♥Edit: Yurii
Mộc vương gia vẫn ôn nhu nói: “Ta lập tức sai người đi Trích Tinh Lâu phân phó….”
“Khoan khoan!” Tố Yên vội vàng lên tiếng ngăn lại, nói chơi sao, tiệc củ cải! Cho ai ăn, cho tên biến thái vương ngươi ăn a?
Mộc vương gia biểu tình nghi hoặc: “Sao thế?”
“Không ăn củ cải, ha ha ~~ đổi món đi.” Tố Yên cười giả tạo, môi không thay đổi mà vẫn nhếch nghiêng bốn mươi lăm độ
“Ngươi không phải thích ăn củ cải sao?” Mộc vương gia nhìn Tố Yên cười không tự nhiên, có chút khó hiểu.
Ta thích cái đầu ngươi a! Ngươi là cái đồ củ cải! Tố Yên trong lòng đau khổ, nhưng chỉ dám giữ trong lòng. Ngoài miệng vẫn là: “Hôm đó đã ăn nhiều củ cải, ha ha, hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, đổi món khác đi.”
“Nga? Đã vậy, cứ đến Trích Tinh Lâu rồi chọn.” Mộc vương gia dứt lời, tay liền kéo Tố Yên đi ra hướng cổng vương phủ.
Được ra ngoài? Tố Yến càng ngày càng gần đại môn, ánh mắt sáng rỡ. Ta chưa từng được đường đường chính chính mà ra ngoài lần nào. Lần trước bị tên Ninh vương gia rãnh hơi kéo ra đại môn, nhưng mà liền đó lại bị lôi lên xe ngựa, cũng chưa được nhìn kỹ cảnh sách bên ngoài. Khi xuất giá cũng chỉ ngồi kiệu nhỏ, cái gì cũng chưa nhìn thấy qua.
Đường xá cổ đại trông ra sao? Tố Yên tò mò muốn chết đi được. Muốn nhìn, cực kỳ muốn nhìn thấy nó dáng vẻ thế nào. Biến thái vương hôm nay tâm tình có vẻ tốt, hay mình thử được voi đòi tiên xem sao? Nghĩ vậy, Tố Yên nhè nhẹ hỏi: “Vương gia, Trích Tinh Lâu có xa không?”
Mộc vương gia cảm thấy kỳ quái với câu hỏi của Tố Yên, nhưng vẫn hảo tâm trả lời: “Không xa, chúng ta đi xe ngựa, sẽ không mệt.”
“Không phải, không phải ý đó.” Tố Yên liên tục xua tay, “Nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn nhìn phố xá một chút, vì chưa từng được thấy qua. Nếu nói không xa, có thể cùng đi bộ đến đó không?”
Lời vừa nói ra, Mộc vương gia biến sắc. Tim Tố Yên lại nổi trống, xong rồi, biến thái vương này quả nhiên hỉ nộ vô thường, lại sắp phát tác rồi. Ai ngờ, biến thái vương lại đổi sang sắc mặt trầm tĩnh, ôn nhu nói: “Được, chúng ta đi bộ, sau này cũng không cần tự xưng nô tỳ.” Tố Yên si ngốc há hốc miệng, cái này rốt cục là sao?
Tố Yên không biết rằng Mộc vương gia nghe nàng nói tới giờ vẫn chưa thấy qua cảnh đường phố, trong lòng lại thấy chua xót, tự hỏi bản thân có phải đã đối xử với nàng có quá đáng lắm không?
Cứ như vậy, Mộc vương gia dẫn Tố Yên chậm rãi bước đi, xa xa phía sau là một đám thị vệ.
Tố Yên đứng giữa ngã tư đường rộng lớn, nhìn Đông nhìn Tây. Hai bên ngã tư là cửa hàng muôn màu, muôn vẻ, Tố Yên không kịp nhìn kỹ. Oa! Đó là cửa hàng ngọc a? Oa, bên kia là bán vải vóc, có phải vải may xiêm y đều mua ở đó? Kia có phải là tiệm bán thức ăn vặt? Bán cái gì mà gọi là táo đỏ khô? Thực phong phú nha, ha ha. Ai dám nói cuộc sống cổ đại đơn điệu đâu?
Tố Yên nhìn kỹ vào cửa hàng ngọc khí, bước chân chậm lại, nhón nhón chân lên. Ngọc a! Ngọc cổ đại a. Lúc trước mình từng phá hỏng cái ngọc gì mà gọi là Bích Tâm ngọc hình như là rất đẹp nha.
