Mùa đông đến, vào buổi tối, trời có hơi lạnh một chút, tuy trong kí túc xá có điều hoà, nhưng Giang Nhược Thủy không bật, chỉ mặc thêm áo ấm, ngồi xếp bằng trên ghế, vừa lên mạng vừa uống rượu đỏ.
Rượu hai ngày trước có người tặng cho Lee, cậu ta biết cậu thích, sau đó liền đưa luôn cho cậu, mùi vị không tệ chút nào. Cũng không phải cậu mê uống rượu, chỉ lâu lâu nhấm nháp một ly, có thể ngủ ngon hơn.
Cuối cùng cũng tại thời tiết liên luỵ, tâm trạng cậu có chút nặng nề, không tránh khỏi uống hơi nhiều. Tuy ngày tháng cứ trôi qua như thế, bên cạnh cũng có nhiều người làm cậu lăn tăn với những cảm giác không rõ, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Ngẫm nghĩ lại, năm trước, vào lúc này, cậu đang làm gì nhỉ. Ừm, cùng Cố Thiện lăn lộn trên giường ấm chăng?
Những hình ảnh sinh động cứ thế mãnh liệt dội vào trong trí nhớ, từng bước làm thế nào, chi tiết ra sao…
Ối, đột nhiên một luồng khí nóng tràn lên, vừa có chút xấu hổ, cũng vừa hiểu ra là thiếu mất thứ gì…
Rõ ràng trước khi quen biết Cố Thiện, những ham muốn thế này cũng đã từng trải qua không ít, lần này cũng chỉ mới xa nhau có mấy tháng, mà lại… Giang Nhược Thủy lấy tay chống cằm, kì quái có chút xấu hổ.
Ngửa đầu đem nửa ly rượu còn lại uống hết, sau đó tắt máy tính đừng dậy chuẩn bị đi ngủ.
Dù gì cậu cũng có một mình, cũng không làm gì được, thôi thì cứ đi ngủ sớm cho khoẻ. Người cổ đại không có điện, buổi tối bảy tám giờ đã lên giường ngủ, làm việc nghĩ ngơi đều mạnh khoẻ, ngược lại người hiện đại lại không bằng.
Đang nghĩ như thế, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Không thể phủ nhận tim cậu đập chệch mất một nhịp, bên ngoài cánh cửa kia, là ai đến? Dương Đào? Lee? Hay là…
Cố Thiện.
Giang Nhược Thủy lấy tay xoa xoa trán, bởi vì có hơi say, trên mặt cảm thấy hơi nóng. Cậu đột nhiên có thể chắc chắn, rằng người đến chính là Cố Thiện. Là chắc chắn, vẫn còn hy vọng sao?
Người đó, cậu dứt khoát ra đi thế rồi, vẫn còn tìm đến tận cửa, trưng ra cái biểu tình “Để chúng ta là bạn của nhau nhé”, không nghĩ đến việc cậu cũng cảm thấy khó xử sao?
Nỗi khổ của con người, không thể có được, cũng không thể từ bỏ, cậu cũng là người, đâu phải thần phật, làm sao có thể vân đạm phong khinh, trong lòng không rung động cho được.
Nhiều lần tự dặn lòng, anh ấy nhiệt tình với mình như thế, bởi vì mình chính là bạn thân của Lee, là người có sức ảnh hưởng đến Lee, anh muốn mình trước mặt Lee khen ngợi anh một chút. Những đau đớn thi thoảng lộ ra là bởi vì không giành được Lee. Những lần quan tâm mình cũng chỉ là muốn cho Lee xem, muôn chứng minh anh ta không phải là một người vô tình.
Lúc tự dặn dò bản thân có thể nói ra biết bao nhiêu lý do, nhưng đến lúc thanh tỉnh lại hoàn toàn không nhớ được chút gì. [1]
Nhưng, hiện giờ-
Tiếng đập cửa thong thả vang lên từng tiếng một, Giang Nhược Thủy có chút bối rối, có chút tức giận, chỉ bước nhanh ra mở cửa.
