♥Edit: Yurii
Một lát sau, ba người cùng ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai của tửu lầu.
Tố Yên nhìn đám đông người qua lại nhốn nháo bên dưới, mỉm cười nói: “Vì sao công tử lại muốn quên đi chuyện cũ?”
Sắc mặt thư sinh trở nên ảm đạm, nhấp ngụm trà, lại nhẹ nhàng trả lời một câu không liên quan đến chủ đề: “Tại hạ Tôn Ấn Hạo, mong được biết đại danh của cô nương và công tử.”
Tố Yên xoay đầu nhìn vào mắt người đối diện, trả lời: “Ta là Liễu Tố Yên, vị bằng hữu này của ta tên là Giang Nghịch Phong.”
Tôn công tử không kìm được vẻ hi vọng trên mặt: “Liễu cô nương thật sự có thể giúp ta quên được hết trí nhớ trước đây?”
Tố Yên nhìn hắn, phì cười, trêu chọc nói: “Công tử thật sự muốn bị mất trí nhớ?”
Chỉ một câu đã làm cho cảm xúc của Tôn công tử lập tức chùng xuống.
“Nếu không quên, ta sẽ chết ngay lập tức.” Giọng nói Tôn công tử trở nên nghiêm trọng.
“Vì sao?” Giang Nghịch Phong ngồi cạnh nói chen vào.
“Tương tư mà chết.” Một câu này của Tôn công tử như sấm chớp đánh thẳng vào Tố Yên và Giang Nghịch Phong, trong khoảnh khắc cả hai đều ngây ra như tượng. Cái quái gì thế này hả?
Nhìn hai người hóa đá, Tôn công tử thở một hơi thật dài, nói: “Nói ra thật dài, hai vị cũng biết, trong sa mạc đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác chứ?”
“Ảo giác?” Nghịch Phong sửng sốt, “Dạng như là sẽ có người hoặc cảnh vật đột nhiên xuất hiện giữa không trung? Nghe nói nó là không có thật mà.”
“Đúng vậy.” Tôn công tử cười khổ, “Nói ra thật buồn cười, thứ ảo giác ta nhìn thấy, là một nữ tử cài khăn che mặt, vừa nhìn thấy ta đã không thể quên, càng lúc càng nhớ.”
Tố Yên nghe xong chợt trầm tư, không nói gì.
Ánh mắt Nghịch Phong bắt đầu thay đổi, cứng họng hỏi: “Tôn công tử, không ~~ không ~~ không phải là đã yêu nữ tử không tồn tại kia chứ?”
Tôn công tử càng cười ảo nảo hơn, uống ngụm trà, tự giễu nói: “Đúng vậy, ta yêu phải ảo giác, ta không quên được nàng, thậm chí, trong mộng đều là hình bóng của nàng.”
Nghịch Phong há hốc miệng, không biết phải nói gì. Thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Cho nên, ngươi không chịu nổi nỗi khổ tương tư này, mới tìm cách làm mình mất trí nhớ?”
“Không sai.” Tôn công tử dằn mạnh chén trà lên bàn, thở một hơi thật sâu, lại nhìn thấy vẻ trầm tư của Tố Yên, thành khẩn nói: “Cho nên, ta hy vọng Liễu cô nương có thể giúp ta.”
Tố Yên nhịp tay trên bàn, lười nhác hỏi: “Tôn công tử muốn mất trí nhớ, muốn quên nàng đi? Xác định chứ?”
Tôn công tử cứng họng, muốn nói rồi lại thôi.
Tố Yên tiếp tục nói: “Nhưng ta thấy dường như công tử lại không nghĩ vậy.”
Tôn công tử cúi đầu, thống khổ, nghiến răng nói: “Không làm thế thì phải làm sao? Một ảo giác không hề có thực, không làm thế thì làm thế nào bây giờ?”
