♥Edit: Yurii
Tố Yên chậm rãi đứng dậy, không nói một lời, cúi đầu đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Mộc vương gia lên tiếng ngăn lại.
Tố Yên quay đầu, bộ dạng biết vâng lời hỏi: “Vương gia còn có gì phân phó?” Tròng lòng đem tên biến thái vương kia phân thành tám mảnh, sau đó khâu lại rồi phân tiếp thành chín mảnh.
“Quay lại đây.” Mộc vương gia chỉ vào chiếc bàn bên cạnh.
Tố Yên vẫn cúi đầu như cũ, nhỏ giọng nói: “Vâng.” Trong lòng lại đau khổ, đồ thần kinh, lúc thì bảo ra ngoài, lúc thì bảo vào trong. Đương nhiên chỉ dám nghĩ thầm chứ không dám nói ra.
Mộc vương gia bước lại bàn lạnh lùng nói: “Thắp đèn.”
“A? Nga, vâng.” Tố Yên chưa kịp hiểu gì, sau đó nhìn sắc trời, liền hiểu, chỉ là gọi thắp đèn thôi, có cần dữ dằn vậy không, thật là.
Mộc vương gia vẫn cau mày chuyên chú xem công văn, tựa hồ quên hết sự việc xung quanh.
Tố Yên nhìn biến thái vương, có chút ngây người, khó trách người ta hay nói bộ dáng nam nhân đang làm việc rất cuốn hút. Xem ra lời này nhất định có đạo lý a.
Ánh sánh từ ngọn đèn rọi lên thân ảnh chuyên chú làm việc, ánh mắt không một tia cợt nhã cùng trêu tức, sâu thẩm như bầu trời đêm lạnh giá, như muốn hút hết tất cả vào trong đáy mắt đó. Đáng tiếc a ~ Tố Yên bĩu môi, nam nhân mê người này lại có tính cách ác lang như vậy…
Tò mò không biết biến thái vương đang chăm chú nhìn cái gì, Tố Yên lặng lẽ tiến lại gần nhìn lén. Nhìn thấy vài chữ có ký tự đơn giản, dường như là cái gì hồng thủy, còn lại thì không rõ lắm, càng nhìn không rõ lại càng muốn nhìn thêm. Tố Yên bất giác càng lúc càng tiến lên phía trước nhìn trộm.
“Ngươi đang làm cái gì?!” Mộc tiếng quát làm Tố Yên dừng động tác, dọa nàng run bắn lên, thiếu chút nữa té ngửa.
Xong rồi, xong rồi. Tố yên trong lòng kêu khổ, sao mình lại bất cẩn như vậy nè. Cái này không phải tự muốn bị đòn sao? Trên mặt lại cố gắng giả vẻ lo lắng: “Nô tỳ, nô tỳ chỉ lo lắng cho thân thể vương gia, không biết công văn gì mà khiến vương gia lo lắng như vậy.” Nói xong liền ha hả cười gượng, bản thân cũng thấy lý do này của mình thật ấu trĩ.
Quả nhiên biến thái vương trêu tức nhìn người nói dối mặt không đỏ, Tố Yên, lộ ra nụ cười ý vị cao thâm, chậm rãi nói: “Bổn vương đang đau đầu vì lũ lụt ờ Ngọc Lạc Thành. Nếu thật sự lo lắng cho bổn vương như vậy thì hãy cho ta biện pháp khiến cơn lũ này rút lui đi.”
Gương mặt thản nhiên của Tố Yên vừa nghe xong câu đó liền thay đổi. Ngươi nghĩ ta đây học thủy lợi à. Kiếp trước ngành ta học là tài chính và kinh tế, nhưng phải vất vả lắm mới tốt nghiệp được. Còn trị thủy, tưởng ta là Đại Vũ* sao?
