Đương nhiên, hiện tại còn rất nhiều lời đồn, nói đây là có người hãm hại Đinh Thải Nghiên, nói đây là một chuyện rất lớn, nói Mục Thiên Dương sớm muôn cũng từ hôn, chính từ chuyện này bắt lấy cơ hội. Về phần vì sao muốn từ hôn, đó là bời vì Đinh Thải Nghiên sinh hoạt cá nhân rất loạn, còn lộ ra một số tấm ảnh chụp Đinh Thải Nghiên ra vào hộp đêm…..
Uyển Tình thật sự không ngờ tới, nửa ngày này cô ở cửa hàng bán hoa không có việc gì làm, trên mạng lại có một trận gió tanh mưa máu. Chỉ là, không biết hiện tại Đinh Thải Nghiên và Đinh Chí Cương có phản ứng gì. Bọn họ, thừa nhận kết quả này sao?
~~~
Đinh Thải Nghiên đêm trước đi tìm Chu Khải Quốc, Chu Khải Quốc đối với chuyện này cũng không biết rõ. Với kinh nghiệm diễn xuất của ông ta, chỉ luôn luôn dùng để áp chế cường quyền, trực tiếp xóa bài viết bịt miệng. Nhưng dùng trong việc này thì rõ ràng không được, Mục Thiên Dương không lên tiếng, Đinh Thải Nghiên kia thì không có bản lĩnh cao như vậy.Về sau tìm cách khủng hoảng lại các quan hệ trong công chúng, quyết định xoay chuyển cách nói trên mạng.
Trên mạng có người nói thấy tận mắt Tiết Lệ Na đẩy người, nhưng hiện trường chỉ có vài người, trừ bỏ người truyền tấm ảnh, nhân chứng tận mắt nhìn thấy chân chính tuyệt đối không vượt qua số ngón tay, những người khác đều là một truyền mười, mười truyền trăm người ta nói sao hay vậy thôi. Cho nên, bọn họ thu mua rất nhiều thủy quân*, đến xem video và ảnh nói Uyển Tình tự mình ngã xuống, thậm chí nói Uyển Tình đụng đông lấn tây, cuối cùng ngay cả ông già và phụ nữ mang thai cũng làm ngã, tất cả lời đồn nào cũng có.
* ở đây thủy quân là đề cập đến các cơ quan, doanh nghiệp quốc gia cụ thể, thông qua cải trang như người dùng bình thường hoặc người tiêu dùng, với các liên kết tìm kiếm, trang web hoặc diễn đàn bình luận các bài viết trả lời của những người khác gây ảnh hưởng đến người khác.
Kết quả, Mục Thiên Thành đăng kí một tài khoản cấu kết nhau cùng truyền ảnh, mắng to thủy quân vô sỉ, sau đó hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã kêu một đám người kể lại sự thật, cả đêm trên mạng không yên tĩnh.
Chu Khải Quốc cảm thấy, trên mạng chính là cuộc chiến nước bọt, người dân đen càu nhàu thì thôi, mấu chốt là nằm ở thái độ của Mục Thiên Dương. Ông ta biết Mục Thiên Dương không phải thật lòng với Thải Nghiên, đoán chừng lợi dụng cơ hội này sẽ phủi sạch quan hệ, cũng rất không nguyện ý giúp cô ta. Làm những thứ này, ông đã nói: “Không có việc gì! Vài cái mạng lưới của dân, không thể đủ khả năng tạo nên song gió!’
Mục Thiên Dương không nghĩ sẽ để ý tới, những người đó huyên náo suông thôi. Mục Thiên Dương muốn lợi dụng, tự nhiên sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Thải Nghiên vẩn còn lo lắng, lại không dám gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, chỉ cầu nguyện là hắn không có thấy.
“Nếu vạn nhất hắn đã biết, em nên làm sao bây giờ?” Cô hỏi Chu Khải Quốc, “Em cảm thấy đến cuối củng hắn đính hôn với em không chỉ đơn giản như vậy, em còn nói không được…. Theo lý thuyết, em không có gì có thể cho hắn lợi dụng! Nhưng mà…. Em cảm thấy sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ bỏ em thôi! Nếu hắn thừa dịp này từ hôn thì làm sao bây giờ?”