“Ha ha ~~” Tố Yên khẽ cười thành tiếng, giọng nói dụ hoặc: “Nếu, ta nói cho ngươi, có một người như thế tồn tại thì thế nào?”
‘Loảng xoảng’ một tiếng, chén trà trong tay Tôn công tử vỡ tan tành dưới nền đất. Người chồm lên, kích động nắm lấy vai Tố yên, run run hỏi: “Thật sao? Cô nương nói thật sao?”
Nghịch Phong cũng sủng sốt, ảo giác này là có thật sao?
Tố Yên khẽ nhíu mày: “Tôn công tử, ngươi làm ta đau.”
Mặt Tôn công tử thoáng ửng đỏ, ý thức mình vừa mới thất thố, không ngừng giải thích, rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Tôn công tử không cần nản lòng, ảo giác mà ngươi thấy là có thật.” Tố Yên chậm rãi nói: “Nhưng mà tìm được nàng quả là hơi hảo tổn sức lực.”
“Ta không sợ hao tổn sức lực, ta sẽ tìm nàng, không quan tâm mất bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu tiền bạc.” Tôn công tử kích động nói.
“Tố Yên, sao ngươi lại biết ảo giác nhất định tồn tại?” Nghịch Phong chủ động đi thẳng vào vấn đề.
“Ảo ảnh được gọi là ảo giác trên sa mạc.” Tố Yên nhấp ngụm trà, từ tốn nói tiếp, “Là do nguyên lý chiết xạ ánh sáng mà có.”
Nhìn hai kẻ như người đi trong sương mù, Tố Yên khụ khụ hai tiếng, nhận ra có giải thích thì họ cũng không hiểu, vì thế chuyển sang cách nói khác: “Nói đúng ra là những ảo giác mà mắt ta nhìn thấy đều là vật thể có thật. Do ánh sáng mặt trời chiếu lên những lớp mây, mà mây thì có thấp có cao, cho nên ảo giác chúng ta nhìn thấy có thể là những thứ cách chúng ta rất xa. Nhưng chắc chắn là có tồn tại.”
Hai người kia nghe Tố Yên nói mà ngây ngốc cả ra, cả hai đều nghĩ những ảo giác trên sa mạc đều là hư vô, không tồn tại, không ngờ, đó đều là có thật.
Tố Yên cười mỉm, nhìn Tôn công tử hỏi: “Tôn công tử muốn mất trí nhớ sao?”
Tôn công tử phục hồi lại tinh thần, hưng phấn, liên tục xua tay nói: “Không, không! Đa tạ Liễu cô nương giải thích. Ta quyết định rồi, dù có phải đi đến chân trời góc bể ta cũng muốn tìm thấy nàng.”
“Có điều ảo giác này có thế cách đây ngàn dặm, hơn nữa ngươi lại không biết ở hướng nào thì sao mà tìm?” Tố Yên tốt bụng nhắc nhở
“Mặc kệ là ở đâu, ta đều sẽ dốc toàn lực đi tìm, Tìm mãi.” Tôn công tử kích động, nắm chặt tay lại. (Yu: bạn Tôn rất thích ‘kích động’ nhể, hế hế)
“Tôn công tử có biết vẽ tranh không?” Nghịch Phong hỏi.
“Biết.” Tôn công tử khó hiểu nhìn Nghịch Phong.
“Vậy thì Tôn công tử hảy vẽ dung mạo của vị cô nương kia ra, vừa đi vừa hỏi, như vậy sẽ tiện hơn.” Nghịch Phong nhắc nhở.
“Đúng đúng!! Đa tạ Giang công tử đã nhắc. Ta ~ ta lập tức về nhà vẽ, rồi nhanh chóng đi tìm nàng.” Tôn công tử cao hứng, liên tục xoa tay, hận không thể lập tức vẽ ngay dung mạo người trong lòng ra.
“Vậy, ta không thể tiếp tục bồi nhị vị nữa, ta đi trước, cáo từ.” Tôn công tử nóng vội, nhanh chóng trở về nhà.
