♥Edit: Yurii
“Tộc mắt tím?” Mỹ nữ sư phụ thong thả chậm rãi bước vào.
Tố Yên gật đầu nói: “Ừm, màu mắt sư đệ là màu tím. Đầu gỗ nói người tộc này khi khai trừ phong ấn đều như vậy, thế là có ý gì?”
“Đầu gỗ?” Mỹ nữ sư phụ cười ra tiếng, “Cái tên đầu gỗ này thật hợp với đồ đệ ngoan của ta.”
Nghịch Phong đứng bên cạnh cứng người, nhẫn nhịn đến trắng mắt ra.
“Đúng rồi, nha đầu, ngươi tên là gì?” Mỹ nữ sư phụ đưa tay bắt mạch cho Mặc Ngân.
“Ta là Liễu Tố Yên, hắn là sư đệ ta, gọi là Thi Mặc Ngân.” Tố Yên hi vọng nhìn sang mỹ nữ sư phụ. Đầu gỗ nói sư phụ hắn có biện pháp, xem ra là có hi vọng.
“Nga ~~~” Mỹ nữ sư phụ quay đầu đi, mở mắt Mặc Ngân ra, “Tộc mắt tím đã bị diệt tộc từ nhiều năm trước, không ngờ hôm nay còn có thể gặp được.”
“Diệt tộc?” Lòng Tố Yên ngập tràn nghi vấn. Vì sao bị diệt tộc? Thật ra trên người sư đệ có phong ấn gì? Vì sao khi giải trừ lại chết?
“Ừ, là chuyện từ rất lâu trước đây rồi. Người bộ tộc này có ánh mắt màu tím đặc biệt đẹp. Đây là di truyền. Nhưng mà di truyền không chỉ ở ánh mắt đặc biệt, còn có cả năng lực dị thường.” Khẩu khí của mỹ nữ sư phụ đã trở nên nghiêm túc, “Hắn là do khai trừ phong ấn mà trở nên lợi hại?”
Tố Yên nao nao, lập tức gật gật đầu.
“Người tộc mắt tím, sau khi khai trừ phong ấn, công lực đều tăng gấp bội, nhưng chỉ trong thời gian nửa nén hương. Qua hết thời gian này, họ sẽ kiệt sức mà chết.” Mỹ nữ sư phụ tán thưởng nhìn lên ngực Mặc Ngân nói, “Hoàn hảo là có người đã bảo vệ đúng lúc tâm mạch cho tiểu tử này.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Tố Yên sốt ruột hỏi.
“Ai đã bảo vệ tâm mạch cho hắn?” Mỹ nữ sư phó không trả lời vấn đề cho Tố Yên, ngược lại chỉ nhìn hai người mà hỏi.
“Là ta.” Tố Yên nhanh miệng trả lời.
“Tiêu Duẫn Phách là gì của ngươi?” Mỹ nữ sư phó giận tái mặt hỏi.
“Ai là Tiêu Duẫn Phách?” Tố Yên mờ mịt hỏi lại.
Mỹ nữ sư phụ nhìn mặt Tố Yên một lúc lâu, phát hiện Tố Yên không giống như nói dối mới thở dài nói: “Ta thấy cách ngươi châm cứu y đúc như hắn, ta còn tưởng cuối cùng cũng có tin tức của hắn.”
Tố Yên nhìn Nghịch Phong, Nghịch Phong vẫn duy trì phong cách đầu gỗ như cũ, đứng không chút sức mẻ, không phát ra một tiếng. Tố Yên thầm nghĩ, giả lãnh khốc à, nói một câu là chết ngay à?
Mỹ nữ sư phụ chậm rãi đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu tử này không cần phải cứu, chỉ là cần một thứ gì đó thật rắc rối.”
