Cảnh sát nói có tiến triển sẽ thông báo với Uyển Tình và Đỗ Viễn Minh, đương nhiên, nếu bọn họ phát hiện cái gì cũng nên thông báo, giúp mọi ngươi nhanh chóng phá án.
Uyển Tình nghĩ rằng: chờ cô tĩnh tâm lại, muốn đem người mà mình và Từ Khả Vi quen biết tìm tòi lại một lần, từng bước từng bước ghi tạc trong đầu, lần lượt bới ra, không tin không tìm thấy ai khả nghi!
Buổi chiều hôm đó, bọn họ sau khi tạm biệt người của viện phúc lợi, quay trở về thành phố A.
Ở bên cạnh ngây người vài ngày, cấp dưới của Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương đến đây không ít, đều lái xe tới, xe cũng đủ dùng.
Rời đi khách sạn thì Quản Vận Phương đi đến phòng Uyển Tình, trong phòng chỉ có Uyển Tình và Thiên Tuyết. Bà lặng lẽ nói với Thiên Tuyết: “Tí nữa chúng ta ngồi cùng một xe với Uyển Tình, lại an ủi nó.”
Thiên Tuyết gật đầu, lại cảm thấy bà giống như có chuyện muốn lén nói, cho nên khi an bài xe để cho Mục Thiên Thành lái xe cho các cô.
Sau khi ô tô đi, Quản Vận Phương mới bắt đầu nói chuyện với Uyển Tình: “Gì biết con khổ sở, nhưng muốn tỉnh lại đứng lên, chuyện kế tiếp con phải làm còn nhiều lắm.”
Uyển Tình mờ mịt nhìn bà.
Quản Vận Phương nói: “Từ ngày gặp chuyện không may đó trở đi, cứ bảy ngày cúng một lần, đốt chút tiền giấy cho mẹ con, tổng cộng phải đốt bảy lần. Kế tiếp một tháng, con phải nhớ chuyện này. Nhưng con không thể luôn luôn ở nhà mà? Con còn đang đi học, ngày nào con trở về trường?”
“Con.......”Lông mày Uyển Tình nhíu lại, cực kì khó xử. Cô muốn nói là muốn xin một tháng để ở nhà, nhưng nghĩ loại tập tục này, có mấy người coi đó là tập tục xấu, cô vì vậy mà xin nghỉ nhất định bị ăn mắng. Mà Từ Khả Vi nhất định cũng không muốn cô xao lãng việc học tập của mình, chính cô cũng vậy, cũng không muốn như thế.
Quản Vận Phương vỗ lên tay cô: “Vậy con nói với dượng của con đi, để cho ông nhớ kĩ, chuẩn bị. Con chậm nhất là qua đầu tuần phải trở về trường học, học tập làm đầu. Mẹ con khẳng định cũng không muốn con bỏ bê sách vở, con thi lên đại học, bà ấy rất hãnh diện. Sau này, con trở về, an vị trên máy bay trở lại, cũng không lỡ bao nhiêu thời gian, chính là muốn đến trước mộ.”
Uyển Tình gật đầu, nước mắt như mưa rơi xuống.
“Còn có di vật của mẹ con, lúc con kiểm kê cẩn thận chút, nếu không để cho người ta nói con cầm vật gì quý trọng này nọ, chán ốm!”
Uyển Tình liên tục gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính.
“Mặt khác, con về sau chuẩn bị làm gì? Giám đốc Đỗ chung quy cũng không phải cha ruột của con, ông ta lại có con gái, về sau làm sao ở chung, con nên cân nhắc một chút.”
Uyển Tình gật đầu, cảm thấy chính mình không có thời gian thương tâm. Nhiều chuyện như vậy, một cái làm không tốt, sẽ khiến mình bị hãm hại.
Bởi vì có Mục Thiên Dương, băn khoăn trong lòng cô cũng không phải lớn. Cô tin tưởng phát sinh ra bất cứ truyện gì, Mục Thiên Dương đều ở bên che chở cô. Có cái núi lớn này để dựa, rất nhiều chuyện cô đều không cần lo lắng, một số chuyện cũng không cần lo lắng mười phần, không cần sợ đầu sợ đuôi.
