Sáng sớm hôm sau.
Khánh Tường dậy rất sớm. Cô chạy bộ trong khuôn viên rộng lớn, ánh mặt trời dịu nhẹ soi vào da thịt Khánh Tường khiến nó hơi ửng đỏ lên.
Quản gia Trương bước tới với chai nước mát lạnh trên tay, kèm với chiếc khăn bông mềm mại. Ông đưa tới cho Khánh Tường.
- Tiểu thư nghỉ mệt xíu đi.
- Ừ!
Khánh Tường nhận lấy những món đồ trên tay quản gia, ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi mở chai nước uống mộng hơi dài.
- Tiểu thư tính khi nào mới có bạn trai đây?
Quản gia Trương đứng bên cạnh lên tiếng hỏi khiến cho ngụm nước Khánh Tường vừa uống lập tức bị phun ra ngoài, cô ho sặc sụa.
- Khụ khụ... Sao ông lại hỏi tôi câu này?
Khánh Tường nhăn mặt nhìn ông khó hiểu. Quản gia Trương chưa bao giờ đề cập tới những vấn đề cá nhân của cô. Sao hôm nay lại hỏi như thế?
Quản gia Trương hơi cúi đầu xuống, ông coi câu hỏi vừa rồi của Khánh Tường như một câu trách cứ.
- Tiểu thư đừng nổi nóng với tôi. Tôi cũng vì lo cho tiểu thư mà thôi. Người có biết rằng, đã lâu rồi người không có bạn trai. Làm chúng nó đồn thổi rằng người thích con gái kìa.
Khánh Tường hoá đá tại chỗ. What? Cái gì? Ai thích con gái? Cô ư?
Nhìn biểu hiện bất ngờ của Khánh Tường giống như bị ai bắt quả tang vậy. Làm cho quản gia Trương càng nghi ngờ điều mình vừa nói hơn.
Chã lẽ là thật sao?
Khánh Tường đen mặt nhìn quản gia Trương.
- Quản gia, đừng nói với tôi ông đang nghĩ tới điều đó nha
Ông quản gia bị Khánh Tường phát hiện thì cúi gằm mặt xuống không dám ngước mặt lên nhìn cô.
Khánh Tường vỗ trán cái bốp. Trời đánh cái đứa tung tin đồn nhảm, cô mà biết được sẽ đập cho một trận cho coi.
Ở cửa hàng chăm sóc thú cưng, Minh Anh hắt xì một cái. Anh đưa tay day day mũi.
Có đứa đang nói xấu mình sao?
Khánh Tường lười biếng giải thích với quản gia, nếu không bị hiểu lầm thì to chuyện.
- Quản gia Trương, ông không cần phải lo về việc này, khi nào Minh Anh thích con trai thì lúc đó tôi mới thích con gái.
Nghe câu nói này từ miệng Khánh Tường cũng không giúp ông bớt lo nghĩ được.
Nếu Minh Anh thích con trai thật thì sao?
Nghĩ tới đây quản gia Trương khẽ rùng mình. Ôi ông không dám nghĩ tiếp đâu.
Tại tiệm chăm sóc thú cưng, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi dáng vẻ điển trai của Trung Hiếu. Hôm nay hắn ta mặc bộ đồ hết sức là thời trang, tóc vuốt keo này nọ. Toàn thân tỏa ra một phong cách phong trần lãng tử, làm cho biết bao trái tim mềm yếu của những em thiếu nữ phải rung động.
Nhưng đó chỉ là buổi sáng mà thôi, tới bây giờ hắn ta đang rất bực tức vì không thấy Khánh Tường nhiều ngày nay. Trung Hiếu cố tình chưng diện thật đẹp để gây ấn tượng tốt với Khánh Tường nhưng hắn ta lại chẳng được gì ngoài những ánh mắt thèm khát, hâm mộ của người khác. Hắn ta không cần điều này.
