Hứa Giai Kỳ sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, cô khẽ cắn môi, cố gắng không để lộ ra sự run rẩy:
- Anh nghĩ em là loại phụ nữ gì thế? Em chỉ nguyện ý làm vậy vì một mình anh!
Bạc Vũ hơi sửng sốt, hắn thở dài gỡ tay Hứa Giai Kỳ ra khỏi người mình, giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ:
- Cậu hà tất phải như vậy, tôi không đáng đâu.
Vành mắt Hứa Giai Kỳ đã hơi đỏ lên, cô cố chấp nhìn Bạc Vũ:
- Ngoài anh ra, không có ai xứng đáng hết!
Bạc Vũ bật cười, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện vô cùng thú vị. Hắn nhướn mày nhìn Hứa Giai Kỳ, thản nhiên hỏi:
- Tôi xứng đáng? Nói nghe một chút, cậu thấy tôi xứng đáng chỗ nào?
Ý tứ trêu ghẹo cợt nhả trong đôi mắt đào của người đàn ông rõ ràng đến mức Hứa Giai Kỳ không kìm được đỏ bừng hai má, cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu lắp bắp:
- Đúng...đúng vậy! Anh đối xử với em quá tốt, lần nào em gặp rắc rối anh cũng xuất hiện để giúp em, thậm chí hôm mưa đó, rõ ràng là em tùy hứng gây rắc rối cho anh, nhưng anh vẫn lựa chọn quay trở lại cõng em về, còn cởϊ áσ ra khoác cho em. Anh tốt như vậy, làm sao em có thể không thích anh được chứ!
Bạc Vũ dùng tay nắm lấy cằm Hứa Giai Kỳ, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, trầm giọng nói:
- Cho nên, chỉ cần tốt với cậu một chút, cậu liền không biết liêm sỉ cởi đồ ra cầu hoan, đem hết tất cả dâng lên cho người ta chà đạp? Cô chú Hứa ưu tú như vậy, tại sao lại có thể có đứa con gái vừa ngây thơ vừa ngu ngốc như cậu nhỉ? Sao cậu không tự nghĩ lại xem, có lần nào cậu bám theo tôi mà không gây rắc rối, sau đó ông đây lại phải ra mặt dọn dẹp. Tôi mà mặc kệ cậu, lỡ như cậu gặp chuyện gì, không phải cuối cùng tội đều tính lên lên đầu ông đây hay sao?
Vành mắt Hứa Giai Kỳ đã đỏ ửng, nước mắt không kìm được tràn ra khỏi bờ mi, cô vẫn cố chấp lắc đầu, kiên định nhìn Bạc Vũ:
- Bạc Vũ, em đã nói, em chỉ nguyện ý làm vậy vì người đó là anh, anh có thể xem nhẹ em, nhưng không được sỉ nhục tình cảm của em. Em biết anh có quan tâm đến em mà, phải không? Anh bảo vệ em, chăm sóc em, không chỉ vì em là con gái Hứa gia đúng không?
Bạc Vũ giễu cợt cười một tiếng:
- Cậu nhầm rồi, với ai tôi cũng đối xử như vậy, chỉ có mình cậu ngốc ngếch tin là thật. Nếu cô gái nào cũng như cậu thì ông đây lập luôn hậu cung được rồi đấy.
Không đợi Hứa Giai Kỳ phản ứng lại, Bạc Vũ đã nói tiếp:
- Tôi không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, thế giới này không chỉ xoay quanh một mình cậu, Hứa Giai Kỳ, trưởng thành lên đi. Cậu đã tiếp xúc với bao nhiêu người đàn ông? Đã yêu đương lần nào chưa? Chưa từng. Cậu vốn chẳng hiểu gì về tình yêu cả, đừng để một chút rung động đánh lừa bản thân, thấy người ta tốt với mình một chút đã cho là đời đời kiếp kiếp, ngây ngây ngốc ngốc dâng hiến toàn bộ bản thân. Sau này cậu sẽ nhận ra, hành động hiện tại của cậu ngu ngốc và hèn mọn cỡ nào.
Bạc Vũ nói xong liền xoay người rời đi, hắn cứ tưởng Hứa Giai Kỳ đã giác ngộ được gì đó, nhưng hắn ngay lập tức phát hiện ra bản thân đã đánh giá thấp sự cứng đầu của Hứa Giai Kỳ. Hắn rũ mắt nhìn xuống cánh tay đang ôm chặt eo mình, thở dài:
- Cậu vẫn chưa chịu hiểu sao? Tôi không thích cậu, chúng ta không có khả năng—
- Em biết! Cho nên, xin anh, ngủ với em một lần thôi, được không? Sau đó em sẽ không làm phiền anh nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh n— A!