Chu Khải Quốc trầm ngâm, thầm nghĩ trực giác đàn bà vô củng chính xác.
“Em gọi điện thoại cho hắn, thăm dò ý tứ một chút.” Hắn nói.
Thải Nghiên nghĩ nghĩ, lấy điện thoại, gọi cho Mục Thiên Dương.
Lúc ấy Mục Thiên Dương mới về từ nhà Uyển Tình, trong lòng cân nhắc, sợ cô cảm giác được nguy cơ, thừa dịp một đêm nay chỉnh thành một con thiêu thân, âm thanh bắt đầu lạnh hỏi: “ Trên mạng sao lại có tấm ảnh này? Em có biết hình tượng của em có bao nhiêu trọng yếu không? Em là vị hôn thê của Mục Thiên Dương, biểu thị cho một nửa mặt mũi Mục Thị!”
“Thật xin lỗi…..” Thải Nghiên sợ hãi nói, “Đó là ngoài ý muốn…..”
Chu Khải Quốc ôm máy tính, chỉ lời thủy quân về phía cô: căn bản không có người đẩy cô ta! Là chính cô ta loạng choạng, mới ngã xuống, còn đụng ngã một ông già!
Thải Nghiên vội vàng nói: “Không phải em! Cũng không phải mẹ em! Chúng em chỉ là vừa đi ngang qua thôi, chính là cô tự chạy loạn, còn đụng ngã mẹ em!’
Mục Thiên Dương trầm mặc, vốn tưởng rằng cô sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Tiết Lệ Na, không nghĩ tới lại chuyển thành như vậy.
“Thiên Dương?” Thải Nghiên hoảng sợ kêu một tiếng, “Em thật sự không có, anh tin tưởng em!’
Mục Thiên Dương thở dài: “Tốt lắm, không có thì không có, đừng khóc, khóc khiến lòng liền rối loạn.”
Thải Nghiên nín khóc mỉm cười: “Thiên Dương….”
“Đừng lo lắng, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai anh sẽ gọi bộ phận PR xử lý.Dám phỉ bán em, một người anh cũng không tha!’
“Ừ……”
“Ông gần đây rất nhớ em, ngày mai buổi trưa, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
“Tốt!” Thải Nghiên rốt cuộc yên lòng. Tắt điện thoại, nói cho Chu khải Quốc nghe. Chu Khải Quốc cảm thấy nghi ngờ, thật cảm thấy Mục Thiên Dương không phải tốt như vậy, bất quá cũng có thể cũng bị đuổi đi như vậy rồi.
“Em về trước.” Thải Nghiên đứng lên.
Chu Khải Quốc giữ chặt cô, cười nói ái muội: “Anh giúp em chiếu cố chuyện lớn như vậy, em lại muốn đi?”
Thải Nghiên mặt dày nói: “Anh chỉ kêu vài người phát tin thôi, bất quá nói một câu, tiền không phải chỉ mình em ra!”
“Em không có lương tâm!” Chu Khải Quốc nhìn thấy bộ dạng giả vờ của cô, một tay ôm cô đến bên người, cách lớp quần áo xoa xoa nực cô, “Là ai khóc tới tìm anh? Lúc này nguy cơ được giải trừ, sẽ không quên chứ?”
“Ai nha! Anh đừng như vậy!” Thải Nghiên xoay người vặn vẹo, “Em ngày mai còn muốn đi tìm hắn, còn không biết sẽ như thế nào!”
“Còn có thể như thế nào? Em yên tâm đi!” Chu Khải Quốc mới không quan tâm cô sống chết, thoải mái trước quan trọng hơn.
Thoải mái hết cả đêm, Thải Nghiên thần thái sáng láng lái xe về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Tiết Lệ Na: “Thải Nghiên----- đều là mẹ không tốt, mẹ thật xin lỗi con…..”
“Làm sao vậy?” Thải Nghiên không vui đảo cặp mắt trắng, nhớ tới buổi trưa phải đi Mục gia ăn cơm, chuẩn bị tìm món quà thỏa mãn Mục lão gia, “Mẹ gần đây không nên ra ngoài! Còn lại mọi chuyện để con và Mục Thiên Dương xử lý-----“
“Còn xử lý cái gì?” Tiết Lệ Na hét một tiếng, “Đầu óc con bị gì hay sao? Hắn từ hôn với con rồi còn trông cậy vào hắn?’
