♥Edit: Yurii
“Đúng rồi, Tố Yên, không phải nàng vẫn muốn nhìn thấy mặt ta sao?” Đột nhiên Nghịch Phong chủ động nhắc lại chuyện này.
Tố Yên thấy quái lạ, sao Nghịch Phong lại nói vậy, thầm tò mò nhưng lại lười đoán, chỉ gật đầu cái rụp, nói: “Đúng, chưa từng thấy qua, thế nào, hôm nay muốn cho ta thấy a?”
Nghịch Phong không trả lời, chỉ mỉm cười, nhẹ đưa tay kéo lớp mặt nạ tinh xảo xuống. Tố Yên sửng sốt, tròn miệng nhìn. Ánh mặt trời chiếu xuống càng khiến gương mặt kia thêm phần chói mắt. Hoàn toàn không phải mặt thẹo mà Tố Yên đã tưởng, mà là gương mặt kinh động lòng người. Nghịch Phong đưa lưng về phía mặt trời, khiến Tố Yên nảy sinh ảo giác, cứ như hắn chính là ánh thái dương. Mặt Tố Yên chợt tái nhợt.
Tố Yên cứng nhắc đưa tay vỗ vỗ mặt Nghịch Phong.
“Làm gì vậy?” Nghịch Phong cảm thấy khó hiểu.
“Kiểm tra xem ngươi còn đeo mặt nạ không.” Tố Yên máy móc trả lời, “Xem thử cái gương mặt soái ca này có phải là mặt nạ hay không.”
Nghịch Phong buồn cười đẩy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên ra: “Không phải, đây là gương mặt thật của ta.” Tố Yên vẫn mở tròn miệng, cằm muốn trật khớp, đột nhiên, Tố Yên lại cúi đầu, ủ rủ như trẻ con lạc mẹ.
“Sao thế?” Nghịch Phong khẽ lo lắng hỏi, chẳng lẽ Tố Yên thất vọng với gương mặt của mình, chán ghét nó sao? “Vì sao hả ~~~!” Đột nhiên, Tố Yên ngửa mặt lên trời than dài, dọa Linh nhi đang được ôm trong lòng giật mình nhìn dáo dác xung quanh, thấy không có gì lại cúi đầu xuống.
“Vì sao cái gì?” Giọng nói Nghịch Phong càng lo lắng hơn.
“Vì sao ta gặp nam nhân nào cũng đẹp hơn ta, ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa, ô ô ô ô ~~~~~” Giọng Tố Yên ngập tràn ai oán.
Không ngờ, đột nhiên Nghịch Phong lại rút kiếm ra, nói: “Được rồi, ta hủy mặt mình là được rồi, như thế ta sẽ xấu hơn nàng.” Tố Yên kinh hoàng, nhanh tay giằng lấy kiếm trong tay Nghịch Phong, nói: “Đồ ngốc nhà ngươi, ta chỉ tùy tiện nói thôi.” Nói xong, si ngốc nhìn mặt Nghịch Phong: “Gương mặt hoàn mỹ như vậy mà làm hư thật đáng tiếc. Giờ thì ta đã hiểu thế nào là ‘tú sắc khả cơm*’ rồi.” (Yu: nhắc lại * nghĩa là nhìn người đẹp cũng no mà khỏi cần ăn cơm.)
Tố Yên nói cả buổi, Nghịch Phong chỉ biết nghẹn ngào, vất vả lắm mới nặn ra một câu: “Tú sắc khả cơm dường như là để nói về nữ tử mà?”
Tố Yên trả kiếm lại cho Nghịch Phong, nói: “Ai da, đều như nhau, đều như nhau mà.” Lòng thoáng rung động. Tên đầu gỗ này lại vì mình mà muốn hủy dung, nên nói hắn là người dễ xúc động hay nói hắn ngốc đây? Sao lòng ta lại có cảm giác kỳ quái này, ai, không thèm nghĩ nữa, nhanh chóng quay về với mỹ nữ sư phụ thôi, còn phải đem thuốc về cứu sư đệ nữa.
“A …” Đang đi Tố Yên lại không giữ hình tượng mà vỗ vỗ thắt lưng, thật muốn kêu to vài tiếng đắc ý: ‘Ta lại tới đây’. Nghĩ nghĩ lại, vẫn là không làm thì tốt hơn. Nhìn ngã tư đường đầy phồn hoa, lòng Tố Yên mừng muốn chết. Đây dường như là thành thị gần với chỗ của mỹ nữ sư phụ, thật muốn nghĩ ngơi cho đã. Mỹ nữ sư phụ quy định thời hạn những ba năm, mà nàng chưa đến nữa năm đã hoàn thành.
