“Em nghĩ... lúc anh và Uyển Tình cử hành hôn lễ, em và A Thành cũng bắt đầu! Anh em kết hôn cùng một ngày, em và Uyển Tình vẫn là chị em tốt, thât tốt...”
“Khụ...” A Thành ngồi ở bên cạnh, một viên bánh trôi trực tiếp mắc kẹt trong cổ hỏng, rõ ràng bị kinh ngạc.
Thiên Tuyết sửng sốt, nhớ tới một sự kiện vô cùng nghiêm trọng: A Thành còn chưa cầu hôn cô, cô gấp cái gì?
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, đã nhìn ra, cười lạnh: “Người ta còn chưa bảo em gả cho người ta, em gấp cái gì?”
Ngô NHã cũng nhớ tới, A Thành căn bản chưa hề cầu hôn, thương lượng hôn lễ gì chứ? Đây là người con gái vừa lãnh đạm vừa nóng, quả thực là làm bậy, nhất thời vừa tức vừa giận, cái gì cũng không ăn vào nữa. Là Thiên Tuyết không tốt, khiến A Thành lại chưa hề tính toán cưới con gái mình!
Thiên Tuyết cúi đầu, ra sức ăn bánh trôi, tức đến mắt cũng đã đỏ lên.
Bên cạnh còn có Mục Thiên Thành, Trâu Tranh và Kim lão phu nhân, đều không dễ nói chuyện... này hình như là Thiên Tuyết mất mặt rồi.
Tất cả mọi người cực kỳ xấu hổ, không biết ai hơn ai. Chẳng những a Thành cực kỳ xấu hổ, lại vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Chuyện này, một cái xử lý không tốt, đã bị mọi người bỏ lại trên lầu rồi?
Anh rất muốn cầu hôn, chỉ là... vẫn cảm thấy không xứng với cô, cho nên quyết định chờ một chút. Trùng hợp là năm nay Mục Thiên Dương muốn kết hôn, anh cho rằng không cho anh và Thiên Tuyết chuyện gì, chắc là đến phiên bọn họ vẫn còn hai ba năm, anh thừa dịp này chuẩn bị đạt chút thành tích, sau đó lại...
Ai, nha đầu kia, gấp cái gì chứ? Gấp đến độ anh cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nghĩ muốn hung hăng ôm lấy cô, hung hăng yêu thương cô.
Thiên Tuyết cúi đầu càng không ngừng ăn bánh trôi, ăn ăn, khóc lên, một nửa bánh trôi từ trong miệng trượt vào trong bát.
Tất cả mọi người dừng động tác.
A Thành rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt cho cô. Cô mạnh mẽ đẩy bát, quát lên với anh: “Đều là anh!”
“Uhm, anh sai rồi...” A Thành thấp giọng nói, một bàn tay vỗ vai cô, đưa cô ôm vào trong ngực.
Mục Thiên Dương quay đầu, tràn đầy hối hận, nhưng giải thích cũng không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu gẩy bánh trôi ở trong bát.
A Thành lau nước mắt cho Thiên Tuyết, trong lòng thực sự không biết nói thế nào, cắn răng một cái, liền quỳ xuống.
Mọi người hoảng sợ, Đinh Đinh Đương Đương đang bị ngăn cách bởi cái bàn không nhìn ra được, bèn duỗi thẳng cổ, khiến Uyển Tình phải kéo chúng trở lại.
A Thành nhìn Thiên Tuyết nói: “Gả cho anh đi!”
Thiên Tuyết sửng sốt, nổi trận lôi đình, bưng bánh trôi lên nghĩ muốn đập vào mặt anh. Dừng một lát, phát hiện như thế không tốt lắm, thấy bên cạnh có một ly trà, liền cầm lên hất vào mặt anh.
“A.” Đinh Đinh Đương Đương sợ tới mức trừng to mắt, Uyển Tình và Thiên Dương vội vàng che mắt bọn chúng. Hai đứa lại tò mò tách ra, nhìn không rời mắt. đương Đương cảm thấy cô mình quá đáng sợ, sợ tới mức giật mình một cái, bưng bánh trôi lên ra sức ăn, giống như đang an ủi mình.
“Hu oa... tôi không lấy chồng!” Thiên Tuyết khóc lớn lên, cô vừa mới náo loạn truyện cười, anh rõ ràng là thêm dầu vào lửa.