Thải Nghiên bỗng nhiên dừng ngay: “Mẹ nói cái gì?’
“Hắn từ hôn! Hắn nói rõ trên báo!’
Thải Nghiên trừng lớn mắt, nhìn đèn đỏ phía trước tránh đến tránh đi, thật giống như một tầng mơ hồ sáng chói. Phía sau truyền đến âm thanh tiếng còi ô tô, cô bừng tỉnh nghe thấy, trong đầu liên hồi rung động, là trên ngựa ngả xuống, lúc trước bầu trời còn sáng lạng đột nhiên một màu đen tối.
Bỗng nhiên cô tháo xuống ống nghe điện thoại, đẩy cửa xe liền xong ra ngoài.
Chạy theo dọc đường vài phút, nhìn thấy cửa hàng bên ngoài bán báo, vội vàng cầm lên nhìn. Một tờ báo nói rõ, chỉ thấy ảnh đính hôn của mình và Mục Thiên Dương treo trên cùng, nhưng ở giữa đã bị xé rách, phía dưới là dòng chữ lớn màu đen ---- Mục Thiên Dương và Đinh Thải Nghiên giải trừ hôn ước, phía dưới chữ nhỏ hơn miêu tả rõ mọi chuyện.
………Bởi vì Đinh tiểu thư bình thường tác phong bất chính, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, thậm chí tổn hại tính mạng người khác…..
Thải Nghiên đã thấy không rõ là viết cái gì, chậm rãi ôm lấy tờ báo, nhìn trời rơi lệ.
“Mục Thiên Dương….. Anh sao có thể làm như vậy?” Hắn cũng không nói cho cô biết một tiếng! Tối hôm qua hắn còn nói cùng cô về nhà ăn cơm, kết quả hắn hung ác như vậy. Cô quả thật hoài nghi, việc đính hôn này, từ đầu đến cuối là âm mưu của hắn!
“Cô gái? Cô không sao chứ?” Chủ cửa hàng ra tới hỏi cô.
Cô lau nước mắt hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.” Chủ cửa hàng nhìn kỹ một hồi, mở một tờ báo khác ra, cứ mở đúng một trang. Tấm ảnh trên báo có đối lập một chút, chủ cửa hàng cả kinh nói, “Cô là Đinh Thải Nghiên!”
Uyển Tình thật sự không ngờ tới, nửa ngày này cô ở cửa hàng bán hoa không có việc gì làm, trên mạng lại có một trận gió tanh mưa máu. Chỉ là, không biết hiện tại Đinh Thải Nghiên và Đinh Chí Cương có phản ứng gì. Bọn họ, thừa nhận kết quả này sao?
~~~
Đinh Thải Nghiên đêm trước đi tìm Chu Khải Quốc, Chu Khải Quốc đối với chuyện này cũng không biết rõ. Với kinh nghiệm diễn xuất của ông ta, chỉ luôn luôn dùng để áp chế cường quyền, trực tiếp xóa bài viết bịt miệng. Nhưng dùng trong việc này thì rõ ràng không được, Mục Thiên Dương không lên tiếng, Đinh Thải Nghiên kia thì không có bản lĩnh cao như vậy.Về sau tìm cách khủng hoảng lại các quan hệ trong công chúng, quyết định xoay chuyển cách nói trên mạng.
Trên mạng có người nói thấy tận mắt Tiết Lệ Na đẩy người, nhưng hiện trường chỉ có vài người, trừ bỏ người truyền tấm ảnh, nhân chứng tận mắt nhìn thấy chân chính tuyệt đối không vượt qua số ngón tay, những người khác đều là một truyền mười, mười truyền trăm người ta nói sao hay vậy thôi. Cho nên, bọn họ thu mua rất nhiều thủy quân*, đến xem video và ảnh nói Uyển Tình tự mình ngã xuống, thậm chí nói Uyển Tình đụng đông lấn tây, cuối cùng ngay cả ông già và phụ nữ mang thai cũng làm ngã, tất cả lời đồn nào cũng có.
* ở đây thủy quân là đề cập đến các cơ quan, doanh nghiệp quốc gia cụ thể, thông qua cải trang như người dùng bình thường hoặc người tiêu dùng, với các liên kết tìm kiếm, trang web hoặc diễn đàn bình luận các bài viết trả lời của những người khác gây ảnh hưởng đến người khác.
