♥Edit: Yurii
“Thả?” Mộc vương gia ngạc nhiên nhìn Tố Yên. Nàng quả nhiên tâm địa thiện lương.
“Thả nó đi đi. Nó thật đáng thương a. Thật đẹp a.” Tố Yên đứng lên, mắt không rời cá chép vàng trong tay Mộc vương gia.
Nhìn thấy Mộc vương gia vẫn không động đậy, miệng cá chép vàng thì vẫn liều mạng hé ra khép lại muốn uống nước. Tố Yên nóng nảy, tay chân luống cuống, miệng than thở: “Thả, mau thả đi, nói không chừng, ngàn năm sau nó sẽ đến báo đáp ngươi a.”
Mộc vương gia ngẩn ra, há to miệng: “A?” Dứt lời, cá chép vàng trong tay đã bị Tố Yên thả lại vào hồ.
“Vừa rồi nàng nói cái gì báo đáp? Có ý tứ gì?” Mộc Vương gia ngây ngô không rõ tố yên đang nói cái gì.
“Vương gia, ngươi xem, cá chép màu vàng rất hiếm thấy a! Đẹp nữa. Khẳng định có linh tính. Ngươi thả nó, sau này nó đi tu luyện thành tiên sẽ báo đáp ngươi.” Tố Yên thành thật nói.
Mộc vương gia cười hắc ra: “Sao lại có thể chứ? Cá chép tu thành tiên?”
“Sao lại không thể?” Tố Yên nhìn thấy ánh mắt chê cười của Mộc vương gia, nói tiếp: “Dù sao ta chỉ biết động vật cũng có linh tính.”
“Có thể biết được sao?” Mộc vương gia thấy Tố Yên hầm hừ, nhịn không được hỏi lại.
“Có a. Ta biết nhiều nữa là khác. Có Hứa Tiên cứu tiểu Bạch Xà, tiểu Bạch Xà tu luyện ngàn năm thành người, đi tìm ân nhân chuyển thế, sau đó gả cho hắn làm nương tử. Cón có người đã cứu tiểu Bạch Hồ, tiểu Bạch Hồ sau khi tu luyện ngàn năm cũng đi tìm ân nhân chuyển thế để báo đáp nha. Còn có nhạc khúc nữa.” Tố Yên lách tách nói liên tục một hồi.
Kỳ thật Tố Yên cũng không biết vì sao bản thân lại đi nói những chuyện hư vô huyễn hoặc xưa cũ đó, chỉ là, nhìn thấy con cá chép vàng kia miệng hé ra khép lại làm nàng cảm thấy đau lòng, nghĩ nhất định phải cứu nó.
“Có chuyện như vậy? Còn có nhạc khúc?” Mộc vương gia hoài nghi nhìn Tố Yên. Tố Yên chột dạ trừng mắt nhìn, nàng cũng biết chuyện đó chỉ là truyền thuyết xa xưa mà thôi. Hiện tại, nàng đành phóng lao theo lao: “Đương nhiên là có, không tin ta hát cho ngươi nghe.”
Mộc vương gia kéo nàng ngồi xuống, phấn khởi nói: “Tốt, vậy nàng hát đi.” Ta cũng chưa từng nghe nàng hát qua.
Tố Yên gãi gãi đầu, hát, ta không tốt về khoản này cho lắm, nhưng vẫn có thể xem là dễ nghe. Ít nhất không làm người đang ăn lãng phí thức ăn.
Tố Yên khục khục cổ họng, ca từ bi thiết từ Tố Yên chậm rãi ngân lên.
‘Duy nhất chỉ có hồ ly ta tu ngàn năm, chờ ngàn năm, cô độc ngàn năm.
Hồng trần cuồn cuộn, ai gieo chi mầm tình yêu, bể người mờ mịt, ai uống chung rượu độc.
Khi thiếp yêu chàng, chàng là thư sinh nghèo chỉ biết có học.
Khi thiếp xa chàng, chàng đã bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc.
Có thể cùng chàng vũ lại vũ khúc xưa không, thiếp là Bạch Hồ chàng từng phóng sinh, phất tay áo, lời thề non hẹn biển đều hóa hư vô.’
Mộc vương gia khi thoáng nghe qua, khóe miệng còn mỉm cười. Thế giới này làm gì có yêu hồ ngàn năm? Nhưng nghe đến cuối bài, sắc mặt lại thay đổi. Trước mặt tựa hồ nhìn thấy ánh mắt bi ai của Bạch Hồ.
Hát xong, sắc mặt Tố Yên cũng trở nên ảm đạm. “Vương gia, có phải ngươi nghĩ rằng Bạch Hồ không đáng phải như thế?”