Hai người tìm nhà trọ để nghỉ lại, Tố Yên tắm qua rồi liền lên giường ngủ. Trải qua mấy ngày bôn ba, thật sự là quá mệt mõi rồi. Lonh nhi cũng nhu thuận để yên cho Tố Yên tắm cho sạch sẽ, nép vào lòng Tố Yên cùng nhau đi gặp Chu Công.
Hôm sau, Tố Yên sảng khoái tinh thần xuất hiện trước mặt Nghịch Phong. Nhìn gương mặt tuấn tú này của Nghịch Phong, Tố Yên vẫn thấy có chút không quen. Trong lúc dùng điểm tâm, mọi xung quanh ai nấy cũng nhìn Linh nhi chỉ trỏ. Dù sao hồ ly toàn thân trắng như tuyết thế này cũng khó ai gặp qua.
“Lát nữa hãy giấu Linh nhi đi.” Nghịch Phong hạ giọng dặn.
“Ta biết rồi.” Tố Yên gật đầu, nàng biết Linh nhi đáng yêu thế này, khi vào đại thành, khó tránh khỏi bị những nhà quyền quý coi trọng, lúc đó thật rắc rối.
Dùng xong điểm tâm, cả hai ra cửa. “Linh nhi ngoan, đợi trong túi này nha.” Tố Yên mở bao cho Linh nhhi chui vào. Nó kêu lên kháng nghị, bất mãn cào cào tay Tố Yên, nhưng hay là nó vẫn chui vào, chỉ lộ đầu ra ngoài.
“Có mua gì cho mỹ nữ sư phụ không?” Tố Yên nhìn cửa hàng hai bên đường hỏi.
“Tùy tiện đi.” Nghịch Phong không yên tâm đáp. Sư phụ là một người vô cùng lười, dù mua hết đồ trong phố, sư phụ cũng không thấy đủ. Ai da, phòng ốc không biết có phải là giăng đầy mạng nhện rồi không nữa?
Tố Yên chợt thấy một vật kỳ lạ. “Í, cái gì vậy, thơm quá a.” Tố Yên ngửi ngửi, phát hiện mùi hương từ một quầy bên đường truyền đến, chủ quầy là một trưởng lão. Tố Yên bước nhanh đến, bán cái gì mà ngon vậy ta? Có nhiều người xếp hàng đến vậy.
Linh nhi cũng khụt khịt, rướn người lên nhìn, Tố Yên thấy thế cũng buồn cười, tiểu hồ ly này, đúng là tham ăn.
Nghịch Phong lại nghiêm mặt, vì từ lúc tiểu hồ ly rướn người lên, hắn thấy đoàn người lại nhích lại gần hướng này.
“Được rồi, được rồi, Linh nhi. Ngươi chui vào đi, ta mua cho ngươi mà.” Tố Yên vừa buồn cười vừa tức giận, day day lỗ tai của Linh nhi. Linh nhi run run, xù lông lên sau đó nhảy vào lòng Tố Yên. Tố Yên vội vàng bắt được.
“Ê, con hồ ly này có bán không?” Đột nhiên, một giọng nói vênh váo vang bên tai Tố Yên.
Thật sự là chói tai nha, Tố Yên cau mày, bất mãn xoay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử cầm roi ngựa chỉ vào mình.
Tố Yên chán ghét nhìn nữ tử đối diện. Y phục quý giá như thế, dáng điệu lại ngang tàng, mình thiệt là cái miệng quạ mà, gặp đúng người quyền quý rồi.
“Vô liêm sỉ, quận chúa đang hỏi ngươi đó, bộ câm điếc sao? Dám không trả lời à?” Người có vẻ như là nha hoàn của nữ tử kia đứng phía sau lên giọng răn dạy.
Tố Yên nhìn nữ tữ đó, lòng thấy vô cùng phản cảm, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không bán.” liền quay đầu bỏ đi.
“Đứng lại.” Quận chúa cầm roi ngựa trong tay, nhảy ra phía trước ngăn Tố Yên lại, hất đầu nhìn Tố Yên nói: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi.”
“Ta nói không bán!” Giọng Tố Yên cũng không còn kiên nhẫn, đồ quyền quý ghê tởm, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà hất mũi lên trời mà đi à.