Người đàn ông đang dựa vào khung cửa từ từ ngẩng đầu lên, trong hơi thở phảng phất mùi rượu, ánh mắt thâm trầm nhìn không thấy đáy.
Giang Nhược Thủy nhìn hắn, nhìn vào gương mặt bình tĩnh đó, nhìn con ngươi màu đen, trong đó có hình bóng ngược của cậu.
Có cả một ngọn lửa đang bùng cháy.
Không có âm thanh phát ra từ cả hai, bởi căn bản cũng không cần bất kì lời nói nào. Cứ nhìn vào mắt đối phương, sẽ biết người kia đang nghĩ gì. Không khí thế này, sẽ rất dễ cảm thấy cả người bị thiêu đốt.
Cố Thiện đứng tại chỗ giẫm chân một cái, bước vào, đồng thời vươn tay đỡ lấy phía sau gáy của Giang Nhược Thủy, cảm giác lành lạnh làm Giang Nhược Thủy lùi mấy bước, nhưng sau đó lại bị kéo mạnh về phía người kia, môi bị hắn hôn lấy.
Không hề có chút thăm dò khiêu khích nhẹ nhàng nào, Cố Thiện cứ mãnh liệt ôm ghì lấy cậu hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi xông vào khoan miệng mà khuấy đảo, một tay giữ chặt lấy gáy cậu, một tay nắm lấy thắt lưng cậu, tiến lên trước.
Giang Nhược Thủy bị hắn ôm lui về sau, Cố Thiện nhấc chân đá cánh cửa đóng lại. tận sâu trong lòng Giang Nhược Thủy khẽ buông một tiếng thở dài, người kia không phát hiện, có lẽ chính cậu cũng không biết, rồi vươn tay ôm lại Cố Thiện.
Cuồng nhiệt hôn đến tận giường, đứng lại cởi bỏ quần áo lẫn nhau, hai tay Cố Thiện được nhiệt độ cơ thể Giang Nhược Thủy sưởi ấm, có khi còn nóng bỏng hơn, liền dán chặt lên những nơi quen thuộc trên da thịt Giang Nhược Thủy, hắn hơi dùng sức làm Giang Nhược Thủy cảm thấy chút đau, nhưng cũng không ngăn hắn lại.
Giang Nhược Thủy biết rằng cậu cũng dần nóng lên, từng lớp quần áo trên người bị cởi ra, ngẩng đầu lên, để mặc đôi môi Cố Thiện mút lấy trái cổ, xuống đến xương quai xanh, đến nơi mẫn cảm trước ngực cậu. Cậu cũng không bị động nằm chờ, hai tay cởi dần nút áo trên người Cố Thiện, Cố Thiện phối hợp cởi áo khoác, sau đó là áo len, da thịt đột nhiên chạm vào không khí lành lạnh, hết sức kích thích, nhưng ngay sau đó, đôi tay nóng hổi của Giang Nhược thủy chạm vào, lại làm cả người hắn nóng lên.
Hai người lại tìm môi nhau, mãnh liệt hôn lấy, không biết là ai ôm ai, cùng nhau ngã xuống giường.
Tiếng thở hổn hển dồn dập, tiếng rên rỉ, hơi thở phun lên từng tấc da thịt, hai người đều biết tất cả những nơi mẫn cảm của đối phương, quen thuộc lẫn nhau như chưa từng có mấy tháng xa cách đó.
Nhưng dù có ôm chặt lấy nhau bao nhiêu cũng không thể thỏa mãn được cơn khát đột nhiên không biết từ đâu ập đến này. Khi thắt lưng được nâng lên, hai chân bị kéo rộng ra, Giang Nhược Thủy siết lấy vai Cố Thiện, một tay nắm lấy tóc hắn, ánh mắt mê man nhìn màn che phía đầu giường run lên. Cố Thiện lại cố ý ngẩng đầu, nhìn sâu vào ánh mắt cậu. Cảm nhận được nỗi đau đớn xen lẫn cảm giác sung sướng quen thuộc, ánh mắt Giang Nhược Thủy dần ánh lên vẻ nôn nóng, nhìn thẳng gương mặt Cố Thiện một lúc, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, kéo đầu Cố Thiện xuống, để hắn hôn lên môi cậu.
