♥Edit: Yurii
Từng ngày trôi qua, Tố Yên chăm chỉ cùng sư phụ học khinh công và y thuật. Bây giờ nàng mới biết nơi nàng đang ở là sơn cốc. Trong sơn cốc còn có thác nước,dưới đáy hồ nở đầy sen trắng. Tố Yên nóng lòng muốn nhìn sen trắng lúc mùa hè, mùa hè có thể hái hạt sen.
Sư phụ cũng chưa từng nói tên cho nàng biết, Tố Yên cũng không buồn hỏi. Nàng biết, sư phụ nếu muốn nói, đã sớm nói cho nàng. Người đã không muốn nói, nàng có hỏi cũng như không. Thôi cứ chờ sư phụ tự động nói vậy.
Trước kia, lâu lâu sư phụ lại tới thị trấn nhỏ gần đó mua vật dụng hằng ngày, giờ thì việc này đương nhiên rơi trên đầu Tố Yên.
“Sư phụ, con đi đây.” Tố Yên nhìn sư phụ đang ngồi xem thảo dược, gào lên.
Sư phụ thíu chút nữa ngã nhào ra đất, quay đầu giận dữ nói: “Nha đầu kia, không gọi nhẹ chút được sao?”
“Con sợ người già nên không nghe rõ được a.” Tố Yên hắc hắc cười gượng. Mấy ngày qua, Tố Yên cũng cảm nhận được sự quan tâm của sư phụ đối với nàng, sư phụ thật sự rất tốt.
Cáo biệt sư phụ, Tố Yên cưỡi con lừa nhỏ đi ra chợ. Nàng cảm thấy ngựa là loài rất nguy hiểm, lừa thì ôn thuần hơn, lại có thể chở theo nhiều thứ.
“Lư ta da lông ngắn nha ~~ giá ~~ giá ~~” Tố Yên hát không thành câu, cưỡi lừa nhỏ chậm rãi đi trên đường. Lừa nhỏ hừ hừ mũi, kháng nghị chủ nhân vô lương hát sai tên mình.
Nàng chỉ mua toàn nhu phẩm (Yu: vật phẩm cần thiết cho nhu cầu hằng ngày), rồi vội vã cưỡi lừa quay về. Lừa nhỏ trên lưng đã chất đầy hàng, Tố Yên không đành lòng cưỡi lên, nắm dây buộc chậm rãi đi bộ theo. Dù sao cũng còn sớm, có thể về cốc trước trời tối.
Miệng nhai điểm tâm vừa mua ngoài chợ, Tố Yên nhìn Đông ngó Tây xem xét, sau đó lười nhác xoa xoa thắt lưng, lại hít vào một hơi mạnh: “A ~~ không khí thật tươi mát ~~ a ~ đường thật rộng ~~ a ~~ cây cối thật xanh biếc.”
Cảm nhận bên tai dường như có tiếng hừ nhỏ, tuy rất nhẹ nhưng nàng chắc chắn nó có thật. “Ai! Ai dám xem thường thơ của bổn cô nương!” Tố Yên phẫn nộ vung nắm tay.
Lần này thanh âm đã rõ ràng hơn. Hừ! Hừ hừ!! Tố Yên nhìn xung quanh, thanh âm này hình như là từ bụi cỏ ven đường phát ra. Tố Yên nhìn qua, mới thấy một thiếu niên nhìn không quá mười bốn tuổi toàn thân đầy máu đang nằm đó. Gương mặt tái nhợt nhưng quật cường, cắn môi, nhắm chặt hai mắt.
“Uy?” Tố Yên nhìn đứa nhỏ, nhiều máu vậy có đau không? Đã chết chưa? Tố Yên nắm cành cây khều khều bên hông thiếu niên, miệng than thở: “Uy, tiểu tử, còn sống không?”
Hai mắt thiếu niên chầm chậm mở ra, không trả lời, hừ một tiếng. Tố Yên sửng sốt nhìn cặp mắt thiếu niên, đôi mắt màu tím.
Lại là loại ánh mắt này, mỗi lần nhìn thấy hai mắt ta, bọn họ hoặc là kinh hãi hoặc là sợ hãi và khinh bỉ. Thiếu niên nhắm mắt lại, không hề nhìn nữ tử trước mặt.
Không ngờ cơ thể lại bị ai đó mạnh tay nắm lại, bên tai lại nghe tiếng quát kinh hỉ: “Màu mắt ngươi là do đâu mà ra? Màu tím? Con lai đúng không? Oa, thật đẹp thật đẹp a.”
Đồ quạ cái, không thấy toàn thân ta đều bị thương sao? Còn dùng sức lay. Nhưng vì sao nàng lại không sợ màu tím mắt ta? Khẩu khí vui mừng không một chút khinh bỉ, là vì sao? Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn ngất đi.
“Ai nha, chết rồi sao?” Tố Yên đỡ đầu người kia lên, bắt mạch. Ân, tốt lắm, không ảnh hưởng gân cốt, xem ra chỉ là vết thương ngoài da, mất máu nhiều nên như vậy..
