♥Edit: Yurii
“Chào buổi sáng, Liễu cô nương.” Tôn công tử cười ngượng ngùng.
“Chào.” Tố Yên ách xì một cái, thoáng nhìn ống tranh trong tay Tôn công tử, tò mò hỏi: “Đó có phải là tranh của nữ nử kia?”
Tôn công tử gật gật đầu, khẽ ngượng ngùng xác nhận. Nghịch Phong lúc này cũng vừa từ trên lầu xuống.
Tố Yên tò mò nhìn sang ống tranh: “Tôn công tử, ta có thể ngắm bức họa được không?” Tôn công tử gật đầu, nói thêm: “Liễu cô nương thì có thể, nhưng Giang công tử thì không.” Nghịch Phong nhìn dáng vẻ cẩn thận của Tôn công tử, hừ một tiếng không thèm để ý đến nữa. Tố Yên chợt cảm thấy buồn cười, tên ngốc này thật thú vị, sợ nam nhân khác nhìn thấy bức họa sẽ giống hắn yêu người đó.
Đợi Tố Yên ngắm xong bức họa, cuối cùng hiểu được sự lo lắng của Mọt sách không phải không có cơ sở. Nữ tử trong bức họa tuy rằng đã che mặt, nhưng thần sắc của nàng ta lại có thể khiến Tố Yên phải rung động. Là một nữ tử xuất trần nha! Toàn thân áo trắng tựa như mây trôi cùng trăng, mái tóc dài xỏa bay trong gió, đôi mắt biết cười nhìn xa xăm, khiến ai nhìn thấy đều phải động lòng.
Tố Yên khẽ thở nhẹ, sợ quấy nhiễu đến người trong tranh. “Cất vào đi, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thấy.” Tố Yên nhẹ giọng nói. Kỹ năng vẽ của con Mọt sách này cũng thật khá, vẽ được người kia có thần như vậy.
Mọt sách gật đầu nói: “Ừm, tất nhiên không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy. Vạn nhất có người thấy qua liền nổi lên lòng xấu lại thảm.” Một câu thôi làm Tố Yên nhịn cười không nổi. Con Mọt sách này, nói hắn ngốc nhưng vẫn còn tí thông minh. Bức họa này, nam nhân thường tình nào nhìn thấy mà không động tâm. Nữ tữ xuất trần thoát tục như thế, ai thấy mà không động lòng?
Ba người dùng qua điểm tâm liền hợp với thương đội xuất phát từ cửa thành.
Ra khỏi thành, Tố Yên nhìn ngắm sa mạc mênh mông, cảm thấy chó chút bất lực. Kiểu này thì đến lúc nào mới tới đây hả? Tố Yên mõi mệt ngồi trên lưng lạc đà, nhìn đoàn người xung quanh, lại ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy nắng gắt, đột nhiên nhớ tới trong Thi từ của kiếp trước có câu miêu tả ‘Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên’*, đây đúng là để tả cho cái cảnh trước mắt nàng đây mà. Gió thổi qua, trời nhuộm đầy cát vàng, nàng vội khoác áo choàng tránh đi cơn gió cát.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên đại mạc chênh lệch rất lớn. Ban ngày đi cùng thương đội, ban đêm tất cả đều dựng lều trại nghỉ tạm. Cứ thế mà đi được vài ngày, đến lúc Tố Yên sắp chịu không nỗi nữa thì phía trước lại xuất hiện ốc đảo. Người trong thương đội đều hoan hô, thương nhân dẫn đầu thương đội tiến lại nói với Tố Yên, trên đường đi bọn họ luôn ghé nơi này để lấy tiếp tế và nghĩ ngơi cho hồi sức, thuận tiện mua bán vài thứ với dân bản xứ. Tố Yên gật đầu, cũng hẹn với thương đội hai ngày sau sẽ hợp lại cùng đi tiếp.
Tách khỏi thương đội, ba người Tố Yên đến ốc đảo tìm nhà trọ. Đợi Tố Yên và Nghịch Phong xuống lầu, tiểu nhị mới chạy lại báo rằng vị công tử đi cùng bọn họ đã ra ngoài trước, nhờ hắn nhắn lại giùm. Tố Yên nghe nói xong, chỉ mỉm cười lắc đầu, con Mọt sách này đúng là sốt ruột.
Tố Yên và Nghịch Phong chậm rãi đi dạo quanh ốc đảo. Ốc đảo này nói lớn nhưng cũng khá đầy đủ, thứ gì cũng có bán. Các quán nhỏ bên đường khiến Tố Yên nhìn đến hoa cả mắt. Rất nhiều món ăn không biết tên. Cứ như cái bánh kem này, Tố Yên tò mò nhìn nhìn.
