♥Edit: Yurii
Thanh âm nhẹ nhàng, lại giống băng phách ngàn năm. Nháy mắt, đông cứng động tác của tất cả người trong phòng.
“Vương ~ Vương gia.” Vừa rồi còn dữ tợn, nháy mắt Gia Vũ đã biến đổi thành người khả ái nhân hòa, nhu thuận, nhu tình vạn loại, chỉ là thanh âm run run lại cho thấy trong lòng đang bất an.
“Đang làm gì ở đây?” Mộc vương gia vẫn duy trì khẩu khí thản nhiên, lười nhác hỏi.
“Nha hoàn này trộm ngọc bội vương gia ban cho thiếp. Ngọc bội này là bảo bối trong tim thiếp a.” Vũ Gia ai oán như tức phụ chịu ủy khuất, “Tiện nhân này thấy sự việc bị bại lộ, liền phá nát ngọc bội của thiếp.”
Mộc vương gia nghe hai chữ tiện nhân, mày hơi cau. Nhưng chỉ là động tác nhỏ thoáng nháy mắt liền biến mất, thế nên không ai thấy.
Tố Yên đang quỳ phát ra tiếng hừ lạnh, châm chọc nhìn người đối diện. Yên lặng sửa sang lại trang phục xốc xếch, diễn đi, diễn đi, biến thái vương, ta xem ngươi xử lý thế nào.
Lại là ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả sự việc, lại là thái độ mỉa mai này. Nữ nhân này rốt cục là người thế nào? Nhìn Tố Yên, Mộc vương gia nhất thời ngẩn ra.
Mộc vương gia nhìn những mảnh vỡ của miếng ngọc, lại nhìn mặt Tố Yên, ánh mắt tối lại như bầu trời đêm.
Không phải nàng làm! Vì sao có thể khẳng định, y không biết. Nhưng y biết, nàng tuyệt đối sẽ không trộm ngọc bội của Vũ Gia. Bất quá, chỉ là đập nát mãnh ngọc thôi, đây mới là phong cách của nàng.
Đem ngọc bội nát cầm trong tay thưởng thức, Mộc vương gia ý vị thâm sâu nhìn vẻ mặt khinh thường của Tố Yên, ngả ngớn mở miệng hỏi: “Ngươi có muốn nói gì không?”
“Ta không lấy.” Tố Yên chậm rãi nhẹ nhàng như gió nhả ra ba chữ.
Thái độ kiêu ngạo làm cho Vũ Gia đứng cạnh bên lại phát điên, không để ý đến hình tượng, quát lớn: “Tiện nhân! Còn dám nói không phải, tang vật sao có thể trong tay ngươi!”
Mộc vương gia đột nhiên nở ra nụ cười tuyệt luân, thanh âm đầy từ tính quấn quanh trong phòng: “Liễu Tố Yên, ngươi có biết trộm cấp sẽ bị xử phạt thế nào không?”
“Ta nói, ta không có lấy.” Tố Yên vẫn thản nhiên như không nói, khẩu khí cũng không còn kiên nhẫn.
“Tội trộm cắp vương phủ có thể tự xử trí, mang roi đến.” Mộc vương gia lộ ra nụ cười mê hoặc, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Tố Yên, thanh âm chỉ có nàng mới nghe được, “Cầu ta, nếu cầu ta, ta liền tin ngươi không có lấy.”
Sắc mặt Tố Yên đại biến. Vô sỉ! Đường đường vương gia lại vô sỉ đến nước này! Lại đi uy hiếp ta.
Tố Yên nghiến chặt rắng, không nói một lời.
Cầu hắn? Hắn vũ nhục mình còn chưa đủ sao? Vì sao còn phải cúi đầu?
Nhưng là! Roi quất! Dường như là rất đau a. Đánh mấy chục roi, ta còn giữ được cái mạng này không?
Tên biến thái vương chết tiệt, hắn căn bản là biết đã xảy ra chuyện gì. Căn bản là biết ngốc nữ kia hãm hại ta, giờ lại lấy việc này uy hiếp ta.
Tố Yên ngẩng đầu phẩn hận nhìn nam nhân trước mắt. Vô sỉ!!!
Mộc vương gia nhìn thấy vẻ oán độc trong mắt Tố Yên, nhẹ mỉm cười. Tiểu tiểu, ngươi có hay không sẽ cầu ta cho ngươi con đường sống? Ta thật muốn nhìn vẻ khuất phục của tiểu tiểu quật cường một lần.
