♥Edit: Yurii
Khi Tố Yên tỉnh lại, cơ thể đã không còn đau đớn, đầu cũng đã bớt mê man. Đưa tay lên sờ trán, không nóng, hạ sốt rồi. Phải rồi, ta được ông lão thần kỳ cứu, lão đâu rồi?
Tố Yên đứng dậy, cẩn thận đánh giá chung quanh.Tất cả đồ dùng đều bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, giường gỗ. Mặc dù hơi thô ráp, nhưng nhìn thật đúng thoải mái, có cảm giác gần gũi với thiên nhiên.
Xoay người đi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng thấy lão nhân thần kỳ hôm qua đang đưa lưng về phía mình tay thì đảo thứ gì đó. Ông lão không xoay người lại mà hỏi: “Nha đầu tỉnh?”
“Ân ~ cám ơn người đã cứu ta.” Tố Yên thấy ông lão này trên vách đá mà đi đứng như bình thường, nên hiện tại thấy lão không xoay người vẫn biết nàng ở sau lưng Tố Yên cũng không mấy ngạc nhiên. Nàng biết, ông lão này chính là người nàng từng xem qua trong TV ‘thế ngoại cao nhân’.
“Sao ngươi lại ở đó?” Ông lão vừa nói tay cũng không ngừng đảo.
“Bị người ta đuổi đánh, sau đó bị bỏ lại đó.” Bụng Tố Yên thâm kêu đói, nhìn xung quanh xem có thứ gì ăn không.
“Lại muốn trở về đó sao?” Ông lão bây giờ mới xoay người lại, đưa cho Tố Yên một bát cháo.
Tố Yên cảm động nhìn lão, trong bát có vụn lá cây, không nghĩ cũng biết là thảo dược. Ông lão này không có hình dáng kiểu đạo cốt tiên phong, da hồng tóc bạc như trong TV, ngược lại chỉ giống như gia gia hiền lành, bình dị gần gũi quan tâm nàng. Tố Yên cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Không biết, không ai cần ta a.” Tố Yên phù phù húp cháo.
“Là cô nương sao lại đi uống cháo kiểu như vậy? Mẹ ngươi không dạy cho ngươi thục nữ là gì sao?” Ông lão mỉm cười.
“Ta không cha không mẹ ~~~” Tố Yên mơ hồ trả lời không rõ ràng. Đây cũng xem là nói thật, sau khi đến thế giới này, nàng làm gì có cha mẹ?
Ông lão hơi nhíu nhíu mày, nét đau lòng hiện trong mắt lão tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Tố Yên vẫn trông thấy được. Uống xong cháo, Tố Yên hắc hắc cười gượng: “Lão nhân gia, ta không có chổ để đi, cho ta theo người đi, theo người làm việt lặt vặt.” Cao nhân a ~ xem lão một thân võ công, ở vách núi hái thuốc, trên đời này tìm đâu ra bảo tiêu lợi hại như vậy? Sau này đi theo lão, xem ai còn dám đánh ta.
“Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Không phải vừa nói với người sao? Ta không cha không mẹ, cho nên không biết giờ đã bao nhiêu.” Tố Yên dẽo miệng nói.
Ông lão đi vòng quanh Tố Yên: “Xem bộ dáng, ngươi nhiều lắm là mười sáu.”
Tố Yên hoảng hốt, mười sáu! Tên biến thái vương kia không phải là giết hại thiếu nữ vị thành niên sao? Còn cái lão cha béo núc kia còn dám đem nữ nhi vị thành niên gả ra ngoài. Cầm thú a, cầm thú.
“Nga, nhờ phúc của lão, ta giờ đã biết thêm về mình.” Tố Yên cười nịnh nọt.
“Nha đầu ngươi tên gì?” Ông lão thâm trầm nhìn Tố Yên.
“Ngạch ~~ Liễu Tố Yên. Lão ông người lớn tuổi như vậy, bên cạnh lại không có người để sai bảo sẽ rất khó khăn a. Ta lại rất được việc nha, giặt đồ, nấu cơm, rồi ~~~~~” Tố Yên quảng cáo không ngừng, “đã thấy là không thể bỏ qua a ~ bỏ qua lại không thể kiếm lại được, lần sau rủi lão cứu nhàm nam nhân, không phải lại càng mệt sao.”
Ông lão cười ha hả: “Khá lắm nha đầu ~~ được thôi. Chỉ là phải có điều kiện.”
Tố Yên liếm liếm môi, cháo này mùi vị thật thơm a, còn muốn ăn thêm bát nữa, “Người nói đi, đừng nói là một, mười cái hay trăm cái ta cũng đáp ứng, chỉ cần làm được thì ta sẽ làm.”
