Ba ngày sau mới thành hôn, ba ngày này, Hứa Tiên không biết phải làm gì bây giờ. Hứa Kiều Dung hỏi có muốn chuẩn bị gì hay không, Hứa Tiên đều cự tuyệt. Nói là Bạch phủ bên kia đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi. Vốn Hứa Kiều Dung có chút băn khoăn, nhưng một câu của Hứa Tiên nói ‘hôn sự này vốn là mình chịu thiệt thòi, mình là ân nhân của tiểu thư Bạch gia cơ mà’, làm cho Hứa Kiều Dung cũng không để ý nhiều nữa.
Phía Khánh Dư Đường kia Hứa Tiên vẫn đến, thái độ thật tâm học tập mỗi ngày làm Vương viên ngoại tán thưởng không thôi.
Hôm nay sau khi làm xong, trên đường về nhà đúng lúc gặp được tiểu chính thái. Từ rất xa đã thấy tiểu chính thái đang ngồi xổm trên mặt đất không biết làm cái trò gì.
“Tiểu đệ đệ ~” Hứa Tiên cao hứng chào hỏi thằng bé.
“A, là huynh à.” Tiểu chính thái ngẩng đầu, thấy Hứa Tiên cũng vui mừng nở nụ cười. Trong mắt nó, người cho nó kẹo hồ lô chắc chắn là người tốt.
“Ừm. Tiểu đệ ở đây làm gì thế? Hôm nay lại muốn ăn mứt quả sao? Ta mua cho đệ nha.” Hứa Tiên cười híp mắt hỏi.
Nghe nói thế, trong mắt tiểu chính thái hiện lên vẻ giãy dụa, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Nhưng mà, nhưng mà đệ không còn trân châu cho huynh nữa rồi.”
“Ha ha, không cần trân châu đâu, ta mời đệ ăn.” Hứa Tiên cười ha ha một tiếng, nhìn vẻ mặt giãy dụa của Tiểu chính thái cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
“Nhưng mà, nhưng mà, gia gia nói không thể tùy tiện ăn đồ của người ta cho.” Khuôn mặt tươi tắn xinh xinh của tiểu chính thái giờ nhăn nhó lại, giống như bánh bao mềm mại khiến cho người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.
“Vẫn quy tắc cũ, chúng ta oẳn tù tì nha. Hơn nữa đệ không nói cho gia gia, gia gia đệ cũng sẽ không biết mà.” Hứa Tiên cười híp mắt nói.
“A!” Mắt tiểu chính thái lộ ra vẻ mong chờ, “Vậy, thua mới được ăn hay là thắng mới được ăn?”
“Đệ thắng thì được ăn.” Hứa Tiên cười đáp.
“A. . . . . .” Tiểu chính thái thất vọng kêu lên một tiếng thật dài. Nó chỉ biết ra kéo thôi a, xem ra là không được ăn rồi.
“Đừng bỏ cuộc nhanh thế chứ, tới đây thử một chút đã nào.” Hứa Tiên thấy vẻ mặt thất vọng của thằng bé, bèn lên tiếng an ủi.
“Được, được rồi.” Tiểu chính thái có chút lo lắng không yên, khẩn trương nắm chặt quả đấm.
“Kéo đá giấy!” Hứa Tiên lần này ra chính là ra giấy, quả nhiên như nàng đoán, thằng nhỏ lại ra kéo.
“Đệ thắng, hắc hắc, đệ thắng rồi.” Tiểu chính thái cao hứng vung tay múa chân nhảy cẫng lên.
“Ừm, đệ thắng.” Hứa Tiên gật đầu, mỉm cười nói, “Khi nào đệ muốn ăn mứt quả, thì tới tìm ta nhé. Chúng ta oẳn tù tì, thắng thì được ăn. Nhưng mà đừng nói cho gia gia đệ biết nha.”
Tiểu chính thái nghe lời này của Hứa Tiên, ngơ ngẩn, cứ nhìn Hứa Tiên một lúc lâu không nói một lời.
“Sao thế?” Hứa Tiên có chút nghi ngờ hỏi.
