- Ơ thế anh Minh Hào cũng làm ở đây ạ?
Mĩ Quyên ngồi cạnh Khánh Tường cho nên những ánh mắt và cử chỉ ngọt ngào mà Minh Hào dành cho Khánh Tường ả ta đều tận mắt chứng kiến.
Ngoài mặt thì cười xã giao chứ bên trong nội tâm ả ta đã tức giận lắm rồi. Những ngón tay sắc nhọn đã ghim chặt vào lòng bàn tay của Mĩ Quyên, khiến cho nó sắp rỉ máu tới nơi rồi.
- Đây là nơi nào mà tôi không thể tới làm?
Minh Hào liếc nhìn Mĩ Quyên bằng ánh mắt hững hờ, dường như ngoài Khánh Tường ra thì anh không quan tâm tới sự tồn tại của những người khác giới khác cho lắm.
- Em... Em không có ý đó!
Mĩ Quyên lúng túng giải thích, ả ta cứ lo rằng Minh Hào sẽ hiểu lầm lời ả ta nói rồi sẽ xa cách ả.
Nhưng cô bé à! Vốn dĩ người ta đã không thèm để mắt tới em từ đầu rồi. Đừng tự mình ảo tưởng nữa.
- Không có là tốt.
Minh Hào lạnh nhạt đáp lời Mĩ Quyên, sau đó quay sang hỏi Khánh Tường với chất giọng rất ấm áp.
- Em còn đói không?
- Một chút.
Khánh Tường ngước lên nhìn Minh Hào với khuôn mặt cún con làm nũng, hai mắt chớp chớp nhìn vào ly trà sữa trên tay Minh Hào.
Đại ca à! Cho em thưởng thức nốt ly trà sữa này nữa nha.
Đương nhiên Minh Hào biết Khánh Tường đang suy nghĩ điều gì, vốn dĩ anh sẽ không đồng ý cho cô uống đâu, nhưng ai biểu Khánh Tường lại chưng ra cái vẻ mặt đáng yêu như vậy cơ chứ.
Thôi được rồi! Anh thua.
- Lần sau không được dùng trà sữa thay đồ ăn sáng nghe chưa?
- Em biết rồi!
Khánh Tường vui vẻ đưa tay nhận lấy ly trà sữa trên tay Minh Hào, tham lam hít một hơi dài, sau đó trên khuôn mặt toát ra một biểu cảm thỏa mãn vô cùng đáng yêu. Điều này có thể sẽ khiến cho khối anh giai trong tiệm rụng tim mất thôi.
- Không cho phép em chưng ra cái vẻ mặt đó ở đây.
Minh Hào giận dỗi véo một bên má phúng phính của Khánh Tường, khiến cho suýt nữa cô la lên rồi. Tuy anh không véo mạnh nhưng cũng hơi bất ngờ.
- Au e, e iết òi ( đau em, em biết rồi)
Vì bị anh véo nên giọng nói và khuôn mặt có hơi bị biến dạng một chút, nhìn Khánh Tường lúc này rất mắc cười.
Những hình ảnh này lập tức ghim vào trí nhớ của Mĩ Quyên và Trung Hiếu, gieo vào lòng họ một cảm xúc không mấy thoải mái, ấy nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cuối cùng đành phải ngậm cục tức này trong bụng mà thôi.
- Anh dọn mớ đồ này đi.
Khánh Tường nghiêm túc chỉ vào ly trà sữa và hộp súp cua trống trơn nằm lộn xộn trên bàn, ý muốn Minh Hào đem chúng đi vứt đi.
Minh Hào nghe lời cô, đứng dậy thu dọn vài thứ linh tinh đem bỏ vào sọt rác.
Đến giờ Khánh Tường mới chợt nhớ ra, sao không thấy Minh Anh đâu hết nhỉ? Cái thằng nhóc này hẹn cô tới mà bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Nhìn ngó một hồi Khánh Tường mới nhận ra Minh Anh đang lon ton từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn xách thêm thứ gì nữa cơ.