“Không đáng, không đáng ~~ thư sinh kia có gì đáng giá khiến Bạch Hồ như thế?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo cảm lúc của Mộc vương gia.
“Nhưng mà,” Tố Yên nhìn Mộc vương gia, cười buồn. “Không phải có đáng giá hay không, chỉ là có nguyện ý hay không thôi.”
Mộc vương gia ngắm vẻ mặt cười buồn nàng, trong lòng đau xót, đột nhiên thấy hoảng loạn. Hình bóng cười sầu của nàng như không thật, tựa hồ như muốn tan biến đi.
Mộc vương gia kéo Tố Yên thật mạnh, ôm chặt nàng vào lòng. Cứ thế này, ôm chặt nàng, nàng sẽ không rời đi, đâu cũng không thể đi.
Tố Yên cả kinh, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Mộc vương gia, ai ngờ hắn lại càng ôm chặt nàng.
“Vương gia ~~” Tố Yên vặn vẹo thân mình, “Kỳ thật còn một đoạn nữa, ta chưa hát xong.”
Mộc vương gia lúc này mới buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tố Yên ra, nhưng vẫn giữ nàng trong lòng mình. “Vậy nàng hát lại cho ta nghe.”
Tố Yên thấp giọng nói: “Đây là lời hát của thư sinh kia:”
‘Ta là thư sinh, thân cô thế cô, mười năm gian khổ học tập, bảng vàng đề danh, rạng rỡ tổ tông, sau đêm hoa chúc ta – nàng lại âm dương chia cắt, người – ma cách biệt.
Ta yêu nàng khi nàng còn là yêu hồ ngàn năm, ta mất nàng khi nàng đã thành mây khói, ngàn kiếp không hồi.
Có thể cùng nàng vũ lại vũ khúc xưa không, quay đầu nhìn lại đã là vĩnh biệt, khúc tiên vũ du dương, tiếng mưa du dương, kiếp này, kiếp sau là chỉ là hư vô’
Hát xong, Tố Yên nghẹn ngào, hai mắt mông lung.
“Nói cách khác, thư sinh kia kỳ thật cũng yêu Bạch Hồ, nhưng Bạch Hồ vĩnh viễn không thể biết phải không?” Mộc vương gia thì thầm hỏi.
“Đúng vậy.” Tố Yên thấp giọng nói.
Chuyện tình yêu không thể nói có đáng hay không, chỉ có thể nói có nguyện ý hay không.
“Thả?” Mộc vương gia ngạc nhiên nhìn Tố Yên. Nàng quả nhiên tâm địa thiện lương.
“Thả nó đi đi. Nó thật đáng thương a. Thật đẹp a.” Tố Yên đứng lên, mắt không rời cá chép vàng trong tay Mộc vương gia.
Nhìn thấy Mộc vương gia vẫn không động đậy, miệng cá chép vàng thì vẫn liều mạng hé ra khép lại muốn uống nước. Tố Yên nóng nảy, tay chân luống cuống, miệng than thở: “Thả, mau thả đi, nói không chừng, ngàn năm sau nó sẽ đến báo đáp ngươi a.”
Mộc vương gia ngẩn ra, há to miệng: “A?” Dứt lời, cá chép vàng trong tay đã bị Tố Yên thả lại vào hồ.
“Vừa rồi nàng nói cái gì báo đáp? Có ý tứ gì?” Mộc Vương gia ngây ngô không rõ tố yên đang nói cái gì.
“Vương gia, ngươi xem, cá chép màu vàng rất hiếm thấy a! Đẹp nữa. Khẳng định có linh tính. Ngươi thả nó, sau này nó đi tu luyện thành tiên sẽ báo đáp ngươi.” Tố Yên thành thật nói.
Mộc vương gia cười hắc ra: “Sao lại có thể chứ? Cá chép tu thành tiên?”
“Sao lại không thể?” Tố Yên nhìn thấy ánh mắt chê cười của Mộc vương gia, nói tiếp: “Dù sao ta chỉ biết động vật cũng có linh tính.”
“Có thể biết được sao?” Mộc vương gia thấy Tố Yên hầm hừ, nhịn không được hỏi lại.
“Có a. Ta biết nhiều nữa là khác. Có Hứa Tiên cứu tiểu Bạch Xà, tiểu Bạch Xà tu luyện ngàn năm thành người, đi tìm ân nhân chuyển thế, sau đó gả cho hắn làm nương tử. Cón có người đã cứu tiểu Bạch Hồ, tiểu Bạch Hồ sau khi tu luyện ngàn năm cũng đi tìm ân nhân chuyển thế để báo đáp nha. Còn có nhạc khúc nữa.” Tố Yên lách tách nói liên tục một hồi.