Mình đa tâm sao? Ha ha, dường như đây là lần đầu tiên ta đối xử như vậy với nữ nhân. Nàng là người duy nhất dám bài xích thậm chí chán ghét ta. Nàng càng quật cường, lại càng khiến ta muốn nhìn thấy bộ dáng khuất phục của nàng.
Nghĩ đến đó, đường cong trên khóe miệng Mộc vương gia càng thêm rõ nét.
Tố Yên liếm đôi môi đã khô, nhìn nụ cười hồ ly của tên biến thái vương, trong lòng đấu tranh mãnh liệt. Tự tôn thật sự là quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ này cũng quan trong không kém a. Đám người này đều cùng nhau vũ nhục mình, lẽ nào ta lại tạo cơ hội cho bọn họ được thỏa mãn.
Đột nhiên, Tố Yên dập đầu, hai tay chống xuống đất, cất tiếng gào than đứt quãng: “Vương ~~~~ gia ~~~~ a ~~~~ ta ~~~~ cầu ~~~~~ ngài ~~~~”
Mộc vương gia nhất thời run run, bị tiếng gào khóc thảm thiết làm kinh hồn. Mọi người trong phòng đồng thời hóa đóa. Nàng làm bộ dạng như vậy, tựa hồ như đang khóc tang. (Yu: Sư tỷ à, sư tỷ dường như cũng bt hok kém sư huynh nha.Tố Yên: *liếc mắt* tên bt đó ko có cửa so sánh zới ta. Yu: ặc ặc)
Tố Yên buồn cười đến muốn chảy nước mắt, nhưng vẫn như cũ ra sức gào than: “Vương ~~~~~ gia ~~~~~ a ~~~~ ngài ~~~ phải ~~~ làm chủ ~~~ a ~~~~ ta ~~ là ~~ vô tội ~~ a.”
Vương gia như muốn tái mặt, giọng điệu này không phải khóc tang thì là gì ?! Hắn biết, nữ nhân này quả nhiên không dễ khuất phục như vậy. Hỗn trướng! Hỗn trướng!! Ta còn chưa chết, đã muốn khóc tang cho ta. Người này, Liễu Tố Yên.
Ta bây giờ nên nói gì mới đúng ? Mộc vương gia vừa giận vừa buồn cười. Nhìn nữ nhân đang quỳ, ngươi rốt cục là người như thế nào?
Tố Yên vẫn cúi đầu ra sức khóc tang, không cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Mộc vương gia đang quan sát mình.
Thanh âm nhẹ nhàng, lại giống băng phách ngàn năm. Nháy mắt, đông cứng động tác của tất cả người trong phòng.
“Vương ~ Vương gia.” Vừa rồi còn dữ tợn, nháy mắt Gia Vũ đã biến đổi thành người khả ái nhân hòa, nhu thuận, nhu tình vạn loại, chỉ là thanh âm run run lại cho thấy trong lòng đang bất an.
“Đang làm gì ở đây?” Mộc vương gia vẫn duy trì khẩu khí thản nhiên, lười nhác hỏi.
“Nha hoàn này trộm ngọc bội vương gia ban cho thiếp. Ngọc bội này là bảo bối trong tim thiếp a.” Vũ Gia ai oán như tức phụ chịu ủy khuất, “Tiện nhân này thấy sự việc bị bại lộ, liền phá nát ngọc bội của thiếp.”
Mộc vương gia nghe hai chữ tiện nhân, mày hơi cau. Nhưng chỉ là động tác nhỏ thoáng nháy mắt liền biến mất, thế nên không ai thấy.
Tố Yên đang quỳ phát ra tiếng hừ lạnh, châm chọc nhìn người đối diện. Yên lặng sửa sang lại trang phục xốc xếch, diễn đi, diễn đi, biến thái vương, ta xem ngươi xử lý thế nào.
Lại là ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả sự việc, lại là thái độ mỉa mai này. Nữ nhân này rốt cục là người thế nào? Nhìn Tố Yên, Mộc vương gia nhất thời ngẩn ra.
Mộc vương gia nhìn những mảnh vỡ của miếng ngọc, lại nhìn mặt Tố Yên, ánh mắt tối lại như bầu trời đêm.
Không phải nàng làm! Vì sao có thể khẳng định, y không biết. Nhưng y biết, nàng tuyệt đối sẽ không trộm ngọc bội của Vũ Gia. Bất quá, chỉ là đập nát mãnh ngọc thôi, đây mới là phong cách của nàng.
Đem ngọc bội nát cầm trong tay thưởng thức, Mộc vương gia ý vị thâm sâu nhìn vẻ mặt khinh thường của Tố Yên, ngả ngớn mở miệng hỏi: “Ngươi có muốn nói gì không?”