Tố Yên nhìn bóng dáng cô đơn của mỹ nữ sư phụ, có chút thất thần. Tiêu Duẫn Phách là người rất trọng yếu đối với bà sao? Khoan khoan! Tố Yên giật mình, vừa rồi bà nói là cách dùng châm? Y thuật ta đều là do sư phụ dạy cho, vậy khác nào sư phụ ta là Tiêu Duẫn Phách? Không phải vậy chứ? Tố Yên lắc đầu, thầm cười ý nghĩ vừa rồi của mình. Làm gì có chuyện điên khùng như vậy chứ.
Tố Yên nhìn Mặc Ngân đang nằm trên giường, thể chất sư đệ thật sự cũng kỳ quái quá đi. Lần trước trúng độc thì cần thuốc dẫn kỳ quái, sâu. Lần này là gì nữa?
“Có điều, tiếu nha đầu, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên thể hiện chút thành ý phải không?” Mỹ nữ sư phụ xoay ngươi, đột nhiên cười y như lão hồ ly ngàn năm.
Tố Yên há to miệng ‘A’ một tiếng, lại quay đầu nhìn tỏ ý hỏi Nghịch Phong, Nghịch Phong nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng hết cách. Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ nói: “Mỹ nữ sư phụ muốn điều gì?”
“Ừ, để ta nghĩ kỹ lại đã, ngươi là người xú tiểu tử mang về, cũng không thể tùy tiện được.” Mỹ nữ sư phụ xoay người nhìn cả hai, “Có điều, giờ phải đem tiểu tử mắt tím này đến giường băng phách ngàn năm. Để hắn đông cứng lại, chờ các ngươi tìm ra vật phẩm mới được.”
Một lát sau, Tố Yên giật mình nhìn miệng huyệt động sâu thâm thẩm, cửa động tỏa ra khí lạnh khiến Tố Yên run rẩy cả người. “Ăn.” Mỹ nữ sư phụ đưa cho nàng một viên dược màu đỏ. Tô Yên nhận lấy, nuốt vào, Nghịch Phong đưa mắt nhìn Tố Yên, nàng trước giờ vẫn không biết đề phòng người cạnh mình là gì sao?
Nếm qua viên dược, toàn thân Tố Yên liền cảm thấy ấm áp. Mọi người đi vào huyệt động, bên trong là một mảng tối đen. Mỹ nữ sư phụ lấy ra một viên dạ minh châu nhỏ như quả trứng chim, lúc này Tố Yên mới nhìn rõ huyệt động bao phủ bởi những tảng đá quái dị, lởm chởm, nhưng cũng thật rộng lớn. Ở giữa huyệt động là một cổ băng quan trong suốt tỏa ra khí lạnh bức người. Tố Yên tiến đến chuẩn bị đưa tay sờ vào liền bị mỹ nữ sư phụ đột ngột bảo dừng lại.
“Không nên động vào, tiểu nha đầu.” Mỹ nữ sư phụ nghiêm túc nhìn Tố Yên. “Để tiểu tử mắt tím này đặt ở đây, đóng băng hắn, để làm chậm thời gian tiêu hủy. Các ngươi phải mau chóng đi tìm thứ đó.”
Tố Yên dùng sức gật đầu, nhìn Nghịch Phong nhẹ nhàng đặt Mặc Ngân vào trong băng quan (Yu: zống hoàng tử zới công chúa ngủ trong rừng quá, hớ hớ) lòng kiên định, nhất định phải nhanh chóng tìm được thứ mỹ nữ sư phụ cần.
Ra khỏi huyệt động, Tố Yên quay đầu nhìn lại Mặc Ngân đang hôn mê lần nữa. Khuôn mặt điềm tĩnh tựa như đang ngủ, như một hình ảnh tuyệt mỹ. Như thiên sứ? (Yu: em đã nói là zống tông túa nhủ chong gừng mà tỷ) Tố Yên khẽ cười khổ, Đông Phương cũng có thiên sứ sao?
Sư đệ, chờ ta, nhất định phải chờ ta. Tố Yên tự nhủ. Chờ ta trở lại
“Tộc mắt tím?” Mỹ nữ sư phụ thong thả chậm rãi bước vào.