Tố Yên nhìn lừa nhỏ rồi nhìn thiếu niên đã mất đi tri giác. Ai ~~ quên đi, mang về đã, chờ sư phụ quyết định. Nghĩ vậy, Tố Yên cố hết sức kéo thiếu niên lên lưng lừa nhỏ. Tuy rằng chỉ là thiếu niên, nhưng mất ý thức nên cũng thật nặng.
Trở lại sơn cốc, sư phụ giật mình nhìn Tố Yên đem thiếu niên từ lưng lừa nhỏ kéo xuống: “Nha đầu, đứa nhỏ này từ đâu ra?”
“Ở trên đường, người nhìn mà không biết à? Không phải muốn luyện võ sao, người không phải bảo ta kiếm cho người đồ đệ, này không phải sao, ta đem đứa nhỏ này về, ánh mắt rất được, là màu tím nga.” Tố Yên bộ dáng như như phát hiện vật quý nhìn thiếu niên đang nhắm chặt mắt.
Sư phụ run người, nha đầu kia có biết là đang làm gì không? Mắt tím? Chẳng lẽ là …..?
“Có điều đứa nhỏ này bị thương cũng khá nghiêm trọng, sư phụ người cứu hắn đi.” Tố Yên dứt lời, hướng sư phụ phất tay. “Người lại giúp ta nâng a. Hắn nặng như heo, ta một mình nâng không nổi.” Sư phụ run run khóe miệng tiến đến nhẹ nhàng ôm thiếu niên.
“Oa, sư phụ thật lợi hai nha.” Tố Yên theo sau thốt lên. Sư phụ mặt như muốn rút gân không thèm nhìn nha đầu đằng sau. Người luyện võ nếu ngay cả thiếu niên cũng không ôm nổi, không phải là vô cùng nhục nhã sao? Có điều thiếu niên mắt tím này, thật ra ~~~~ nghĩ đến đó, thần sắc sư phụ lại trở nên âm trầm.
“Thế nào, sư phụ, thế nào?” Tố Yên nhìn sư phụ thoa dược lên người thiếu niên.
“Không tốt, đứa nhỏ này bị thương không đơn giản, trong cơ thể còn chứa kịch độc.”
“Không phải chứ? Ngay cả sư phụ lợi hại vậy mà cũng không giải được độc cho hắn?” Tố Yên nhướng đầu nhìn thiếu niên, thật là, mặt bẩn quá, không nhìn rõ.
“Ai nói ta không có biện pháp?” Sư phụ xoay người, chán nản nhìn đồ đệ dở hơi của mình.
Từng ngày trôi qua, Tố Yên chăm chỉ cùng sư phụ học khinh công và y thuật. Bây giờ nàng mới biết nơi nàng đang ở là sơn cốc. Trong sơn cốc còn có thác nước,dưới đáy hồ nở đầy sen trắng. Tố Yên nóng lòng muốn nhìn sen trắng lúc mùa hè, mùa hè có thể hái hạt sen.
Sư phụ cũng chưa từng nói tên cho nàng biết, Tố Yên cũng không buồn hỏi. Nàng biết, sư phụ nếu muốn nói, đã sớm nói cho nàng. Người đã không muốn nói, nàng có hỏi cũng như không. Thôi cứ chờ sư phụ tự động nói vậy.
Trước kia, lâu lâu sư phụ lại tới thị trấn nhỏ gần đó mua vật dụng hằng ngày, giờ thì việc này đương nhiên rơi trên đầu Tố Yên.
“Sư phụ, con đi đây.” Tố Yên nhìn sư phụ đang ngồi xem thảo dược, gào lên.
Sư phụ thíu chút nữa ngã nhào ra đất, quay đầu giận dữ nói: “Nha đầu kia, không gọi nhẹ chút được sao?”
“Con sợ người già nên không nghe rõ được a.” Tố Yên hắc hắc cười gượng. Mấy ngày qua, Tố Yên cũng cảm nhận được sự quan tâm của sư phụ đối với nàng, sư phụ thật sự rất tốt.
Cáo biệt sư phụ, Tố Yên cưỡi con lừa nhỏ đi ra chợ. Nàng cảm thấy ngựa là loài rất nguy hiểm, lừa thì ôn thuần hơn, lại có thể chở theo nhiều thứ.
“Lư ta da lông ngắn nha ~~ giá ~~ giá ~~” Tố Yên hát không thành câu, cưỡi lừa nhỏ chậm rãi đi trên đường. Lừa nhỏ hừ hừ mũi, kháng nghị chủ nhân vô lương hát sai tên mình.
Nàng chỉ mua toàn nhu phẩm (Yu: vật phẩm cần thiết cho nhu cầu hằng ngày), rồi vội vã cưỡi lừa quay về. Lừa nhỏ trên lưng đã chất đầy hàng, Tố Yên không đành lòng cưỡi lên, nắm dây buộc chậm rãi đi bộ theo. Dù sao cũng còn sớm, có thể về cốc trước trời tối.