Hiện tại, chỉ cần cùng Đỗ Viễn Minh, Đỗ Thiến bình an vô sự là được rồi.
Thiên Tuyết sợ cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nói: “Cậu muốn đi học, ở nhà thiếu gì thời gian, nghỉ mới trở về, coi như tôn trọng người già, nếu nhà họ Đỗ không cho sắc mặt tốt, cậu trực tiếp quay về địa phương trước kia!”
Trong lòng Mục Thiên Thành cũng đồng ý, anh ước gì Uyển Tình và nhà họ Đỗ phủi sạch quan hệ, miễn cho đến khi Uyển Tình và anh họ kết hôn, nhà họ Đỗ tự giữ thân phận chít chít méo mó!
Quản Vận Phương không có dứt khoát như bọn họ, dù sao thân phận tiền tài của Đỗ Viễn Minh còn đó, duy trì loại quan hệ mặt ngoài này, cũng có lợi ích của nó chứ?
Bà nắm lấy tay Uyển Tình: “Tốt xấu gì cũng là người một nhà, mẹ con và giám đốc Đỗ tuy rằng kết hôn không lâu, nhưng con hiện tại xoay người bước đi, hoặc là càng thêm nhiệt tình, cũng không thỏa đáng. Làm tốt bổn phận của con đi, ông ta là trưởng bối của con, cũng coi như là cha con, con nên tôn kính thì tôn kính, nên hiếu kính thì hiếu kính, nhưng không thể lướt qua Đỗ tiểu thư! Nếu như vậy, bọn họ còn muốn đâm chọc, con cũng đừng ủy khuất chính mình!”
Uyển Tình cảm thấy như vậy thì cũng đừng níu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể như thế, liền gật đầu, cảm kích nói: “Gì à, cảm ơn người.......”
“Đứa bé ngốc.” Quản Vận Phương thở dài, đem cô ôm vào trong ngực, đau lòng nói: “Về sau thì tốt rồi. Nửa đời trước khổ, nửa đời sau khổ tận cam lai, con nhất định sẽ tìm được người yêu thương con.”
Nói chưa dứt lời, lại nới Uyển Tình càng khó qua. Từ Khả Vi cả đời, cũng chưa từng khổ tận cam lai đâu?
Trở về thành phố A vừa vặn gần tối, Đỗ Viễn Minh vẫn đang mời mọi người ăn cơm. Ba anh em nhà họ Mục cũng được mời ở lại ăn tối mới đi, Mục Thiên Thành nghĩ đến vài ngày không gặp Mục Văn Sâm, muốn đi đến nơi ở của Văn Sâm. Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết còn đang ngẩn người, cũng không có cẩn thận nghĩ buổi tối ngủ ở chỗ nào.
Mục Thiên Thành nghĩ một chút, trong nhà còn không biết Thiên Tuyết trở về, liền hỏi: “Hiện tại nên đi đâu?”
Thiên Tuyết sửng sốt, nói: “Chỗ ông nội nên khai báo thật tốt, cũng phải khai báo hết, chỗ mẹ cũng không giải thích tốt, em sẽ không về nhà.”
Mục Thiên Dương gật đầu, anh tự nhiên cũng muốn nói chuyện này với Mục lão gia, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình, liền dẫn bọn họ đi biệt thự của mình.
Mục Thiên Thành nói: “Biệt thự kia của anh, hai năm không có người ở, hiện tại lại không có người thu dọn, làm sao mà ở được?”
Mục Thiên Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đi nơi đó của cậu đi.”
“........”
Mục Thiên Thành ở thành phố A mặc dù có một cái biệt thự, nhưng bởi vì mấy năm trước Văn Sâm không chịu ăn cơm bao(trai bao), không muốn đến chỗ của anh, anh liền cho người khác thuê. Sau bởi vì Văn Sâm mua phòng ở, anh mỗi ngày đều đến chỗ ở của Văn Sâm, ngoài miệng thì nói như đúng rồi: “Em không chịu ăn cơm mềm của anh, vậy để cho anh ăn cơm của em đi!”