Mộc vương gia cảm nhận được tốc độ người kế bên đột nhiên chậm lại, mới theo ánh mắt Tố Yên mà nhìn qua cửa hàng ngọc khí. Ngọc khí điếm? Mộc vương gia chợt mỉm cười, lôi Tố Yên đi nhanh hướng ngọc khí điếm.
Tố Yên ngạc nhiên theo sau. Ông chủ ngọc khí điếm thấy nam nhân hoa phục vừa vào cửa có khí độ bất phàm, biết ngay là người không phú cũng quý ,vội vàng ra đón tiếp,
Tố Yên nhìn nhưng mảnh ngọc rực rỡ muôn màu, ánh mắt chuyển thành hình nguyên bảo.(Yu: nhắc lại cho ai quên. Nguyên bảo: $_$ nè) Thiệt nhiều a ~~~ oa, mảnh ngọc này thật khá nha. A, trâm ngọc này cũng đặc biệt lắm nha. A! A! Lại còn có gối ngọc. Gối ngọc lớn vậy thì hết bao nhiêu tiền lận?
Mộc vương gia buồn cười nhìn đông tác Tố Yên. Chỉ cần nàng muốn, đừng nói những thứ naỳ, ngọc khí cực phẩm muốn bao nhiêu cũng có. (Yu: đại gia a!!!) Đột nhiên Tố Yên bị một chiếc vòng ngọc hấp dẫn. Mặt trên có khắc hoa sen tinh xảo, nhìn rất sống động, như trong suốt.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?” Tố Yên trong lòng thầm nói, đừng là đồ quý nha. Sờ vào ba trăm lượng trong ngực áo, đây là phí bỏ trốn a, nếu là đồ quý thì không đủ mua.
“Cô nương thật là người tinh mắt ~~~ vòng tay này ~~~” Ông chủ chuẩn bị tư thế, định thao thao bất tuyệt.
“Được rồi, bao nhiêu tiền?” Tố Yên không chút khách khí cắt ngang lời ông chủ tiệm. Chủ tiệm ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Ba trăm lượng.”
“Ba trăm? Ngươi ăn cướp sao!” Tố Yên nổi giận, tên gian thương! Chẳng lẽ hắn biết ta đang có ba trăm lượng nên mới nói thế? “Tám mươi hai lượng, bán hay không.” Tố Yên mặc cả.
Lão chủ tiệm mở to miệng, đã từng mặc cả qua bao người, chưa thấy ai có thể trả giá chuẩn như vậy, giỏi như vậy. “Không đươc, giá cô nương cho quá thấp.” Ông chủ liên tục lắc đầu. Tám mươi hai lượng. Vậy ta còn kiếm được lời gì nữa.
“Tám mươi lăm.” Tố Yên khẽ cắn môi.
“Hai trăm.” Ông chủ cũng cắn răng. Quan hệ giữa cô nương này cùng vị công tử hoa phục mỹ lệ kia rốt cục là cái gì a? Vì sao mỉm cười nhìn nàng tự mặc cả mà lại không lên tiếng.
“Lên thêm một chút! Ông chủ, chín mươi hai lượng!” Tố Yên mạnh tay vỗ lên bàn.
Ông chủ tiệm vẻ mặt đau khổ, hôm nay xem lịch là ngày không may, chẳng lẽ là chỉ điều này? Chột dạ nhìn thị vệ xa xa đằng trước, vị nhân gia này là thân phận gì? Tuấn mỹ như thế, trên người lại tản ra khí phách. Chẳng lẽ là Mộc vương gia hay là Ninh vương gia? Hôm nay như thế nào lại gặp phải người này?
“Một trăm lượng, không thể hơn!” Tố Yên lo lắng sẽ không mua được, đưa tay chạm nhẹ vào ngân phiếu trong lòng.
Ông chủ trái tim tan nát, so kè lâu như vậy, lời chỉ có hai mươi lượng, còn phải trừ các loại chi phí. Ông chủ tiệm khó nhọc gói lại vòng tay đưa cho Tố Yên đang vui vẻ đứng một bên.
Mộc vương gia buồn cười xem đến cuối buổi, mới đem ngân phiếu trong người đưa cho ông chủ tiệm. Bàn tay chuẩn bị lấy tiền trong người của Tố Yên liền ngưng lại. A! Biến thái vương giúp ta trả tiền? May mà ta kịp thời ngừng tay. Nhưng trong lòng lập tức khóc thét. Vì cái gì, vì cái gì biến thái vương không nói sớm là sẽ giúp ta trả tiền? Sớm biết ta sẽ không cùng ông chủ tiệm mặc cả. Hắn nói ba trăm ta trả bốn trăm.