Ông lão nheo nheo mắt, tiểu nha đầu này đúng là tiểu hồ ly. Điều kiện tiên quyết thật lợi hại. Nếu ta đề ra điều nàng không muốn, nàng sẽ nói không làm được. Ha ha ~~ thú vị, thú vị.
“Cũng không phải việc gì to lớn, ngươi bái ta làm sư phụ, sau này cũng không lo bị người ta đánh rớt xuống vực.” Nha đầu kia cốt cách rất thích hợp cho luyện võ, ta cuối cùng cũng có người nối nghiệp. Tuy bây giờ luyện có vẻ hơi trễ, nhưng chịu khó bồi bổ bằng dược vẫn có thể thành công.
Tưởng Tố Yên sẽ nhanh chóng đáp ứng, ai ngờ, Tố Yên nhíu mày, buốn bã nói: “Có phải mỗi ngày đều bắt ta đứng tấn, chân còn buột thêm bao cát để luyện tập không? Có phải sẽ rất cực khổ. Không thì cho ta học khinh công đi, là loại võ mà lão đã dùng khi đi trên vách đá kia đó.”
Ông lão chăm chăm nhìn Tố Yên, nha đầu này không biết là có bao nhiêu người khổ công tìm ta, bao nhiêu người xếp hàng muốn bái ta làm sư phụ sao? Bây giờ a! Nàng còn dám ở đây cò kè mặc cả?!
Tố Yên nhìn biểu tình kinh ngạc của ông lão, ngại ngùng nói: “A ~ này, lão đừng làm biểu tình này chứ.”
Ông lão đột nhiên cười ha hả: “Tốt, nha đầu ~ ta sẽ dạy ngươi khinh công, có điều ngươi chịu trách nhiệm tìm đồ đệ cho ta, nếu không tìm thấy, ngươi sẽ phải thế chổ. Nhớ rõ, phải kiếm đồ đệ ngoan cho ta.”
Tố Yên há hốc miệng: “Nga? A ~~ cái này ~ được! Sau này nhất định tìm được đồ đệ ngoan cho sư phụ, tìm cho ta một sư đệ ngoan.” Sau này có sư đệ ngoan, nghe lời ta, việc xấu thì nhường hắn, có việc thì sai hắn làm, thật tốt a. Nghĩ vậy, Tố Yên càng thấy vui vẻ.
Khi Tố Yên tỉnh lại, cơ thể đã không còn đau đớn, đầu cũng đã bớt mê man. Đưa tay lên sờ trán, không nóng, hạ sốt rồi. Phải rồi, ta được ông lão thần kỳ cứu, lão đâu rồi?
Tố Yên đứng dậy, cẩn thận đánh giá chung quanh.Tất cả đồ dùng đều bằng gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, giường gỗ. Mặc dù hơi thô ráp, nhưng nhìn thật đúng thoải mái, có cảm giác gần gũi với thiên nhiên.
Xoay người đi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng thấy lão nhân thần kỳ hôm qua đang đưa lưng về phía mình tay thì đảo thứ gì đó. Ông lão không xoay người lại mà hỏi: “Nha đầu tỉnh?”
“Ân ~ cám ơn người đã cứu ta.” Tố Yên thấy ông lão này trên vách đá mà đi đứng như bình thường, nên hiện tại thấy lão không xoay người vẫn biết nàng ở sau lưng Tố Yên cũng không mấy ngạc nhiên. Nàng biết, ông lão này chính là người nàng từng xem qua trong TV ‘thế ngoại cao nhân’.
“Sao ngươi lại ở đó?” Ông lão vừa nói tay cũng không ngừng đảo.
“Bị người ta đuổi đánh, sau đó bị bỏ lại đó.” Bụng Tố Yên thâm kêu đói, nhìn xung quanh xem có thứ gì ăn không.
“Lại muốn trở về đó sao?” Ông lão bây giờ mới xoay người lại, đưa cho Tố Yên một bát cháo.
Tố Yên cảm động nhìn lão, trong bát có vụn lá cây, không nghĩ cũng biết là thảo dược. Ông lão này không có hình dáng kiểu đạo cốt tiên phong, da hồng tóc bạc như trong TV, ngược lại chỉ giống như gia gia hiền lành, bình dị gần gũi quan tâm nàng. Tố Yên cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Không biết, không ai cần ta a.” Tố Yên phù phù húp cháo.
“Là cô nương sao lại đi uống cháo kiểu như vậy? Mẹ ngươi không dạy cho ngươi thục nữ là gì sao?” Ông lão mỉm cười.
“Ta không cha không mẹ ~~~” Tố Yên mơ hồ trả lời không rõ ràng. Đây cũng xem là nói thật, sau khi đến thế giới này, nàng làm gì có cha mẹ?
