Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể Hạ Tiếu nhanh chóng thả lỏng. Cô thoải mái dựa vào người phía sau, mỉm cười:
- Cậu đến muộn đó!
Tống Thần khẽ cười:
- Xin lỗi nhé, tớ bị tắc đường, hôm nay nghỉ Quốc Khánh nên đường đông khủng khiếp.
- Ừa, hôm nay đường đông thật, tớ phải dậy từ 6h đấy, mắt tớ có quầng thâm rồi này.
Tống Thần hơi nhíu mày vuốt nhẹ cổ họng cô:
- Cậu đau họng à? Giọng khàn hết thế này?
Hạ Tiếu trốn tránh ánh mắt cậu:
- Ừm...hôm qua tớ có ăn một ít kem.
Tống Thần cười như không cười nhìn cô:
- Hửm? Một ít?
Tự dưng Hạ Tiếu có cảm giác như thể ăn trộm bị bắt quả tang vậy. Cô mím mím môi:
- Thật đó. Chỉ một ít thôi.
Tống Thần bật cười niết nhẹ bên má Hạ Tiếu vừa bị Bạc Vũ véo:
- Cậu căng thẳng cái gì? Có mang theo kẹo gừng không?
Hạ Tiếu lắc đầu. Tống Thần như thể làm ảo thuật biến ra một viên kẹo từ trong túi áo, cậu bóc vỏ sau đó đưa lên miệng Hạ Tiếu. Cô rất tự nhiên ngâm lấy viên kẹo trên tay Tống Thần, sau đó nghiêng đầu cười với cậu, vành mắt cong cong xinh đẹp như chứa cả bầu trời sao.
Bạc Vũ dùng đôi mắt cá chết nhìn 2 người đang ân ái trước mặt: ....
Có phải hắn vô hình rồi không? Hắn vẫn đang còn đứng một đống ở đây này.
Quốc Khánh người ta được đi chơi, còn hắn phải đến đây làm bóng đèn ăn cẩu lương, đến nhà cũng không thể về. Cuộc đời hắn đúng là thảm kịch nhân gian mà.
Bạc Vũ bất mãn lên tiếng:
- Hai người có thôi đi không? Người ta yêu đương cũng không ngọt ngấy như hai người đâu.
Tống Thần bình thản liếc Bạc Vũ 1 cái, ánh mắt nhạt nhẽo không gợn sóng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được một tia thù địch. Địch ý ấy chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, khiến cho Bạc Vũ nghi ngờ vừa rồi chỉ là ảo giác do hắn tưởng tượng ra.
Hạ Tiếu nhếch môi:
- Cậu cũng có thể tìm Hứa Giai Kỳ để làm mấy cái trò ngọt ngấy này mà, không phải ghen tỵ đâu.
Bạc Vũ:....
Được, xem như cậu lợi hại.
Đợi thêm 15 phút nữa, tất cả mọi người mới đến đủ. 8h20 bắt đầu khởi hành.
Ngày nghỉ lễ, hầu như mọi người đều ra ngoài du lịch hoặc trở về quê nên các phương tiện công cộng đều rất đông, nhóm các cô phải đứng chen chúc trên tàu điện ngầm suốt cả quãng đường. Đột nhiên Hạ Tiếu thấy hối hận, biết thế từ đầu cô đi xe riêng cho rồi, chỉ vì muốn trải nghiệm cảm giác du lịch tự túc mà phải lên đây hành xác như thế này, đúng là không cái dại nào bằng cái dại nào.
Suốt cả quãng đường, Tống Thần đều cẩn thận che chắn dòng người chen chúc xô đẩy nhau giúp cô, nhưng không gian chật hẹp cộng với đủ thứ mùi hỗn tạp vẫn khiến Hạ Tiếu choáng váng. Cô mệt mỏi dựa đầu vào ngực Tống Thần, mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người cậu khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lúc ra khỏi tàu, Hạ Tiếu cảm thấy như thể cô vừa mới chết đi sống lại vậy. Tiểu Nghiên và Tiêu Vi cũng không khá hơn cô là bao, chỉ có 3 tên con trai vẫn bừng bừng phấn chấn, trông chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi chuyến tàu kinh hoàng kia cả.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, sáu người bắt taxi đi tới địa điểm đầu tiên – phố văn hóa cổ. Đúng như tên gọi, đây là nơi lưu giữ nhiều nét văn hóa truyền thống đặc sắc của Trung Hoa, đan xen giữa những di tích cổ kính và các công trình hiện đại.
Có thể nói phố văn hóa cổ là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất ở thành phố T, nên hiển nhiên vào ngày lễ như thế này sẽ có rất đông khách ghé thăm.
Hạ Tiếu cảm thấy rủ thêm Bạc Vũ, Tử Lẫm và Tống Thần quả thực là một quyết định sáng suốt, bởi vì 3 người các cô vừa mệt, vừa đói, vừa mù đường, căn bản là mọi thứ đều phải dựa vào các cậu ấy tính toán lo liệu hết.
Tống Thần vừa xem bản đồ vừa dẫn mọi người đi tham quan một loạt chùa chiền, cửa hiệu, phòng triển lãm nghệ thuật và các kiến trúc nổi bật của phố cổ T thị.
Đến buổi trưa, Bạc Vũ đưa mọi người tới một nhà hàng truyền thống có view khá đẹp, Hạ Tiếu hỏi ra mới biết cậu đã book lịch từ tuần trước.
Lần đầu tiên cô dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Bạc Vũ, nói ra một câu khen từ đáy lòng:
- Hóa ra cậu không vô dụng như tớ nghĩ.
Bạc Vũ:....
Giờ hắn nên nói cảm ơn đúng không?
***
Địa điểm tiếp theo là một làng cổ của thành phố T. Sau khi được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, Hạ Tiếu cảm thấy cô đã được nạp đầy năng lượng trở lại.
Nhìn Hạ Tiếu, Tiêu Vi và Tử Lẫm đang hớn hở chạy phía trước, Tiểu Nghiên chép miệng:
- Người trẻ tuổi đúng là nhiều năng lượng thật.
Bạc Vũ nghi ngờ quay lại nhìn Tiểu Nghiên: ???
P/S: Xin lỗi mọi người vì chương này hơi ngắn nhé, phần này khó viết quá, mãi mà tớ không tìm thấy cảm hứng viết tiếp :<
/114
|