyển sách mới, nghĩ là ngươi xem nhất định sẽ thích, cho nên liền vội vả đi Lan Thương các tìm ngươi. Bất quá đó là ngươi đã đi rồi, có người nói cho ta biết ngươi hướng phương Bắc đi, ta đoán rằng, chỉ biết ngươi nhất định muốn đi tìm Vương Thọ . May mắn ta đã tới , nếu không không nhìn thấy tình cảnh tiểu lão hổ phát uy.” Lưu Dục hồi tưởng tình cảnh vừa mới thấy, cách nói dường như có chút dư vị.
Nửa ngày không có nghe thấy Đường Tống đáp lời, Lưu Dục đoán rằng Đường Tống lúc này nhất định lại ngượng ngùng. Không thể nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ đáng yêu của Đường tiểu đệ làm Lưu Dục đáng tiếc thở dài.
Nghe được tiếng Lưu Dục thở dài, Đường Tống nghĩ mình không lên tiếng làm cho Lưu Dục mất hứng, vội vàng trả lời: “Đại ca, ngươi không phải nói có sách mới cho ta sao không? Ở nơi nào mà?”
Mới vừa nói xong, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chụp lên đầu mình. Đường Tống theo bản năng giơ tay chụp lấy, một quyển sách không dày lắm bị y quơ được.
Cảm giác được sách còn mang theo nhiệt độ cơ thể Lưu Dục, nói vậy sách là Lưu Dục mới từ trong ngực lấy ra tới, Đường Tống không khỏi lại có chút không được tự nhiên, tay cầm sách cũng tự nhiên nắm thật chặt.
Trong bóng đêm thấy không rõ tựa sách, mà Lưu Dục lại không chịu nói, sự quan tâm của Đường Tống lập tức bị khơi lên. Mấy thứ không thoải mái khi cãi nhau với Vương Phúc cũng liền tạm thời biến đâu hết.
Trở lại phòng nhỏ, đốt ngọn đèn dầu, Đường Tống mới nhìn rõ bốn chữ to ngay ngắn trên bìa sách—— Đường Nguyên Văn Tập. Chỉ liếc mắt một cái khiến cho trước mắt Đường Tống nhanh chóng mơ hồ.
Đường Tống phụ thân là Đường Thế Thanh, tự Nguyên, là quan viên nổi tiếng của Sư quốc. Đường Thế Thanh không chỉ làm quan thanh chính liêm khiết, một người hảo văn vẻ làm cho thế nhân ca ngợi. Khác với những kẻ trí thức ca công tụng đức khác, văn vẻ trống rỗng thái bình giả tạo, văn chương của Đường Thế Thanh lấy biện luận làm gốc. Này văn hoặc châm biếm thói hư tật xấu, hoặc giễu cợt thế tục, đầu bút sắc bén, hàng loạt diệu ngữ. Ông trần thuật dõng dạc, văn phong chính khí nghiêm nghị, sâu sắc thuyết phục không ít văn sĩ đương thời.
Văn cũng như người, Đường Thế Thanh cũng là một quan viên cương trực công chính, xem cái ác như kẻ thù. Thường thường tại triều đường lời nói vì không kiêng dè, có khi thậm chí hay làm một vài quan lớn á khẩu không trả lời được. Nhưng ông cũng là bởi vì chính khí mà vướng tội, ông buộc tội thái sư đương triều Tần Loan, bị vu hãm, chuốc lấy đại họa sát thân tịch biên tài sản.
Sau khi Đường Thế Thanh chết, Tần Loan do thấy không hết giận, hạ lệnh các nơi đoạt lại tất cả văn chương khi còn sống của Đường Thế Thanh, không chỉ có tập thơ Hòa Văn Tập của ông, thậm chí ngay cả một vài văn tập có sử dụng một hai thiên văn chương của ông cũng bị đoạt lấy đốt hủy.
Hiện tại bản《 Đường Nguyên Văn Tập 》trong tay Đường Tống này, cũng là trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể bảo tồn.