Miệng tiểu chính thái nhếch lên, mang theo chút nức nở: “Chỉ cần đệ muốn ăn, là có thể tới tìm huynh sao? Không cần đưa trân châu?”
“Dĩ nhiên là không cần. Chỉ cần đệ muốn ăn thì cứ tới tìm ta. Sau này ta ở Bạch phủ phố Song Trà, lúc nào đệ cũng có thể tới nha.” Hứa Tiên nhìn tiểu chính thái bĩu môi, không nhịn được thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó. Woa, tóc thật mềm nha, cảm giác thật là tốt.
Ai ngờ, Tiểu chính thái oa một tiếng liền khóc lên.
“Đừng khóc mà, làm sao lại khóc rồi?” Hứa Tiên luống cuống, không phải chứ, mình chỉ sờ tóc nó có một tý thôi mà nó lại khóc thành như vậy?
Lúc này, mưa to tầm tã ào ào trút xuống.
“Cái thời tiết chó má gì đây!” Hứa Tiên bất mãn lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt che Tiểu chính thái vào dưới cánh tay mình, chạy về phía đình ở trước mặt để trú mưa.
Vào đến trong đình, Tiểu chính thái vẫn thút thít khóc. Hứa Tiên tay chân luống cuống dỗ: “Đừng khóc, đừng khóc nữa. Khóc sẽ không đẹp trai đâu, sau này không lấy được vợ đâu.”
Tiểu chính thái thút tha thút thít rầu rĩ nhìn Hứa Tiên, hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
“Thật. Cho nên không được khóc nữa nha.” Hứa Tiên rất thành thật gật đầu.
“Vậy, đệ sẽ không khóc nữa.” Tiểu chính thái nghẹn ngào, nín khóc.
“Sao bỗng nhiên lại khóc, sau này ta sẽ không sờ đầu của đệ nữa là được rồi, đừng khóc nha.” Hứa Tiên cho là vì mình sờ tóc nó, nên thằng nhỏ mới khóc lớn như vậy, liền lập tức đảm bảo.
“Không phải. Ô ô ô. . . . . .” Tiểu chính thái lại có khuynh hướng muốn khóc lần nữa.
“Được rồi, không khóc, không khóc nha.” Hứa Tiên ngồi xổm xuống nhìn tiểu chính thái, nhẹ nhàng nói, “Vậy nói một chút xem tại sao đệ lại khóc?”
“Bởi vì, bởi vì trừ gia gia, không có người nào đối tốt với đệ giống như huynh cả.” Tiểu chính thái nắm chặt quả đấm, lớn tiếng nói, “Còn có, mới vừa rồi huynh sờ đầu của đệ, rất thoải mái, rất ấm áp, có thể sờ nữa hay không?”
Hứa Tiên sửng sốt, chợt dịu dàng cười, vươn tay xoa đầu nhỏ của thằng bé. Tiểu chính thái híp híp mắt, bộ dạng rất là hưởng thụ. Trong lòng Hứa Tiên lại có chút đau lòng, đứa bé này….
Bầu trời đã sớm quang đãng . . . . .
“Đệ, đệ phải trở về rồi. Ngày mai đệ có thể tới chỗ này tìm huynh không?” Tiểu chính thái cẩn thận hỏi, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Dĩ nhiên là có thể. Ta nói rồi lúc nào đệ cũng có thể tới tìm ta. Ngày mai lại mời đệ ăn kẹo hồ lô nha.” Hứa Tiên cười gật đầu.
“Oa oa, thật tốt quá, thật tốt quá!” Tiểu chính thái hoan hô, nhảy cà tưng chạy ra khỏi đình, vừa chạy mấy bước liền xoay người vẫy tay chào Hứa Tiên, rồi mới chạy đi hẳn.
Hứa Tiên nhìn thân ảnh tiểu chính thái biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Nó không phải là đứa trẻ bình thường.” Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh vang lên bên tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Ta biết.”
“Ngươi biết?” Trong giọng Bạch Tố Trinh đè nèn sự kinh ngạc không dễ gì phát hiện.