“To gan! Giờ ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.” Quận chúa vuốt vuốt chiếc roi ngựa, lạnh lùng nói.
“Hừ, ban ngày ban mặt, đường đường là quận chúa mà muốn cướp của thường dân, nói ra không sợ người khác chê cười.” Tố Yên cũng không phải quả hồng mềm.
“Vô liêm sỉ!” Quận chúa thẹn quá hóa giận, thẳng tay vung roi lên mặt Tố Yên. Tố Yên kinh hãi, xú nữ nhân này, nói ra tay liền ra tay sao, lại còn đánh thẳng mặt ta, rõ ràng muốn hủy mặt ta mà, nữ nhân ác tâm như thế, thật đáng sợ. Tố Yên theo bản năng che mặt lại, nhưng chiếc roi lại dừng lại giữa không trung.
Tố Yên đợi mà không thấy roi quất xuống, mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là gương mặt giận dữ của Nghịch Phong, hắn đang bắt lấy chiếc roi trong tay quận chúa.
“Vô liêm sỉ! Ngươi, ngươi buông tay!” Quận chúa đỏ mặt, muốn kéo roi về, nhưng chiếc roi vẫn căng cứng nằm chặt trong tay Nghịch Phong. Quận chúa nhìn chầm chập vào nam tử đang nắm chặt roi mình, một nam tử tuấn mỹ, lòng chợt dao động.
“Hừ,” Nghịch Phong hừ lạnh, buông mạnh roi ra. Quận chúa mất thăng bằng, lui về sau vài bước. Nha hoàn đứng cạnh hét lên, vội vàng đỡ lấy chủ tử.
“Đi.” Nghịch Phong kéo Tố Yên còn đang sững sờ, xoay người bỏ đi.
“Đứng lại!” Sau lưng truyền đến tiếng thét như người bệnh tâm thần của quận chúa.
Nghịch Phong làm như mắt điếc tai ngơ, kéo Tố Yên đi nhanh hơn.
“Dân đen vô liêm sỉ!” Phía sau lại truyền đến giọng nói gần như méo mó của quận chúa.
Tố Yên thở dài, ai, tiểu nha đầu này bị người ta chiều cho hư rồi, loại người muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, xem chừng trong mắt họ mạng người cũng không bằng cọng cỏ rồi. Thành ngữ nói sao ta, xem mạng người như cỏ rác? Ai, sa đọa, so đọa quá mà, đứa nhóc này, ai. Trong lúc Tố Yên còn đang cảm thán, quận chúa đứng sau lưng thì giận dữ rung người.
“Vô liêm sỉ! Người đâu, đến bắt hai kẻ dân đen này cho ta! Trương Uy đâu? Ngươi chết ở đâu rồi hả?” Giọng nói của quân chúa từ sau lưng truyền đến khiến Tố Yên không cần nhìn cũng biết nàng ta đang giương nanh múa vuốt. Nha đầu kia không thể đổi lời kịch khác sao? Vẫn là ‘vô liêm sỉ’, có thấy mệt không? Ngươi không mệt nhưng lỗ tai ta mệt nha.
“Quận chúa, vừa rồi Trương hộ vệ đi lấy vật gì đó cho người rồi.” Nha hoàn đứng sau cẩn thận giải thích.
“Một đám phế vật!” Quận chúa đẩy mạnh nha hoàn đang đỡ mình ra, “Mau đến bắt hắn cho ta!”
“Nghịch Phong ~” Tố Yên xoay đầu liếc mắt nhìn quận chúa đang nổi điên nói: “Nàng kia dường như trước giờ chưa từng bị ai trái ý thì phải?”
“Ừm,” Nghịch Phong cũng không buồn nhắc lại, kéo Tố Yên đi tiếp.
“Sợ là không dễ dàng mà đi được rồi.” Tố Yên cũng buồn buồn nói, nhìn lại Linh nhi đang ngồi trong bao lại cười bất đắc dĩ.
Quả nhiên, chưa đi hết nửa con phố, cả hai đã bị thị vệ trang bị vũ trang đầy mình vây lại.
Một người dường như là thủ lĩnh thị vệ, lạnh lùng nói: “Các ngươi thật to gan, dám mạo phạm quận chúa!”
