Sau khi mọi người ra về hết, Tuấn kéo cô lên phòng. Lúc này mọi thứ im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô ngồi lên giường rồi cắn khẽ vành tai cô khiến cô cười lên tiếng sau đó mới nói :
- Bảo bối, anh đợi ngày này lâu lắm rồi. Liệu em có đồng ý làm người con gái suốt đời này ở bên anh không? Anh yêu em.
Cô lúng túng một hồi, thật ra cô cũng muốn nói nhưng không ngờ anh đã nói ra trước . Không suy nghĩ nhiều, cô xích lại ôm chầm lấy anh chủ động hôn lên má của anh một cái rồi nói :
- Em yêu anh từ rất lâu rồi.
Tuấn mừng rỡ, ôm cô thật chặt vào lòng sau đó nhẹ hôn lên môi cô từ nhẹ nhàng đến cháy bỏng. Đến khi nụ hôn chấm dứt cô mềm nhũn ngã vào lòng hắn, cọ má mình vào ngực hắn vừa cọ vừa cười. Thấy thế , hắn hỏi :
- Sao thế? Sao lại cười?
- Hi không có gì.
- Bảo bối, gả cho anh được không? - Hắn nâng gương mặt cô lên áp tay mình vào má của cô.
- Chuyện này em ......
- Gả cho anh đi anh chờ đủ lâu rồi, anh không muốn ai cướp em từ tay anh . Anh muốn cứ mỗi lần về nhà là có em bên cạnh, muốn em sẽ chăm sóc cho anh, muốn được nâng niu em trong vòng tay và muốn nhiều lắm. Bảo bối à , được không? - Hắn chớp mắt hỏi.
- Em yêu anh và em đồng ý - Ba chữ sau cô nói rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi đôi tai thính của hắn được . Vui mừng vì cô đã chấp nhận, hôn xuống thật sâu đôi môi đỏ mọng khêu gợi, vốn chỉ muốn hôn một cái thôi ai ngờ vừa chạm vào đôi môi ngọt ngào của cô thì không thể nào thoát ra được, cô quá ngọt, khiến hắn hôn thế nào cũng không đủ. Dây dưa một hồi, nhìn đôi môi sưng lên của cô khiến lòng anh dâng lên một cỗ ấm áp.
Mọi thứ cứ như vậy êm đềm trôi qua, mỗi ngày đối với cô là một hạnh phúc . Cứ như vậy cô và anh ngày ngày âu yếm lẫn nhau, khiến cho mọi người trong nhà ai cũng vui vẻ. Trong những ngày đó nhà cô có thêm một nữ quản gia , rất hiền dịu với mọi người ai cũng yêu quý tên là Ngọc bà bằng tuổi quản gia nghiêm nghe nói là bạn cũ hồi trung học. Rồi cũng đến ngày đó,ngày cô và hắn nên vợ nên chồng. Hắn tổ chức lễ cưới rất giản dị, chỉ mời những người thân thiết tới và trong đó có cả cha mẹ hắn. Thôi khỏi chứ cha mẹ hắn rất ưng ý người con dâu này, vừa đẹp người lại đẹp nết .Trong lễ đường cha sứ hỏi :
-Đại Anh Tuấn,con có đồng ý lấy cô Nguyễn Nhã Băng làm vợ suốt đời, sẽ yêu thương , chăm sóc cho cô ấy, dù có đớn đau, có nghèo đói, có bệnh tật đến suốt đời hay không?
- Con đồng ý - Hắn dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt ấy có sủng nịnh tuyệt đối.
- Còn con Nguyễn Nhã Băng, có có đồng ý lấy Đại Anh Tuấn làm chồng suốt đời, sẽ yêu thương, chăm sóc cho anh ấy, dù có đau đớn, có nghèo đói, có bệnh tật suốt đời hay không?
- Con đồng ý.
- Ta tuyên bố từ nay các con là vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.
Cha sứ nói xong, hắn hôn lên môi cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng chưa muốn vàng sủng nịnh trong đó. Mọi người đều vỗ tay chúc mừng tân lang cùng tân nương.
