- Chủ tịch! Bên ngoài có người muốn gặp ngài.
Thư kí Kim từ ngoài tiến vào thông báo cho Minh Hào.
- Có hẹn không?
- Thưa không!
- Không gặp.
Hoàn Kim chuẩn bị ra ngoài đuổi người thì người nọ đã nhanh chân bước vào phòng họp khiến cho thư kí Kim không kịp trở tay
- Cậu tính đuổi tôi luôn à?
Một người đàn ông to lớn tiến vào phòng làm việc của Minh Hào, khuôn mặt được đúc tạc theo khuôn mẫu cổ điển nhưng không kém phần sắc xảo.
Không ai khác chính là Peter.
Peter mặc một chiếc áo sơ mi trắng và khoác ngoài là chiếc áo măng tô khiến cho anh chàng càng toát lên vẻ cổ điển vốn có của mình.
- Về khi nào?
- Vừa mới về thôi, thất nghiệp rồi nên về đây ăn bám cậu.
Peter cười nói rồi đón nhận ly trà mà Hoàn Kim vừa đưa tới, anh ta nhanh chóng chú ý tới miếng băng dán trên mặt Minh Hào.
Peter nở nụ cười gian xảo
- Đã có chủ rồi sao?
- Không thấy đã đánh dấu chủ quyền rồi sao?
Minh Hào tựa người vào ghế dựa, thoải mái trò chuyện với Peter
- Không biết vị tiểu thư nhà ai mà có thể thu phục được con người khó gần và lạnh lùng như cậu nhỉ?
Peter làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Minh Hào, anh ta cứ cho rằng đời này kiếp này Minh Hào sẽ cô đơn lẻ bóng vì cái tính tình cao ngạo của mình mà thôi. Ai ngờ lại có người cao tay hơn.
- Chỉ là một người bình thường, không phải tiểu thư, và tôi là người theo đuổi cô ấy.
Nghe tới đây Peter tròn mắt nhìn Minh Hào, một công tử nhà giàu giỏi giang đẹp trai như thế mà lại nhìn trúng một cô gái tầm thường ư? Đã vậy còn đích thân theo đuổi cô gái ấy nữa chứ? Nếu đã khiến cho Minh Hào theo đuổi thì cũng không phải dạng tầm thường à nha.
Nhưng Peter và Minh Hào đâu biết rằng, cô gái mà họ cho là bình thường, không có gì đặc biệt lại có một gia thế không hề tầm thường.
- Hôm nay tôi về đây để nói với cậu một điều. Hắc Đế đã trở về rồi, cậu có nghe tới chưa?
Nghe tới đây Minh Hào ngồi bật dậy, vẻ mặt anh thoáng một chút e ngại và hoang mang.
Hắc Đế không phải đã ở ẩn một năm nay rồi sao? Tại sao lại trở về?
Được biết rằng Hắc Đế là một tổ chức ngầm lớn mạnh, chuyên buôn bán vũ khí và rất có tiếng trong giới xã hội đen. Nhưng cho tới bây giờ không ai biết Hắc Đế trông như thế nào, đây là một sự tò mò không hề nhẹ.
So với Hắc Đế thì Salomon của anh chỉ có thể xếp thứ hai.
Không gian đột nhiên im lặng đến đáng sợ, cả hai đều mang trong mình suy nghĩ riêng.
Ở một nơi khác, tình hình cũng không khá hơn là bao.
- Khánh Tường! Tới khi nào em mới hết mê muội đây hả?
Trung Hiếu nghiêm mặt nhìn Khánh Tường đang ung dung tỉa lông cho những chú cún đáng yêu mà trong lòng đã bắt đầu khó chịu.
Cô gái ngu ngốc này đến khi nào mới chán tên nghèo khổ kia đây?
- Mê muội?
- Anh vẫn không hiểu được, anh có điều kiện có thể lo cho em cuộc sống sung túc, không để em phải đi làm cực khổ như thế này, thì tại sao em cứ nhất định phải theo tên nghèo khổ kia chứ?
Khánh Tường không nói gì cả, vẫn tập trung làm việc.
