"Không cần!" Uyển Tình không kiên nhẫn nói, "Cậu trở về học đi."
Ngụy Lâm Thư có chút xấu hổ: "Những quyển này rất nặng, tớ cầm giúp cậu, đưa đến cửa trường......"
"Thật sự không cần!" Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.
Hắn sửng sốt một chút, đuổi theo: "Cậu chuyển trường, liên quan với tớ sao?"
Uyển Tình đứng lại, quay mạnh đầu lại: "Cậu cho là cậu là ai?!"
Ngụy Lâm Thư mặt đỏ lên, xoay người bước đi.
Uyển Tình hít sâu một hơi, đi xuống lầu, lúc quẹo cua, thấy Mục Thiên Dương đứng ở phía dưới cầu thang hút thuốc, sợ tới cô mức làm đổ hết sách trên tay...... Bùm bùm, tiếng vang phát ra rất lớn.
Mục Thiên Dương thả khỏi một hơi, thản nhiên nhìn cô một cái. Nhưng chỉ một cái liếc mắt lười biếng này, làm cho cô đứng ngồi không yên.
"Uyển Tình ——" phía trên bỗng nhiên truyền đến tiếng chạy bộ, Ngụy Lâm Thư quay trở về, "Cậu làm sao vậy?"
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, tựa tiếu phi tiếu, Uyển Tình như rơi vào hầm băng, ngây người bất động.
Ngụy Lâm Thư thở hồng hộc chạy đến bên người cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị té chứ ——"
Uyển Tình tuyệt vọng hít một hơi, oán hận nhìn hắn: "Cậu tới làm gì?"
"Tớ......" Ngụy Lâm Thư nhìn đến biểu tình của cô, có chút thương tâm. Đột nhiên, hắn thấy Mục Thiên Dương, nghi hoặc nhìn cô một cái, "Hắn là......"
Uyển Tình không để ý đến hắn, cúi đầu nhặt sách.
Hắn gãi đầu, hình như là nam nhân ngày đó trong xe, lúc ấy hắn không thấy rõ, cũng không dám khẳng định. Bất quá xem khí chất, thật sự là người không cùng một thế giới với bọn họ, hẳn là không phải người mà Uyển Tình nhận thức đi......
Hắn ngồi xổm xuống, giúp Uyển Tình nhặt sách. Uyển Tình đẩy mạnh hắn ra, rống to: "Cậu đi đi!" Hắn hại cô còn chưa đủ sao?
Ngụy Lâm Thư không kiên nhẫn nói: "Tốt xấu chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không thể để tớ giúp cậu sao? Đinh Uyển Tình, cậu không nói tình cảm như vậy sao?"
"Tôi không nói tình cảm như vậy đấy thì sao!" Hắn hại chết cô mới cam tâm sao?
Ngụy Lâm Thư chán nản, nhất thời không biết nên ném toàn bộ sách lên người cô, hay là tiếp tục giúp cô nhặt đây. Hắn sao lại thích cô? Một nữ sinh không đáng yêu như vậy?!
Mục Thiên Dương đột nhiên đi lên, hỏi: "Cậu thích Uyển Tình?"
Uyển Tình thân mình cứng đờ.
Ngụy Lâm Thư gấp rút đứng lên, không hiểu sao có chút sợ hãi: "Anh là? Anh là thân thích...... của Uyển Tình?"
Mục Thiên Dương gật đầu: "Tôi là anh của em ấy."
Uyển Tình hơi há mồm, giữ chặt hắn: "Tôi sẽ lập tức thu thập tốt!"
"Để bạn em giúp em đi."
Uyển Tình ngẩn ngơ, không biết hắn có ý tứ gì. Ngụy Lâm Thư cũng rất cao hứng, bay nhanh nhặt sách lên, lại không biết nên đưa cho ai...... Biểu tình của bọn họ thật quái dị.
Mục Thiên Dương ôm sách qua, cười nhạt: "Học cho tốt, đừng nhớ thương Uyển Tình."
Ngụy Lâm Thư ngẩn ngơ.
Mục Thiên Dương mỉm cười, lôi kéo Uyển Tình rời đi.
Lên xe, hắn ném mạnh sách về hướng Uyển Tình. Uyển Tình co rúm lại một chút, nhưng cũng không dám tức giận dù chỉ một chút.
"Chỉ cò một chút thời gian, em cũng muốn khanh khanh ta ta?!"
"Tôi không có!" Uyển Tình lớn tiếng phản bác.
"Còn dám mạnh miệng?!" Mục Thiên Dương nổi giận.
Uyển Tình nấc một chút, không dám nói.
Mục Thiên Dương lấy thuốc lá ra hút, nói với A Thành: " Cái thằng nhóc kia gọi là Ngụy Lâm Thư, tan học tìm vài người, bắt hắn lại rồi đánh một trận cho tôi!"
Uyển Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Như thế nào? Luyến tiếc?" Mục Thiên Dương hừ lạnh, lại nói với A Thành, "Cha mẹ hắn làm cái gì, cũng dạy dỗ thật tốt cho tôi! Con của bọn họ được dạy dỗ không tốt, cư nhiên dám để ý nữ nhân của tôi!"