Mì xào? Tố Yên nhìn tay chủ tiệm xào xào thứ gì đó, còn có thịt dê nướng.
“Ô, đây là mì Dương Xuân phải không?” Tố Yên chỉ vào quán ăn ven đường hỏi Nghịch Phong, “Mấy sợi cuốn cuốn này thì ra là mì Dương Xuân à?”
Nghịch Phong gật gật đầu: “Muốn ăn một bát không?”
“Ngươi mời thì ăn.” Tố Yên trả lời nhanh như phản xạ có điều kiện.
Nghịch Phong không nói gì, mím môi, gật đầu. Tố Yên nhìn thấy, vui vẻ, đặt mông ngồi xuống.
Chủ tiệm nhanh nhẹn nấu mì vừa tán chuyện cùng hai người họ. Sắc trời dần tối xuống, đèn đuốc được thắp sáng cả bốn phía. Tố vừa ăn vừa tò mò hỏi chủ tiệm vì sao xung quanh lại náo nhiệt như vậy.
Không đợi chủ tiệm trả lời. Tố Yên xoay sang Nghịch Phong nói: “Bát nữa được không? Ngươi trả tiền.”
Chiếc đũa trong tay Nghịch Phong thiếu chút nữa rớt xuống đất. Hướng sang chủ tiệm tỏ ý làm thêm bát nữa.
Chủ tiệm cười cười, tiếp tục nấu mì, nói: “Hai vị khách quan thật may mắn, đêm nay là đêm hội đèn lồng, thánh nữ sẽ tuyển phu vào đêm nay.”
Tố Yên vừa nghe, mơ màng. Thánh nữ gì? Tuyển phu gì?
Chủ tiệm nhìn bộ dạng ngây thơ của Tố Yên, mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Hai vị chắc là khách từ xa đến. Ở ốc đảo này của chúng tôi không phụ thuộc vào nước nào cả, nơi đây do tộc Phong Linh thống trị. Mỗi một giới thánh nữ đều có thể tự do chọn lựa vị hôn phu cho mình, chờ sinh ra giới thánh nữ tiếp theo để bảo hộ sự yên bình tươi đẹp cho nơi này. Đêm nay chình là đêm mà thánh nữ tuyển phu, ở đằng trước kia. Hai vị có thể đến đó xem.”
Tố Yên vừa nghe đã thấy hứng thú, lôi Nghịch Phong đi ngay lập tức. Không ngờ nơi này lại phóng khoáng như vậy, cho phép nữ tử tự do tuyển phu. Nói thế nào ta cũng phải đi xem nữ tử kỳ lạ này lựa chọn thế nào mới được.
Tố Yên vừa đi vừa nghĩ, người cổ đại dường như chỉ có trò ném tú cầu tuyển phu thôi thì phải. Nếu hoa mắt, tú cầu thả trúng tên nam nhân xấu xí thì sao? Ném tú cầu tuyển phu dường như không thích hợp nha. Thánh nữ này chắc là không dùng đến trò ném tú cầu tuyển phu chứ?
Gương mặt Nghịch Phong vẫn như cũ không chút thay đổi, lòng Tố Yên thầm than khổ, thay đổi cái mặt nạ tốt rồi mà biểu tình cũng chỉ có như vậy, thật không biết gương mặt thật của hắn có phải cái mặt than không nữa.
Lửa trại rọi sáng bốn phía, Tố Yên liếc mắt đã thấy con mọt sách lẫn trong đám người. Cố sức đến trước mặt Mọt sách, Tố Yên hiếu kỳ hỏi: “Tôn công tử sao lại đến đây? Không đi tìm người trong lòng mình sao?” Vẻ mặt Mọt sách kích động, tay run run chỉ về chiếc bàn đối diện: “Ngươi xem đó là ai? Ta ~~ ta cuối cùng cũng tìm được nàng.” Tố Yên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, sửng sốt.
Là nàng! Nữ tử thoát tục trong tranh! Cho dù khăn che mặt đã đổi thành cái khác, nhưng dáng người đó chỉ cần liếc mắt cũng khiến Tố Yên không thể quên. Thì ra người mà con Mọt sách kia vẽ là Thánh nữ tộc Phong Linh!
“Sao vậy?” Nghịch Phong cũng chen đến gần Tố Yên, hạ giọng hỏi.
“Thì ra người trong lòng của Mọt sách là Thánh nữ!” Tố Yên nói nhỏ bên tai Nghịch Phong.
Hơi thở nóng ấm của Tố Yên phà vào tai Nghịch Phong khiến lòng hắn chấn động, lại bị một hồi trống đánh làm bừng tĩnh, tiếp đó là một giọng tuyên bố thật dài: “Nghi thức bắt đầu ~~~~~”
“Chào buổi sáng, Liễu cô nương.” Tôn công tử cười ngượng ngùng.