Tố Yên bước tới cười lạnh hỏi: “Mạo phạm? Chụp cái mũ to vậy sao? Xin hỏi bọn ta đã mạo phạm quận chúa thế nào? Chẳng lẽ vì bọn ta không muốn bán thứ gì đó cho quận chúa, sau đó quận chúa thiếu chút nữa lấy nói đánh vào mặt ta, nhưng lại đánh không trúng, nên được xem là mạo phạm? Nếu ta cứ ngoan ngoãn, đưa mặt cho nàng đánh, tùy tiện đánh nát đi thì xem là không mạo phạm phải không?”
“Ngươi! Điêu dân lớn mật!” Trương Uy thấy Tố Yên mồm mép, nhưng lại không thể phản bác, chỉ mắng lại một câu ngốc nghếch là điêu dân lớn mật. Người dân xung quanh đã xúm lại chỉ trỏ. Kỳ thật làm thủ lĩnh thị vệ Bắc Tề vương bấy lâu, hắn cũng biết quận chúa xưa nay là người hung hăng, thích gì thì muốn đoạt cho bằng được. Vốn định mang theo người hù dọa hai người kia một chút là được, không ngờ lại làm lớn chuyện như vậy.
Nghịch Phong dường như cong cong khóe môi. Mặt này của Tố Yên dường như rất hấp dẫn, ha ha, đối đáp thật là giết người không đền mạng mà.
“Ai da, đạo lý gì mà kỳ quái!” Tố Yên hướng đám đông xung quanh, cất cao giọng: “Nói thật thì bị mắng là điêu dân! Bị quận chúa cướp đoạt hẳn hoi, lại không cho nói là bị cướp. Mọi người xem, thế có kỳ lạ không?”
Nghịch Phong thấy Tố Yên cứ như người người mãi võ, nén cười thiếu chút nữa là bị nội thương. Thủ lĩnh bên kia oán hận vung tay nói: “Các ngươi đi đi.” Làm lớn chuyện giữa chợ đối với vương phủ là chuyện không nên, nhưng chờ các ngươi đến nơi vắng thì ~~ hừ!
Ánh mắt ác độc chợt lóe lên trong mắt Trương Uy không qua được ánh mắt của Nghịch Phong.
“Trương Uy! Ngươi! Ngươi dám để họ thoát! Ngươi ăn mật gấu à, dám cãi lời ta!” Sau lưng truyền đến giọng nói ghê tởm khiến Tố Yên phải nhíu mày.
“Chúng ta đi mau thôi, họ đang chờ đến nơi vắng sẽ động thủ.” Nghịch Phong nói thầm bên tai Tố Yên.
“Ta cũng đoán thế.” Tố Yên mỉm cười trả lời, khiến Nghịch Phong không khỏi kinh ngạc.
“Sao nàng lại biết?” Nghịch Phong khó hiểu.
“Ngươi không thấy ánh mắt người kia sao?” Tố Yên không cười, nói: “Ngươi kia có đầu có hơn so với quận chúa kia nhiều.”
Nghịch Phong không nói nữa, học bộ dạng phớt lờ của Tố Yên. Nhìn Tố Yên trông thấy mà buồn cười, cái tốt không học, chỉ học mấy thói hư tật xấu của mình.
Hai người mua xe ngựa, Nghịch Phong làm xa phu, lái xe ra ngoài thành. Tố Yên ngồi trong xe chơi đùa với Linh nhi, không thèm quan tâm thế sự. Cái đuôi xù lông này sờ thật đã, còn có đôi tai thật to nữa. Lonh nhi thu móng lại, xèo xèo kêu vài tiếng kháng nghị chủ nhân bất lương của mình.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại. Tố Yên ló người r ngoài, lập tức nhìn thấy xe ngựa đang bị nhóm người vừa rồi bao vây.
“Hừ, xem các ngươi chạy đường nào?” Mọi người dạt ra, chừa đường cho quận chúa chậm rãi bước đến, mặt âm hiểm nhìn xe ngựa.
Tố Yên nhún người nhảy xuống xe, lòng thấy vô cùng phiền não, tự mắng mình năm nay đúng là gặp thời, chuyện tốt tự tìm đến cửa. Từ lúc sư đệ khai ấn đến giờ, rắc rối cứ hết chuyện này lại đến chuyện kia. Đám người này xem ta là trái hồng mềm chắc?
“Bà nội nó, lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à! Kẻ nào đang gây chuyện đó.” Tố Yên không nén nổi nữa, nói lời thô bạo. Nghịch Phong run run khóe môi, lòng lại nảy ra ý tưởng, sau này không nên chọc Tố Yên.