Quá bực tức, Trung Hiếu tìm tới Minh Anh để nói chuyện.
- Cái cô Khánh Tường sao dạo này không thấy đi làm ở đây nữa vậy?
- Ai biết
Minh Anh trả lời cụt ngủn, anh thừa biết Trung Hiếu là loại người như thế nào và đang muốn tiếp cận Khánh Tường với mục đích gì.
- Cậu là chủ mà không quản nhân viên của mình à?
- Tôi là chủ, tôi quản lý nhân viên về phần công việc chứ không quản lý việc đời tư của họ.
Đến lúc này Trung Hiếu im lặng không nói gì, hắn ta lẳng lặng bỏ đi chỗ khác. Mãi cho tới khi bóng dáng hắn đi xa rồi, Minh Anh mới bộc lộ sự tức giận.
- Mẹ nó, nhân viên mà nói chuyện trên đầu trên cổ ông chủ vậy hả? Nếu không phải khách hàng ở đó nhiều thì ông đây đuổi cổ mày rồi.
Minh Anh tức giận ném chiếc khăn xuống đất rồi quay người đi. Nhân viên trong tiệm tròn mắt nhìn Minh Anh, ông chủ của bọn họ trước nay là người điềm tĩnh mà sao chỉ vì vài câu nói của Trung Hiếu bực tức như vậy?
Có lẽ họ không biết Trung Hiếu đã gây ra tổn thương như thế nào với Khánh Tường. Nên Minh Anh cư xử như vậy đã là kiềm chế lắm rồi.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Minh Anh đã cho người điều tra thì mới biết người con trai mà Khánh Tường nhắc đến là Trung Hiếu. Khi nghe báo cáo tường tận về chi tiết vụ việc năm ấy. Minh Anh đã muốn gặp trực tiếp Trung Hiếu để cho hắn một bài học, nhưng anh ta chợt nhớ tới câu nói của Khánh Tường, cô nói.
- Bất kể chuyện gì liên quan tới chị em đều có thể nhúng tay vào, nhưng riêng chuyện tình cảm tuyệt đối không được.
Minh Anh rủa thầm trong bụng. Thằng chết bằm này, nếu không có câu nói của Khánh Tường cản lại thì mày chết với ông.
Khi Khánh Tường rời biệt thự thì trời cũng sẩm tối rồi. Đi lang thang trên con đường đông đúc người qua lại, cô chợt nhớ tới hình ảnh quản gia Trương sống chết cũng không cho cô rời đi. Ông ra sức năn nỉ, dỗ ngọt cô, với mong muốn cô sẽ ở lại, thiếu điều muốn ôm chặt chân cô lại để cô không thể đi được nữa.
Hình tượng người quản gia uy quyền bỗng chốc sụp đổ ngay trước mặt gia nhân. Họ không thể nghĩ được một người nghiêm khắc, khó tính như ông lại có thể trẻ con như thế. Người duy nhất khiến cho ông ấy cởi bỏ vẻ ngoài khô khan ấy chỉ có thể là chủ nhân của họ.
Trong căn biệt thự ấy, ai mà không biết được người mà quản gia Trương yêu thương nhất chỉ có thể là Khánh Tường mà thôi.
Bất đắc dĩ Khánh Tường đành dùng biệt pháp mạnh đối với ông, cô nói.
- Quản gia Trương, tôi đi rồi sẽ quay trở về chứ có đi luôn đâu. Ở bên ngoài tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nếu ông cứ gây trở ngại cho công việc của tôi như thế này thì tôi sẽ không trở về đây nữa đâu.
Lúc này quản gia Trương mới luyến tiếc để cô đi, nếu không cô không quay về thì ông biết thương ai đây? Đã từ lâu lắm rồi, ông đã xem Khánh Tường như con gái cưng của mình, và dường như cô cũng biết điều này nên lúc nào cũng đối xử tốt với ông.
Thôi thì tạm xa nhau vậy...