——
Đến khi Cố Thiện mở bừng mắt tỉnh dậy, hắn hoảng hốt cảm thấy dường như mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ hắn đúng là một tên khốn khiếp, Giang Nhược Thủy lại vô tình rời xa hắn.
Nhưng đột nhiên nhận ra một điều, đó chắc không phải là mơ, đó chính là hiện thực. Còn người hiện tại đang nằm trong lòng mình ngủ mới là mơ đúng không?
Đầu có hơi ê ẩm một chút, cũng tại đêm qua uống rượu. KHông biết uống nhiều hay ít, nhưng lại có thể cho hắn can đảm đứng trước cửa phòng Giang Nhược Thủy, có thể liều lĩnh ôm cậu hôn cậu, thì chắc uống cũng nhiều lắm đây.
Chuyện làm hắn vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa cảm thấy phiền lòng chính là, Giang Nhược Thủy không từ chối, thậm chí một chút ý tứ cự tuyệt cũng không có.
Chắc chắn không phải vì cậu đã nhận ra đồng thời tiếp nhận tâm ý của hắn, chuyện này Cố Thiện hiểu rất rõ. Lý do duy nhất, đập vào mắt hắn, chính là chai vang đỏ cùng cái ly cao chân bên trong còn dính lại chút rượu. Là say rượu làm bậy thôi, Cố Thiện cười cười tự giễu, Giang Nhược Thủy chắc chắn sẽ nói như vậy.
Hít sâu một hơi, Cố Thiện bụng bảo dạ, ít nhất còn có chút tiến triển – tuy rằng không biết rốt cuộc là tiến triển hay là thoái bộ – ít nhất hiện tại Giang Nhược Thủy cũng đang nằm trong lòng hắn, ngủ thật say.
Đêm qua mệt chết được, hai người đều lả đi, giống như đã dồn nén nhiều ngày, nay đột nhiên được bộc phát, dĩ nhiên là không thể kiềm chế. Tiến vào từ phía trước, tiến vào từ phía sau, Giang Nhược Thủy cưỡi trên người hắn, ánh mắt mê loạn, chủ động đung đưa eo… Vội vàng ngăn mình suy nghĩ tiếp, đã không kịp nữa rồi. Cố Thiện cảm thấy hơi ngạc nhiên, đêm qua đã ầm ĩ như vậy, sáng sớm sao vẫn còn dư thừa tinh lực thế này .
Con người đúng là lòng tham không đáy, một khi đã nếm được vị ngọt rồi, thường sẽ cảm thấy chưa thỏa mãn, chắc chắn sẽ được voi đòi tiên. Nhất là khi mỹ thực mỹ cảnh (thức ăn ngon, cảnh đẹp) lại đang ở trước mặt thế này.
Trên người bỗng có luồng nhiệt khác thường, Giang Nhược Thủy có chút nghi hoặc, từ từ mở to mắt, thoáng chốc nhớ đến những việc đã phát sinh, và cả, những gì đang diễn ra –
Một chân cậu quấn lên lưng Cố Thiện, thắt lưng cường tráng của Cố thiện lại đang ở giữa hai đùi cậu, bộ vị yếu ớt trọng yếu của hai người đều sung huyết, cọ xát vào nhau.
Chỉ có thể trách cậu tỉnh lại quá muộn, bây giờ sao có thể bảo dừng lại được, chỉ có thể mang theo chút giận dữ mà trợn mắt liếc Cố Thiện một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác, hai tay giơ qua đầu, nắm chặt lấy ra giường hai bên gối nằm, nhắm mắt lại, yên lặng thở dốc.
Rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, Giang Nhược Thủy đẩy Cố Thiện đang nằm đè lên cậu sang một bên, không nói một lời, trần trụi bước xuống giường, vơ lấy áo choàng tắm bước vào nhà vệ sinh. Cố Thiện nhìn cậu không rời mắt, những dấu vết màu tím hồng trên người cậu , giữa cổ cậu, mới có cũ có, chồng chéo lên nhau, cứ thế lại cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Cho đến khi bóng dáng cậu biến mất phía sau cánh cửa, Cố Thiện mới thở phào một hơi, lại ngã xuống trên chiếc giường lớn.
Bây giờ làm sao đây? Vừa cảm nhận hơi thở Giang Nhược Thủy còn vương lại, Cố Thiện vừa có phần lúng túng.
Phía bên kia cánh cửa thủy tinh đục, Giang Nhược Thủy đang dùng nước nóng chà sát những dấu vết trên người cậu, khóe miệng hơi run rẩy. Một tay chống lên bức tường lót gạch, tay kia đỡ trán. Những dấu vết trên người, đôi môi cùng đầu ngực sưng đỏ, chạm mạnh vào sẽ cảm thấy đau, cả nơi đó cũng đỏ tấy cả rồi… Cả người vừa đau vừa xót. Tay trượt xuống chỗ kia, đẩy ra nơi chật hẹp đó, móc lấy thứ còn bên trong ra… Chỉ có thể cậu ngày thường nghỉ ngơi, làm việc đều rất trong sáng, không hề chuẩn bị cái gọi là “Dụng cụ cho cuộc sống sinh hoạt vợ chồng”.
Nhưng, những chuyện đó vẫn không quan trọng, dục vọng buông thả đến thế, hậu quả chỉ có thể tự mình g
ánh. Việc khó thừa nhận chính là, cậu và Cố Thiện, vậy mà lại…
Giang Nhược Thủy có chút ảo não.
Cố gắng đứng ngốc trong phòng tắm một lúc lâu, cả người chà sát đến đỏ bừng, mới chần chừ mở cánh cửa phòng tắm, lại nhìn thấy Cố Thiện vẫn còn ngồi đó.
“Anh chưa đi sao?” Giang Nhược Thủy hỏi, “Không phải đi làm à?”
“Để anh tắm qua cái đã.” Cố Thiện vò vò đầu.
“Ờ.” Giang Nhược Thủy gật đầu đáp, vừa lau khô tóc, vừa nói, “Vậy anh đi tắm đi, em đi trước đây, còn phải đến văn phòng nữa. Một lát nữa anh tự đi một mình nha.”
Cố Thiện cúi đầu: “Ừm.”
Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, Cố Thiện vào phòng tắm, Giang Nhược Thủy thay quần áo xong, sửa sửa lại tóc, liền bước ra cửa.
Trên đường, không khí trong trẻo nhưng lại pha chút lành lạnh, người đi đường không nhiều. Giang Nhược Thủy bước từng bước chậm rãi. Bảo rằng phải đến văn phòng là giả. Chỉ là cậu cảm thấy, không khí ban nãy có hơi xấu hổ.
Không thể gọi người đó là “Bạn trai cũ”, vậy chẳng lẽ là, “Bạn giường cũ”[2] sao?
Không biết vì sao lại cùng cậu lên giường, Cố Thiện bây giờ chắc cũng đang khó nghĩ lắm, ví như là, phải đối mặt với Lee thế nào đây? Thẳng thắn nói rõ, hay giấu giếm?
Khóe môi thản nhiên nhếch lên một nụ cười tự giễu, Giang Nhược Thủy ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu làn không khí mùa đông lạnh lẽo nhưng trong ngần, tiến về phía ký túc xá của giáo sư.
Note:
[1] Ý Nhược Thuỷ là bình thường em nó dặn bản thân Cố Thiện chả có quan tâm thiệt tình em đâu, nhưng tới lúc có Cố Thiện là em nó chả suy nghĩ được gì nữa, cứ tự nhiên như ruồi mà tiếp anh Thiện.