“Đúng rồi, Tố Yên, không phải nàng vẫn muốn nhìn thấy mặt ta sao?” Đột nhiên Nghịch Phong chủ động nhắc lại chuyện này.
Tố Yên thấy quái lạ, sao Nghịch Phong lại nói vậy, thầm tò mò nhưng lại lười đoán, chỉ gật đầu cái rụp, nói: “Đúng, chưa từng thấy qua, thế nào, hôm nay muốn cho ta thấy a?”
Nghịch Phong không trả lời, chỉ mỉm cười, nhẹ đưa tay kéo lớp mặt nạ tinh xảo xuống. Tố Yên sửng sốt, tròn miệng nhìn. Ánh mặt trời chiếu xuống càng khiến gương mặt kia thêm phần chói mắt. Hoàn toàn không phải mặt thẹo mà Tố Yên đã tưởng, mà là gương mặt kinh động lòng người. Nghịch Phong đưa lưng về phía mặt trời, khiến Tố Yên nảy sinh ảo giác, cứ như hắn chính là ánh thái dương. Mặt Tố Yên chợt tái nhợt.
Tố Yên cứng nhắc đưa tay vỗ vỗ mặt Nghịch Phong.
“Làm gì vậy?” Nghịch Phong cảm thấy khó hiểu.
“Kiểm tra xem ngươi còn đeo mặt nạ không.” Tố Yên máy móc trả lời, “Xem thử cái gương mặt soái ca này có phải là mặt nạ hay không.”
Nghịch Phong buồn cười đẩy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên ra: “Không phải, đây là gương mặt thật của ta.” Tố Yên vẫn mở tròn miệng, cằm muốn trật khớp, đột nhiên, Tố Yên lại cúi đầu, ủ rủ như trẻ con lạc mẹ.
“Sao thế?” Nghịch Phong khẽ lo lắng hỏi, chẳng lẽ Tố Yên thất vọng với gương mặt của mình, chán ghét nó sao? “Vì sao hả ~~~!” Đột nhiên, Tố Yên ngửa mặt lên trời than dài, dọa Linh nhi đang được ôm trong lòng giật mình nhìn dáo dác xung quanh, thấy không có gì lại cúi đầu xuống.
“Vì sao cái gì?” Giọng nói Nghịch Phong càng lo lắng hơn.
“Vì sao ta gặp nam nhân nào cũng đẹp hơn ta, ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa, ô ô ô ô ~~~~~” Giọng Tố Yên ngập tràn ai oán.
Không ngờ, đột nhiên Nghịch Phong lại rút kiếm ra, nói: “Được rồi, ta hủy mặt mình là được rồi, như thế ta sẽ xấu hơn nàng.” Tố Yên kinh hoàng, nhanh tay giằng lấy kiếm trong tay Nghịch Phong, nói: “Đồ ngốc nhà ngươi, ta chỉ tùy tiện nói thôi.” Nói xong, si ngốc nhìn mặt Nghịch Phong: “Gương mặt hoàn mỹ như vậy mà làm hư thật đáng tiếc. Giờ thì ta đã hiểu thế nào là ‘tú sắc khả cơm*’ rồi.” (Yu: nhắc lại * nghĩa là nhìn người đẹp cũng no mà khỏi cần ăn cơm.)
Tố Yên nói cả buổi, Nghịch Phong chỉ biết nghẹn ngào, vất vả lắm mới nặn ra một câu: “Tú sắc khả cơm dường như là để nói về nữ tử mà?”
Tố Yên trả kiếm lại cho Nghịch Phong, nói: “Ai da, đều như nhau, đều như nhau mà.” Lòng thoáng rung động. Tên đầu gỗ này lại vì mình mà muốn hủy dung, nên nói hắn là người dễ xúc động hay nói hắn ngốc đây? Sao lòng ta lại có cảm giác kỳ quái này, ai, không thèm nghĩ nữa, nhanh chóng quay về với mỹ nữ sư phụ thôi, còn phải đem thuốc về cứu sư đệ nữa.
“A …” Đang đi Tố Yên lại không giữ hình tượng mà vỗ vỗ thắt lưng, thật muốn kêu to vài tiếng đắc ý: ‘Ta lại tới đây’. Nghĩ nghĩ lại, vẫn là không làm thì tốt hơn. Nhìn ngã tư đường đầy phồn hoa, lòng Tố Yên mừng muốn chết. Đây dường như là thành thị gần với chỗ của mỹ nữ sư phụ, thật muốn nghĩ ngơi cho đã. Mỹ nữ sư phụ quy định thời hạn những ba năm, mà nàng chưa đến nữa năm đã hoàn thành.