- Hê nhô Khánh Tường!
Minh Anh vừa mở cửa ra đã lên tiếng chào hỏi Khánh Tường đầu tiên, mặc dù chưa tới chỗ cô ngồi nhưng hành động này có vẻ thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.
- Em có mua một vài thức ăn vặt cho chị nè! Khoai tây chiên, bim bim, với một ly cookie đá xay nữa nè.
Nói rồi đặt tất cả những thứ đó xuống bàn, sau đó thoải mái đặt mông xuống bên cạnh Khánh Tường rồi khoác vai cô cười nói nữa chứ.
Em to gan lắm rồi nha Minh Anh!
- Chị xem qua một số hồ sơ này đi! Xem có ai thích hợp hay không?
Minh Anh lấy ra trong balo một sấp hồ sơ để cho Khánh Tường coi. Nhưng với cái tính tình hóng hớt của mình thì Minh Anh không thể nào ngồi yên để chờ Khánh Tường chọn lựa được. Cu cậu phải nhướn người về phía Khánh Tường để liếc xem chị mình vừa ý ai.
Hành động tưởng chừng vô hại đó lại vô tình lọt vào tầm ngắm của vị đại boss nào kia, Minh Hào đang trừng mắt nhìn Minh Anh, toàn thân toát ra hơi lạnh như muốn đóng băng mọi thứ.
Tội nằm trên giường của Khánh Tường anh còn chưa xử lí mà bây giờ lại ngồi cạnh thân mật như vậy hả? Hay bây giờ gom hai tội đó lại xử một lần luôn cho gọn nhỉ:>
Đang chăm chú xem hồ sơ, đột nhiên Minh Anh run lên, cả người có vẻ như hơi lạnh lạnh. Cu cậu đưa tay ôm lấy hai vai của mình
Quái lạ! Chuyện gì vậy nhỉ?
- --------------
Nhớ like + bỏ phiếu để Minh có thêm động lực ra chap mới nha
Mĩ Quyên ngồi cạnh Khánh Tường cho nên những ánh mắt và cử chỉ ngọt ngào mà Minh Hào dành cho Khánh Tường ả ta đều tận mắt chứng kiến.
Ngoài mặt thì cười xã giao chứ bên trong nội tâm ả ta đã tức giận lắm rồi. Những ngón tay sắc nhọn đã ghim chặt vào lòng bàn tay của Mĩ Quyên, khiến cho nó sắp rỉ máu tới nơi rồi.
- Đây là nơi nào mà tôi không thể tới làm?
Minh Hào liếc nhìn Mĩ Quyên bằng ánh mắt hững hờ, dường như ngoài Khánh Tường ra thì anh không quan tâm tới sự tồn tại của những người khác giới khác cho lắm.
- Em... Em không có ý đó!
Mĩ Quyên lúng túng giải thích, ả ta cứ lo rằng Minh Hào sẽ hiểu lầm lời ả ta nói rồi sẽ xa cách ả.
Nhưng cô bé à! Vốn dĩ người ta đã không thèm để mắt tới em từ đầu rồi. Đừng tự mình ảo tưởng nữa.
- Không có là tốt.
Minh Hào lạnh nhạt đáp lời Mĩ Quyên, sau đó quay sang hỏi Khánh Tường với chất giọng rất ấm áp.
- Em còn đói không?
- Một chút.
Khánh Tường ngước lên nhìn Minh Hào với khuôn mặt cún con làm nũng, hai mắt chớp chớp nhìn vào ly trà sữa trên tay Minh Hào.
Đại ca à! Cho em thưởng thức nốt ly trà sữa này nữa nha.
Đương nhiên Minh Hào biết Khánh Tường đang suy nghĩ điều gì, vốn dĩ anh sẽ không đồng ý cho cô uống đâu, nhưng ai biểu Khánh Tường lại chưng ra cái vẻ mặt đáng yêu như vậy cơ chứ.