Tố Yên gật đầu nói: “Ừm, màu mắt sư đệ là màu tím. Đầu gỗ nói người tộc này khi khai trừ phong ấn đều như vậy, thế là có ý gì?”
“Đầu gỗ?” Mỹ nữ sư phụ cười ra tiếng, “Cái tên đầu gỗ này thật hợp với đồ đệ ngoan của ta.”
Nghịch Phong đứng bên cạnh cứng người, nhẫn nhịn đến trắng mắt ra.
“Đúng rồi, nha đầu, ngươi tên là gì?” Mỹ nữ sư phụ đưa tay bắt mạch cho Mặc Ngân.
“Ta là Liễu Tố Yên, hắn là sư đệ ta, gọi là Thi Mặc Ngân.” Tố Yên hi vọng nhìn sang mỹ nữ sư phụ. Đầu gỗ nói sư phụ hắn có biện pháp, xem ra là có hi vọng.
“Nga ~~~” Mỹ nữ sư phụ quay đầu đi, mở mắt Mặc Ngân ra, “Tộc mắt tím đã bị diệt tộc từ nhiều năm trước, không ngờ hôm nay còn có thể gặp được.”
“Diệt tộc?” Lòng Tố Yên ngập tràn nghi vấn. Vì sao bị diệt tộc? Thật ra trên người sư đệ có phong ấn gì? Vì sao khi giải trừ lại chết?
“Ừ, là chuyện từ rất lâu trước đây rồi. Người bộ tộc này có ánh mắt màu tím đặc biệt đẹp. Đây là di truyền. Nhưng mà di truyền không chỉ ở ánh mắt đặc biệt, còn có cả năng lực dị thường.” Khẩu khí của mỹ nữ sư phụ đã trở nên nghiêm túc, “Hắn là do khai trừ phong ấn mà trở nên lợi hại?”
Tố Yên nao nao, lập tức gật gật đầu.
“Người tộc mắt tím, sau khi khai trừ phong ấn, công lực đều tăng gấp bội, nhưng chỉ trong thời gian nửa nén hương. Qua hết thời gian này, họ sẽ kiệt sức mà chết.” Mỹ nữ sư phụ tán thưởng nhìn lên ngực Mặc Ngân nói, “Hoàn hảo là có người đã bảo vệ đúng lúc tâm mạch cho tiểu tử này.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Tố Yên sốt ruột hỏi.
“Ai đã bảo vệ tâm mạch cho hắn?” Mỹ nữ sư phó không trả lời vấn đề cho Tố Yên, ngược lại chỉ nhìn hai người mà hỏi.
“Là ta.” Tố Yên nhanh miệng trả lời.
“Tiêu Duẫn Phách là gì của ngươi?” Mỹ nữ sư phó giận tái mặt hỏi.
“Ai là Tiêu Duẫn Phách?” Tố Yên mờ mịt hỏi lại.
Mỹ nữ sư phụ nhìn mặt Tố Yên một lúc lâu, phát hiện Tố Yên không giống như nói dối mới thở dài nói: “Ta thấy cách ngươi châm cứu y đúc như hắn, ta còn tưởng cuối cùng cũng có tin tức của hắn.”
Tố Yên nhìn Nghịch Phong, Nghịch Phong vẫn duy trì phong cách đầu gỗ như cũ, đứng không chút sức mẻ, không phát ra một tiếng. Tố Yên thầm nghĩ, giả lãnh khốc à, nói một câu là chết ngay à?
Mỹ nữ sư phụ chậm rãi đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu tử này không cần phải cứu, chỉ là cần một thứ gì đó thật rắc rối.”