Hai người tìm nhà trọ để nghỉ lại, Tố Yên tắm qua rồi liền lên giường ngủ. Trải qua mấy ngày bôn ba, thật sự là quá mệt mõi rồi. Lonh nhi cũng nhu thuận để yên cho Tố Yên tắm cho sạch sẽ, nép vào lòng Tố Yên cùng nhau đi gặp Chu Công.
Hôm sau, Tố Yên sảng khoái tinh thần xuất hiện trước mặt Nghịch Phong. Nhìn gương mặt tuấn tú này của Nghịch Phong, Tố Yên vẫn thấy có chút không quen. Trong lúc dùng điểm tâm, mọi xung quanh ai nấy cũng nhìn Linh nhi chỉ trỏ. Dù sao hồ ly toàn thân trắng như tuyết thế này cũng khó ai gặp qua.
“Lát nữa hãy giấu Linh nhi đi.” Nghịch Phong hạ giọng dặn.
“Ta biết rồi.” Tố Yên gật đầu, nàng biết Linh nhi đáng yêu thế này, khi vào đại thành, khó tránh khỏi bị những nhà quyền quý coi trọng, lúc đó thật rắc rối.
Dùng xong điểm tâm, cả hai ra cửa. “Linh nhi ngoan, đợi trong túi này nha.” Tố Yên mở bao cho Linh nhhi chui vào. Nó kêu lên kháng nghị, bất mãn cào cào tay Tố Yên, nhưng hay là nó vẫn chui vào, chỉ lộ đầu ra ngoài.
“Có mua gì cho mỹ nữ sư phụ không?” Tố Yên nhìn cửa hàng hai bên đường hỏi.
“Tùy tiện đi.” Nghịch Phong không yên tâm đáp. Sư phụ là một người vô cùng lười, dù mua hết đồ trong phố, sư phụ cũng không thấy đủ. Ai da, phòng ốc không biết có phải là giăng đầy mạng nhện rồi không nữa?
Tố Yên chợt thấy một vật kỳ lạ. “Í, cái gì vậy, thơm quá a.” Tố Yên ngửi ngửi, phát hiện mùi hương từ một quầy bên đường truyền đến, chủ quầy là một trưởng lão. Tố Yên bước nhanh đến, bán cái gì mà ngon vậy ta? Có nhiều người xếp hàng đến vậy.
Linh nhi cũng khụt khịt, rướn người lên nhìn, Tố Yên thấy thế cũng buồn cười, tiểu hồ ly này, đúng là tham ăn.
Nghịch Phong lại nghiêm mặt, vì từ lúc tiểu hồ ly rướn người lên, hắn thấy đoàn người lại nhích lại gần hướng này.
“Được rồi, được rồi, Linh nhi. Ngươi chui vào đi, ta mua cho ngươi mà.” Tố Yên vừa buồn cười vừa tức giận, day day lỗ tai của Linh nhi. Linh nhi run run, xù lông lên sau đó nhảy vào lòng Tố Yên. Tố Yên vội vàng bắt được.
“Ê, con hồ ly này có bán không?” Đột nhiên, một giọng nói vênh váo vang bên tai Tố Yên.
Thật sự là chói tai nha, Tố Yên cau mày, bất mãn xoay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử cầm roi ngựa chỉ vào mình.
Tố Yên chán ghét nhìn nữ tử đối diện. Y phục quý giá như thế, dáng điệu lại ngang tàng, mình thiệt là cái miệng quạ mà, gặp đúng người quyền quý rồi.
“Vô liêm sỉ, quận chúa đang hỏi ngươi đó, bộ câm điếc sao? Dám không trả lời à?” Người có vẻ như là nha hoàn của nữ tử kia đứng phía sau lên giọng răn dạy.
Tố Yên nhìn nữ tữ đó, lòng thấy vô cùng phản cảm, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không bán.” liền quay đầu bỏ đi.
“Đứng lại.” Quận chúa cầm roi ngựa trong tay, nhảy ra phía trước ngăn Tố Yên lại, hất đầu nhìn Tố Yên nói: “Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi.”
“Ta nói không bán!” Giọng Tố Yên cũng không còn kiên nhẫn, đồ quyền quý ghê tởm, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn mà hất mũi lên trời mà đi à.