Thôi được rồi! Anh thua.
- Lần sau không được dùng trà sữa thay đồ ăn sáng nghe chưa?
- Em biết rồi!
Khánh Tường vui vẻ đưa tay nhận lấy ly trà sữa trên tay Minh Hào, tham lam hít một hơi dài, sau đó trên khuôn mặt toát ra một biểu cảm thỏa mãn vô cùng đáng yêu. Điều này có thể sẽ khiến cho khối anh giai trong tiệm rụng tim mất thôi.
- Không cho phép em chưng ra cái vẻ mặt đó ở đây.
Minh Hào giận dỗi véo một bên má phúng phính của Khánh Tường, khiến cho suýt nữa cô la lên rồi. Tuy anh không véo mạnh nhưng cũng hơi bất ngờ.
- Au e, e iết òi ( đau em, em biết rồi)
Vì bị anh véo nên giọng nói và khuôn mặt có hơi bị biến dạng một chút, nhìn Khánh Tường lúc này rất mắc cười.
Những hình ảnh này lập tức ghim vào trí nhớ của Mĩ Quyên và Trung Hiếu, gieo vào lòng họ một cảm xúc không mấy thoải mái, ấy nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cuối cùng đành phải ngậm cục tức này trong bụng mà thôi.
- Anh dọn mớ đồ này đi.
Khánh Tường nghiêm túc chỉ vào ly trà sữa và hộp súp cua trống trơn nằm lộn xộn trên bàn, ý muốn Minh Hào đem chúng đi vứt đi.
Minh Hào nghe lời cô, đứng dậy thu dọn vài thứ linh tinh đem bỏ vào sọt rác.
Đến giờ Khánh Tường mới chợt nhớ ra, sao không thấy Minh Anh đâu hết nhỉ? Cái thằng nhóc này hẹn cô tới mà bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Nhìn ngó một hồi Khánh Tường mới nhận ra Minh Anh đang lon ton từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn xách thêm thứ gì nữa cơ.
- Hê nhô Khánh Tường!
Minh Anh vừa mở cửa ra đã lên tiếng chào hỏi Khánh Tường đầu tiên, mặc dù chưa tới chỗ cô ngồi nhưng hành động này có vẻ thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.
- Em có mua một vài thức ăn vặt cho chị nè! Khoai tây chiên, bim bim, với một ly cookie đá xay nữa nè.
Nói rồi đặt tất cả những thứ đó xuống bàn, sau đó thoải mái đặt mông xuống bên cạnh Khánh Tường rồi khoác vai cô cười nói nữa chứ.
Em to gan lắm rồi nha Minh Anh!
- Chị xem qua một số hồ sơ này đi! Xem có ai thích hợp hay không?
Minh Anh lấy ra trong balo một sấp hồ sơ để cho Khánh Tường coi. Nhưng với cái tính tình hóng hớt của mình thì Minh Anh không thể nào ngồi yên để chờ Khánh Tường chọn lựa được. Cu cậu phải nhướn người về phía Khánh Tường để liếc xem chị mình vừa ý ai.
Hành động tưởng chừng vô hại đó lại vô tình lọt vào tầm ngắm của vị đại boss nào kia, Minh Hào đang trừng mắt nhìn Minh Anh, toàn thân toát ra hơi lạnh như muốn đóng băng mọi thứ.
Tội nằm trên giường của Khánh Tường anh còn chưa xử lí mà bây giờ lại ngồi cạnh thân mật như vậy hả? Hay bây giờ gom hai tội đó lại xử một lần luôn cho gọn nhỉ:>
Đang chăm chú xem hồ sơ, đột nhiên Minh Anh run lên, cả người có vẻ như hơi lạnh lạnh. Cu cậu đưa tay ôm lấy hai vai của mình
Quái lạ! Chuyện gì vậy nhỉ?
- --------------
Nhớ like + bỏ phiếu để Minh có thêm động lực ra chap mới nha
/252
|