Quản gia Trương rưng rưng nước mắt để cô rời đi. Khánh Tường thấy vậy liền cười khổ.
Ôi trời! Làm như cô một đi không trở lại vậy đấy.
Khánh Tường bước về phía ông, đặt lên khuôn mặt ấy một nụ hôn phớt. Giống như nụ hôn của con gái tặng cho người cha thôi. Sau đó Khánh Tường chào tạm biệt ông rồi rời đi.
Nhận được nụ hôn của Khánh Tường, quản gia Trương cũng mát lòng mát dạ. Ông nhớ về hình ảnh cách đây hơn hai mươi năm về trước.
Có một cô gái nhỏ luôn miệng gọi ông là quản gia, lúc nào cũng bày ra nhiều trò nghịch phá để ông gánh tội thay. Cô gái nhỏ rất phá phách, nhưng khi ông bị ốm, cô bé luôn mang cháo xuống thổi phù phù rồi đút cho ông ăn. Thỉnh thoảng còn thơm lên mặt ông vài cái rồi nói là.
- Quản gia mau khỏi bệnh rồi chơi với tôi nhé. Chứ không ba mà biết tôi phá hư chậu cây cảnh đắt tiền là đánh tôi mềm xương luôn.
Lúc đó quản gia Trương ho khụ khụ rồi nghĩ thầm. Tiểu thư của tôi ơi, muốn tôi mau khỏi bệnh để chịu tội thay cho cô thì đúng hơn. Con gái gì đâu mà phá quá.
Cô bé năm xưa bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và thông minh. Ông cũng cảm thấy mình đã già rồi.
Đi mãi rồi cũng về tới nhà. Khánh Tường mở cửa rồi bước vào. Toàn bộ căn nhà chìm trong sự âm u và lạnh lẽo. Khánh Tường nghĩ thầm.
Quái lạ, Minh Hào đi đâu rồi mà để nhà cửa tối thui thế này?
Khánh Tường bước vào phòng khách, cô thấy rất nhiều chai rượu rỗng ruột nằm lăn lóc trên sàn nhà. Cô sững người.
Một mình Minh Hào uống hết số rượu này ư? Anh ta muốn chết hay sao?
Khánh Tường tiến lại gần chiếc ghế sô pha thì thấy Minh Hào đang nằm ngủ ở đó. Cô cúi người đỡ anh dậy
Trong cơn say, Minh Hào mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người Khánh Tường, anh nói.
- Khánh Tường! Là em đúng không?
- Ừ.
Khánh Tường trả lời cho có lệ, cô vẫn cố hết sức dìu Minh Hào trở về phòng ngủ. Vừa đặt Minh Hào xuống giường, cổ tay của cô bị nắm lại kéo ngã xuống, Khánh Tường nhanh chóng nằm ngọn trong vòng tay to lớn của Minh Hào. Anh thì thầm trong cơn say.
- Tại sao lại bỏ anh đi? Tại sao lại không nói với anh một lời nào? Tại sao?
Khánh Tường vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh. Nhưng không thể, cô càng vùng vẫy, anh càng siết chặt cô vào lòng hơn. Đến khi Khánh Tường áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô mơ hồ nghe thấy được nhịp tim của ann đang đập bên trong lồng ngực.
Và rồi. Minh Hào cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Khánh Tường có thể cảm nhận được hơi thở nam tính kèm theo hương thơm thoang thoảng của rượu trong khoang miệng của mình.
Minh Hào đùa nghịch môi cô một hồi, khiến cho nó đỏ ửng lên, cho tới khi Khánh Tường sắp không thở được nữa thì anh mới luyến tiếc tha cho cô.
Khánh Tường tham lam hít thật nhiều không khí để điều chỉnh nhịp thở. Sau đó, cô bị ôm chặt hơn vào lòng. Mơ hồ nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông bên cạnh, anh nói.
