Thấy khuôn mặt của bà xã nhỏ có gì đó không vui, Minh Hào liền chiều lòng Khánh Tường, anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô rồi nói
- Vậy chúng ta đi chỗ khác chơi
- Ưm
Khánh Tường gật đầu rồi nắm tay Minh Hào rời đi, bỏ mặc không khí hỗn loạn đằng sau
Đi được vài bước, bỗng nhiên chân Minh Hào cứng đờ không di chuyển được, như có ai đó kéo chân lại vậy Anh chàng liền cúi xuống nhìn xem thì phát hiện có một người đàn ông đang nằm lên lết dưới sàn nhà, khuôn mặt đáng thương nhìn chằm chằm vào mình rồi nói
- Trịnh tổng, thứ lỗi cho tôi lúc nãy không thấy Thái Sơn, có mắt như mù nhưng bản hợp đồng của chúng ta vẫn được kí kết chứ đúng không?
Kéo theo đó, những người khác nghe thế đương nhiên là sợ ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân cũng lập tức chạy tới hùa theo, toàn bộ ôm chặt cứng chân của Minh Hào
Một vài người không biết lịch sự còn chạy tới xô Khánh Tường ra ngoài để có không gian, nếu không nhờ có Khánh Duy nhanh tay đỡ lấy thì có khi em gái bảo bối của anh đã bị đất mẹ hôn cho rồi
- Các người buông chân của tôi ra
Trên người Minh Hào đột nhiên tỏa ra một luồng khí rất ư là đáng sợ, nó khiến cho mọi người phải lạnh sống lưng Một vài người trong số họ đã bị chất giọng lạnh lẽo của Minh Hào làm cho rét run, nhưng vẫn kiên trì ôm
Đệch! Cái lũ người này sao mà dai thế?
Anh đương nhiên là nhìn thấy lũ người thô lỗ này dám đẩy bà xã của mình ra ngoài để ôm chân, to gan Nếu không phải Khánh Duy nhanh tay đỡ được thì anh sẽ cho lũ người này sống không bằng chết khi bà xã bị xây xước dù chỉ là một chút
Khánh Duy khó chịu ra mặt, anh chàng liền ôm vai em gái đưa cô ra ngoài Trong lòng Khánh Duy thật sự không hài lòng về việc mà bọn người này vừa làm, anh sẽ xử lý chuyện này sau
Nhếch môi nhìn đám người hèn mọn đang ôm chân mình, trong đầu Minh Hào đã có một trò chơi dành cho đám người này
Thấy Khánh Duy đưa bà xã ra ngoài, Minh Hào cũng yên tâm được phần nào, anh sẽ mau chóng kết thúc trò chơi để mau về với bà xã nhỏ
Được rồi, muốn chơi với anh thì anh chơi tới cùng
- Bây giờ tôi yêu cầu điều gì các người đều làm theo chứ?
Câu hỏi của Minh Hào có vẻ như hàm chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó, bọn người ngu ngốc kia không hề suy nghĩ bất cứ điều gì mà gật đầu lia lịa, miệng đồng thanh đáp
- Đương nhiên! Cho dù có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng cam lòng
- Tôi không muốn bắt ép ai phải vì mình mà lao vào chốn nguy hiểm, chỉ có điều thứ tôi muốn là
Nói một lúc, Minh Hào liếc mắt nhìn thư kí Kim sau đó lấy vài ly rượu vang trên bàn đổ xuống dưới nền đất dơ bẩn, Hoàn Kim đứng một bên cũng lập tức làm theo, anh ta không dùng tay cầm mà trực tiếp hất đổ bàn rượu ngã xuống đất
Thôi chết! Hơi mạnh tay rồi
Minh Hào hài lòng quay sang nhìn đám người hèn mọn dưới chân, anh nói tiếp
- Thư kí của tôi vô tình làm đổ rượu xuống đất mất tiêu rồi, tôi muốn các người dọn sạch chúng, nhưng phải dùng miệng để lau
Đám người kia có hơi e ngại nhìn Minh Hào, như thế không phải nói là chó sao? Thật quá đáng mà
- Sao nào? Ban nãy còn luôn miệng bảo có thể vì tôi mà lao vào dầu sôi lửa bỏng, vậy không thể vì tôi mà dọn dẹp một xíu sao?
Lúc nãy còn chẳng ngần ngại lao vào cắn xé khinh bỉ anh cơ mà, sao bây giờ lại không lao vào như lúc nãy nữa đi
Lũ người hạ đẳng
Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vì lợi nhuận, vì tiền họ sẵn sàng làm tất cả Chỉ cần một người hành động sẽ kéo theo hàng tá người khác làm theo, nó như một hiệu ứng khoa học, là bản năng tự nhiên của một con người
Nhìn khung cảnh này, Hoàn Kim không tự chủ được mà nôn ọe, kinh tởm quá đi mất
Minh Hào cũng không mất quá nhiều thời gian để nán lại coi cái thứ kinh tởm đến phát nôn này, anh chàng nhanh chóng quay người rời đi
Nhưng trước khi đi không quên buông lời nói khiến bọn họ tức sặc máu
- Bây giờ thì tôi tin các người có thể vì tôi mà làm tất cả, nhưng về vấn đề hợp đồng vẫn còn phải dựa vào tâm trạng
Nói chung là chúng mày làm gì thì làm, ông đây không kí hợp đồng thì làm gì được nhau?