“Nó vừa khóc thì trời mưa, không khóc nữa, trời lập tức tạnh.” Hứa Tiên thản nhiên nói. Nếu như một lần thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần thì sao? Mới vừa rồi Tiểu chính thái vừa khóc thì trời mưa to, nức nở thì mưa nhỏ. Dừng khóc thì trời tạnh, lặp lại mấy lần như thế, Hứa Tiên liền hiểu ra Tiểu chính thái này cũng không phải đơn giản như vậy.
“Nó không thể cho ngươi trân châu nữa.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nói. Nếu không thể cho ngươi thêm trân châu, thì ngươi cần gì phải tiếp tục lấy lòng nó như vậy? Hàm ý trong lời nói chính là ý tứ này.
Hứa Tiên lại cười lạnh một tiếng, bỏ lại một câu: “Đừng nghĩ con người ai cũng tham lam xấu xa như vậy.”
Bạch Tố Trinh nghẹn lời, trầm mặc.
“Trong mắt đứa bé kia, đều là tĩnh mịch (cô đơn lạnh lẽo) …” Hứa Tiên nhẹ nhàng bỏ lại một câu, rồi đi ra khỏi đình, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn Bạch Tố Trinh lấy một cái.
Bạch Tố Trinh lẳng lặng một mình đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Tiên, có chút xuất thần.
Ba ngày sau, tại Bạch phủ bái đường thành thân. Hứa Kiều Dung là người duy nhất tham gia hôn lễ. Hôn lễ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, trong lòng Hứa Kiều Dung phức tạp vạn phần, nhưng Hứa Tiên vẫn vui mừng hoan hỉ giống như không có chuyện gì.
Hôn lễ xong, Hứa Kiều Dung dặn dò đủ thứ, rồi mới lưu luyến không dời đi về nhà.
Hứa Tiên bĩu môi nhìn Bạch phủ hoa lệ, nàng biết, cái Bạch phủ hoa lệ này thật ra chỉ là pháp thuật biến ra mà thôi.
“Này, Tiểu Thanh, rót cho ta chén trà.” Trong đại sảnh Hứa Tiên ngồi trên ghế, vắt chân, tùy ý sai bảo Tiểu Thanh.
“Tại sao ta lại phải rót trà cho ngươi, tự ngươi không làm được sao?” Tiểu Thanh cũng đặt mông ngồi xuống.
“Nhận thức cho rõ, bây giờ thân phận của ngươi là nha hoàn nha, nếu sắm vai nha hoàn rồi thì phải chuyên nghiệp vào có biết không? Làm chút việc của nha hoàn đi.” Hứa Tiên nhướn mày thách thức, “Bạch Phủ lớn như vậy lại không có hạ nhân khác, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình đi pha trà sao?”
“Hơn nữa, cũng phải nói rõ, là các ngươi cứ quấn lấy ta đòi báo ơn nha…Các ngươi phải tỏ chút thành ý chứ? Nghĩ tới ta đây là một thanh niên lương thiện cỡ nào, vậy mà nhân sinh tốt đẹp lại bị chôn vùi trong tay các ngươi. Hiện tại bảo các ngươi pha ly trà các ngươi cũng không chịu, còn nói gì đến báo ơn nữa?” Hứa Tiên càng nói càng bi thương.
Tiểu Thanh bĩu môi đang muốn phản bác, thì Bạch Tố Trinh lại thản nhiên nói một câu: “Đi pha trà.”
Tiểu Thanh trừng mắt lườm Hứa Tiên, rồi xoay người đi pha trà. Hứa Tiên hừ một tiếng, hất cằm lên, rất là vênh váo tự đắc.
Không bao lâu sau, một chén trà được đưa tới trước mặt Hứa Tiên, Hứa Tiên nhận lấy, ngửi ngửi, hài lòng uống một hớp. Còn chưa kịp nuốt xuống, thì bên tai truyền đến một giọng nam nũng nịu, đúng vậy, không sai, là tiếng nam nhân, nhưng rất là ‘ỏn ẻn’..