Miệng nhai điểm tâm vừa mua ngoài chợ, Tố Yên nhìn Đông ngó Tây xem xét, sau đó lười nhác xoa xoa thắt lưng, lại hít vào một hơi mạnh: “A ~~ không khí thật tươi mát ~~ a ~ đường thật rộng ~~ a ~~ cây cối thật xanh biếc.”
Cảm nhận bên tai dường như có tiếng hừ nhỏ, tuy rất nhẹ nhưng nàng chắc chắn nó có thật. “Ai! Ai dám xem thường thơ của bổn cô nương!” Tố Yên phẫn nộ vung nắm tay.
Lần này thanh âm đã rõ ràng hơn. Hừ! Hừ hừ!! Tố Yên nhìn xung quanh, thanh âm này hình như là từ bụi cỏ ven đường phát ra. Tố Yên nhìn qua, mới thấy một thiếu niên nhìn không quá mười bốn tuổi toàn thân đầy máu đang nằm đó. Gương mặt tái nhợt nhưng quật cường, cắn môi, nhắm chặt hai mắt.
“Uy?” Tố Yên nhìn đứa nhỏ, nhiều máu vậy có đau không? Đã chết chưa? Tố Yên nắm cành cây khều khều bên hông thiếu niên, miệng than thở: “Uy, tiểu tử, còn sống không?”
Hai mắt thiếu niên chầm chậm mở ra, không trả lời, hừ một tiếng. Tố Yên sửng sốt nhìn cặp mắt thiếu niên, đôi mắt màu tím.
Lại là loại ánh mắt này, mỗi lần nhìn thấy hai mắt ta, bọn họ hoặc là kinh hãi hoặc là sợ hãi và khinh bỉ. Thiếu niên nhắm mắt lại, không hề nhìn nữ tử trước mặt.
Không ngờ cơ thể lại bị ai đó mạnh tay nắm lại, bên tai lại nghe tiếng quát kinh hỉ: “Màu mắt ngươi là do đâu mà ra? Màu tím? Con lai đúng không? Oa, thật đẹp thật đẹp a.”
Đồ quạ cái, không thấy toàn thân ta đều bị thương sao? Còn dùng sức lay. Nhưng vì sao nàng lại không sợ màu tím mắt ta? Khẩu khí vui mừng không một chút khinh bỉ, là vì sao? Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn ngất đi.
“Ai nha, chết rồi sao?” Tố Yên đỡ đầu người kia lên, bắt mạch. Ân, tốt lắm, không ảnh hưởng gân cốt, xem ra chỉ là vết thương ngoài da, mất máu nhiều nên như vậy..
Tố Yên nhìn lừa nhỏ rồi nhìn thiếu niên đã mất đi tri giác. Ai ~~ quên đi, mang về đã, chờ sư phụ quyết định. Nghĩ vậy, Tố Yên cố hết sức kéo thiếu niên lên lưng lừa nhỏ. Tuy rằng chỉ là thiếu niên, nhưng mất ý thức nên cũng thật nặng.
Trở lại sơn cốc, sư phụ giật mình nhìn Tố Yên đem thiếu niên từ lưng lừa nhỏ kéo xuống: “Nha đầu, đứa nhỏ này từ đâu ra?”
“Ở trên đường, người nhìn mà không biết à? Không phải muốn luyện võ sao, người không phải bảo ta kiếm cho người đồ đệ, này không phải sao, ta đem đứa nhỏ này về, ánh mắt rất được, là màu tím nga.” Tố Yên bộ dáng như như phát hiện vật quý nhìn thiếu niên đang nhắm chặt mắt.
Sư phụ run người, nha đầu kia có biết là đang làm gì không? Mắt tím? Chẳng lẽ là …..?
“Có điều đứa nhỏ này bị thương cũng khá nghiêm trọng, sư phụ người cứu hắn đi.” Tố Yên dứt lời, hướng sư phụ phất tay. “Người lại giúp ta nâng a. Hắn nặng như heo, ta một mình nâng không nổi.” Sư phụ run run khóe miệng tiến đến nhẹ nhàng ôm thiếu niên.
“Oa, sư phụ thật lợi hai nha.” Tố Yên theo sau thốt lên. Sư phụ mặt như muốn rút gân không thèm nhìn nha đầu đằng sau. Người luyện võ nếu ngay cả thiếu niên cũng không ôm nổi, không phải là vô cùng nhục nhã sao? Có điều thiếu niên mắt tím này, thật ra ~~~~ nghĩ đến đó, thần sắc sư phụ lại trở nên âm trầm.
“Thế nào, sư phụ, thế nào?” Tố Yên nhìn sư phụ thoa dược lên người thiếu niên.
“Không tốt, đứa nhỏ này bị thương không đơn giản, trong cơ thể còn chứa kịch độc.”
“Không phải chứ? Ngay cả sư phụ lợi hại vậy mà cũng không giải được độc cho hắn?” Tố Yên nhướng đầu nhìn thiếu niên, thật là, mặt bẩn quá, không nhìn rõ.
“Ai nói ta không có biện pháp?” Sư phụ xoay người, chán nản nhìn đồ đệ dở hơi của mình.
/96
|