Không thấy cô có ý định trả lời, Trung Hiếu giựt lấy cái kéo trên tay Khánh Tường, khiến cho cô sợ hết hồn
- Anh điên à? Có biết là chút nữa là đâm vào con cún này rồi không?
Bé cún thấy hai người to tiếng nên cơ thể run bần bật, Khánh Tường vội ôm bé vào lòng vuốt lông trấn an.
- Không sao không sao, bé ngoan
Khánh Tường lạnh nhạt quay sang trả lời Trung Hiếu.
- Đúng! Anh ấy không có tiền như anh, anh ấy có thể không lo cho tôi được một cuộc sống sung túc dư giả như anh, có thể anh ấy sẽ để tôi đi làm. Nhưng anh ấy không phải là kẻ lăng nhăng như anh. Anh có thể nấu bữa sáng cho tôi như anh ấy không? Có thể chăm lo, quan tâm tôi từng chút một như anh ấy không? Anh có chăm sóc tôi mỗi khi tôi ốm không? Anh có đưa tiền cho tôi quản lý không? Và anh có thể đem lại cảm giác an toàn cho tôi như anh ấy không?
Trung Hiếu im lặng, những điều mà Khánh Tường nói anh chưa từng làm cho cô. Đúng là một thằng tồi.
Khánh Tường bỏ chú cún xuống rồi đeo balo ra ngoài, cô đến đây không phải vì vài đồng tiền lương cỏn con, mà vì khi tới đây chăm sóc mấy bé cún, Khánh Tường lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn thôi. Nhưng có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô tới chỗ này.
Trung Hiếu vội vàng chạy theo níu kéo cô lại, cuộc giằng co bắt đầu xảy ra.
Khánh Tường chuẩn bị giơ tay lên giáng cho Trung Hiếu một cái tát thì bị tiếng động cơ của chiếc CB650F ngăn chặn lại. Một người đàn ông to lớn thong thả bước xuống xe khiến cho Khánh Tường mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc. Đây là...
- ----
nhớ like + bỏ phiếu trước khi đọc chương mới nhé
Thư kí Kim từ ngoài tiến vào thông báo cho Minh Hào.
- Có hẹn không?
- Thưa không!
- Không gặp.
Hoàn Kim chuẩn bị ra ngoài đuổi người thì người nọ đã nhanh chân bước vào phòng họp khiến cho thư kí Kim không kịp trở tay
- Cậu tính đuổi tôi luôn à?
Một người đàn ông to lớn tiến vào phòng làm việc của Minh Hào, khuôn mặt được đúc tạc theo khuôn mẫu cổ điển nhưng không kém phần sắc xảo.
Không ai khác chính là Peter.
Peter mặc một chiếc áo sơ mi trắng và khoác ngoài là chiếc áo măng tô khiến cho anh chàng càng toát lên vẻ cổ điển vốn có của mình.
- Về khi nào?
- Vừa mới về thôi, thất nghiệp rồi nên về đây ăn bám cậu.
Peter cười nói rồi đón nhận ly trà mà Hoàn Kim vừa đưa tới, anh ta nhanh chóng chú ý tới miếng băng dán trên mặt Minh Hào.
Peter nở nụ cười gian xảo
- Đã có chủ rồi sao?
- Không thấy đã đánh dấu chủ quyền rồi sao?
Minh Hào tựa người vào ghế dựa, thoải mái trò chuyện với Peter
- Không biết vị tiểu thư nhà ai mà có thể thu phục được con người khó gần và lạnh lùng như cậu nhỉ?
Peter làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Minh Hào, anh ta cứ cho rằng đời này kiếp này Minh Hào sẽ cô đơn lẻ bóng vì cái tính tình cao ngạo của mình mà thôi. Ai ngờ lại có người cao tay hơn.
- Chỉ là một người bình thường, không phải tiểu thư, và tôi là người theo đuổi cô ấy.
Nghe tới đây Peter tròn mắt nhìn Minh Hào, một công tử nhà giàu giỏi giang đẹp trai như thế mà lại nhìn trúng một cô gái tầm thường ư? Đã vậy còn đích thân theo đuổi cô gái ấy nữa chứ? Nếu đã khiến cho Minh Hào theo đuổi thì cũng không phải dạng tầm thường à nha.