Thật cẩn thận mở trang sách ra, nhìn thấy câu chữ quen thuộc, Đường Tống giống như trở lại lúc nghe phụ thân dạy bảo trong thư phòng. Đáng tiếc y không giống phụ thân Đường Nguyên trữ chiết bất loan, dễ dàng bị khuất phục . Không biết phụ thân dưới cửu tuyền nhìn thấy đứa con bộ dáng vô dụng như thế, có thể sinh khí, thất vọng hay không. . . . . .
Nước mắt lại mơ hồ tầm mắt, Đường Tống sợ ướt thư, vội vã gấp sách lại, rồi nước mắt mới chảy xuống thành hàng.
Hết chương thứ chín
Đường Tống thở phì phì chạy ra khỏi cửa phòng, mới vừa đi vài bước, liền đâm vào một ***g ngực mang theo mùi mực.
Đường Tống hoàn hồn, đồng thời nghe được từ đỉnh đầu truyền tới một trận cười trêu chọc thập phần ý vị: “Ha hả, tiểu lão hổ phát hoàn uy ?”
Đường Tống nghe ra là thanh âm của Lưu Dục, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Lưu Dục vẻ mặt thú vị nhìn y, ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu lại sủng nịch. Đường Tống không khỏi có chút không được tự nhiên, giãy dụa muốn tạo khoảng cách, lại phát hiện thắt lưng mình không biết khi nào bị Lưu Dục ôm .
“Đại ca.” Đường Tống hơi có chút quẫn bách hô lên.
Nghe được Đường Tống thanh âm oán giận, Lưu Dục mặc dù có chút không muốn, lại vẫn là rất nhanh nới lỏng tay.
Chờ Đường Tống thân mình đứng vững, mới phát hiện nguyên lai Vương Thọ đã đứng đó. Xem chén thuốc trong tay nhóc đã gần như không có khói bốc lên, nhóc chắc là đợi cũng không chỉ trong chốc lát .
“Đường đại ca, cám ơn ngươi!” Vương Thọ thấy Đường Tống phát hiện ra mình, lập tức cảm kích nói.
“Không, không có gì để tạ ơn hết.” Nghe được Vương Thọ cảm tạ, Đường Tống có ngượng ngùng. Mình mắng đại ca người ta một chút, ngược lại còn được cảm tạ, tuy rằng ước nguyện ban đầu là tốt, chính là quá trình thực hỏng bét, kết quả lại khó nói .
Cáo biệt Vương Thọ, Đường Tống cùng Lưu Dục trở về.
Lúc này trời đã sắp hoàn toàn đen. Hai người đi qua hành lang dài khúc chiết quanh co trong vương phủ, núi đá cỏ cây rìa hành lang đều biến thành một đoàn bóng đen thật to, như là quái thú đang ngồi âm thầm chờ thời cơ mà động.
Lưu Dục không nói gì, Đường Tống cũng không biết nên nói cái gì. Hai người lẳng lặng tiêu sái bước đi, không khí có chút áp lực.
Lúc đi được một nửa, Đường Tống chịu không nổi không khí có chút quỷ dị này lên tiếng trước: “Đại ca sao đến chỗ của Vương Thọ vậy ?”
“Nga, ta hôm nay kiếm được quyển sách mới, nghĩ là ngươi xem nhất định sẽ thích, cho nên liền vội vả đi Lan Thương các tìm ngươi. Bất quá đó là ngươi đã đi rồi, có người nói cho ta biết ngươi hướng phương Bắc đi, ta đoán rằng, chỉ biết ngươi nhất định muốn đi tìm Vương Thọ . May mắn ta đã tới , nếu không không nhìn thấy tình cảnh tiểu lão hổ phát uy.” Lưu Dục hồi tưởng tình cảnh vừa mới thấy, cách nói dường như có chút dư vị.
Nửa ngày không có nghe thấy Đường Tống đáp lời, Lưu Dục đoán rằng Đường Tống lúc này nhất định lại ngượng ngùng. Không thể nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ đáng yêu của Đường tiểu đệ làm Lưu Dục đáng tiếc thở dài.