- Anh nhớ em! Rất nhớ em
Khánh Tường dậy rất sớm. Cô chạy bộ trong khuôn viên rộng lớn, ánh mặt trời dịu nhẹ soi vào da thịt Khánh Tường khiến nó hơi ửng đỏ lên.
Quản gia Trương bước tới với chai nước mát lạnh trên tay, kèm với chiếc khăn bông mềm mại. Ông đưa tới cho Khánh Tường.
- Tiểu thư nghỉ mệt xíu đi.
- Ừ!
Khánh Tường nhận lấy những món đồ trên tay quản gia, ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi mở chai nước uống mộng hơi dài.
- Tiểu thư tính khi nào mới có bạn trai đây?
Quản gia Trương đứng bên cạnh lên tiếng hỏi khiến cho ngụm nước Khánh Tường vừa uống lập tức bị phun ra ngoài, cô ho sặc sụa.
- Khụ khụ... Sao ông lại hỏi tôi câu này?
Khánh Tường nhăn mặt nhìn ông khó hiểu. Quản gia Trương chưa bao giờ đề cập tới những vấn đề cá nhân của cô. Sao hôm nay lại hỏi như thế?
Quản gia Trương hơi cúi đầu xuống, ông coi câu hỏi vừa rồi của Khánh Tường như một câu trách cứ.
- Tiểu thư đừng nổi nóng với tôi. Tôi cũng vì lo cho tiểu thư mà thôi. Người có biết rằng, đã lâu rồi người không có bạn trai. Làm chúng nó đồn thổi rằng người thích con gái kìa.
Khánh Tường hoá đá tại chỗ. What? Cái gì? Ai thích con gái? Cô ư?
Nhìn biểu hiện bất ngờ của Khánh Tường giống như bị ai bắt quả tang vậy. Làm cho quản gia Trương càng nghi ngờ điều mình vừa nói hơn.
Chã lẽ là thật sao?
Khánh Tường đen mặt nhìn quản gia Trương.
- Quản gia, đừng nói với tôi ông đang nghĩ tới điều đó nha
Ông quản gia bị Khánh Tường phát hiện thì cúi gằm mặt xuống không dám ngước mặt lên nhìn cô.
Khánh Tường vỗ trán cái bốp. Trời đánh cái đứa tung tin đồn nhảm, cô mà biết được sẽ đập cho một trận cho coi.
Ở cửa hàng chăm sóc thú cưng, Minh Anh hắt xì một cái. Anh đưa tay day day mũi.
Có đứa đang nói xấu mình sao?
Khánh Tường lười biếng giải thích với quản gia, nếu không bị hiểu lầm thì to chuyện.
- Quản gia Trương, ông không cần phải lo về việc này, khi nào Minh Anh thích con trai thì lúc đó tôi mới thích con gái.
Nghe câu nói này từ miệng Khánh Tường cũng không giúp ông bớt lo nghĩ được.
Nếu Minh Anh thích con trai thật thì sao?
Nghĩ tới đây quản gia Trương khẽ rùng mình. Ôi ông không dám nghĩ tiếp đâu.
Tại tiệm chăm sóc thú cưng, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi dáng vẻ điển trai của Trung Hiếu. Hôm nay hắn ta mặc bộ đồ hết sức là thời trang, tóc vuốt keo này nọ. Toàn thân tỏa ra một phong cách phong trần lãng tử, làm cho biết bao trái tim mềm yếu của những em thiếu nữ phải rung động.
Nhưng đó chỉ là buổi sáng mà thôi, tới bây giờ hắn ta đang rất bực tức vì không thấy Khánh Tường nhiều ngày nay. Trung Hiếu cố tình chưng diện thật đẹp để gây ấn tượng tốt với Khánh Tường nhưng hắn ta lại chẳng được gì ngoài những ánh mắt thèm khát, hâm mộ của người khác. Hắn ta không cần điều này.
Quá bực tức, Trung Hiếu tìm tới Minh Anh để nói chuyện.