“To gan! Giờ ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.” Quận chúa vuốt vuốt chiếc roi ngựa, lạnh lùng nói.
“Hừ, ban ngày ban mặt, đường đường là quận chúa mà muốn cướp của thường dân, nói ra không sợ người khác chê cười.” Tố Yên cũng không phải quả hồng mềm.
“Vô liêm sỉ!” Quận chúa thẹn quá hóa giận, thẳng tay vung roi lên mặt Tố Yên. Tố Yên kinh hãi, xú nữ nhân này, nói ra tay liền ra tay sao, lại còn đánh thẳng mặt ta, rõ ràng muốn hủy mặt ta mà, nữ nhân ác tâm như thế, thật đáng sợ. Tố Yên theo bản năng che mặt lại, nhưng chiếc roi lại dừng lại giữa không trung.
Tố Yên đợi mà không thấy roi quất xuống, mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là gương mặt giận dữ của Nghịch Phong, hắn đang bắt lấy chiếc roi trong tay quận chúa.
“Vô liêm sỉ! Ngươi, ngươi buông tay!” Quận chúa đỏ mặt, muốn kéo roi về, nhưng chiếc roi vẫn căng cứng nằm chặt trong tay Nghịch Phong. Quận chúa nhìn chầm chập vào nam tử đang nắm chặt roi mình, một nam tử tuấn mỹ, lòng chợt dao động.
“Hừ,” Nghịch Phong hừ lạnh, buông mạnh roi ra. Quận chúa mất thăng bằng, lui về sau vài bước. Nha hoàn đứng cạnh hét lên, vội vàng đỡ lấy chủ tử.
“Đi.” Nghịch Phong kéo Tố Yên còn đang sững sờ, xoay người bỏ đi.
“Đứng lại!” Sau lưng truyền đến tiếng thét như người bệnh tâm thần của quận chúa.
Nghịch Phong làm như mắt điếc tai ngơ, kéo Tố Yên đi nhanh hơn.
“Dân đen vô liêm sỉ!” Phía sau lại truyền đến giọng nói gần như méo mó của quận chúa.
Tố Yên thở dài, ai, tiểu nha đầu này bị người ta chiều cho hư rồi, loại người muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, xem chừng trong mắt họ mạng người cũng không bằng cọng cỏ rồi. Thành ngữ nói sao ta, xem mạng người như cỏ rác? Ai, sa đọa, so đọa quá mà, đứa nhóc này, ai. Trong lúc Tố Yên còn đang cảm thán, quận chúa đứng sau lưng thì giận dữ rung người.
“Vô liêm sỉ! Người đâu, đến bắt hai kẻ dân đen này cho ta! Trương Uy đâu? Ngươi chết ở đâu rồi hả?” Giọng nói của quân chúa từ sau lưng truyền đến khiến Tố Yên không cần nhìn cũng biết nàng ta đang giương nanh múa vuốt. Nha đầu kia không thể đổi lời kịch khác sao? Vẫn là ‘vô liêm sỉ’, có thấy mệt không? Ngươi không mệt nhưng lỗ tai ta mệt nha.
“Quận chúa, vừa rồi Trương hộ vệ đi lấy vật gì đó cho người rồi.” Nha hoàn đứng sau cẩn thận giải thích.
“Một đám phế vật!” Quận chúa đẩy mạnh nha hoàn đang đỡ mình ra, “Mau đến bắt hắn cho ta!”
“Nghịch Phong ~” Tố Yên xoay đầu liếc mắt nhìn quận chúa đang nổi điên nói: “Nàng kia dường như trước giờ chưa từng bị ai trái ý thì phải?”
“Ừm,” Nghịch Phong cũng không buồn nhắc lại, kéo Tố Yên đi tiếp.
“Sợ là không dễ dàng mà đi được rồi.” Tố Yên cũng buồn buồn nói, nhìn lại Linh nhi đang ngồi trong bao lại cười bất đắc dĩ.
Quả nhiên, chưa đi hết nửa con phố, cả hai đã bị thị vệ trang bị vũ trang đầy mình vây lại.
Một người dường như là thủ lĩnh thị vệ, lạnh lùng nói: “Các ngươi thật to gan, dám mạo phạm quận chúa!”