“Hứa đại quan nhân, người ta pha trà thế nào?” Giọng nam ‘ỏn ẻn’ hỏi.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ người bưng trà cho nàng không phải Tiểu Thanh, mà là một nam nhân mặt đầy râu! Mà lúc này vị nam nhân kia đang dùng ánh mắt xấu hổ e lệ nhìn nàng, thấy Hứa Tiên ngẩng đầu, còn dùng lông mi thô to như con sâu róm chớp chớp, sau đó ném tới một cái mị nhãn.
“Phụt ——!” Hứa Tiên phun thẳng ngụm trà ra, ho sặc sụa.
“Ai nha, Hứa đại quan nhân, ngài không sao chứ?” Giọng nam ‘ỏn ẻn’ khiến cho toàn thân Hứa Tiên nổi đầy da gà.
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Hứa Tiên dùng ngón tay run rẩy chỉ vào nam nhân râu ria trước mặt.
“Người ta tên là Bạch Phúc, là quản gia của Bạch phủ đó.” Nam nhân râu ria nói với vẻ vô cùng xấu hổ, dứt lời thân thể còn vặn vẹo uốn éo mấy cái.
Hai mắt Hứa Tiên khép lại, thiếu chút nữa ngất đi. Đây là người đứng đầu trong ngũ quỷ, Bạch Phúc sao? Thật là điển hình Như Hoa (*) a. Tiểu Thanh cư nhiên lại thu nhận một người như vậy, à, không, một tên quỷ như vậy làm thủ hạ. Khẩu vị thật sự quá là nặng a!
“Bạch Phúc ~~~ Ngươi gọi là Như Hoa cũng không sai lắm đâu!” Hứa Tiên cảm giác thấy dạ dày mình một trận sôi trào.
Tiểu Thanh ở bên cạnh nhịn cười đến mức nội thương, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm trang nói: “Hứa quan nhân, sau này ngài có chuyện gì có thể phân phó Bạch Phúc đi làm. Ngài không phải nói Bạch phủ chúng ta không có hạ nhân sai? Này, bây giờ không phải có rồi sao?”
Tay Hứa Tiên run rẩy đem chén trà đặt trên bàn, trợn mắt nhìn Tiểu Thanh. Thấy được trong mắt Tiểu Thanh tràn đầy đắc ý. Được lắm, Tiểu Thanh, coi như ngươi lợi hại. Chúng ta cùng chờ xem! Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi nói thầm trong lòng.
“Này Bạch Phúc, sau này không có chuyện gì ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta là được.” Hứa Tiên năng lực kháng đòn càng ngày càng mạnh, điều chỉnh một chút lại khôi phục sắc mặt bình thường.
“Tại sao lại thế?” Bạch Phúc lắc lắc người rất là ủy khuất hỏi.
“Ụa…” Hứa Tiên vỗ vỗ ngực, nói có chút khó khăn, “Bởi vì ta không muốn lãng phí lương thực. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ngoan, nghe lời a.”
“Vậy được rồi, Hứa đại quan nhân có việc gì nhất định phải gọi người ta nha. Người ta gọi là sẽ đến.” Bạch Phúc cũng đành lắc lắc cái eo mập mạp đi ra khỏi đại sảnh.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên xanh mặt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Buổi tối, đến lúc nên đi ngủ rồi.
Hứa Tiên vào tân phòng, định đóng cửa. Thế nhưng bị một bàn tay thon dài ngăn lại. Hứa Tiên ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh kia.
“Làm gì?” Hứa Tiên tức giận hỏi.
“Vợ chồng không phải là ngủ cùng một phòng sao?” Giọng Bạch Tố Trinh không có chút gợn sóng.
“Cũng không phải là vợ chồng thật!” Hứa Tiên hừ một tiếng lại cố dùng sức đóng cửa.
“Ngươi đã đồng ý để ta lấy thân báo đáp rồi.” Bạch Tố Trinh rất bình tĩnh nói.
“Ta. . . . . .” Hứa Tiên cảm giác đầu dại đi. Khi Hứa Tiên chần chờ, thì Bạch Tố Trinh đã đẩy cửa đi vào rồi.