Mộc vương gia vẫn ôn nhu nói: “Ta lập tức sai người đi Trích Tinh Lâu phân phó….”
“Khoan khoan!” Tố Yên vội vàng lên tiếng ngăn lại, nói chơi sao, tiệc củ cải! Cho ai ăn, cho tên biến thái vương ngươi ăn a?
Mộc vương gia biểu tình nghi hoặc: “Sao thế?”
“Không ăn củ cải, ha ha ~~ đổi món đi.” Tố Yên cười giả tạo, môi không thay đổi mà vẫn nhếch nghiêng bốn mươi lăm độ
“Ngươi không phải thích ăn củ cải sao?” Mộc vương gia nhìn Tố Yên cười không tự nhiên, có chút khó hiểu.
Ta thích cái đầu ngươi a! Ngươi là cái đồ củ cải! Tố Yên trong lòng đau khổ, nhưng chỉ dám giữ trong lòng. Ngoài miệng vẫn là: “Hôm đó đã ăn nhiều củ cải, ha ha, hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, đổi món khác đi.”
“Nga? Đã vậy, cứ đến Trích Tinh Lâu rồi chọn.” Mộc vương gia dứt lời, tay liền kéo Tố Yên đi ra hướng cổng vương phủ.
Được ra ngoài? Tố Yến càng ngày càng gần đại môn, ánh mắt sáng rỡ. Ta chưa từng được đường đường chính chính mà ra ngoài lần nào. Lần trước bị tên Ninh vương gia rãnh hơi kéo ra đại môn, nhưng mà liền đó lại bị lôi lên xe ngựa, cũng chưa được nhìn kỹ cảnh sách bên ngoài. Khi xuất giá cũng chỉ ngồi kiệu nhỏ, cái gì cũng chưa nhìn thấy qua.
Đường xá cổ đại trông ra sao? Tố Yên tò mò muốn chết đi được. Muốn nhìn, cực kỳ muốn nhìn thấy nó dáng vẻ thế nào. Biến thái vương hôm nay tâm tình có vẻ tốt, hay mình thử được voi đòi tiên xem sao? Nghĩ vậy, Tố Yên nhè nhẹ hỏi: “Vương gia, Trích Tinh Lâu có xa không?”
Mộc vương gia cảm thấy kỳ quái với câu hỏi của Tố Yên, nhưng vẫn hảo tâm trả lời: “Không xa, chúng ta đi xe ngựa, sẽ không mệt.”
“Không phải, không phải ý đó.” Tố Yên liên tục xua tay, “Nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn nhìn phố xá một chút, vì chưa từng được thấy qua. Nếu nói không xa, có thể cùng đi bộ đến đó không?”
Lời vừa nói ra, Mộc vương gia biến sắc. Tim Tố Yên lại nổi trống, xong rồi, biến thái vương này quả nhiên hỉ nộ vô thường, lại sắp phát tác rồi. Ai ngờ, biến thái vương lại đổi sang sắc mặt trầm tĩnh, ôn nhu nói: “Được, chúng ta đi bộ, sau này cũng không cần tự xưng nô tỳ.” Tố Yên si ngốc há hốc miệng, cái này rốt cục là sao?
Tố Yên không biết rằng Mộc vương gia nghe nàng nói tới giờ vẫn chưa thấy qua cảnh đường phố, trong lòng lại thấy chua xót, tự hỏi bản thân có phải đã đối xử với nàng có quá đáng lắm không?
Cứ như vậy, Mộc vương gia dẫn Tố Yên chậm rãi bước đi, xa xa phía sau là một đám thị vệ.
Tố Yên đứng giữa ngã tư đường rộng lớn, nhìn Đông nhìn Tây. Hai bên ngã tư là cửa hàng muôn màu, muôn vẻ, Tố Yên không kịp nhìn kỹ. Oa! Đó là cửa hàng ngọc a? Oa, bên kia là bán vải vóc, có phải vải may xiêm y đều mua ở đó? Kia có phải là tiệm bán thức ăn vặt? Bán cái gì mà gọi là táo đỏ khô? Thực phong phú nha, ha ha. Ai dám nói cuộc sống cổ đại đơn điệu đâu?
Tố Yên nhìn kỹ vào cửa hàng ngọc khí, bước chân chậm lại, nhón nhón chân lên. Ngọc a! Ngọc cổ đại a. Lúc trước mình từng phá hỏng cái ngọc gì mà gọi là Bích Tâm ngọc hình như là rất đẹp nha.