- Cái cô Khánh Tường sao dạo này không thấy đi làm ở đây nữa vậy?
- Ai biết
Minh Anh trả lời cụt ngủn, anh thừa biết Trung Hiếu là loại người như thế nào và đang muốn tiếp cận Khánh Tường với mục đích gì.
- Cậu là chủ mà không quản nhân viên của mình à?
- Tôi là chủ, tôi quản lý nhân viên về phần công việc chứ không quản lý việc đời tư của họ.
Đến lúc này Trung Hiếu im lặng không nói gì, hắn ta lẳng lặng bỏ đi chỗ khác. Mãi cho tới khi bóng dáng hắn đi xa rồi, Minh Anh mới bộc lộ sự tức giận.
- Mẹ nó, nhân viên mà nói chuyện trên đầu trên cổ ông chủ vậy hả? Nếu không phải khách hàng ở đó nhiều thì ông đây đuổi cổ mày rồi.
Minh Anh tức giận ném chiếc khăn xuống đất rồi quay người đi. Nhân viên trong tiệm tròn mắt nhìn Minh Anh, ông chủ của bọn họ trước nay là người điềm tĩnh mà sao chỉ vì vài câu nói của Trung Hiếu bực tức như vậy?
Có lẽ họ không biết Trung Hiếu đã gây ra tổn thương như thế nào với Khánh Tường. Nên Minh Anh cư xử như vậy đã là kiềm chế lắm rồi.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Minh Anh đã cho người điều tra thì mới biết người con trai mà Khánh Tường nhắc đến là Trung Hiếu. Khi nghe báo cáo tường tận về chi tiết vụ việc năm ấy. Minh Anh đã muốn gặp trực tiếp Trung Hiếu để cho hắn một bài học, nhưng anh ta chợt nhớ tới câu nói của Khánh Tường, cô nói.
- Bất kể chuyện gì liên quan tới chị em đều có thể nhúng tay vào, nhưng riêng chuyện tình cảm tuyệt đối không được.
Minh Anh rủa thầm trong bụng. Thằng chết bằm này, nếu không có câu nói của Khánh Tường cản lại thì mày chết với ông.
Khi Khánh Tường rời biệt thự thì trời cũng sẩm tối rồi. Đi lang thang trên con đường đông đúc người qua lại, cô chợt nhớ tới hình ảnh quản gia Trương sống chết cũng không cho cô rời đi. Ông ra sức năn nỉ, dỗ ngọt cô, với mong muốn cô sẽ ở lại, thiếu điều muốn ôm chặt chân cô lại để cô không thể đi được nữa.
Hình tượng người quản gia uy quyền bỗng chốc sụp đổ ngay trước mặt gia nhân. Họ không thể nghĩ được một người nghiêm khắc, khó tính như ông lại có thể trẻ con như thế. Người duy nhất khiến cho ông ấy cởi bỏ vẻ ngoài khô khan ấy chỉ có thể là chủ nhân của họ.
Trong căn biệt thự ấy, ai mà không biết được người mà quản gia Trương yêu thương nhất chỉ có thể là Khánh Tường mà thôi.
Bất đắc dĩ Khánh Tường đành dùng biệt pháp mạnh đối với ông, cô nói.
- Quản gia Trương, tôi đi rồi sẽ quay trở về chứ có đi luôn đâu. Ở bên ngoài tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, nếu ông cứ gây trở ngại cho công việc của tôi như thế này thì tôi sẽ không trở về đây nữa đâu.
Lúc này quản gia Trương mới luyến tiếc để cô đi, nếu không cô không quay về thì ông biết thương ai đây? Đã từ lâu lắm rồi, ông đã xem Khánh Tường như con gái cưng của mình, và dường như cô cũng biết điều này nên lúc nào cũng đối xử tốt với ông.
Thôi thì tạm xa nhau vậy...