Cho nên, đi đến chỗ ở của anh tức là phải đến chỗ ở của Văn Sâm, Mục Thiên Thành cảm thấy có chút buồn bực.
Lúc này thời gian không còn sớm, lúc ba người bọn họ đến, Văn Sâm còn chưa có trở lại, còn ở công ty tăng ca. Lúc trước Văn Sâm đi một chuyến Vĩnh Ninh, trở về muốn công ty vận hành bình thường, còn muốn tránh để lộ ra tiếng gió, càng muốn trấn an các thành viên ban giám đốc nghe được tiếng gió..... Đã bận rộn trở thành con quay.
Mục Thiên Thành vì Văn Sâm mà bất bình: “
Mục Thiên Dương há miệng, không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát không giải thích nữa, thở dài một tiếng, nằm ở trên sofa.
Mục Thiên Thành thấy vẻ mặt ưu sầu của anh, biết anh lại vì Uyển Tình mà phiền lòng, cũng sâu kín thở dài, nhìn Thiên Tuyết nói: “Nha đầu, chúng ta đi thu dọn phòng khách.”
Phòng ở nơi này rất lớn, người già nhà Văn Sâm rất nhiều, vì sợ người nhà đến thành phố A vui chơi không đủ chỗ ở, cho nên mua bốn thất hai sảnh căn phòng lớn, trừ thư phòng và phòng chủ nằm, vẫn còn hai gian phòng cho khách.
Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết sửa sang lại phòng thật tốt, vừa vặn Văn Sâm trở về. Văn Sâm lặng đi một lúc, chợt khôi phục tinh thần, rất tẫn trách hướng về phía Mục Thiên Dương báo cáo công việc.
Mục Thiên Dương lại vì lo lắng cho Uyển Tình, cũng biết trách nhiệm của mình, lập tức giữ vững tinh thần, hai người đến thư phòng họp, họp một lúc đến ba giờ.
Hai người hồn nhiên không biết thời gian trôi qua, thẳng đến khi điện thoại của Mục Thiên Dương vang lên. Mục Thiên Dương thấy là Uyển Tình gọi tới, nói với Văn Sâm: “Cứ như vậy đi, ngày mai đến công ty nói tiếp.” Nói xong, vừa nghe di động, vừa trở về phòng khách.
Uyển Tình nghĩ rằng: chờ cô tĩnh tâm lại, muốn đem người mà mình và Từ Khả Vi quen biết tìm tòi lại một lần, từng bước từng bước ghi tạc trong đầu, lần lượt bới ra, không tin không tìm thấy ai khả nghi!
Buổi chiều hôm đó, bọn họ sau khi tạm biệt người của viện phúc lợi, quay trở về thành phố A.
Ở bên cạnh ngây người vài ngày, cấp dưới của Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương đến đây không ít, đều lái xe tới, xe cũng đủ dùng.
Rời đi khách sạn thì Quản Vận Phương đi đến phòng Uyển Tình, trong phòng chỉ có Uyển Tình và Thiên Tuyết. Bà lặng lẽ nói với Thiên Tuyết: “Tí nữa chúng ta ngồi cùng một xe với Uyển Tình, lại an ủi nó.”
Thiên Tuyết gật đầu, lại cảm thấy bà giống như có chuyện muốn lén nói, cho nên khi an bài xe để cho Mục Thiên Thành lái xe cho các cô.
Sau khi ô tô đi, Quản Vận Phương mới bắt đầu nói chuyện với Uyển Tình: “Gì biết con khổ sở, nhưng muốn tỉnh lại đứng lên, chuyện kế tiếp con phải làm còn nhiều lắm.”
Uyển Tình mờ mịt nhìn bà.
Quản Vận Phương nói: “Từ ngày gặp chuyện không may đó trở đi, cứ bảy ngày cúng một lần, đốt chút tiền giấy cho mẹ con, tổng cộng phải đốt bảy lần. Kế tiếp một tháng, con phải nhớ chuyện này. Nhưng con không thể luôn luôn ở nhà mà? Con còn đang đi học, ngày nào con trở về trường?”