“Chào.” Tố Yên ách xì một cái, thoáng nhìn ống tranh trong tay Tôn công tử, tò mò hỏi: “Đó có phải là tranh của nữ nử kia?”
Tôn công tử gật gật đầu, khẽ ngượng ngùng xác nhận. Nghịch Phong lúc này cũng vừa từ trên lầu xuống.
Tố Yên tò mò nhìn sang ống tranh: “Tôn công tử, ta có thể ngắm bức họa được không?” Tôn công tử gật đầu, nói thêm: “Liễu cô nương thì có thể, nhưng Giang công tử thì không.” Nghịch Phong nhìn dáng vẻ cẩn thận của Tôn công tử, hừ một tiếng không thèm để ý đến nữa. Tố Yên chợt cảm thấy buồn cười, tên ngốc này thật thú vị, sợ nam nhân khác nhìn thấy bức họa sẽ giống hắn yêu người đó.
Đợi Tố Yên ngắm xong bức họa, cuối cùng hiểu được sự lo lắng của Mọt sách không phải không có cơ sở. Nữ tử trong bức họa tuy rằng đã che mặt, nhưng thần sắc của nàng ta lại có thể khiến Tố Yên phải rung động. Là một nữ tử xuất trần nha! Toàn thân áo trắng tựa như mây trôi cùng trăng, mái tóc dài xỏa bay trong gió, đôi mắt biết cười nhìn xa xăm, khiến ai nhìn thấy đều phải động lòng.
Tố Yên khẽ thở nhẹ, sợ quấy nhiễu đến người trong tranh. “Cất vào đi, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thấy.” Tố Yên nhẹ giọng nói. Kỹ năng vẽ của con Mọt sách này cũng thật khá, vẽ được người kia có thần như vậy.
Mọt sách gật đầu nói: “Ừm, tất nhiên không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy. Vạn nhất có người thấy qua liền nổi lên lòng xấu lại thảm.” Một câu thôi làm Tố Yên nhịn cười không nổi. Con Mọt sách này, nói hắn ngốc nhưng vẫn còn tí thông minh. Bức họa này, nam nhân thường tình nào nhìn thấy mà không động tâm. Nữ tữ xuất trần thoát tục như thế, ai thấy mà không động lòng?
Ba người dùng qua điểm tâm liền hợp với thương đội xuất phát từ cửa thành.
Ra khỏi thành, Tố Yên nhìn ngắm sa mạc mênh mông, cảm thấy chó chút bất lực. Kiểu này thì đến lúc nào mới tới đây hả? Tố Yên mõi mệt ngồi trên lưng lạc đà, nhìn đoàn người xung quanh, lại ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy nắng gắt, đột nhiên nhớ tới trong Thi từ của kiếp trước có câu miêu tả ‘Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên’*, đây đúng là để tả cho cái cảnh trước mắt nàng đây mà. Gió thổi qua, trời nhuộm đầy cát vàng, nàng vội khoác áo choàng tránh đi cơn gió cát.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên đại mạc chênh lệch rất lớn. Ban ngày đi cùng thương đội, ban đêm tất cả đều dựng lều trại nghỉ tạm. Cứ thế mà đi được vài ngày, đến lúc Tố Yên sắp chịu không nỗi nữa thì phía trước lại xuất hiện ốc đảo. Người trong thương đội đều hoan hô, thương nhân dẫn đầu thương đội tiến lại nói với Tố Yên, trên đường đi bọn họ luôn ghé nơi này để lấy tiếp tế và nghĩ ngơi cho hồi sức, thuận tiện mua bán vài thứ với dân bản xứ. Tố Yên gật đầu, cũng hẹn với thương đội hai ngày sau sẽ hợp lại cùng đi tiếp.
Tách khỏi thương đội, ba người Tố Yên đến ốc đảo tìm nhà trọ. Đợi Tố Yên và Nghịch Phong xuống lầu, tiểu nhị mới chạy lại báo rằng vị công tử đi cùng bọn họ đã ra ngoài trước, nhờ hắn nhắn lại giùm. Tố Yên nghe nói xong, chỉ mỉm cười lắc đầu, con Mọt sách này đúng là sốt ruột.
Tố Yên và Nghịch Phong chậm rãi đi dạo quanh ốc đảo. Ốc đảo này nói lớn nhưng cũng khá đầy đủ, thứ gì cũng có bán. Các quán nhỏ bên đường khiến Tố Yên nhìn đến hoa cả mắt. Rất nhiều món ăn không biết tên. Cứ như cái bánh kem này, Tố Yên tò mò nhìn nhìn.