“Ta không lấy.” Tố Yên chậm rãi nhẹ nhàng như gió nhả ra ba chữ.
Thái độ kiêu ngạo làm cho Vũ Gia đứng cạnh bên lại phát điên, không để ý đến hình tượng, quát lớn: “Tiện nhân! Còn dám nói không phải, tang vật sao có thể trong tay ngươi!”
Mộc vương gia đột nhiên nở ra nụ cười tuyệt luân, thanh âm đầy từ tính quấn quanh trong phòng: “Liễu Tố Yên, ngươi có biết trộm cấp sẽ bị xử phạt thế nào không?”
“Ta nói, ta không có lấy.” Tố Yên vẫn thản nhiên như không nói, khẩu khí cũng không còn kiên nhẫn.
“Tội trộm cắp vương phủ có thể tự xử trí, mang roi đến.” Mộc vương gia lộ ra nụ cười mê hoặc, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Tố Yên, thanh âm chỉ có nàng mới nghe được, “Cầu ta, nếu cầu ta, ta liền tin ngươi không có lấy.”
Sắc mặt Tố Yên đại biến. Vô sỉ! Đường đường vương gia lại vô sỉ đến nước này! Lại đi uy hiếp ta.
Tố Yên nghiến chặt rắng, không nói một lời.
Cầu hắn? Hắn vũ nhục mình còn chưa đủ sao? Vì sao còn phải cúi đầu?
Nhưng là! Roi quất! Dường như là rất đau a. Đánh mấy chục roi, ta còn giữ được cái mạng này không?
Tên biến thái vương chết tiệt, hắn căn bản là biết đã xảy ra chuyện gì. Căn bản là biết ngốc nữ kia hãm hại ta, giờ lại lấy việc này uy hiếp ta.
Tố Yên ngẩng đầu phẩn hận nhìn nam nhân trước mắt. Vô sỉ!!!
Mộc vương gia nhìn thấy vẻ oán độc trong mắt Tố Yên, nhẹ mỉm cười. Tiểu tiểu, ngươi có hay không sẽ cầu ta cho ngươi con đường sống? Ta thật muốn nhìn vẻ khuất phục của tiểu tiểu quật cường một lần.
Mình đa tâm sao? Ha ha, dường như đây là lần đầu tiên ta đối xử như vậy với nữ nhân. Nàng là người duy nhất dám bài xích thậm chí chán ghét ta. Nàng càng quật cường, lại càng khiến ta muốn nhìn thấy bộ dáng khuất phục của nàng.
Nghĩ đến đó, đường cong trên khóe miệng Mộc vương gia càng thêm rõ nét.
Tố Yên liếm đôi môi đã khô, nhìn nụ cười hồ ly của tên biến thái vương, trong lòng đấu tranh mãnh liệt. Tự tôn thật sự là quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ này cũng quan trong không kém a. Đám người này đều cùng nhau vũ nhục mình, lẽ nào ta lại tạo cơ hội cho bọn họ được thỏa mãn.
Đột nhiên, Tố Yên dập đầu, hai tay chống xuống đất, cất tiếng gào than đứt quãng: “Vương ~~~~ gia ~~~~ a ~~~~ ta ~~~~ cầu ~~~~~ ngài ~~~~”
Mộc vương gia nhất thời run run, bị tiếng gào khóc thảm thiết làm kinh hồn. Mọi người trong phòng đồng thời hóa đóa. Nàng làm bộ dạng như vậy, tựa hồ như đang khóc tang. (Yu: Sư tỷ à, sư tỷ dường như cũng bt hok kém sư huynh nha.Tố Yên: *liếc mắt* tên bt đó ko có cửa so sánh zới ta. Yu: ặc ặc)
Tố Yên buồn cười đến muốn chảy nước mắt, nhưng vẫn như cũ ra sức gào than: “Vương ~~~~~ gia ~~~~~ a ~~~~ ngài ~~~ phải ~~~ làm chủ ~~~ a ~~~~ ta ~~ là ~~ vô tội ~~ a.”
Vương gia như muốn tái mặt, giọng điệu này không phải khóc tang thì là gì ?! Hắn biết, nữ nhân này quả nhiên không dễ khuất phục như vậy. Hỗn trướng! Hỗn trướng!! Ta còn chưa chết, đã muốn khóc tang cho ta. Người này, Liễu Tố Yên.
Ta bây giờ nên nói gì mới đúng ? Mộc vương gia vừa giận vừa buồn cười. Nhìn nữ nhân đang quỳ, ngươi rốt cục là người như thế nào?
Tố Yên vẫn cúi đầu ra sức khóc tang, không cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Mộc vương gia đang quan sát mình.
/96
|