“Con.......”Lông mày Uyển Tình nhíu lại, cực kì khó xử. Cô muốn nói là muốn xin một tháng để ở nhà, nhưng nghĩ loại tập tục này, có mấy người coi đó là tập tục xấu, cô vì vậy mà xin nghỉ nhất định bị ăn mắng. Mà Từ Khả Vi nhất định cũng không muốn cô xao lãng việc học tập của mình, chính cô cũng vậy, cũng không muốn như thế.
Quản Vận Phương vỗ lên tay cô: “Vậy con nói với dượng của con đi, để cho ông nhớ kĩ, chuẩn bị. Con chậm nhất là qua đầu tuần phải trở về trường học, học tập làm đầu. Mẹ con khẳng định cũng không muốn con bỏ bê sách vở, con thi lên đại học, bà ấy rất hãnh diện. Sau này, con trở về, an vị trên máy bay trở lại, cũng không lỡ bao nhiêu thời gian, chính là muốn đến trước mộ.”
Uyển Tình gật đầu, nước mắt như mưa rơi xuống.
“Còn có di vật của mẹ con, lúc con kiểm kê cẩn thận chút, nếu không để cho người ta nói con cầm vật gì quý trọng này nọ, chán ốm!”
Uyển Tình liên tục gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính.
“Mặt khác, con về sau chuẩn bị làm gì? Giám đốc Đỗ chung quy cũng không phải cha ruột của con, ông ta lại có con gái, về sau làm sao ở chung, con nên cân nhắc một chút.”
Uyển Tình gật đầu, cảm thấy chính mình không có thời gian thương tâm. Nhiều chuyện như vậy, một cái làm không tốt, sẽ khiến mình bị hãm hại.
Bởi vì có Mục Thiên Dương, băn khoăn trong lòng cô cũng không phải lớn. Cô tin tưởng phát sinh ra bất cứ truyện gì, Mục Thiên Dương đều ở bên che chở cô. Có cái núi lớn này để dựa, rất nhiều chuyện cô đều không cần lo lắng, một số chuyện cũng không cần lo lắng mười phần, không cần sợ đầu sợ đuôi.
Hiện tại, chỉ cần cùng Đỗ Viễn Minh, Đỗ Thiến bình an vô sự là được rồi.
Thiên Tuyết sợ cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nói: “Cậu muốn đi học, ở nhà thiếu gì thời gian, nghỉ mới trở về, coi như tôn trọng người già, nếu nhà họ Đỗ không cho sắc mặt tốt, cậu trực tiếp quay về địa phương trước kia!”
Trong lòng Mục Thiên Thành cũng đồng ý, anh ước gì Uyển Tình và nhà họ Đỗ phủi sạch quan hệ, miễn cho đến khi Uyển Tình và anh họ kết hôn, nhà họ Đỗ tự giữ thân phận chít chít méo mó!
Quản Vận Phương không có dứt khoát như bọn họ, dù sao thân phận tiền tài của Đỗ Viễn Minh còn đó, duy trì loại quan hệ mặt ngoài này, cũng có lợi ích của nó chứ?
Bà nắm lấy tay Uyển Tình: “Tốt xấu gì cũng là người một nhà, mẹ con và giám đốc Đỗ tuy rằng kết hôn không lâu, nhưng con hiện tại xoay người bước đi, hoặc là càng thêm nhiệt tình, cũng không thỏa đáng. Làm tốt bổn phận của con đi, ông ta là trưởng bối của con, cũng coi như là cha con, con nên tôn kính thì tôn kính, nên hiếu kính thì hiếu kính, nhưng không thể lướt qua Đỗ tiểu thư! Nếu như vậy, bọn họ còn muốn đâm chọc, con cũng đừng ủy khuất chính mình!”
Uyển Tình cảm thấy như vậy thì cũng đừng níu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể như thế, liền gật đầu, cảm kích nói: “Gì à, cảm ơn người.......”
“Đứa bé ngốc.” Quản Vận Phương thở dài, đem cô ôm vào trong ngực, đau lòng nói: “Về sau thì tốt rồi. Nửa đời trước khổ, nửa đời sau khổ tận cam lai, con nhất định sẽ tìm được người yêu thương con.”
Nói chưa dứt lời, lại nới Uyển Tình càng khó qua. Từ Khả Vi cả đời, cũng chưa từng khổ tận cam lai đâu?