Kết quả, Mục Thiên Thành đăng kí một tài khoản cấu kết nhau cùng truyền ảnh, mắng to thủy quân vô sỉ, sau đó hỏi rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã kêu một đám người kể lại sự thật, cả đêm trên mạng không yên tĩnh.
Chu Khải Quốc cảm thấy, trên mạng chính là cuộc chiến nước bọt, người dân đen càu nhàu thì thôi, mấu chốt là nằm ở thái độ của Mục Thiên Dương. Ông ta biết Mục Thiên Dương không phải thật lòng với Thải Nghiên, đoán chừng lợi dụng cơ hội này sẽ phủi sạch quan hệ, cũng rất không nguyện ý giúp cô ta. Làm những thứ này, ông đã nói: “Không có việc gì! Vài cái mạng lưới của dân, không thể đủ khả năng tạo nên song gió!’
Mục Thiên Dương không nghĩ sẽ để ý tới, những người đó huyên náo suông thôi. Mục Thiên Dương muốn lợi dụng, tự nhiên sẽ tạo nên sóng to gió lớn.
Thải Nghiên vẩn còn lo lắng, lại không dám gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, chỉ cầu nguyện là hắn không có thấy.
“Nếu vạn nhất hắn đã biết, em nên làm sao bây giờ?” Cô hỏi Chu Khải Quốc, “Em cảm thấy đến cuối củng hắn đính hôn với em không chỉ đơn giản như vậy, em còn nói không được…. Theo lý thuyết, em không có gì có thể cho hắn lợi dụng! Nhưng mà…. Em cảm thấy sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ bỏ em thôi! Nếu hắn thừa dịp này từ hôn thì làm sao bây giờ?”
Chu Khải Quốc trầm ngâm, thầm nghĩ trực giác đàn bà vô củng chính xác.
“Em gọi điện thoại cho hắn, thăm dò ý tứ một chút.” Hắn nói.
Thải Nghiên nghĩ nghĩ, lấy điện thoại, gọi cho Mục Thiên Dương.
Lúc ấy Mục Thiên Dương mới về từ nhà Uyển Tình, trong lòng cân nhắc, sợ cô cảm giác được nguy cơ, thừa dịp một đêm nay chỉnh thành một con thiêu thân, âm thanh bắt đầu lạnh hỏi: “ Trên mạng sao lại có tấm ảnh này? Em có biết hình tượng của em có bao nhiêu trọng yếu không? Em là vị hôn thê của Mục Thiên Dương, biểu thị cho một nửa mặt mũi Mục Thị!”
“Thật xin lỗi…..” Thải Nghiên sợ hãi nói, “Đó là ngoài ý muốn…..”
Chu Khải Quốc ôm máy tính, chỉ lời thủy quân về phía cô: căn bản không có người đẩy cô ta! Là chính cô ta loạng choạng, mới ngã xuống, còn đụng ngã một ông già!
Thải Nghiên vội vàng nói: “Không phải em! Cũng không phải mẹ em! Chúng em chỉ là vừa đi ngang qua thôi, chính là cô tự chạy loạn, còn đụng ngã mẹ em!’
Mục Thiên Dương trầm mặc, vốn tưởng rằng cô sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Tiết Lệ Na, không nghĩ tới lại chuyển thành như vậy.
“Thiên Dương?” Thải Nghiên hoảng sợ kêu một tiếng, “Em thật sự không có, anh tin tưởng em!’
Mục Thiên Dương thở dài: “Tốt lắm, không có thì không có, đừng khóc, khóc khiến lòng liền rối loạn.”
Thải Nghiên nín khóc mỉm cười: “Thiên Dương….”
“Đừng lo lắng, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai anh sẽ gọi bộ phận PR xử lý.Dám phỉ bán em, một người anh cũng không tha!’
“Ừ……”
“Ông gần đây rất nhớ em, ngày mai buổi trưa, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
“Tốt!” Thải Nghiên rốt cuộc yên lòng. Tắt điện thoại, nói cho Chu khải Quốc nghe. Chu Khải Quốc cảm thấy nghi ngờ, thật cảm thấy Mục Thiên Dương không phải tốt như vậy, bất quá cũng có thể cũng bị đuổi đi như vậy rồi.