“Ha ha, Tôn công tử không nên gấp gáp, nếu ngươi một mình đi vào sa mạc, sẽ rất nguy hiểm, không bằng cứ chuẩn bị cho tốt rồi cùng chúng ta tìm thương đội nào đó mà đi.” Tố Yên cười đáp.
“Vậy thì đa tạ, không biết nhị vị đang ở nhà trọ nào?” Giọng Tôn công tử trở nên vội vàng.
“Nhà trọ Phú Lai phía Đông.” Tố Yên khẽ cười thành tiếng, vị Tôn công tử này tính tình quả là nôn nóng.
“Cứ vậy đi, nhị vị, xin cáo từ. Ta lập tức trở về vẽ tranh, sáng sớm ngày mai sẽ tìm nhị vị.” Tôn công tử vừa dứt lời đã không còn thấy bóng người.
Nhìn bóng dáng Tôn công tử sắp biến mất trong đám đông nhốn nháo ở dưới lầu, Tố Yên đột nhiên rướn cổ họng gọi: “Tôn công tử, ngươi trả tiền trà chưa?”
Tôn công tử lảo đảo, thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đường. Hậm hực xoay người trở lại tửu lâu.
Tiểu tử này, bổn cô nương biết chắc là ngươi quên trả tiền mà. Tố Yên đắc ý nhìn khóe miệng run run của Nghịch Phong.
Nghịch Phong nhíu mày: “Tố Yên, ngươi nói xem hắn có thể tìm được nàng kia không?”
Tố Yên đứng lên, nhìn ánh nắng chiều dần buông xuống, khói bếp bay lên từ những ngôi nhà xa xa, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có hi vọng với con tim đã chết thì cái nào tốt hơn?”
Nghịch Phong ngạc nhiên, Tố Yên xoay người, đi xuống lầu, bỏ lại một câu: “Hy vọng hắn có thể tìm được nàng.”
Một lát sau, ba người cùng ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai của tửu lầu.
Tố Yên nhìn đám đông người qua lại nhốn nháo bên dưới, mỉm cười nói: “Vì sao công tử lại muốn quên đi chuyện cũ?”
Sắc mặt thư sinh trở nên ảm đạm, nhấp ngụm trà, lại nhẹ nhàng trả lời một câu không liên quan đến chủ đề: “Tại hạ Tôn Ấn Hạo, mong được biết đại danh của cô nương và công tử.”
Tố Yên xoay đầu nhìn vào mắt người đối diện, trả lời: “Ta là Liễu Tố Yên, vị bằng hữu này của ta tên là Giang Nghịch Phong.”
Tôn công tử không kìm được vẻ hi vọng trên mặt: “Liễu cô nương thật sự có thể giúp ta quên được hết trí nhớ trước đây?”
Tố Yên nhìn hắn, phì cười, trêu chọc nói: “Công tử thật sự muốn bị mất trí nhớ?”
Chỉ một câu đã làm cho cảm xúc của Tôn công tử lập tức chùng xuống.
“Nếu không quên, ta sẽ chết ngay lập tức.” Giọng nói Tôn công tử trở nên nghiêm trọng.
“Vì sao?” Giang Nghịch Phong ngồi cạnh nói chen vào.
“Tương tư mà chết.” Một câu này của Tôn công tử như sấm chớp đánh thẳng vào Tố Yên và Giang Nghịch Phong, trong khoảnh khắc cả hai đều ngây ra như tượng. Cái quái gì thế này hả?
Nhìn hai người hóa đá, Tôn công tử thở một hơi thật dài, nói: “Nói ra thật dài, hai vị cũng biết, trong sa mạc đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác chứ?”
“Ảo giác?” Nghịch Phong sửng sốt, “Dạng như là sẽ có người hoặc cảnh vật đột nhiên xuất hiện giữa không trung? Nghe nói nó là không có thật mà.”