Nhưng Peter và Minh Hào đâu biết rằng, cô gái mà họ cho là bình thường, không có gì đặc biệt lại có một gia thế không hề tầm thường.
- Hôm nay tôi về đây để nói với cậu một điều. Hắc Đế đã trở về rồi, cậu có nghe tới chưa?
Nghe tới đây Minh Hào ngồi bật dậy, vẻ mặt anh thoáng một chút e ngại và hoang mang.
Hắc Đế không phải đã ở ẩn một năm nay rồi sao? Tại sao lại trở về?
Được biết rằng Hắc Đế là một tổ chức ngầm lớn mạnh, chuyên buôn bán vũ khí và rất có tiếng trong giới xã hội đen. Nhưng cho tới bây giờ không ai biết Hắc Đế trông như thế nào, đây là một sự tò mò không hề nhẹ.
So với Hắc Đế thì Salomon của anh chỉ có thể xếp thứ hai.
Không gian đột nhiên im lặng đến đáng sợ, cả hai đều mang trong mình suy nghĩ riêng.
Ở một nơi khác, tình hình cũng không khá hơn là bao.
- Khánh Tường! Tới khi nào em mới hết mê muội đây hả?
Trung Hiếu nghiêm mặt nhìn Khánh Tường đang ung dung tỉa lông cho những chú cún đáng yêu mà trong lòng đã bắt đầu khó chịu.
Cô gái ngu ngốc này đến khi nào mới chán tên nghèo khổ kia đây?
- Mê muội?
- Anh vẫn không hiểu được, anh có điều kiện có thể lo cho em cuộc sống sung túc, không để em phải đi làm cực khổ như thế này, thì tại sao em cứ nhất định phải theo tên nghèo khổ kia chứ?
Khánh Tường không nói gì cả, vẫn tập trung làm việc.
Không thấy cô có ý định trả lời, Trung Hiếu giựt lấy cái kéo trên tay Khánh Tường, khiến cho cô sợ hết hồn
- Anh điên à? Có biết là chút nữa là đâm vào con cún này rồi không?
Bé cún thấy hai người to tiếng nên cơ thể run bần bật, Khánh Tường vội ôm bé vào lòng vuốt lông trấn an.
- Không sao không sao, bé ngoan
Khánh Tường lạnh nhạt quay sang trả lời Trung Hiếu.
- Đúng! Anh ấy không có tiền như anh, anh ấy có thể không lo cho tôi được một cuộc sống sung túc dư giả như anh, có thể anh ấy sẽ để tôi đi làm. Nhưng anh ấy không phải là kẻ lăng nhăng như anh. Anh có thể nấu bữa sáng cho tôi như anh ấy không? Có thể chăm lo, quan tâm tôi từng chút một như anh ấy không? Anh có chăm sóc tôi mỗi khi tôi ốm không? Anh có đưa tiền cho tôi quản lý không? Và anh có thể đem lại cảm giác an toàn cho tôi như anh ấy không?
Trung Hiếu im lặng, những điều mà Khánh Tường nói anh chưa từng làm cho cô. Đúng là một thằng tồi.
Khánh Tường bỏ chú cún xuống rồi đeo balo ra ngoài, cô đến đây không phải vì vài đồng tiền lương cỏn con, mà vì khi tới đây chăm sóc mấy bé cún, Khánh Tường lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn thôi. Nhưng có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô tới chỗ này.
Trung Hiếu vội vàng chạy theo níu kéo cô lại, cuộc giằng co bắt đầu xảy ra.
Khánh Tường chuẩn bị giơ tay lên giáng cho Trung Hiếu một cái tát thì bị tiếng động cơ của chiếc CB650F ngăn chặn lại. Một người đàn ông to lớn thong thả bước xuống xe khiến cho Khánh Tường mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc. Đây là...
- ----
nhớ like + bỏ phiếu trước khi đọc chương mới nhé
/252
|