Ngụy Lâm Thư có chút xấu hổ: "Những quyển này rất nặng, tớ cầm giúp cậu, đưa đến cửa trường......"
"Thật sự không cần!" Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.
Hắn sửng sốt một chút, đuổi theo: "Cậu chuyển trường, liên quan với tớ sao?"
Uyển Tình đứng lại, quay mạnh đầu lại: "Cậu cho là cậu là ai?!"
Ngụy Lâm Thư mặt đỏ lên, xoay người bước đi.
Uyển Tình hít sâu một hơi, đi xuống lầu, lúc quẹo cua, thấy Mục Thiên Dương đứng ở phía dưới cầu thang hút thuốc, sợ tới cô mức làm đổ hết sách trên tay...... Bùm bùm, tiếng vang phát ra rất lớn.
Mục Thiên Dương thả khỏi một hơi, thản nhiên nhìn cô một cái. Nhưng chỉ một cái liếc mắt lười biếng này, làm cho cô đứng ngồi không yên.
"Uyển Tình ——" phía trên bỗng nhiên truyền đến tiếng chạy bộ, Ngụy Lâm Thư quay trở về, "Cậu làm sao vậy?"
Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, tựa tiếu phi tiếu, Uyển Tình như rơi vào hầm băng, ngây người bất động.
Ngụy Lâm Thư thở hồng hộc chạy đến bên người cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị té chứ ——"
Uyển Tình tuyệt vọng hít một hơi, oán hận nhìn hắn: "Cậu tới làm gì?"
"Tớ......" Ngụy Lâm Thư nhìn đến biểu tình của cô, có chút thương tâm. Đột nhiên, hắn thấy Mục Thiên Dương, nghi hoặc nhìn cô một cái, "Hắn là......"
Uyển Tình không để ý đến hắn, cúi đầu nhặt sách.
Hắn gãi đầu, hình như là nam nhân ngày đó trong xe, lúc ấy hắn không thấy rõ, cũng không dám khẳng định. Bất quá xem khí chất, thật sự là người không cùng một thế giới với bọn họ, hẳn là không phải người mà Uyển Tình nhận thức đi......
Hắn ngồi xổm xuống, giúp Uyển Tình nhặt sách. Uyển Tình đẩy mạnh hắn ra, rống to: "Cậu đi đi!" Hắn hại cô còn chưa đủ sao?
Ngụy Lâm Thư không kiên nhẫn nói: "Tốt xấu chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không thể để tớ giúp cậu sao? Đinh Uyển Tình, cậu không nói tình cảm như vậy sao?"
"Tôi không nói tình cảm như vậy đấy thì sao!" Hắn hại chết cô mới cam tâm sao?
Ngụy Lâm Thư chán nản, nhất thời không biết nên ném toàn bộ sách lên người cô, hay là tiếp tục giúp cô nhặt đây. Hắn sao lại thích cô? Một nữ sinh không đáng yêu như vậy?!
Mục Thiên Dương đột nhiên đi lên, hỏi: "Cậu thích Uyển Tình?"
Uyển Tình thân mình cứng đờ.
Ngụy Lâm Thư gấp rút đứng lên, không hiểu sao có chút sợ hãi: "Anh là? Anh là thân thích...... của Uyển Tình?"
Mục Thiên Dương gật đầu: "Tôi là anh của em ấy."
Uyển Tình hơi há mồm, giữ chặt hắn: "Tôi sẽ lập tức thu thập tốt!"
"Để bạn em giúp em đi."
Uyển Tình ngẩn ngơ, không biết hắn có ý tứ gì. Ngụy Lâm Thư cũng rất cao hứng, bay nhanh nhặt sách lên, lại không biết nên đưa cho ai...... Biểu tình của bọn họ thật quái dị.
Mục Thiên Dương ôm sách qua, cười nhạt: "Học cho tốt, đừng nhớ thương Uyển Tình."
Ngụy Lâm Thư ngẩn ngơ.
Mục Thiên Dương mỉm cười, lôi kéo Uyển Tình rời đi.
Lên xe, hắn ném mạnh sách về hướng Uyển Tình. Uyển Tình co rúm lại một chút, nhưng cũng không dám tức giận dù chỉ một chút.
"Chỉ cò một chút thời gian, em cũng muốn khanh khanh ta ta?!"
"Tôi không có!" Uyển Tình lớn tiếng phản bác.
"Còn dám mạnh miệng?!" Mục Thiên Dương nổi giận.
Uyển Tình nấc một chút, không dám nói.
Mục Thiên Dương lấy thuốc lá ra hút, nói với A Thành: " Cái thằng nhóc kia gọi là Ngụy Lâm Thư, tan học tìm vài người, bắt hắn lại rồi đánh một trận cho tôi!"
Uyển Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Như thế nào? Luyến tiếc?" Mục Thiên Dương hừ lạnh, lại nói với A Thành, "Cha mẹ hắn làm cái gì, cũng dạy dỗ thật tốt cho tôi! Con của bọn họ được dạy dỗ không tốt, cư nhiên dám để ý nữ nhân của tôi!"
/643
|