Mì xào? Tố Yên nhìn tay chủ tiệm xào xào thứ gì đó, còn có thịt dê nướng.
“Ô, đây là mì Dương Xuân phải không?” Tố Yên chỉ vào quán ăn ven đường hỏi Nghịch Phong, “Mấy sợi cuốn cuốn này thì ra là mì Dương Xuân à?”
Nghịch Phong gật gật đầu: “Muốn ăn một bát không?”
“Ngươi mời thì ăn.” Tố Yên trả lời nhanh như phản xạ có điều kiện.
Nghịch Phong không nói gì, mím môi, gật đầu. Tố Yên nhìn thấy, vui vẻ, đặt mông ngồi xuống.
Chủ tiệm nhanh nhẹn nấu mì vừa tán chuyện cùng hai người họ. Sắc trời dần tối xuống, đèn đuốc được thắp sáng cả bốn phía. Tố vừa ăn vừa tò mò hỏi chủ tiệm vì sao xung quanh lại náo nhiệt như vậy.
Không đợi chủ tiệm trả lời. Tố Yên xoay sang Nghịch Phong nói: “Bát nữa được không? Ngươi trả tiền.”
Chiếc đũa trong tay Nghịch Phong thiếu chút nữa rớt xuống đất. Hướng sang chủ tiệm tỏ ý làm thêm bát nữa.
Chủ tiệm cười cười, tiếp tục nấu mì, nói: “Hai vị khách quan thật may mắn, đêm nay là đêm hội đèn lồng, thánh nữ sẽ tuyển phu vào đêm nay.”
Tố Yên vừa nghe, mơ màng. Thánh nữ gì? Tuyển phu gì?
Chủ tiệm nhìn bộ dạng ngây thơ của Tố Yên, mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Hai vị chắc là khách từ xa đến. Ở ốc đảo này của chúng tôi không phụ thuộc vào nước nào cả, nơi đây do tộc Phong Linh thống trị. Mỗi một giới thánh nữ đều có thể tự do chọn lựa vị hôn phu cho mình, chờ sinh ra giới thánh nữ tiếp theo để bảo hộ sự yên bình tươi đẹp cho nơi này. Đêm nay chình là đêm mà thánh nữ tuyển phu, ở đằng trước kia. Hai vị có thể đến đó xem.”
Tố Yên vừa nghe đã thấy hứng thú, lôi Nghịch Phong đi ngay lập tức. Không ngờ nơi này lại phóng khoáng như vậy, cho phép nữ tử tự do tuyển phu. Nói thế nào ta cũng phải đi xem nữ tử kỳ lạ này lựa chọn thế nào mới được.
Tố Yên vừa đi vừa nghĩ, người cổ đại dường như chỉ có trò ném tú cầu tuyển phu thôi thì phải. Nếu hoa mắt, tú cầu thả trúng tên nam nhân xấu xí thì sao? Ném tú cầu tuyển phu dường như không thích hợp nha. Thánh nữ này chắc là không dùng đến trò ném tú cầu tuyển phu chứ?
Gương mặt Nghịch Phong vẫn như cũ không chút thay đổi, lòng Tố Yên thầm than khổ, thay đổi cái mặt nạ tốt rồi mà biểu tình cũng chỉ có như vậy, thật không biết gương mặt thật của hắn có phải cái mặt than không nữa.
Lửa trại rọi sáng bốn phía, Tố Yên liếc mắt đã thấy con mọt sách lẫn trong đám người. Cố sức đến trước mặt Mọt sách, Tố Yên hiếu kỳ hỏi: “Tôn công tử sao lại đến đây? Không đi tìm người trong lòng mình sao?” Vẻ mặt Mọt sách kích động, tay run run chỉ về chiếc bàn đối diện: “Ngươi xem đó là ai? Ta ~~ ta cuối cùng cũng tìm được nàng.” Tố Yên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, sửng sốt.
Là nàng! Nữ tử thoát tục trong tranh! Cho dù khăn che mặt đã đổi thành cái khác, nhưng dáng người đó chỉ cần liếc mắt cũng khiến Tố Yên không thể quên. Thì ra người mà con Mọt sách kia vẽ là Thánh nữ tộc Phong Linh!
“Sao vậy?” Nghịch Phong cũng chen đến gần Tố Yên, hạ giọng hỏi.
“Thì ra người trong lòng của Mọt sách là Thánh nữ!” Tố Yên nói nhỏ bên tai Nghịch Phong.
Hơi thở nóng ấm của Tố Yên phà vào tai Nghịch Phong khiến lòng hắn chấn động, lại bị một hồi trống đánh làm bừng tĩnh, tiếp đó là một giọng tuyên bố thật dài: “Nghi thức bắt đầu ~~~~~”
/96
|