Tố Yên bước tới cười lạnh hỏi: “Mạo phạm? Chụp cái mũ to vậy sao? Xin hỏi bọn ta đã mạo phạm quận chúa thế nào? Chẳng lẽ vì bọn ta không muốn bán thứ gì đó cho quận chúa, sau đó quận chúa thiếu chút nữa lấy nói đánh vào mặt ta, nhưng lại đánh không trúng, nên được xem là mạo phạm? Nếu ta cứ ngoan ngoãn, đưa mặt cho nàng đánh, tùy tiện đánh nát đi thì xem là không mạo phạm phải không?”
“Ngươi! Điêu dân lớn mật!” Trương Uy thấy Tố Yên mồm mép, nhưng lại không thể phản bác, chỉ mắng lại một câu ngốc nghếch là điêu dân lớn mật. Người dân xung quanh đã xúm lại chỉ trỏ. Kỳ thật làm thủ lĩnh thị vệ Bắc Tề vương bấy lâu, hắn cũng biết quận chúa xưa nay là người hung hăng, thích gì thì muốn đoạt cho bằng được. Vốn định mang theo người hù dọa hai người kia một chút là được, không ngờ lại làm lớn chuyện như vậy.
Nghịch Phong dường như cong cong khóe môi. Mặt này của Tố Yên dường như rất hấp dẫn, ha ha, đối đáp thật là giết người không đền mạng mà.
“Ai da, đạo lý gì mà kỳ quái!” Tố Yên hướng đám đông xung quanh, cất cao giọng: “Nói thật thì bị mắng là điêu dân! Bị quận chúa cướp đoạt hẳn hoi, lại không cho nói là bị cướp. Mọi người xem, thế có kỳ lạ không?”
Nghịch Phong thấy Tố Yên cứ như người người mãi võ, nén cười thiếu chút nữa là bị nội thương. Thủ lĩnh bên kia oán hận vung tay nói: “Các ngươi đi đi.” Làm lớn chuyện giữa chợ đối với vương phủ là chuyện không nên, nhưng chờ các ngươi đến nơi vắng thì ~~ hừ!
Ánh mắt ác độc chợt lóe lên trong mắt Trương Uy không qua được ánh mắt của Nghịch Phong.
“Trương Uy! Ngươi! Ngươi dám để họ thoát! Ngươi ăn mật gấu à, dám cãi lời ta!” Sau lưng truyền đến giọng nói ghê tởm khiến Tố Yên phải nhíu mày.
“Chúng ta đi mau thôi, họ đang chờ đến nơi vắng sẽ động thủ.” Nghịch Phong nói thầm bên tai Tố Yên.
“Ta cũng đoán thế.” Tố Yên mỉm cười trả lời, khiến Nghịch Phong không khỏi kinh ngạc.
“Sao nàng lại biết?” Nghịch Phong khó hiểu.
“Ngươi không thấy ánh mắt người kia sao?” Tố Yên không cười, nói: “Ngươi kia có đầu có hơn so với quận chúa kia nhiều.”
Nghịch Phong không nói nữa, học bộ dạng phớt lờ của Tố Yên. Nhìn Tố Yên trông thấy mà buồn cười, cái tốt không học, chỉ học mấy thói hư tật xấu của mình.
Hai người mua xe ngựa, Nghịch Phong làm xa phu, lái xe ra ngoài thành. Tố Yên ngồi trong xe chơi đùa với Linh nhi, không thèm quan tâm thế sự. Cái đuôi xù lông này sờ thật đã, còn có đôi tai thật to nữa. Lonh nhi thu móng lại, xèo xèo kêu vài tiếng kháng nghị chủ nhân bất lương của mình.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại. Tố Yên ló người r ngoài, lập tức nhìn thấy xe ngựa đang bị nhóm người vừa rồi bao vây.
“Hừ, xem các ngươi chạy đường nào?” Mọi người dạt ra, chừa đường cho quận chúa chậm rãi bước đến, mặt âm hiểm nhìn xe ngựa.
Tố Yên nhún người nhảy xuống xe, lòng thấy vô cùng phiền não, tự mắng mình năm nay đúng là gặp thời, chuyện tốt tự tìm đến cửa. Từ lúc sư đệ khai ấn đến giờ, rắc rối cứ hết chuyện này lại đến chuyện kia. Đám người này xem ta là trái hồng mềm chắc?
“Bà nội nó, lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à! Kẻ nào đang gây chuyện đó.” Tố Yên không nén nổi nữa, nói lời thô bạo. Nghịch Phong run run khóe môi, lòng lại nảy ra ý tưởng, sau này không nên chọc Tố Yên.
/96
|