“Đi ngủ thôi”. Bạch Tố Trinh vừa nói liền đi về phía giường.
Hứa Tiên trợn tròn mắt, đứng ở cửa, nhìn hành động của Bạch Tố Trinh mà không biết làm sao.
Phía Khánh Dư Đường kia Hứa Tiên vẫn đến, thái độ thật tâm học tập mỗi ngày làm Vương viên ngoại tán thưởng không thôi.
Hôm nay sau khi làm xong, trên đường về nhà đúng lúc gặp được tiểu chính thái. Từ rất xa đã thấy tiểu chính thái đang ngồi xổm trên mặt đất không biết làm cái trò gì.
“Tiểu đệ đệ ~” Hứa Tiên cao hứng chào hỏi thằng bé.
“A, là huynh à.” Tiểu chính thái ngẩng đầu, thấy Hứa Tiên cũng vui mừng nở nụ cười. Trong mắt nó, người cho nó kẹo hồ lô chắc chắn là người tốt.
“Ừm. Tiểu đệ ở đây làm gì thế? Hôm nay lại muốn ăn mứt quả sao? Ta mua cho đệ nha.” Hứa Tiên cười híp mắt hỏi.
Nghe nói thế, trong mắt tiểu chính thái hiện lên vẻ giãy dụa, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Nhưng mà, nhưng mà đệ không còn trân châu cho huynh nữa rồi.”
“Ha ha, không cần trân châu đâu, ta mời đệ ăn.” Hứa Tiên cười ha ha một tiếng, nhìn vẻ mặt giãy dụa của Tiểu chính thái cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
“Nhưng mà, nhưng mà, gia gia nói không thể tùy tiện ăn đồ của người ta cho.” Khuôn mặt tươi tắn xinh xinh của tiểu chính thái giờ nhăn nhó lại, giống như bánh bao mềm mại khiến cho người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.
“Vẫn quy tắc cũ, chúng ta oẳn tù tì nha. Hơn nữa đệ không nói cho gia gia, gia gia đệ cũng sẽ không biết mà.” Hứa Tiên cười híp mắt nói.
“A!” Mắt tiểu chính thái lộ ra vẻ mong chờ, “Vậy, thua mới được ăn hay là thắng mới được ăn?”
“Đệ thắng thì được ăn.” Hứa Tiên cười đáp.
“A. . . . . .” Tiểu chính thái thất vọng kêu lên một tiếng thật dài. Nó chỉ biết ra kéo thôi a, xem ra là không được ăn rồi.
“Đừng bỏ cuộc nhanh thế chứ, tới đây thử một chút đã nào.” Hứa Tiên thấy vẻ mặt thất vọng của thằng bé, bèn lên tiếng an ủi.
“Được, được rồi.” Tiểu chính thái có chút lo lắng không yên, khẩn trương nắm chặt quả đấm.
“Kéo đá giấy!” Hứa Tiên lần này ra chính là ra giấy, quả nhiên như nàng đoán, thằng nhỏ lại ra kéo.
“Đệ thắng, hắc hắc, đệ thắng rồi.” Tiểu chính thái cao hứng vung tay múa chân nhảy cẫng lên.
“Ừm, đệ thắng.” Hứa Tiên gật đầu, mỉm cười nói, “Khi nào đệ muốn ăn mứt quả, thì tới tìm ta nhé. Chúng ta oẳn tù tì, thắng thì được ăn. Nhưng mà đừng nói cho gia gia đệ biết nha.”
Tiểu chính thái nghe lời này của Hứa Tiên, ngơ ngẩn, cứ nhìn Hứa Tiên một lúc lâu không nói một lời.
“Sao thế?” Hứa Tiên có chút nghi ngờ hỏi.
Miệng tiểu chính thái nhếch lên, mang theo chút nức nở: “Chỉ cần đệ muốn ăn, là có thể tới tìm huynh sao? Không cần đưa trân châu?”