[2] Nguyên văn là 炮友 Pháo hữu: (friends with benefits) tức là những người chỉ lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu
Rượu hai ngày trước có người tặng cho Lee, cậu ta biết cậu thích, sau đó liền đưa luôn cho cậu, mùi vị không tệ chút nào. Cũng không phải cậu mê uống rượu, chỉ lâu lâu nhấm nháp một ly, có thể ngủ ngon hơn.
Cuối cùng cũng tại thời tiết liên luỵ, tâm trạng cậu có chút nặng nề, không tránh khỏi uống hơi nhiều. Tuy ngày tháng cứ trôi qua như thế, bên cạnh cũng có nhiều người làm cậu lăn tăn với những cảm giác không rõ, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Ngẫm nghĩ lại, năm trước, vào lúc này, cậu đang làm gì nhỉ. Ừm, cùng Cố Thiện lăn lộn trên giường ấm chăng?
Những hình ảnh sinh động cứ thế mãnh liệt dội vào trong trí nhớ, từng bước làm thế nào, chi tiết ra sao…
Ối, đột nhiên một luồng khí nóng tràn lên, vừa có chút xấu hổ, cũng vừa hiểu ra là thiếu mất thứ gì…
Rõ ràng trước khi quen biết Cố Thiện, những ham muốn thế này cũng đã từng trải qua không ít, lần này cũng chỉ mới xa nhau có mấy tháng, mà lại… Giang Nhược Thủy lấy tay chống cằm, kì quái có chút xấu hổ.
Ngửa đầu đem nửa ly rượu còn lại uống hết, sau đó tắt máy tính đừng dậy chuẩn bị đi ngủ.
Dù gì cậu cũng có một mình, cũng không làm gì được, thôi thì cứ đi ngủ sớm cho khoẻ. Người cổ đại không có điện, buổi tối bảy tám giờ đã lên giường ngủ, làm việc nghĩ ngơi đều mạnh khoẻ, ngược lại người hiện đại lại không bằng.
Đang nghĩ như thế, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Không thể phủ nhận tim cậu đập chệch mất một nhịp, bên ngoài cánh cửa kia, là ai đến? Dương Đào? Lee? Hay là…
Cố Thiện.
Giang Nhược Thủy lấy tay xoa xoa trán, bởi vì có hơi say, trên mặt cảm thấy hơi nóng. Cậu đột nhiên có thể chắc chắn, rằng người đến chính là Cố Thiện. Là chắc chắn, vẫn còn hy vọng sao?
Người đó, cậu dứt khoát ra đi thế rồi, vẫn còn tìm đến tận cửa, trưng ra cái biểu tình “Để chúng ta là bạn của nhau nhé”, không nghĩ đến việc cậu cũng cảm thấy khó xử sao?
Nỗi khổ của con người, không thể có được, cũng không thể từ bỏ, cậu cũng là người, đâu phải thần phật, làm sao có thể vân đạm phong khinh, trong lòng không rung động cho được.
Nhiều lần tự dặn lòng, anh ấy nhiệt tình với mình như thế, bởi vì mình chính là bạn thân của Lee, là người có sức ảnh hưởng đến Lee, anh muốn mình trước mặt Lee khen ngợi anh một chút. Những đau đớn thi thoảng lộ ra là bởi vì không giành được Lee. Những lần quan tâm mình cũng chỉ là muốn cho Lee xem, muôn chứng minh anh ta không phải là một người vô tình.
Lúc tự dặn dò bản thân có thể nói ra biết bao nhiêu lý do, nhưng đến lúc thanh tỉnh lại hoàn toàn không nhớ được chút gì. [1]
Nhưng, hiện giờ-
Tiếng đập cửa thong thả vang lên từng tiếng một, Giang Nhược Thủy có chút bối rối, có chút tức giận, chỉ bước nhanh ra mở cửa.
Người đàn ông đang dựa vào khung cửa từ từ ngẩng đầu lên, trong hơi thở phảng phất mùi rượu, ánh mắt thâm trầm nhìn không thấy đáy.