- Bảo bối, anh đợi ngày này lâu lắm rồi. Liệu em có đồng ý làm người con gái suốt đời này ở bên anh không? Anh yêu em.
Cô lúng túng một hồi, thật ra cô cũng muốn nói nhưng không ngờ anh đã nói ra trước . Không suy nghĩ nhiều, cô xích lại ôm chầm lấy anh chủ động hôn lên má của anh một cái rồi nói :
- Em yêu anh từ rất lâu rồi.
Tuấn mừng rỡ, ôm cô thật chặt vào lòng sau đó nhẹ hôn lên môi cô từ nhẹ nhàng đến cháy bỏng. Đến khi nụ hôn chấm dứt cô mềm nhũn ngã vào lòng hắn, cọ má mình vào ngực hắn vừa cọ vừa cười. Thấy thế , hắn hỏi :
- Sao thế? Sao lại cười?
- Hi không có gì.
- Bảo bối, gả cho anh được không? - Hắn nâng gương mặt cô lên áp tay mình vào má của cô.
- Chuyện này em ......
- Gả cho anh đi anh chờ đủ lâu rồi, anh không muốn ai cướp em từ tay anh . Anh muốn cứ mỗi lần về nhà là có em bên cạnh, muốn em sẽ chăm sóc cho anh, muốn được nâng niu em trong vòng tay và muốn nhiều lắm. Bảo bối à , được không? - Hắn chớp mắt hỏi.
- Em yêu anh và em đồng ý - Ba chữ sau cô nói rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi đôi tai thính của hắn được . Vui mừng vì cô đã chấp nhận, hôn xuống thật sâu đôi môi đỏ mọng khêu gợi, vốn chỉ muốn hôn một cái thôi ai ngờ vừa chạm vào đôi môi ngọt ngào của cô thì không thể nào thoát ra được, cô quá ngọt, khiến hắn hôn thế nào cũng không đủ. Dây dưa một hồi, nhìn đôi môi sưng lên của cô khiến lòng anh dâng lên một cỗ ấm áp.
Mọi thứ cứ như vậy êm đềm trôi qua, mỗi ngày đối với cô là một hạnh phúc . Cứ như vậy cô và anh ngày ngày âu yếm lẫn nhau, khiến cho mọi người trong nhà ai cũng vui vẻ. Trong những ngày đó nhà cô có thêm một nữ quản gia , rất hiền dịu với mọi người ai cũng yêu quý tên là Ngọc bà bằng tuổi quản gia nghiêm nghe nói là bạn cũ hồi trung học. Rồi cũng đến ngày đó,ngày cô và hắn nên vợ nên chồng. Hắn tổ chức lễ cưới rất giản dị, chỉ mời những người thân thiết tới và trong đó có cả cha mẹ hắn. Thôi khỏi chứ cha mẹ hắn rất ưng ý người con dâu này, vừa đẹp người lại đẹp nết .Trong lễ đường cha sứ hỏi :
-Đại Anh Tuấn,con có đồng ý lấy cô Nguyễn Nhã Băng làm vợ suốt đời, sẽ yêu thương , chăm sóc cho cô ấy, dù có đớn đau, có nghèo đói, có bệnh tật đến suốt đời hay không?
- Con đồng ý - Hắn dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt ấy có sủng nịnh tuyệt đối.
- Còn con Nguyễn Nhã Băng, có có đồng ý lấy Đại Anh Tuấn làm chồng suốt đời, sẽ yêu thương, chăm sóc cho anh ấy, dù có đau đớn, có nghèo đói, có bệnh tật suốt đời hay không?
- Con đồng ý.
- Ta tuyên bố từ nay các con là vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.
Cha sứ nói xong, hắn hôn lên môi cô, nụ hôn rất nhẹ nhàng chưa muốn vàng sủng nịnh trong đó. Mọi người đều vỗ tay chúc mừng tân lang cùng tân nương.
/14
|