Khóe miệng Tố Yên hơi hơi nhếch, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ buồn bã nói: “Theo như vương gia nói thì không biết tình trạng hiện nay hồng thủy ở Ngọc Lạc Thành là thế nào.” Mộc vương gia khóe miệng cong lên, chỉ tay hương công văn nói: “Tự xem đi.” Tố Yên trong lòng lấy roi trút lên người biến thái vương chết đi sống lại, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Vương gia, nô tỳ không biết chữ.”
Mộc vương gia cũng không trông cậy vào biện pháp mà Tố Yên sẽ nói, vì thế đem tình huống sơ lược nói ra. Tố Yên nghe xong muốn cười to. Chặn? Chặn có ích gì? Nước đã bão hòa, chống phía Tây thì lại sẽ tràn phía Đông.
Tố Yên nhìn kỹ biến thái vương, hắn tuy hỉ nộ vô thường, lãnh khốc tàn bạo, bất quá vẫn là người vì dân mà hao tâm nghĩ biện pháp. Khẽ thở dài, Tố Yên nhẹ giọng nói: “Vương gia, kỳ thật, chống không bằng thông.”
Mộc vương gia sửng sốt:“Có ý tứ gì?”
Tố Yên chậm rãi nói:“ Nghĩa là chống không bằng thông chứ còn gì nữa. Đơn giản mà nói, con sông kia đã không thể chứa nhiều nước như vậy nữa. Hiện tại, nên đem nước dẫn đến khu vực có thể tưới cho đồng ruộng.” Tố Yên tận lực đem ý tưởng nói ra một cách đơn giản dễ hiểu, cũng không biết biến thái vương hiểu bão hòa nghĩa là gì không nữa.
Mộc vương gia hai mắt mở to, bất khả tư nghị nhìn nữ tử gầy yếu trước mắt.
Tố Yên lại tiếp tục nói: “ Khai thông sông có thể bỏ được mối nguy cho thành trì, lại còn có thể tận dùng hệ thống kênh đào, lợi càng thêm lợi. Có điều, tốn kém khá nhiều. Còn phải trồng thêm cây ở biên đê …”
Lời còn chưa dứt, bả vai Tố Yên đột nhiên đau buốt, biến thái vương hung hăng bắt lấy bả vai Tố Yên, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Nói, ngươi là ai?”
Tố Yên có chút choáng váng, cố gắng lấy tay kéo đôi tay đang nắm đến phát đau trên vai mình ra. Đôi tay trên vai một chút cũng không chuyển, ngược lại nắm càng chặt.
Thần kinh! Tố Yên có chút nổi giận, điều mình vừa nói chỉ là vấn đề thường thức cơ bản, tên biến thái này có bệnh gì sao? Vì thế, thanh âm Tố Yên cũng cao lên: “ Ta là ai? Vương gia ngài không phải là nên biết rõ hơn sao? Ta là lễ vật mà người khác dâng cho ngươi, cũng không biết là tiểu thiếp thứ mấy của ngươi nhưng hiện tại là nha hoàn, một nha hoàn đê tiện! Ai cũng có thể đánh, ai cũng có thể vũ nhục, ai cũng có thể xé bỏ xiêm y ta! Ta còn có thể là ai? Ngươi so với người khác càng nên hiểu ta là ai!!!”
Tố Yên hiên ngang dứt lời, cũng không tự xưng nô tỳ, cuối cùng còn trực tiếp gọi vương gia là ngươi. Trong lòng càng phẫn nộ, càng cảm thấy ủy khuất.
Vì cái gì? Vì cái gì ta vô duyên vô cớ phải chịu những chuyện này? Khi đó trong tân phòng (phòng tân hôn) chịu nhục, ở sài phòng chịu lạnh đến phát sốt thiếu chút nữa mất mạng. Còn có nữ nhân ngốc kia định lột hết y phục ta. Ta trước đây là con gái duy nhất trong nhà, được cha mẹ yêu thương, khi nào thì từng chịu qua ủy khuất? Hiện tại? Hiện tại lại trở nên như vậy!!!