Giang Nhược Thủy nhìn hắn, nhìn vào gương mặt bình tĩnh đó, nhìn con ngươi màu đen, trong đó có hình bóng ngược của cậu.
Có cả một ngọn lửa đang bùng cháy.
Không có âm thanh phát ra từ cả hai, bởi căn bản cũng không cần bất kì lời nói nào. Cứ nhìn vào mắt đối phương, sẽ biết người kia đang nghĩ gì. Không khí thế này, sẽ rất dễ cảm thấy cả người bị thiêu đốt.
Cố Thiện đứng tại chỗ giẫm chân một cái, bước vào, đồng thời vươn tay đỡ lấy phía sau gáy của Giang Nhược Thủy, cảm giác lành lạnh làm Giang Nhược Thủy lùi mấy bước, nhưng sau đó lại bị kéo mạnh về phía người kia, môi bị hắn hôn lấy.
Không hề có chút thăm dò khiêu khích nhẹ nhàng nào, Cố Thiện cứ mãnh liệt ôm ghì lấy cậu hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi xông vào khoan miệng mà khuấy đảo, một tay giữ chặt lấy gáy cậu, một tay nắm lấy thắt lưng cậu, tiến lên trước.
Giang Nhược Thủy bị hắn ôm lui về sau, Cố Thiện nhấc chân đá cánh cửa đóng lại. tận sâu trong lòng Giang Nhược Thủy khẽ buông một tiếng thở dài, người kia không phát hiện, có lẽ chính cậu cũng không biết, rồi vươn tay ôm lại Cố Thiện.
Cuồng nhiệt hôn đến tận giường, đứng lại cởi bỏ quần áo lẫn nhau, hai tay Cố Thiện được nhiệt độ cơ thể Giang Nhược Thủy sưởi ấm, có khi còn nóng bỏng hơn, liền dán chặt lên những nơi quen thuộc trên da thịt Giang Nhược Thủy, hắn hơi dùng sức làm Giang Nhược Thủy cảm thấy chút đau, nhưng cũng không ngăn hắn lại.
Giang Nhược Thủy biết rằng cậu cũng dần nóng lên, từng lớp quần áo trên người bị cởi ra, ngẩng đầu lên, để mặc đôi môi Cố Thiện mút lấy trái cổ, xuống đến xương quai xanh, đến nơi mẫn cảm trước ngực cậu. Cậu cũng không bị động nằm chờ, hai tay cởi dần nút áo trên người Cố Thiện, Cố Thiện phối hợp cởi áo khoác, sau đó là áo len, da thịt đột nhiên chạm vào không khí lành lạnh, hết sức kích thích, nhưng ngay sau đó, đôi tay nóng hổi của Giang Nhược thủy chạm vào, lại làm cả người hắn nóng lên.
Hai người lại tìm môi nhau, mãnh liệt hôn lấy, không biết là ai ôm ai, cùng nhau ngã xuống giường.
Tiếng thở hổn hển dồn dập, tiếng rên rỉ, hơi thở phun lên từng tấc da thịt, hai người đều biết tất cả những nơi mẫn cảm của đối phương, quen thuộc lẫn nhau như chưa từng có mấy tháng xa cách đó.
Nhưng dù có ôm chặt lấy nhau bao nhiêu cũng không thể thỏa mãn được cơn khát đột nhiên không biết từ đâu ập đến này. Khi thắt lưng được nâng lên, hai chân bị kéo rộng ra, Giang Nhược Thủy siết lấy vai Cố Thiện, một tay nắm lấy tóc hắn, ánh mắt mê man nhìn màn che phía đầu giường run lên. Cố Thiện lại cố ý ngẩng đầu, nhìn sâu vào ánh mắt cậu. Cảm nhận được nỗi đau đớn xen lẫn cảm giác sung sướng quen thuộc, ánh mắt Giang Nhược Thủy dần ánh lên vẻ nôn nóng, nhìn thẳng gương mặt Cố Thiện một lúc, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, kéo đầu Cố Thiện xuống, để hắn hôn lên môi cậu.