“Dĩ nhiên là không cần. Chỉ cần đệ muốn ăn thì cứ tới tìm ta. Sau này ta ở Bạch phủ phố Song Trà, lúc nào đệ cũng có thể tới nha.” Hứa Tiên nhìn tiểu chính thái bĩu môi, không nhịn được thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó. Woa, tóc thật mềm nha, cảm giác thật là tốt.
Ai ngờ, Tiểu chính thái oa một tiếng liền khóc lên.
“Đừng khóc mà, làm sao lại khóc rồi?” Hứa Tiên luống cuống, không phải chứ, mình chỉ sờ tóc nó có một tý thôi mà nó lại khóc thành như vậy?
Lúc này, mưa to tầm tã ào ào trút xuống.
“Cái thời tiết chó má gì đây!” Hứa Tiên bất mãn lầm bầm một tiếng, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt che Tiểu chính thái vào dưới cánh tay mình, chạy về phía đình ở trước mặt để trú mưa.
Vào đến trong đình, Tiểu chính thái vẫn thút thít khóc. Hứa Tiên tay chân luống cuống dỗ: “Đừng khóc, đừng khóc nữa. Khóc sẽ không đẹp trai đâu, sau này không lấy được vợ đâu.”
Tiểu chính thái thút tha thút thít rầu rĩ nhìn Hứa Tiên, hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
“Thật. Cho nên không được khóc nữa nha.” Hứa Tiên rất thành thật gật đầu.
“Vậy, đệ sẽ không khóc nữa.” Tiểu chính thái nghẹn ngào, nín khóc.
“Sao bỗng nhiên lại khóc, sau này ta sẽ không sờ đầu của đệ nữa là được rồi, đừng khóc nha.” Hứa Tiên cho là vì mình sờ tóc nó, nên thằng nhỏ mới khóc lớn như vậy, liền lập tức đảm bảo.
“Không phải. Ô ô ô. . . . . .” Tiểu chính thái lại có khuynh hướng muốn khóc lần nữa.
“Được rồi, không khóc, không khóc nha.” Hứa Tiên ngồi xổm xuống nhìn tiểu chính thái, nhẹ nhàng nói, “Vậy nói một chút xem tại sao đệ lại khóc?”
“Bởi vì, bởi vì trừ gia gia, không có người nào đối tốt với đệ giống như huynh cả.” Tiểu chính thái nắm chặt quả đấm, lớn tiếng nói, “Còn có, mới vừa rồi huynh sờ đầu của đệ, rất thoải mái, rất ấm áp, có thể sờ nữa hay không?”
Hứa Tiên sửng sốt, chợt dịu dàng cười, vươn tay xoa đầu nhỏ của thằng bé. Tiểu chính thái híp híp mắt, bộ dạng rất là hưởng thụ. Trong lòng Hứa Tiên lại có chút đau lòng, đứa bé này….
Bầu trời đã sớm quang đãng . . . . .
“Đệ, đệ phải trở về rồi. Ngày mai đệ có thể tới chỗ này tìm huynh không?” Tiểu chính thái cẩn thận hỏi, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Dĩ nhiên là có thể. Ta nói rồi lúc nào đệ cũng có thể tới tìm ta. Ngày mai lại mời đệ ăn kẹo hồ lô nha.” Hứa Tiên cười gật đầu.
“Oa oa, thật tốt quá, thật tốt quá!” Tiểu chính thái hoan hô, nhảy cà tưng chạy ra khỏi đình, vừa chạy mấy bước liền xoay người vẫy tay chào Hứa Tiên, rồi mới chạy đi hẳn.
Hứa Tiên nhìn thân ảnh tiểu chính thái biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Nó không phải là đứa trẻ bình thường.” Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Tố Trinh vang lên bên tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Ta biết.”
“Ngươi biết?” Trong giọng Bạch Tố Trinh đè nèn sự kinh ngạc không dễ gì phát hiện.
“Nó vừa khóc thì trời mưa, không khóc nữa, trời lập tức tạnh.” Hứa Tiên thản nhiên nói. Nếu như một lần thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần thì sao? Mới vừa rồi Tiểu chính thái vừa khóc thì trời mưa to, nức nở thì mưa nhỏ. Dừng khóc thì trời tạnh, lặp lại mấy lần như thế, Hứa Tiên liền hiểu ra Tiểu chính thái này cũng không phải đơn giản như vậy.