Ông lão hơi nhíu nhíu mày, nét đau lòng hiện trong mắt lão tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Tố Yên vẫn trông thấy được. Uống xong cháo, Tố Yên hắc hắc cười gượng: “Lão nhân gia, ta không có chổ để đi, cho ta theo người đi, theo người làm việt lặt vặt.” Cao nhân a ~ xem lão một thân võ công, ở vách núi hái thuốc, trên đời này tìm đâu ra bảo tiêu lợi hại như vậy? Sau này đi theo lão, xem ai còn dám đánh ta.
“Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Không phải vừa nói với người sao? Ta không cha không mẹ, cho nên không biết giờ đã bao nhiêu.” Tố Yên dẽo miệng nói.
Ông lão đi vòng quanh Tố Yên: “Xem bộ dáng, ngươi nhiều lắm là mười sáu.”
Tố Yên hoảng hốt, mười sáu! Tên biến thái vương kia không phải là giết hại thiếu nữ vị thành niên sao? Còn cái lão cha béo núc kia còn dám đem nữ nhi vị thành niên gả ra ngoài. Cầm thú a, cầm thú.
“Nga, nhờ phúc của lão, ta giờ đã biết thêm về mình.” Tố Yên cười nịnh nọt.
“Nha đầu ngươi tên gì?” Ông lão thâm trầm nhìn Tố Yên.
“Ngạch ~~ Liễu Tố Yên. Lão ông người lớn tuổi như vậy, bên cạnh lại không có người để sai bảo sẽ rất khó khăn a. Ta lại rất được việc nha, giặt đồ, nấu cơm, rồi ~~~~~” Tố Yên quảng cáo không ngừng, “đã thấy là không thể bỏ qua a ~ bỏ qua lại không thể kiếm lại được, lần sau rủi lão cứu nhàm nam nhân, không phải lại càng mệt sao.”
Ông lão cười ha hả: “Khá lắm nha đầu ~~ được thôi. Chỉ là phải có điều kiện.”
Tố Yên liếm liếm môi, cháo này mùi vị thật thơm a, còn muốn ăn thêm bát nữa, “Người nói đi, đừng nói là một, mười cái hay trăm cái ta cũng đáp ứng, chỉ cần làm được thì ta sẽ làm.”
Ông lão nheo nheo mắt, tiểu nha đầu này đúng là tiểu hồ ly. Điều kiện tiên quyết thật lợi hại. Nếu ta đề ra điều nàng không muốn, nàng sẽ nói không làm được. Ha ha ~~ thú vị, thú vị.
“Cũng không phải việc gì to lớn, ngươi bái ta làm sư phụ, sau này cũng không lo bị người ta đánh rớt xuống vực.” Nha đầu kia cốt cách rất thích hợp cho luyện võ, ta cuối cùng cũng có người nối nghiệp. Tuy bây giờ luyện có vẻ hơi trễ, nhưng chịu khó bồi bổ bằng dược vẫn có thể thành công.
Tưởng Tố Yên sẽ nhanh chóng đáp ứng, ai ngờ, Tố Yên nhíu mày, buốn bã nói: “Có phải mỗi ngày đều bắt ta đứng tấn, chân còn buột thêm bao cát để luyện tập không? Có phải sẽ rất cực khổ. Không thì cho ta học khinh công đi, là loại võ mà lão đã dùng khi đi trên vách đá kia đó.”
Ông lão chăm chăm nhìn Tố Yên, nha đầu này không biết là có bao nhiêu người khổ công tìm ta, bao nhiêu người xếp hàng muốn bái ta làm sư phụ sao? Bây giờ a! Nàng còn dám ở đây cò kè mặc cả?!
Tố Yên nhìn biểu tình kinh ngạc của ông lão, ngại ngùng nói: “A ~ này, lão đừng làm biểu tình này chứ.”
Ông lão đột nhiên cười ha hả: “Tốt, nha đầu ~ ta sẽ dạy ngươi khinh công, có điều ngươi chịu trách nhiệm tìm đồ đệ cho ta, nếu không tìm thấy, ngươi sẽ phải thế chổ. Nhớ rõ, phải kiếm đồ đệ ngoan cho ta.”
Tố Yên há hốc miệng: “Nga? A ~~ cái này ~ được! Sau này nhất định tìm được đồ đệ ngoan cho sư phụ, tìm cho ta một sư đệ ngoan.” Sau này có sư đệ ngoan, nghe lời ta, việc xấu thì nhường hắn, có việc thì sai hắn làm, thật tốt a. Nghĩ vậy, Tố Yên càng thấy vui vẻ.
/96
|