Bạc Vũ không nói hai lời xoay người bế Hứa Giai Kỳ lên, vứt cô xuống giường lớn mềm mại, sau đó liền chống hai tay hai bên eo cô, một chân quỳ giữa hai chân cô, hoàn toàn khóa chặt cơ thể cô lại. Nhìn cô gái dưới thân sợ đến hoa dung thất sắc, hai mắt mở lớn, Bạc Vũ khẽ cười nhạo một tiếng, âm thanh từ tính gợn sóng, giọng nói hờ hững lại lộ ra một chút xấu xa:
- Sao vậy? Biết sợ rồi?
- Em...em không sợ!
Nghe cái giọng lắp bắp run rẩy này, hẳn là bị dọa không nhẹ.
Bạc Vũ rũ mi, thoải mái quét mắt khắp cơ thể lõα ɭồ của cô gái, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Mỗi khi ánh mắt hắn dừng lại ở đâu, Hứa Giai Kỳ liền cảm thấy nơi đó nóng lên, tựa như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cô không kìm được run nhẹ, cố gắng kháng cự mong muốn túm lấy cái gì đó che lại cơ thể.
Hứa Giai Kỳ nhắm tịt mắt lại, cô có thể cảm nhận được Bạc Vũ đang dùng đầu ngón tay phất nhẹ qua gò má, lướt qua đầu vai cô, sau đó trượt dọc theo sống lưng mẫn cảm, dừng lại ở móc gài áo ngực.
"Tách" một tiếng, móc áo bra dễ dàng bị mở ra, Hứa Giai Kỳ cả người cứng lại, cô căng thẳng đến mức khắp bàn tay ra mồ hôi ướt đẫm, đối với chuyện sắp xảy ra vừa sợ hãi lại mong chờ.
Tiếng cười khẽ của Bạc Vũ truyền đến, vừa từ tính vừa êm ái, khiến cho lỗ tai Hứa Giai Kỳ đỏ ửng.
Đột nhiên Hứa Giai Kỳ cảm thấy có gì đó đắp lên cơ thể mình, cảm giác áp bách do người con trai mang lại cũng không còn nữa, cô không thể tin được mở mắt ra, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang thản nhiên chỉnh sửa lại vạt áo.
- Tại sao?
Bạc Vũ tùy ý quét mắt nhìn Hứa Giai Kỳ, lười biếng nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ thật sự lên giường với cậu à?
Hứa Giai Kỳ cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhục nhã, cô lớn tiếng chất vấn:
- Tại sao anh có thể ngủ với người khác được, nhưng với em thì không được?
Bạc Vũ không nói tiếng nào xoay người rời đi, hắn cảm thấy nói chuyện với Hứa Giai Kỳ chính là chuyện tốn thời gian và vô ích nhất trên đời.
Hứa Giai Kỳ tức giận gào lên:
- Anh đứng lại!
Tôi lại không ngu.
Bạc Vũ vừa nghĩ vừa đẩy nhanh bước chân, hắn vừa vặn tay nắm cửa thì chuông điện thoại của Hứa Giai Kỳ vang lên, cô ta đắc ý lên tiếng:
- Trong vòng 2 phút nữa, ba mẹ em và ba mẹ anh sẽ lên đến đây, chỉ cần anh đi ra ngoài, nhất định sẽ bị bắt gặp. Sau đó mọi người vào phòng nhìn thấy em quần áo không chỉnh tề, anh nói xem mọi người sẽ tin lời anh hay tin lời em?
Sắc mặt Bạc Vũ nháy mắt trầm xuống, hắn đóng cửa lại, hung ác nhìn Hứa Giai Kỳ, lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn đánh một cô gái. Vừa nãy mở cửa, hắn quả thật nghe thấy tiếng có người đang đến gần, xem ra hôm nay hắn khó thoát rồi.
- Hứa tiểu thư, cảm ơn vì vở kịch xuất sắc hôm nay, cậu quả thật khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy.
Bạc Vũ và Hứa Giai Kỳ kinh ngạc nhìn Hạ Tiếu đột nhiên xuất hiện, cô cúi đầu nhặt áo tắm mà Hứa Giai Kỳ vừa vứt ra nhét vào tay Bạc Vũ, sau đó không đợi hắn phản ứng lại, Tống Thần đã từ sau lưng Hạ Tiếu đi tới kéo hắn vào phòng tắm.
Hạ Tiếu bỏ qua ánh mắt vừa tức giận vừa kinh ngạc của Hứa Giai Kỳ, cô mạnh mẽ ấn cô ta nằm xuống, dùng chăn cuộn kín người cô ta lại, sau đó giơ điện thoại trên tay lên:
- Từ lúc Bạc Vũ vào phòng, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Nếu cậu không muốn ngày mai toàn bộ giới thượng lưu thành phố B đều biết tiểu thư nhà họ Hứa cởi sạch đồ quyến rũ đàn ông thì ngoan ngoãn phối hợp cho tôi.
Hứa Giai Kỳ sắc mặt tái mét, vừa sợ lại vừa giận, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Cánh cửa không báo trước mở ra.
---------
Cởi móc áo bra bằng một tay là skill mà không phải ai cũng có đâu =))) Bạc thiếu gia kinh nghiệm hơi bị phong phú đấy :>
/114
|