——
Đến khi Cố Thiện mở bừng mắt tỉnh dậy, hắn hoảng hốt cảm thấy dường như mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ hắn đúng là một tên khốn khiếp, Giang Nhược Thủy lại vô tình rời xa hắn.
Nhưng đột nhiên nhận ra một điều, đó chắc không phải là mơ, đó chính là hiện thực. Còn người hiện tại đang nằm trong lòng mình ngủ mới là mơ đúng không?
Đầu có hơi ê ẩm một chút, cũng tại đêm qua uống rượu. KHông biết uống nhiều hay ít, nhưng lại có thể cho hắn can đảm đứng trước cửa phòng Giang Nhược Thủy, có thể liều lĩnh ôm cậu hôn cậu, thì chắc uống cũng nhiều lắm đây.
Chuyện làm hắn vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa cảm thấy phiền lòng chính là, Giang Nhược Thủy không từ chối, thậm chí một chút ý tứ cự tuyệt cũng không có.
Chắc chắn không phải vì cậu đã nhận ra đồng thời tiếp nhận tâm ý của hắn, chuyện này Cố Thiện hiểu rất rõ. Lý do duy nhất, đập vào mắt hắn, chính là chai vang đỏ cùng cái ly cao chân bên trong còn dính lại chút rượu. Là say rượu làm bậy thôi, Cố Thiện cười cười tự giễu, Giang Nhược Thủy chắc chắn sẽ nói như vậy.
Hít sâu một hơi, Cố Thiện bụng bảo dạ, ít nhất còn có chút tiến triển – tuy rằng không biết rốt cuộc là tiến triển hay là thoái bộ – ít nhất hiện tại Giang Nhược Thủy cũng đang nằm trong lòng hắn, ngủ thật say.
Đêm qua mệt chết được, hai người đều lả đi, giống như đã dồn nén nhiều ngày, nay đột nhiên được bộc phát, dĩ nhiên là không thể kiềm chế. Tiến vào từ phía trước, tiến vào từ phía sau, Giang Nhược Thủy cưỡi trên người hắn, ánh mắt mê loạn, chủ động đung đưa eo… Vội vàng ngăn mình suy nghĩ tiếp, đã không kịp nữa rồi. Cố Thiện cảm thấy hơi ngạc nhiên, đêm qua đã ầm ĩ như vậy, sáng sớm sao vẫn còn dư thừa tinh lực thế này .
Con người đúng là lòng tham không đáy, một khi đã nếm được vị ngọt rồi, thường sẽ cảm thấy chưa thỏa mãn, chắc chắn sẽ được voi đòi tiên. Nhất là khi mỹ thực mỹ cảnh (thức ăn ngon, cảnh đẹp) lại đang ở trước mặt thế này.
Trên người bỗng có luồng nhiệt khác thường, Giang Nhược Thủy có chút nghi hoặc, từ từ mở to mắt, thoáng chốc nhớ đến những việc đã phát sinh, và cả, những gì đang diễn ra –
Một chân cậu quấn lên lưng Cố Thiện, thắt lưng cường tráng của Cố thiện lại đang ở giữa hai đùi cậu, bộ vị yếu ớt trọng yếu của hai người đều sung huyết, cọ xát vào nhau.
Chỉ có thể trách cậu tỉnh lại quá muộn, bây giờ sao có thể bảo dừng lại được, chỉ có thể mang theo chút giận dữ mà trợn mắt liếc Cố Thiện một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác, hai tay giơ qua đầu, nắm chặt lấy ra giường hai bên gối nằm, nhắm mắt lại, yên lặng thở dốc.
Rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, Giang Nhược Thủy đẩy Cố Thiện đang nằm đè lên cậu sang một bên, không nói một lời, trần trụi bước xuống giường, vơ lấy áo choàng tắm bước vào nhà vệ sinh. Cố Thiện nhìn cậu không rời mắt, những dấu vết màu tím hồng trên người cậu , giữa cổ cậu, mới có cũ có, chồng chéo lên nhau, cứ thế lại cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Cho đến khi bóng dáng cậu biến mất phía sau cánh cửa, Cố Thiện mới thở phào một hơi, lại ngã xuống trên chiếc giường lớn.
Bây giờ làm sao đây? Vừa cảm nhận hơi thở Giang Nhược Thủy còn vương lại, Cố Thiện vừa có phần lúng túng.
Phía bên kia cánh cửa thủy tinh đục, Giang Nhược Thủy đang dùng nước nóng chà sát những dấu vết trên người cậu, khóe miệng hơi run rẩy. Một tay chống lên bức tường lót gạch, tay kia đỡ trán. Những dấu vết trên người, đôi môi cùng đầu ngực sưng đỏ, chạm mạnh vào sẽ cảm thấy đau, cả nơi đó cũng đỏ tấy cả rồi… Cả người vừa đau vừa xót. Tay trượt xuống chỗ kia, đẩy ra nơi chật hẹp đó, móc lấy thứ còn bên trong ra… Chỉ có thể cậu ngày thường nghỉ ngơi, làm việc đều rất trong sáng, không hề chuẩn bị cái gọi là “Dụng cụ cho cuộc sống sinh hoạt vợ chồng”.
Nhưng, những chuyện đó vẫn không quan trọng, dục vọng buông thả đến thế, hậu quả chỉ có thể tự mình g
ánh. Việc khó thừa nhận chính là, cậu và Cố Thiện, vậy mà lại…
Giang Nhược Thủy có chút ảo não.
Cố gắng đứng ngốc trong phòng tắm một lúc lâu, cả người chà sát đến đỏ bừng, mới chần chừ mở cánh cửa phòng tắm, lại nhìn thấy Cố Thiện vẫn còn ngồi đó.
“Anh chưa đi sao?” Giang Nhược Thủy hỏi, “Không phải đi làm à?”
“Để anh tắm qua cái đã.” Cố Thiện vò vò đầu.
“Ờ.” Giang Nhược Thủy gật đầu đáp, vừa lau khô tóc, vừa nói, “Vậy anh đi tắm đi, em đi trước đây, còn phải đến văn phòng nữa. Một lát nữa anh tự đi một mình nha.”
Cố Thiện cúi đầu: “Ừm.”
Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, Cố Thiện vào phòng tắm, Giang Nhược Thủy thay quần áo xong, sửa sửa lại tóc, liền bước ra cửa.
Trên đường, không khí trong trẻo nhưng lại pha chút lành lạnh, người đi đường không nhiều. Giang Nhược Thủy bước từng bước chậm rãi. Bảo rằng phải đến văn phòng là giả. Chỉ là cậu cảm thấy, không khí ban nãy có hơi xấu hổ.
Không thể gọi người đó là “Bạn trai cũ”, vậy chẳng lẽ là, “Bạn giường cũ”[2] sao?
Không biết vì sao lại cùng cậu lên giường, Cố Thiện bây giờ chắc cũng đang khó nghĩ lắm, ví như là, phải đối mặt với Lee thế nào đây? Thẳng thắn nói rõ, hay giấu giếm?
Khóe môi thản nhiên nhếch lên một nụ cười tự giễu, Giang Nhược Thủy ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu làn không khí mùa đông lạnh lẽo nhưng trong ngần, tiến về phía ký túc xá của giáo sư.
Note:
[1] Ý Nhược Thuỷ là bình thường em nó dặn bản thân Cố Thiện chả có quan tâm thiệt tình em đâu, nhưng tới lúc có Cố Thiện là em nó chả suy nghĩ được gì nữa, cứ tự nhiên như ruồi mà tiếp anh Thiện.
[2] Nguyên văn là 炮友 Pháo hữu: (friends with benefits) tức là những người chỉ lên giường với nhau để thỏa mãn nhu cầu chứ không phải vì tình yêu
/26
|