Nghe được tiếng Lưu Dục thở dài, Đường Tống nghĩ mình không lên tiếng làm cho Lưu Dục mất hứng, vội vàng trả lời: “Đại ca, ngươi không phải nói có sách mới cho ta sao không? Ở nơi nào mà?”
Mới vừa nói xong, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chụp lên đầu mình. Đường Tống theo bản năng giơ tay chụp lấy, một quyển sách không dày lắm bị y quơ được.
Cảm giác được sách còn mang theo nhiệt độ cơ thể Lưu Dục, nói vậy sách là Lưu Dục mới từ trong ngực lấy ra tới, Đường Tống không khỏi lại có chút không được tự nhiên, tay cầm sách cũng tự nhiên nắm thật chặt.
Trong bóng đêm thấy không rõ tựa sách, mà Lưu Dục lại không chịu nói, sự quan tâm của Đường Tống lập tức bị khơi lên. Mấy thứ không thoải mái khi cãi nhau với Vương Phúc cũng liền tạm thời biến đâu hết.
Trở lại phòng nhỏ, đốt ngọn đèn dầu, Đường Tống mới nhìn rõ bốn chữ to ngay ngắn trên bìa sách—— Đường Nguyên Văn Tập. Chỉ liếc mắt một cái khiến cho trước mắt Đường Tống nhanh chóng mơ hồ.
Đường Tống phụ thân là Đường Thế Thanh, tự Nguyên, là quan viên nổi tiếng của Sư quốc. Đường Thế Thanh không chỉ làm quan thanh chính liêm khiết, một người hảo văn vẻ làm cho thế nhân ca ngợi. Khác với những kẻ trí thức ca công tụng đức khác, văn vẻ trống rỗng thái bình giả tạo, văn chương của Đường Thế Thanh lấy biện luận làm gốc. Này văn hoặc châm biếm thói hư tật xấu, hoặc giễu cợt thế tục, đầu bút sắc bén, hàng loạt diệu ngữ. Ông trần thuật dõng dạc, văn phong chính khí nghiêm nghị, sâu sắc thuyết phục không ít văn sĩ đương thời.
Văn cũng như người, Đường Thế Thanh cũng là một quan viên cương trực công chính, xem cái ác như kẻ thù. Thường thường tại triều đường lời nói vì không kiêng dè, có khi thậm chí hay làm một vài quan lớn á khẩu không trả lời được. Nhưng ông cũng là bởi vì chính khí mà vướng tội, ông buộc tội thái sư đương triều Tần Loan, bị vu hãm, chuốc lấy đại họa sát thân tịch biên tài sản.
Sau khi Đường Thế Thanh chết, Tần Loan do thấy không hết giận, hạ lệnh các nơi đoạt lại tất cả văn chương khi còn sống của Đường Thế Thanh, không chỉ có tập thơ Hòa Văn Tập của ông, thậm chí ngay cả một vài văn tập có sử dụng một hai thiên văn chương của ông cũng bị đoạt lấy đốt hủy.
Hiện tại bản《 Đường Nguyên Văn Tập 》trong tay Đường Tống này, cũng là trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể bảo tồn.
Thật cẩn thận mở trang sách ra, nhìn thấy câu chữ quen thuộc, Đường Tống giống như trở lại lúc nghe phụ thân dạy bảo trong thư phòng. Đáng tiếc y không giống phụ thân Đường Nguyên trữ chiết bất loan, dễ dàng bị khuất phục . Không biết phụ thân dưới cửu tuyền nhìn thấy đứa con bộ dáng vô dụng như thế, có thể sinh khí, thất vọng hay không. . . . . .
Nước mắt lại mơ hồ tầm mắt, Đường Tống sợ ướt thư, vội vã gấp sách lại, rồi nước mắt mới chảy xuống thành hàng.
Hết chương thứ chín
/106
|