- -------------
Chắc từ bây giờ không dám bão chương luôn quá:> Hôm nào tui đòi bão là y như rằng hôm đó chỗ tui bão thiệt:> bão sml luôn, ra ngoài mà phải 210 mới về đến nhà, tắm rồi mới chui vào phòng bật laptop lên gõ, một chương này tui gõ nhanh cũng phải cả tiếng mới xong huhu Ọ ^ Ọ
- Vậy chúng ta đi chỗ khác chơi
- Ưm
Khánh Tường gật đầu rồi nắm tay Minh Hào rời đi, bỏ mặc không khí hỗn loạn đằng sau
Đi được vài bước, bỗng nhiên chân Minh Hào cứng đờ không di chuyển được, như có ai đó kéo chân lại vậy Anh chàng liền cúi xuống nhìn xem thì phát hiện có một người đàn ông đang nằm lên lết dưới sàn nhà, khuôn mặt đáng thương nhìn chằm chằm vào mình rồi nói
- Trịnh tổng, thứ lỗi cho tôi lúc nãy không thấy Thái Sơn, có mắt như mù nhưng bản hợp đồng của chúng ta vẫn được kí kết chứ đúng không?
Kéo theo đó, những người khác nghe thế đương nhiên là sợ ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân cũng lập tức chạy tới hùa theo, toàn bộ ôm chặt cứng chân của Minh Hào
Một vài người không biết lịch sự còn chạy tới xô Khánh Tường ra ngoài để có không gian, nếu không nhờ có Khánh Duy nhanh tay đỡ lấy thì có khi em gái bảo bối của anh đã bị đất mẹ hôn cho rồi
- Các người buông chân của tôi ra
Trên người Minh Hào đột nhiên tỏa ra một luồng khí rất ư là đáng sợ, nó khiến cho mọi người phải lạnh sống lưng Một vài người trong số họ đã bị chất giọng lạnh lẽo của Minh Hào làm cho rét run, nhưng vẫn kiên trì ôm
Đệch! Cái lũ người này sao mà dai thế?
Anh đương nhiên là nhìn thấy lũ người thô lỗ này dám đẩy bà xã của mình ra ngoài để ôm chân, to gan Nếu không phải Khánh Duy nhanh tay đỡ được thì anh sẽ cho lũ người này sống không bằng chết khi bà xã bị xây xước dù chỉ là một chút
Khánh Duy khó chịu ra mặt, anh chàng liền ôm vai em gái đưa cô ra ngoài Trong lòng Khánh Duy thật sự không hài lòng về việc mà bọn người này vừa làm, anh sẽ xử lý chuyện này sau
Nhếch môi nhìn đám người hèn mọn đang ôm chân mình, trong đầu Minh Hào đã có một trò chơi dành cho đám người này
Thấy Khánh Duy đưa bà xã ra ngoài, Minh Hào cũng yên tâm được phần nào, anh sẽ mau chóng kết thúc trò chơi để mau về với bà xã nhỏ
Được rồi, muốn chơi với anh thì anh chơi tới cùng
- Bây giờ tôi yêu cầu điều gì các người đều làm theo chứ?
Câu hỏi của Minh Hào có vẻ như hàm chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó, bọn người ngu ngốc kia không hề suy nghĩ bất cứ điều gì mà gật đầu lia lịa, miệng đồng thanh đáp
- Đương nhiên! Cho dù có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng cam lòng
- Tôi không muốn bắt ép ai phải vì mình mà lao vào chốn nguy hiểm, chỉ có điều thứ tôi muốn là
Nói một lúc, Minh Hào liếc mắt nhìn thư kí Kim sau đó lấy vài ly rượu vang trên bàn đổ xuống dưới nền đất dơ bẩn, Hoàn Kim đứng một bên cũng lập tức làm theo, anh ta không dùng tay cầm mà trực tiếp hất đổ bàn rượu ngã xuống đất
Thôi chết! Hơi mạnh tay rồi
Minh Hào hài lòng quay sang nhìn đám người hèn mọn dưới chân, anh nói tiếp
- Thư kí của tôi vô tình làm đổ rượu xuống đất mất tiêu rồi, tôi muốn các người dọn sạch chúng, nhưng phải dùng miệng để lau
Đám người kia có hơi e ngại nhìn Minh Hào, như thế không phải nói là chó sao? Thật quá đáng mà
- Sao nào? Ban nãy còn luôn miệng bảo có thể vì tôi mà lao vào dầu sôi lửa bỏng, vậy không thể vì tôi mà dọn dẹp một xíu sao?
Lúc nãy còn chẳng ngần ngại lao vào cắn xé khinh bỉ anh cơ mà, sao bây giờ lại không lao vào như lúc nãy nữa đi
Lũ người hạ đẳng
Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vì lợi nhuận, vì tiền họ sẵn sàng làm tất cả Chỉ cần một người hành động sẽ kéo theo hàng tá người khác làm theo, nó như một hiệu ứng khoa học, là bản năng tự nhiên của một con người
Nhìn khung cảnh này, Hoàn Kim không tự chủ được mà nôn ọe, kinh tởm quá đi mất
Minh Hào cũng không mất quá nhiều thời gian để nán lại coi cái thứ kinh tởm đến phát nôn này, anh chàng nhanh chóng quay người rời đi
Nhưng trước khi đi không quên buông lời nói khiến bọn họ tức sặc máu
- Bây giờ thì tôi tin các người có thể vì tôi mà làm tất cả, nhưng về vấn đề hợp đồng vẫn còn phải dựa vào tâm trạng
Nói chung là chúng mày làm gì thì làm, ông đây không kí hợp đồng thì làm gì được nhau?
- -------------
Chắc từ bây giờ không dám bão chương luôn quá:> Hôm nào tui đòi bão là y như rằng hôm đó chỗ tui bão thiệt:> bão sml luôn, ra ngoài mà phải 210 mới về đến nhà, tắm rồi mới chui vào phòng bật laptop lên gõ, một chương này tui gõ nhanh cũng phải cả tiếng mới xong huhu Ọ ^ Ọ
/252
|