“Em về trước.” Thải Nghiên đứng lên.
Chu Khải Quốc giữ chặt cô, cười nói ái muội: “Anh giúp em chiếu cố chuyện lớn như vậy, em lại muốn đi?”
Thải Nghiên mặt dày nói: “Anh chỉ kêu vài người phát tin thôi, bất quá nói một câu, tiền không phải chỉ mình em ra!”
“Em không có lương tâm!” Chu Khải Quốc nhìn thấy bộ dạng giả vờ của cô, một tay ôm cô đến bên người, cách lớp quần áo xoa xoa nực cô, “Là ai khóc tới tìm anh? Lúc này nguy cơ được giải trừ, sẽ không quên chứ?”
“Ai nha! Anh đừng như vậy!” Thải Nghiên xoay người vặn vẹo, “Em ngày mai còn muốn đi tìm hắn, còn không biết sẽ như thế nào!”
“Còn có thể như thế nào? Em yên tâm đi!” Chu Khải Quốc mới không quan tâm cô sống chết, thoải mái trước quan trọng hơn.
Thoải mái hết cả đêm, Thải Nghiên thần thái sáng láng lái xe về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Tiết Lệ Na: “Thải Nghiên----- đều là mẹ không tốt, mẹ thật xin lỗi con…..”
“Làm sao vậy?” Thải Nghiên không vui đảo cặp mắt trắng, nhớ tới buổi trưa phải đi Mục gia ăn cơm, chuẩn bị tìm món quà thỏa mãn Mục lão gia, “Mẹ gần đây không nên ra ngoài! Còn lại mọi chuyện để con và Mục Thiên Dương xử lý-----“
“Còn xử lý cái gì?” Tiết Lệ Na hét một tiếng, “Đầu óc con bị gì hay sao? Hắn từ hôn với con rồi còn trông cậy vào hắn?’
Thải Nghiên bỗng nhiên dừng ngay: “Mẹ nói cái gì?’
“Hắn từ hôn! Hắn nói rõ trên báo!’
Thải Nghiên trừng lớn mắt, nhìn đèn đỏ phía trước tránh đến tránh đi, thật giống như một tầng mơ hồ sáng chói. Phía sau truyền đến âm thanh tiếng còi ô tô, cô bừng tỉnh nghe thấy, trong đầu liên hồi rung động, là trên ngựa ngả xuống, lúc trước bầu trời còn sáng lạng đột nhiên một màu đen tối.
Bỗng nhiên cô tháo xuống ống nghe điện thoại, đẩy cửa xe liền xong ra ngoài.
Chạy theo dọc đường vài phút, nhìn thấy cửa hàng bên ngoài bán báo, vội vàng cầm lên nhìn. Một tờ báo nói rõ, chỉ thấy ảnh đính hôn của mình và Mục Thiên Dương treo trên cùng, nhưng ở giữa đã bị xé rách, phía dưới là dòng chữ lớn màu đen ---- Mục Thiên Dương và Đinh Thải Nghiên giải trừ hôn ước, phía dưới chữ nhỏ hơn miêu tả rõ mọi chuyện.
………Bởi vì Đinh tiểu thư bình thường tác phong bất chính, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, thậm chí tổn hại tính mạng người khác…..
Thải Nghiên đã thấy không rõ là viết cái gì, chậm rãi ôm lấy tờ báo, nhìn trời rơi lệ.
“Mục Thiên Dương….. Anh sao có thể làm như vậy?” Hắn cũng không nói cho cô biết một tiếng! Tối hôm qua hắn còn nói cùng cô về nhà ăn cơm, kết quả hắn hung ác như vậy. Cô quả thật hoài nghi, việc đính hôn này, từ đầu đến cuối là âm mưu của hắn!
“Cô gái? Cô không sao chứ?” Chủ cửa hàng ra tới hỏi cô.
Cô lau nước mắt hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng.” Chủ cửa hàng nhìn kỹ một hồi, mở một tờ báo khác ra, cứ mở đúng một trang. Tấm ảnh trên báo có đối lập một chút, chủ cửa hàng cả kinh nói, “Cô là Đinh Thải Nghiên!”
/643
|