Quản gia Trương rưng rưng nước mắt để cô rời đi. Khánh Tường thấy vậy liền cười khổ.
Ôi trời! Làm như cô một đi không trở lại vậy đấy.
Khánh Tường bước về phía ông, đặt lên khuôn mặt ấy một nụ hôn phớt. Giống như nụ hôn của con gái tặng cho người cha thôi. Sau đó Khánh Tường chào tạm biệt ông rồi rời đi.
Nhận được nụ hôn của Khánh Tường, quản gia Trương cũng mát lòng mát dạ. Ông nhớ về hình ảnh cách đây hơn hai mươi năm về trước.
Có một cô gái nhỏ luôn miệng gọi ông là quản gia, lúc nào cũng bày ra nhiều trò nghịch phá để ông gánh tội thay. Cô gái nhỏ rất phá phách, nhưng khi ông bị ốm, cô bé luôn mang cháo xuống thổi phù phù rồi đút cho ông ăn. Thỉnh thoảng còn thơm lên mặt ông vài cái rồi nói là.
- Quản gia mau khỏi bệnh rồi chơi với tôi nhé. Chứ không ba mà biết tôi phá hư chậu cây cảnh đắt tiền là đánh tôi mềm xương luôn.
Lúc đó quản gia Trương ho khụ khụ rồi nghĩ thầm. Tiểu thư của tôi ơi, muốn tôi mau khỏi bệnh để chịu tội thay cho cô thì đúng hơn. Con gái gì đâu mà phá quá.
Cô bé năm xưa bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và thông minh. Ông cũng cảm thấy mình đã già rồi.
Đi mãi rồi cũng về tới nhà. Khánh Tường mở cửa rồi bước vào. Toàn bộ căn nhà chìm trong sự âm u và lạnh lẽo. Khánh Tường nghĩ thầm.
Quái lạ, Minh Hào đi đâu rồi mà để nhà cửa tối thui thế này?
Khánh Tường bước vào phòng khách, cô thấy rất nhiều chai rượu rỗng ruột nằm lăn lóc trên sàn nhà. Cô sững người.
Một mình Minh Hào uống hết số rượu này ư? Anh ta muốn chết hay sao?
Khánh Tường tiến lại gần chiếc ghế sô pha thì thấy Minh Hào đang nằm ngủ ở đó. Cô cúi người đỡ anh dậy
Trong cơn say, Minh Hào mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người Khánh Tường, anh nói.
- Khánh Tường! Là em đúng không?
- Ừ.
Khánh Tường trả lời cho có lệ, cô vẫn cố hết sức dìu Minh Hào trở về phòng ngủ. Vừa đặt Minh Hào xuống giường, cổ tay của cô bị nắm lại kéo ngã xuống, Khánh Tường nhanh chóng nằm ngọn trong vòng tay to lớn của Minh Hào. Anh thì thầm trong cơn say.
- Tại sao lại bỏ anh đi? Tại sao lại không nói với anh một lời nào? Tại sao?
Khánh Tường vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh. Nhưng không thể, cô càng vùng vẫy, anh càng siết chặt cô vào lòng hơn. Đến khi Khánh Tường áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô mơ hồ nghe thấy được nhịp tim của ann đang đập bên trong lồng ngực.
Và rồi. Minh Hào cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Khánh Tường có thể cảm nhận được hơi thở nam tính kèm theo hương thơm thoang thoảng của rượu trong khoang miệng của mình.
Minh Hào đùa nghịch môi cô một hồi, khiến cho nó đỏ ửng lên, cho tới khi Khánh Tường sắp không thở được nữa thì anh mới luyến tiếc tha cho cô.
Khánh Tường tham lam hít thật nhiều không khí để điều chỉnh nhịp thở. Sau đó, cô bị ôm chặt hơn vào lòng. Mơ hồ nghe được giọng nói khàn khàn của người đàn ông bên cạnh, anh nói.
- Anh nhớ em! Rất nhớ em
/252
|