Kỳ thật Tố Yên cũng không biết vì sao bản thân lại đi nói những chuyện hư vô huyễn hoặc xưa cũ đó, chỉ là, nhìn thấy con cá chép vàng kia miệng hé ra khép lại làm nàng cảm thấy đau lòng, nghĩ nhất định phải cứu nó.
“Có chuyện như vậy? Còn có nhạc khúc?” Mộc vương gia hoài nghi nhìn Tố Yên. Tố Yên chột dạ trừng mắt nhìn, nàng cũng biết chuyện đó chỉ là truyền thuyết xa xưa mà thôi. Hiện tại, nàng đành phóng lao theo lao: “Đương nhiên là có, không tin ta hát cho ngươi nghe.”
Mộc vương gia kéo nàng ngồi xuống, phấn khởi nói: “Tốt, vậy nàng hát đi.” Ta cũng chưa từng nghe nàng hát qua.
Tố Yên gãi gãi đầu, hát, ta không tốt về khoản này cho lắm, nhưng vẫn có thể xem là dễ nghe. Ít nhất không làm người đang ăn lãng phí thức ăn.
Tố Yên khục khục cổ họng, ca từ bi thiết từ Tố Yên chậm rãi ngân lên.
‘Duy nhất chỉ có hồ ly ta tu ngàn năm, chờ ngàn năm, cô độc ngàn năm.
Hồng trần cuồn cuộn, ai gieo chi mầm tình yêu, bể người mờ mịt, ai uống chung rượu độc.
Khi thiếp yêu chàng, chàng là thư sinh nghèo chỉ biết có học.
Khi thiếp xa chàng, chàng đã bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc.
Có thể cùng chàng vũ lại vũ khúc xưa không, thiếp là Bạch Hồ chàng từng phóng sinh, phất tay áo, lời thề non hẹn biển đều hóa hư vô.’
Mộc vương gia khi thoáng nghe qua, khóe miệng còn mỉm cười. Thế giới này làm gì có yêu hồ ngàn năm? Nhưng nghe đến cuối bài, sắc mặt lại thay đổi. Trước mặt tựa hồ nhìn thấy ánh mắt bi ai của Bạch Hồ.
Hát xong, sắc mặt Tố Yên cũng trở nên ảm đạm. “Vương gia, có phải ngươi nghĩ rằng Bạch Hồ không đáng phải như thế?”
“Không đáng, không đáng ~~ thư sinh kia có gì đáng giá khiến Bạch Hồ như thế?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo cảm lúc của Mộc vương gia.
“Nhưng mà,” Tố Yên nhìn Mộc vương gia, cười buồn. “Không phải có đáng giá hay không, chỉ là có nguyện ý hay không thôi.”
Mộc vương gia ngắm vẻ mặt cười buồn nàng, trong lòng đau xót, đột nhiên thấy hoảng loạn. Hình bóng cười sầu của nàng như không thật, tựa hồ như muốn tan biến đi.
Mộc vương gia kéo Tố Yên thật mạnh, ôm chặt nàng vào lòng. Cứ thế này, ôm chặt nàng, nàng sẽ không rời đi, đâu cũng không thể đi.
Tố Yên cả kinh, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Mộc vương gia, ai ngờ hắn lại càng ôm chặt nàng.
“Vương gia ~~” Tố Yên vặn vẹo thân mình, “Kỳ thật còn một đoạn nữa, ta chưa hát xong.”
Mộc vương gia lúc này mới buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tố Yên ra, nhưng vẫn giữ nàng trong lòng mình. “Vậy nàng hát lại cho ta nghe.”
Tố Yên thấp giọng nói: “Đây là lời hát của thư sinh kia:”
‘Ta là thư sinh, thân cô thế cô, mười năm gian khổ học tập, bảng vàng đề danh, rạng rỡ tổ tông, sau đêm hoa chúc ta – nàng lại âm dương chia cắt, người – ma cách biệt.
Ta yêu nàng khi nàng còn là yêu hồ ngàn năm, ta mất nàng khi nàng đã thành mây khói, ngàn kiếp không hồi.
Có thể cùng nàng vũ lại vũ khúc xưa không, quay đầu nhìn lại đã là vĩnh biệt, khúc tiên vũ du dương, tiếng mưa du dương, kiếp này, kiếp sau là chỉ là hư vô’
Hát xong, Tố Yên nghẹn ngào, hai mắt mông lung.
“Nói cách khác, thư sinh kia kỳ thật cũng yêu Bạch Hồ, nhưng Bạch Hồ vĩnh viễn không thể biết phải không?” Mộc vương gia thì thầm hỏi.
“Đúng vậy.” Tố Yên thấp giọng nói.
Chuyện tình yêu không thể nói có đáng hay không, chỉ có thể nói có nguyện ý hay không.
/96
|