A Thành cũng phát hiện hành động lần này của mình không thỏa đáng, tiến về phía trước một bước, hung hăng ôm lấy cô.
“Buông ra!”
A Thành ôm chặt lấy cô, bất động, nước trà theo tóc chảy xuống, nhưng mắt anh cũng không chớp một cái.
Thiên Tuyết khóc đến toàn thân phát run, không biết khóc bao lâu, không muốn khóc nữa, muốn gọi anh, lại cảm thấy bị một đám người ở chung quanh nhìn đến tổn thương mặt mũi, nhất thời chân tay luống cuống, khóc càng lớn tiếng hơn.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: “Mang cô vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Uyển Tình gấp gáp đứng lên: “Mau đi theo mình.” Nói xong liền đi về phía gian phòng.
A Thành đứng dậy, đỡ Thiên Tuyết đi qua, vào phòng, Uyển Tinhf tiếp nhận Thiên Tuyết, nói với anh: “Anh đi rửa mặt đi.”
A Thành gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Đi vào buồng vệ sinh, Mục Thiên Thành đi theo, đưa cho anh một tấm khăn lông nói: “Vất vả cho anh, nha đầu của nhà chúng ta đôi khi không đáng tin, anh tha thứ cho em ấy nhiều một chút, anh cũng đã ngủ vài năm rồi, không cần trả hàng lại.”
A Thành:!!!!
Mục Thiên Thành vỗ vai anh, xem như đồng ý anh rồi.
Uyển Tình khuyên can Thiên Tuyết, lại đi ra, mọi người cũng không dám nói lại chuyện này.
Mặt mũi Thiên Tuyết vẫn mất, rời đi cũng không chịu đi cùng A Thành, mà đến chỗ Mục Thiên Thành. Trâu Tranh đi pháp vào ngày mai, tuần lễ thời trang lạp tức sắp khai mạc ròi. Những năm qua cô đi đều sớm, năm này qua tết Nguyên tiêu, cho nên hơi gấp.
Thiên Tuyết nói: “Em đi với chị!”
Trâu Tranh sửng sốt, nghĩ muốn cô rời đi vài ngày cũng được, cùng khi trở về mọi người cũng đã quên chuyện hôm đó, tâm tình của cô cũng khôi phục lại.
“Được, chị làm cho em một tấm vé mày bay, không biết còn không, không thì phải đi nơi khác rồi chuyển máy bay rồi.”
Thiên Tuyết cắn răng nói: “Nhiều mấy tấm, gọi Uyển Tình đi cùng.” Đều do Mục Thiên Dương, cô muốn bắt cóc vợ của anh, hừ...
“Ách...” Trâu Tranh cũng không dám xằng bậy, nhìn Mục Thiên Thành.
Mục Thiên Thành: “Đặt đi đặt đi, chị dâu nhỏ muốn đi, anh sẽ nói với anh họ.”
Thiên Tuyết lập tức gọi cho Uyển Tình, UYển Tình nói không thể rời khỏi con được, không đi, Thiên Tuyết nói: “Con cùng đi, cậu đã gả cho anh mình, nào có không đi Paris? Vừa lúc mua mấy bộ quần áo, nhỡ đâu có hoạt động gì còn mặc?”
“Mình thương lượng với anh cậu đã.” Hôm nay Mục Thiên Dương chọc tới cô, cô muốn trả thù đây mà.
Uyển Tình cúp điện thoại, hỏi Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương không nỡ, nhưng về phương diện khác lại nghĩ: để cho cô mang con theo hình như quá bá đạo, mà vợ của người khác đều đến Pháp mua sắm, hàng hiệu, vợ càng muốn mua, vợ là để cưng chiều, Uyển Tình nhà anh giống như gì cũng chưa hưởng thụ qua...
Mục Thiên dương lại là áy náy, lại là không tha, nói: “Đi thôi, nhiều mua mấy bộ y phục. Không cần không nỡ tiêu tiền, của ta mắc kẹt chải quét không bạo.”
Uyển tình do dự nói: “Không quá muốn đi a, hài tử...”