Mộc vương gia cảm nhận được tốc độ người kế bên đột nhiên chậm lại, mới theo ánh mắt Tố Yên mà nhìn qua cửa hàng ngọc khí. Ngọc khí điếm? Mộc vương gia chợt mỉm cười, lôi Tố Yên đi nhanh hướng ngọc khí điếm.
Tố Yên ngạc nhiên theo sau. Ông chủ ngọc khí điếm thấy nam nhân hoa phục vừa vào cửa có khí độ bất phàm, biết ngay là người không phú cũng quý ,vội vàng ra đón tiếp,
Tố Yên nhìn nhưng mảnh ngọc rực rỡ muôn màu, ánh mắt chuyển thành hình nguyên bảo.(Yu: nhắc lại cho ai quên. Nguyên bảo: $_$ nè) Thiệt nhiều a ~~~ oa, mảnh ngọc này thật khá nha. A, trâm ngọc này cũng đặc biệt lắm nha. A! A! Lại còn có gối ngọc. Gối ngọc lớn vậy thì hết bao nhiêu tiền lận?
Mộc vương gia buồn cười nhìn đông tác Tố Yên. Chỉ cần nàng muốn, đừng nói những thứ naỳ, ngọc khí cực phẩm muốn bao nhiêu cũng có. (Yu: đại gia a!!!) Đột nhiên Tố Yên bị một chiếc vòng ngọc hấp dẫn. Mặt trên có khắc hoa sen tinh xảo, nhìn rất sống động, như trong suốt.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?” Tố Yên trong lòng thầm nói, đừng là đồ quý nha. Sờ vào ba trăm lượng trong ngực áo, đây là phí bỏ trốn a, nếu là đồ quý thì không đủ mua.
“Cô nương thật là người tinh mắt ~~~ vòng tay này ~~~” Ông chủ chuẩn bị tư thế, định thao thao bất tuyệt.
“Được rồi, bao nhiêu tiền?” Tố Yên không chút khách khí cắt ngang lời ông chủ tiệm. Chủ tiệm ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Ba trăm lượng.”
“Ba trăm? Ngươi ăn cướp sao!” Tố Yên nổi giận, tên gian thương! Chẳng lẽ hắn biết ta đang có ba trăm lượng nên mới nói thế? “Tám mươi hai lượng, bán hay không.” Tố Yên mặc cả.
Lão chủ tiệm mở to miệng, đã từng mặc cả qua bao người, chưa thấy ai có thể trả giá chuẩn như vậy, giỏi như vậy. “Không đươc, giá cô nương cho quá thấp.” Ông chủ liên tục lắc đầu. Tám mươi hai lượng. Vậy ta còn kiếm được lời gì nữa.
“Tám mươi lăm.” Tố Yên khẽ cắn môi.
“Hai trăm.” Ông chủ cũng cắn răng. Quan hệ giữa cô nương này cùng vị công tử hoa phục mỹ lệ kia rốt cục là cái gì a? Vì sao mỉm cười nhìn nàng tự mặc cả mà lại không lên tiếng.
“Lên thêm một chút! Ông chủ, chín mươi hai lượng!” Tố Yên mạnh tay vỗ lên bàn.
Ông chủ tiệm vẻ mặt đau khổ, hôm nay xem lịch là ngày không may, chẳng lẽ là chỉ điều này? Chột dạ nhìn thị vệ xa xa đằng trước, vị nhân gia này là thân phận gì? Tuấn mỹ như thế, trên người lại tản ra khí phách. Chẳng lẽ là Mộc vương gia hay là Ninh vương gia? Hôm nay như thế nào lại gặp phải người này?
“Một trăm lượng, không thể hơn!” Tố Yên lo lắng sẽ không mua được, đưa tay chạm nhẹ vào ngân phiếu trong lòng.
Ông chủ trái tim tan nát, so kè lâu như vậy, lời chỉ có hai mươi lượng, còn phải trừ các loại chi phí. Ông chủ tiệm khó nhọc gói lại vòng tay đưa cho Tố Yên đang vui vẻ đứng một bên.
Mộc vương gia buồn cười xem đến cuối buổi, mới đem ngân phiếu trong người đưa cho ông chủ tiệm. Bàn tay chuẩn bị lấy tiền trong người của Tố Yên liền ngưng lại. A! Biến thái vương giúp ta trả tiền? May mà ta kịp thời ngừng tay. Nhưng trong lòng lập tức khóc thét. Vì cái gì, vì cái gì biến thái vương không nói sớm là sẽ giúp ta trả tiền? Sớm biết ta sẽ không cùng ông chủ tiệm mặc cả. Hắn nói ba trăm ta trả bốn trăm.
/96
|