“Nó không thể cho ngươi trân châu nữa.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nói. Nếu không thể cho ngươi thêm trân châu, thì ngươi cần gì phải tiếp tục lấy lòng nó như vậy? Hàm ý trong lời nói chính là ý tứ này.
Hứa Tiên lại cười lạnh một tiếng, bỏ lại một câu: “Đừng nghĩ con người ai cũng tham lam xấu xa như vậy.”
Bạch Tố Trinh nghẹn lời, trầm mặc.
“Trong mắt đứa bé kia, đều là tĩnh mịch (cô đơn lạnh lẽo) …” Hứa Tiên nhẹ nhàng bỏ lại một câu, rồi đi ra khỏi đình, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn Bạch Tố Trinh lấy một cái.
Bạch Tố Trinh lẳng lặng một mình đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Tiên, có chút xuất thần.
Ba ngày sau, tại Bạch phủ bái đường thành thân. Hứa Kiều Dung là người duy nhất tham gia hôn lễ. Hôn lễ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, trong lòng Hứa Kiều Dung phức tạp vạn phần, nhưng Hứa Tiên vẫn vui mừng hoan hỉ giống như không có chuyện gì.
Hôn lễ xong, Hứa Kiều Dung dặn dò đủ thứ, rồi mới lưu luyến không dời đi về nhà.
Hứa Tiên bĩu môi nhìn Bạch phủ hoa lệ, nàng biết, cái Bạch phủ hoa lệ này thật ra chỉ là pháp thuật biến ra mà thôi.
“Này, Tiểu Thanh, rót cho ta chén trà.” Trong đại sảnh Hứa Tiên ngồi trên ghế, vắt chân, tùy ý sai bảo Tiểu Thanh.
“Tại sao ta lại phải rót trà cho ngươi, tự ngươi không làm được sao?” Tiểu Thanh cũng đặt mông ngồi xuống.
“Nhận thức cho rõ, bây giờ thân phận của ngươi là nha hoàn nha, nếu sắm vai nha hoàn rồi thì phải chuyên nghiệp vào có biết không? Làm chút việc của nha hoàn đi.” Hứa Tiên nhướn mày thách thức, “Bạch Phủ lớn như vậy lại không có hạ nhân khác, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình đi pha trà sao?”
“Hơn nữa, cũng phải nói rõ, là các ngươi cứ quấn lấy ta đòi báo ơn nha…Các ngươi phải tỏ chút thành ý chứ? Nghĩ tới ta đây là một thanh niên lương thiện cỡ nào, vậy mà nhân sinh tốt đẹp lại bị chôn vùi trong tay các ngươi. Hiện tại bảo các ngươi pha ly trà các ngươi cũng không chịu, còn nói gì đến báo ơn nữa?” Hứa Tiên càng nói càng bi thương.
Tiểu Thanh bĩu môi đang muốn phản bác, thì Bạch Tố Trinh lại thản nhiên nói một câu: “Đi pha trà.”
Tiểu Thanh trừng mắt lườm Hứa Tiên, rồi xoay người đi pha trà. Hứa Tiên hừ một tiếng, hất cằm lên, rất là vênh váo tự đắc.
Không bao lâu sau, một chén trà được đưa tới trước mặt Hứa Tiên, Hứa Tiên nhận lấy, ngửi ngửi, hài lòng uống một hớp. Còn chưa kịp nuốt xuống, thì bên tai truyền đến một giọng nam nũng nịu, đúng vậy, không sai, là tiếng nam nhân, nhưng rất là ‘ỏn ẻn’..
“Hứa đại quan nhân, người ta pha trà thế nào?” Giọng nam ‘ỏn ẻn’ hỏi.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ người bưng trà cho nàng không phải Tiểu Thanh, mà là một nam nhân mặt đầy râu! Mà lúc này vị nam nhân kia đang dùng ánh mắt xấu hổ e lệ nhìn nàng, thấy Hứa Tiên ngẩng đầu, còn dùng lông mi thô to như con sâu róm chớp chớp, sau đó ném tới một cái mị nhãn.