Tố Yên chậm rãi đứng dậy, không nói một lời, cúi đầu đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Mộc vương gia lên tiếng ngăn lại.
Tố Yên quay đầu, bộ dạng biết vâng lời hỏi: “Vương gia còn có gì phân phó?” Tròng lòng đem tên biến thái vương kia phân thành tám mảnh, sau đó khâu lại rồi phân tiếp thành chín mảnh.
“Quay lại đây.” Mộc vương gia chỉ vào chiếc bàn bên cạnh.
Tố Yên vẫn cúi đầu như cũ, nhỏ giọng nói: “Vâng.” Trong lòng lại đau khổ, đồ thần kinh, lúc thì bảo ra ngoài, lúc thì bảo vào trong. Đương nhiên chỉ dám nghĩ thầm chứ không dám nói ra.
Mộc vương gia bước lại bàn lạnh lùng nói: “Thắp đèn.”
“A? Nga, vâng.” Tố Yên chưa kịp hiểu gì, sau đó nhìn sắc trời, liền hiểu, chỉ là gọi thắp đèn thôi, có cần dữ dằn vậy không, thật là.
Mộc vương gia vẫn cau mày chuyên chú xem công văn, tựa hồ quên hết sự việc xung quanh.
Tố Yên nhìn biến thái vương, có chút ngây người, khó trách người ta hay nói bộ dáng nam nhân đang làm việc rất cuốn hút. Xem ra lời này nhất định có đạo lý a.
Ánh sánh từ ngọn đèn rọi lên thân ảnh chuyên chú làm việc, ánh mắt không một tia cợt nhã cùng trêu tức, sâu thẩm như bầu trời đêm lạnh giá, như muốn hút hết tất cả vào trong đáy mắt đó. Đáng tiếc a ~ Tố Yên bĩu môi, nam nhân mê người này lại có tính cách ác lang như vậy…
Tò mò không biết biến thái vương đang chăm chú nhìn cái gì, Tố Yên lặng lẽ tiến lại gần nhìn lén. Nhìn thấy vài chữ có ký tự đơn giản, dường như là cái gì hồng thủy, còn lại thì không rõ lắm, càng nhìn không rõ lại càng muốn nhìn thêm. Tố Yên bất giác càng lúc càng tiến lên phía trước nhìn trộm.
“Ngươi đang làm cái gì?!” Mộc tiếng quát làm Tố Yên dừng động tác, dọa nàng run bắn lên, thiếu chút nữa té ngửa.
Xong rồi, xong rồi. Tố yên trong lòng kêu khổ, sao mình lại bất cẩn như vậy nè. Cái này không phải tự muốn bị đòn sao? Trên mặt lại cố gắng giả vẻ lo lắng: “Nô tỳ, nô tỳ chỉ lo lắng cho thân thể vương gia, không biết công văn gì mà khiến vương gia lo lắng như vậy.” Nói xong liền ha hả cười gượng, bản thân cũng thấy lý do này của mình thật ấu trĩ.
Quả nhiên biến thái vương trêu tức nhìn người nói dối mặt không đỏ, Tố Yên, lộ ra nụ cười ý vị cao thâm, chậm rãi nói: “Bổn vương đang đau đầu vì lũ lụt ờ Ngọc Lạc Thành. Nếu thật sự lo lắng cho bổn vương như vậy thì hãy cho ta biện pháp khiến cơn lũ này rút lui đi.”
Gương mặt thản nhiên của Tố Yên vừa nghe xong câu đó liền thay đổi. Ngươi nghĩ ta đây học thủy lợi à. Kiếp trước ngành ta học là tài chính và kinh tế, nhưng phải vất vả lắm mới tốt nghiệp được. Còn trị thủy, tưởng ta là Đại Vũ* sao?