Trở về thành phố A vừa vặn gần tối, Đỗ Viễn Minh vẫn đang mời mọi người ăn cơm. Ba anh em nhà họ Mục cũng được mời ở lại ăn tối mới đi, Mục Thiên Thành nghĩ đến vài ngày không gặp Mục Văn Sâm, muốn đi đến nơi ở của Văn Sâm. Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết còn đang ngẩn người, cũng không có cẩn thận nghĩ buổi tối ngủ ở chỗ nào.
Mục Thiên Thành nghĩ một chút, trong nhà còn không biết Thiên Tuyết trở về, liền hỏi: “Hiện tại nên đi đâu?”
Thiên Tuyết sửng sốt, nói: “Chỗ ông nội nên khai báo thật tốt, cũng phải khai báo hết, chỗ mẹ cũng không giải thích tốt, em sẽ không về nhà.”
Mục Thiên Dương gật đầu, anh tự nhiên cũng muốn nói chuyện này với Mục lão gia, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình, liền dẫn bọn họ đi biệt thự của mình.
Mục Thiên Thành nói: “Biệt thự kia của anh, hai năm không có người ở, hiện tại lại không có người thu dọn, làm sao mà ở được?”
Mục Thiên Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đi nơi đó của cậu đi.”
“........”
Mục Thiên Thành ở thành phố A mặc dù có một cái biệt thự, nhưng bởi vì mấy năm trước Văn Sâm không chịu ăn cơm bao(trai bao), không muốn đến chỗ của anh, anh liền cho người khác thuê. Sau bởi vì Văn Sâm mua phòng ở, anh mỗi ngày đều đến chỗ ở của Văn Sâm, ngoài miệng thì nói như đúng rồi: “Em không chịu ăn cơm mềm của anh, vậy để cho anh ăn cơm của em đi!”
Cho nên, đi đến chỗ ở của anh tức là phải đến chỗ ở của Văn Sâm, Mục Thiên Thành cảm thấy có chút buồn bực.
Lúc này thời gian không còn sớm, lúc ba người bọn họ đến, Văn Sâm còn chưa có trở lại, còn ở công ty tăng ca. Lúc trước Văn Sâm đi một chuyến Vĩnh Ninh, trở về muốn công ty vận hành bình thường, còn muốn tránh để lộ ra tiếng gió, càng muốn trấn an các thành viên ban giám đốc nghe được tiếng gió..... Đã bận rộn trở thành con quay.
Mục Thiên Thành vì Văn Sâm mà bất bình: “
Mục Thiên Dương há miệng, không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát không giải thích nữa, thở dài một tiếng, nằm ở trên sofa.
Mục Thiên Thành thấy vẻ mặt ưu sầu của anh, biết anh lại vì Uyển Tình mà phiền lòng, cũng sâu kín thở dài, nhìn Thiên Tuyết nói: “Nha đầu, chúng ta đi thu dọn phòng khách.”
Phòng ở nơi này rất lớn, người già nhà Văn Sâm rất nhiều, vì sợ người nhà đến thành phố A vui chơi không đủ chỗ ở, cho nên mua bốn thất hai sảnh căn phòng lớn, trừ thư phòng và phòng chủ nằm, vẫn còn hai gian phòng cho khách.
Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết sửa sang lại phòng thật tốt, vừa vặn Văn Sâm trở về. Văn Sâm lặng đi một lúc, chợt khôi phục tinh thần, rất tẫn trách hướng về phía Mục Thiên Dương báo cáo công việc.
Mục Thiên Dương lại vì lo lắng cho Uyển Tình, cũng biết trách nhiệm của mình, lập tức giữ vững tinh thần, hai người đến thư phòng họp, họp một lúc đến ba giờ.
Hai người hồn nhiên không biết thời gian trôi qua, thẳng đến khi điện thoại của Mục Thiên Dương vang lên. Mục Thiên Dương thấy là Uyển Tình gọi tới, nói với Văn Sâm: “Cứ như vậy đi, ngày mai đến công ty nói tiếp.” Nói xong, vừa nghe di động, vừa trở về phòng khách.
/643
|