Tố Yên nhìn bóng dáng cô đơn của mỹ nữ sư phụ, có chút thất thần. Tiêu Duẫn Phách là người rất trọng yếu đối với bà sao? Khoan khoan! Tố Yên giật mình, vừa rồi bà nói là cách dùng châm? Y thuật ta đều là do sư phụ dạy cho, vậy khác nào sư phụ ta là Tiêu Duẫn Phách? Không phải vậy chứ? Tố Yên lắc đầu, thầm cười ý nghĩ vừa rồi của mình. Làm gì có chuyện điên khùng như vậy chứ.
Tố Yên nhìn Mặc Ngân đang nằm trên giường, thể chất sư đệ thật sự cũng kỳ quái quá đi. Lần trước trúng độc thì cần thuốc dẫn kỳ quái, sâu. Lần này là gì nữa?
“Có điều, tiếu nha đầu, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên thể hiện chút thành ý phải không?” Mỹ nữ sư phụ xoay ngươi, đột nhiên cười y như lão hồ ly ngàn năm.
Tố Yên há to miệng ‘A’ một tiếng, lại quay đầu nhìn tỏ ý hỏi Nghịch Phong, Nghịch Phong nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng hết cách. Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ nói: “Mỹ nữ sư phụ muốn điều gì?”
“Ừ, để ta nghĩ kỹ lại đã, ngươi là người xú tiểu tử mang về, cũng không thể tùy tiện được.” Mỹ nữ sư phụ xoay người nhìn cả hai, “Có điều, giờ phải đem tiểu tử mắt tím này đến giường băng phách ngàn năm. Để hắn đông cứng lại, chờ các ngươi tìm ra vật phẩm mới được.”
Một lát sau, Tố Yên giật mình nhìn miệng huyệt động sâu thâm thẩm, cửa động tỏa ra khí lạnh khiến Tố Yên run rẩy cả người. “Ăn.” Mỹ nữ sư phụ đưa cho nàng một viên dược màu đỏ. Tô Yên nhận lấy, nuốt vào, Nghịch Phong đưa mắt nhìn Tố Yên, nàng trước giờ vẫn không biết đề phòng người cạnh mình là gì sao?
Nếm qua viên dược, toàn thân Tố Yên liền cảm thấy ấm áp. Mọi người đi vào huyệt động, bên trong là một mảng tối đen. Mỹ nữ sư phụ lấy ra một viên dạ minh châu nhỏ như quả trứng chim, lúc này Tố Yên mới nhìn rõ huyệt động bao phủ bởi những tảng đá quái dị, lởm chởm, nhưng cũng thật rộng lớn. Ở giữa huyệt động là một cổ băng quan trong suốt tỏa ra khí lạnh bức người. Tố Yên tiến đến chuẩn bị đưa tay sờ vào liền bị mỹ nữ sư phụ đột ngột bảo dừng lại.
“Không nên động vào, tiểu nha đầu.” Mỹ nữ sư phụ nghiêm túc nhìn Tố Yên. “Để tiểu tử mắt tím này đặt ở đây, đóng băng hắn, để làm chậm thời gian tiêu hủy. Các ngươi phải mau chóng đi tìm thứ đó.”
Tố Yên dùng sức gật đầu, nhìn Nghịch Phong nhẹ nhàng đặt Mặc Ngân vào trong băng quan (Yu: zống hoàng tử zới công chúa ngủ trong rừng quá, hớ hớ) lòng kiên định, nhất định phải nhanh chóng tìm được thứ mỹ nữ sư phụ cần.
Ra khỏi huyệt động, Tố Yên quay đầu nhìn lại Mặc Ngân đang hôn mê lần nữa. Khuôn mặt điềm tĩnh tựa như đang ngủ, như một hình ảnh tuyệt mỹ. Như thiên sứ? (Yu: em đã nói là zống tông túa nhủ chong gừng mà tỷ) Tố Yên khẽ cười khổ, Đông Phương cũng có thiên sứ sao?
Sư đệ, chờ ta, nhất định phải chờ ta. Tố Yên tự nhủ. Chờ ta trở lại
/96
|