“Phụt ——!” Hứa Tiên phun thẳng ngụm trà ra, ho sặc sụa.
“Ai nha, Hứa đại quan nhân, ngài không sao chứ?” Giọng nam ‘ỏn ẻn’ khiến cho toàn thân Hứa Tiên nổi đầy da gà.
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” Hứa Tiên dùng ngón tay run rẩy chỉ vào nam nhân râu ria trước mặt.
“Người ta tên là Bạch Phúc, là quản gia của Bạch phủ đó.” Nam nhân râu ria nói với vẻ vô cùng xấu hổ, dứt lời thân thể còn vặn vẹo uốn éo mấy cái.
Hai mắt Hứa Tiên khép lại, thiếu chút nữa ngất đi. Đây là người đứng đầu trong ngũ quỷ, Bạch Phúc sao? Thật là điển hình Như Hoa (*) a. Tiểu Thanh cư nhiên lại thu nhận một người như vậy, à, không, một tên quỷ như vậy làm thủ hạ. Khẩu vị thật sự quá là nặng a!
“Bạch Phúc ~~~ Ngươi gọi là Như Hoa cũng không sai lắm đâu!” Hứa Tiên cảm giác thấy dạ dày mình một trận sôi trào.
Tiểu Thanh ở bên cạnh nhịn cười đến mức nội thương, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm trang nói: “Hứa quan nhân, sau này ngài có chuyện gì có thể phân phó Bạch Phúc đi làm. Ngài không phải nói Bạch phủ chúng ta không có hạ nhân sai? Này, bây giờ không phải có rồi sao?”
Tay Hứa Tiên run rẩy đem chén trà đặt trên bàn, trợn mắt nhìn Tiểu Thanh. Thấy được trong mắt Tiểu Thanh tràn đầy đắc ý. Được lắm, Tiểu Thanh, coi như ngươi lợi hại. Chúng ta cùng chờ xem! Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi nói thầm trong lòng.
“Này Bạch Phúc, sau này không có chuyện gì ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta là được.” Hứa Tiên năng lực kháng đòn càng ngày càng mạnh, điều chỉnh một chút lại khôi phục sắc mặt bình thường.
“Tại sao lại thế?” Bạch Phúc lắc lắc người rất là ủy khuất hỏi.
“Ụa…” Hứa Tiên vỗ vỗ ngực, nói có chút khó khăn, “Bởi vì ta không muốn lãng phí lương thực. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ngoan, nghe lời a.”
“Vậy được rồi, Hứa đại quan nhân có việc gì nhất định phải gọi người ta nha. Người ta gọi là sẽ đến.” Bạch Phúc cũng đành lắc lắc cái eo mập mạp đi ra khỏi đại sảnh.
Bạch Tố Trinh thấy Hứa Tiên xanh mặt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Buổi tối, đến lúc nên đi ngủ rồi.
Hứa Tiên vào tân phòng, định đóng cửa. Thế nhưng bị một bàn tay thon dài ngăn lại. Hứa Tiên ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh kia.
“Làm gì?” Hứa Tiên tức giận hỏi.
“Vợ chồng không phải là ngủ cùng một phòng sao?” Giọng Bạch Tố Trinh không có chút gợn sóng.
“Cũng không phải là vợ chồng thật!” Hứa Tiên hừ một tiếng lại cố dùng sức đóng cửa.
“Ngươi đã đồng ý để ta lấy thân báo đáp rồi.” Bạch Tố Trinh rất bình tĩnh nói.
“Ta. . . . . .” Hứa Tiên cảm giác đầu dại đi. Khi Hứa Tiên chần chờ, thì Bạch Tố Trinh đã đẩy cửa đi vào rồi.
“Đi ngủ thôi”. Bạch Tố Trinh vừa nói liền đi về phía giường.
Hứa Tiên trợn tròn mắt, đứng ở cửa, nhìn hành động của Bạch Tố Trinh mà không biết làm sao.
/54
|