Khóe miệng Tố Yên hơi hơi nhếch, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ buồn bã nói: “Theo như vương gia nói thì không biết tình trạng hiện nay hồng thủy ở Ngọc Lạc Thành là thế nào.” Mộc vương gia khóe miệng cong lên, chỉ tay hương công văn nói: “Tự xem đi.” Tố Yên trong lòng lấy roi trút lên người biến thái vương chết đi sống lại, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Vương gia, nô tỳ không biết chữ.”
Mộc vương gia cũng không trông cậy vào biện pháp mà Tố Yên sẽ nói, vì thế đem tình huống sơ lược nói ra. Tố Yên nghe xong muốn cười to. Chặn? Chặn có ích gì? Nước đã bão hòa, chống phía Tây thì lại sẽ tràn phía Đông.
Tố Yên nhìn kỹ biến thái vương, hắn tuy hỉ nộ vô thường, lãnh khốc tàn bạo, bất quá vẫn là người vì dân mà hao tâm nghĩ biện pháp. Khẽ thở dài, Tố Yên nhẹ giọng nói: “Vương gia, kỳ thật, chống không bằng thông.”
Mộc vương gia sửng sốt:“Có ý tứ gì?”
Tố Yên chậm rãi nói:“ Nghĩa là chống không bằng thông chứ còn gì nữa. Đơn giản mà nói, con sông kia đã không thể chứa nhiều nước như vậy nữa. Hiện tại, nên đem nước dẫn đến khu vực có thể tưới cho đồng ruộng.” Tố Yên tận lực đem ý tưởng nói ra một cách đơn giản dễ hiểu, cũng không biết biến thái vương hiểu bão hòa nghĩa là gì không nữa.
Mộc vương gia hai mắt mở to, bất khả tư nghị nhìn nữ tử gầy yếu trước mắt.
Tố Yên lại tiếp tục nói: “ Khai thông sông có thể bỏ được mối nguy cho thành trì, lại còn có thể tận dùng hệ thống kênh đào, lợi càng thêm lợi. Có điều, tốn kém khá nhiều. Còn phải trồng thêm cây ở biên đê …”
Lời còn chưa dứt, bả vai Tố Yên đột nhiên đau buốt, biến thái vương hung hăng bắt lấy bả vai Tố Yên, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Nói, ngươi là ai?”
Tố Yên có chút choáng váng, cố gắng lấy tay kéo đôi tay đang nắm đến phát đau trên vai mình ra. Đôi tay trên vai một chút cũng không chuyển, ngược lại nắm càng chặt.
Thần kinh! Tố Yên có chút nổi giận, điều mình vừa nói chỉ là vấn đề thường thức cơ bản, tên biến thái này có bệnh gì sao? Vì thế, thanh âm Tố Yên cũng cao lên: “ Ta là ai? Vương gia ngài không phải là nên biết rõ hơn sao? Ta là lễ vật mà người khác dâng cho ngươi, cũng không biết là tiểu thiếp thứ mấy của ngươi nhưng hiện tại là nha hoàn, một nha hoàn đê tiện! Ai cũng có thể đánh, ai cũng có thể vũ nhục, ai cũng có thể xé bỏ xiêm y ta! Ta còn có thể là ai? Ngươi so với người khác càng nên hiểu ta là ai!!!”
Tố Yên hiên ngang dứt lời, cũng không tự xưng nô tỳ, cuối cùng còn trực tiếp gọi vương gia là ngươi. Trong lòng càng phẫn nộ, càng cảm thấy ủy khuất.
Vì cái gì? Vì cái gì ta vô duyên vô cớ phải chịu những chuyện này? Khi đó trong tân phòng (phòng tân hôn) chịu nhục, ở sài phòng chịu lạnh đến phát sốt thiếu chút nữa mất mạng. Còn có nữ nhân ngốc kia định lột hết y phục ta. Ta trước đây là con gái duy nhất trong nhà, được cha mẹ yêu thương, khi nào thì từng chịu qua ủy khuất? Hiện tại? Hiện tại lại trở nên như vậy!!!
/96
|