“Đúng vậy.” Tôn công tử cười khổ, “Nói ra thật buồn cười, thứ ảo giác ta nhìn thấy, là một nữ tử cài khăn che mặt, vừa nhìn thấy ta đã không thể quên, càng lúc càng nhớ.”
Tố Yên nghe xong chợt trầm tư, không nói gì.
Ánh mắt Nghịch Phong bắt đầu thay đổi, cứng họng hỏi: “Tôn công tử, không ~~ không ~~ không phải là đã yêu nữ tử không tồn tại kia chứ?”
Tôn công tử càng cười ảo nảo hơn, uống ngụm trà, tự giễu nói: “Đúng vậy, ta yêu phải ảo giác, ta không quên được nàng, thậm chí, trong mộng đều là hình bóng của nàng.”
Nghịch Phong há hốc miệng, không biết phải nói gì. Thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Cho nên, ngươi không chịu nổi nỗi khổ tương tư này, mới tìm cách làm mình mất trí nhớ?”
“Không sai.” Tôn công tử dằn mạnh chén trà lên bàn, thở một hơi thật sâu, lại nhìn thấy vẻ trầm tư của Tố Yên, thành khẩn nói: “Cho nên, ta hy vọng Liễu cô nương có thể giúp ta.”
Tố Yên nhịp tay trên bàn, lười nhác hỏi: “Tôn công tử muốn mất trí nhớ, muốn quên nàng đi? Xác định chứ?”
Tôn công tử cứng họng, muốn nói rồi lại thôi.
Tố Yên tiếp tục nói: “Nhưng ta thấy dường như công tử lại không nghĩ vậy.”
Tôn công tử cúi đầu, thống khổ, nghiến răng nói: “Không làm thế thì phải làm sao? Một ảo giác không hề có thực, không làm thế thì làm thế nào bây giờ?”
“Ha ha ~~” Tố Yên khẽ cười thành tiếng, giọng nói dụ hoặc: “Nếu, ta nói cho ngươi, có một người như thế tồn tại thì thế nào?”
‘Loảng xoảng’ một tiếng, chén trà trong tay Tôn công tử vỡ tan tành dưới nền đất. Người chồm lên, kích động nắm lấy vai Tố yên, run run hỏi: “Thật sao? Cô nương nói thật sao?”
Nghịch Phong cũng sủng sốt, ảo giác này là có thật sao?
Tố Yên khẽ nhíu mày: “Tôn công tử, ngươi làm ta đau.”
Mặt Tôn công tử thoáng ửng đỏ, ý thức mình vừa mới thất thố, không ngừng giải thích, rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Tôn công tử không cần nản lòng, ảo giác mà ngươi thấy là có thật.” Tố Yên chậm rãi nói: “Nhưng mà tìm được nàng quả là hơi hảo tổn sức lực.”
“Ta không sợ hao tổn sức lực, ta sẽ tìm nàng, không quan tâm mất bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu tiền bạc.” Tôn công tử kích động nói.
“Tố Yên, sao ngươi lại biết ảo giác nhất định tồn tại?” Nghịch Phong chủ động đi thẳng vào vấn đề.
“Ảo ảnh được gọi là ảo giác trên sa mạc.” Tố Yên nhấp ngụm trà, từ tốn nói tiếp, “Là do nguyên lý chiết xạ ánh sáng mà có.”
Nhìn hai kẻ như người đi trong sương mù, Tố Yên khụ khụ hai tiếng, nhận ra có giải thích thì họ cũng không hiểu, vì thế chuyển sang cách nói khác: “Nói đúng ra là những ảo giác mà mắt ta nhìn thấy đều là vật thể có thật. Do ánh sáng mặt trời chiếu lên những lớp mây, mà mây thì có thấp có cao, cho nên ảo giác chúng ta nhìn thấy có thể là những thứ cách chúng ta rất xa. Nhưng chắc chắn là có tồn tại.”
Hai người kia nghe Tố Yên nói mà ngây ngốc cả ra, cả hai đều nghĩ những ảo giác trên sa mạc đều là hư vô, không tồn tại, không ngờ, đó đều là có thật.
Tố Yên cười mỉm, nhìn Tôn công tử hỏi: “Tôn công tử muốn mất trí nhớ sao?”
Tôn công tử phục hồi lại tinh thần, hưng phấn, liên tục xua tay nói: “Không, không! Đa tạ Liễu cô nương giải thích. Ta quyết định rồi, dù có phải đi đến chân trời góc bể ta cũng muốn tìm thấy nàng.”
“Có điều ảo giác này có thế cách đây ngàn dặm, hơn nữa ngươi lại không biết ở hướng nào thì sao mà tìm?” Tố Yên tốt bụng nhắc nhở
“Mặc kệ là ở đâu, ta đều sẽ dốc toàn lực đi tìm, Tìm mãi.” Tôn công tử kích động, nắm chặt tay lại. (Yu: bạn Tôn rất thích ‘kích động’ nhể, hế hế)
“Tôn công tử có biết vẽ tranh không?” Nghịch Phong hỏi.
“Biết.” Tôn công tử khó hiểu nhìn Nghịch Phong.
“Vậy thì Tôn công tử hảy vẽ dung mạo của vị cô nương kia ra, vừa đi vừa hỏi, như vậy sẽ tiện hơn.” Nghịch Phong nhắc nhở.
“Đúng đúng!! Đa tạ Giang công tử đã nhắc. Ta ~ ta lập tức về nhà vẽ, rồi nhanh chóng đi tìm nàng.” Tôn công tử cao hứng, liên tục xoa tay, hận không thể lập tức vẽ ngay dung mạo người trong lòng ra.
“Vậy, ta không thể tiếp tục bồi nhị vị nữa, ta đi trước, cáo từ.” Tôn công tử nóng vội, nhanh chóng trở về nhà.
“Ha ha, Tôn công tử không nên gấp gáp, nếu ngươi một mình đi vào sa mạc, sẽ rất nguy hiểm, không bằng cứ chuẩn bị cho tốt rồi cùng chúng ta tìm thương đội nào đó mà đi.” Tố Yên cười đáp.
“Vậy thì đa tạ, không biết nhị vị đang ở nhà trọ nào?” Giọng Tôn công tử trở nên vội vàng.
“Nhà trọ Phú Lai phía Đông.” Tố Yên khẽ cười thành tiếng, vị Tôn công tử này tính tình quả là nôn nóng.
“Cứ vậy đi, nhị vị, xin cáo từ. Ta lập tức trở về vẽ tranh, sáng sớm ngày mai sẽ tìm nhị vị.” Tôn công tử vừa dứt lời đã không còn thấy bóng người.
Nhìn bóng dáng Tôn công tử sắp biến mất trong đám đông nhốn nháo ở dưới lầu, Tố Yên đột nhiên rướn cổ họng gọi: “Tôn công tử, ngươi trả tiền trà chưa?”
Tôn công tử lảo đảo, thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với mặt đường. Hậm hực xoay người trở lại tửu lâu.
Tiểu tử này, bổn cô nương biết chắc là ngươi quên trả tiền mà. Tố Yên đắc ý nhìn khóe miệng run run của Nghịch Phong.
Nghịch Phong nhíu mày: “Tố Yên, ngươi nói xem hắn có thể tìm được nàng kia không?”
Tố Yên đứng lên, nhìn ánh nắng chiều dần buông xuống, khói bếp bay lên từ những ngôi nhà xa xa, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có hi vọng với con tim đã chết thì cái nào tốt hơn?”
Nghịch Phong ngạc nhiên, Tố Yên xoay người, đi xuống lầu, bỏ lại một câu: “Hy vọng hắn có thể tìm được nàng.”
/96
|