“Đồng khởi đi, hài tử cũng nên ra ngoài gặp từng trải. Ta để cho thiên thành cùng các ngươi đi, quá hai ngày ta có rảnh, ta đi tiếp các ngươi.”
Uyển tình nghĩ nghĩ, tốt xấu về sau là muốn làm phú thái thái, hàng hiệu thời thượng nên là xem như môn bắt buộc, mà còn Trục lý Tiểu Cô Tử đều là thời thượng vòng nhân vật, nàng càng muốn hiểu biết, chẳng thế thì về sau xuất môn hỏi gì cũng không biết, không là bị người cười đến rụng răng?
“Vậy được rồi. Tuần lễ thời trang bao lâu a? Có thể hay không bỏ qua khai giảng.”
“Khai giảng không phải còn có vài ngày sao? Đi trước đi, chẳng qua ngoạn chơi vài ngày liền trở lại.”
Uyển tình gật đầu, sáng sớm hôm sau tùy ý thu thập điểm đông tây liền cùng Trâu tranh, Thiên Tuyết đi ra phát. Mục Thiên thành không mua được vé máy bay, so với các nàng chậm một ngày qua đi. Chờ hắn đến Paris khi đó, uyển tình các nàng đã ở tửu điếm Mỹ Mỹ địa ngủ một giấc, Trâu tranh khẩn căng vội vàng đi tham gia tuần lễ thời trang khai mạc thức, uyển tình cùng Thiên Tuyết mang theo hài tử, đang chuẩn bị ra ngoài ngắm cảnh.
Mục Thiên thành việc này vừa tới, liền là đến làm bảo tiêu, định phòng liền theo sau.
Uyển tình hỏi: “Ngươi không nghỉ ngơi sao?”
“Ta thể lực hảo.”
Thiên Tuyết hừ một tiếng, đem cameras gì gì đó toàn bộ cho hắn.
“Khụ...” A Thành ngồi ở bên cạnh, một viên bánh trôi trực tiếp mắc kẹt trong cổ hỏng, rõ ràng bị kinh ngạc.
Thiên Tuyết sửng sốt, nhớ tới một sự kiện vô cùng nghiêm trọng: A Thành còn chưa cầu hôn cô, cô gấp cái gì?
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, đã nhìn ra, cười lạnh: “Người ta còn chưa bảo em gả cho người ta, em gấp cái gì?”
Ngô NHã cũng nhớ tới, A Thành căn bản chưa hề cầu hôn, thương lượng hôn lễ gì chứ? Đây là người con gái vừa lãnh đạm vừa nóng, quả thực là làm bậy, nhất thời vừa tức vừa giận, cái gì cũng không ăn vào nữa. Là Thiên Tuyết không tốt, khiến A Thành lại chưa hề tính toán cưới con gái mình!
Thiên Tuyết cúi đầu, ra sức ăn bánh trôi, tức đến mắt cũng đã đỏ lên.
Bên cạnh còn có Mục Thiên Thành, Trâu Tranh và Kim lão phu nhân, đều không dễ nói chuyện... này hình như là Thiên Tuyết mất mặt rồi.
Tất cả mọi người cực kỳ xấu hổ, không biết ai hơn ai. Chẳng những a Thành cực kỳ xấu hổ, lại vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Chuyện này, một cái xử lý không tốt, đã bị mọi người bỏ lại trên lầu rồi?
Anh rất muốn cầu hôn, chỉ là... vẫn cảm thấy không xứng với cô, cho nên quyết định chờ một chút. Trùng hợp là năm nay Mục Thiên Dương muốn kết hôn, anh cho rằng không cho anh và Thiên Tuyết chuyện gì, chắc là đến phiên bọn họ vẫn còn hai ba năm, anh thừa dịp này chuẩn bị đạt chút thành tích, sau đó lại...
Ai, nha đầu kia, gấp cái gì chứ? Gấp đến độ anh cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nghĩ muốn hung hăng ôm lấy cô, hung hăng yêu thương cô.
Thiên Tuyết cúi đầu càng không ngừng ăn bánh trôi, ăn ăn, khóc lên, một nửa bánh trôi từ trong miệng trượt vào trong bát.
Tất cả mọi người dừng động tác.
A Thành rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt cho cô. Cô mạnh mẽ đẩy bát, quát lên với anh: “Đều là anh!”
“Uhm, anh sai rồi...” A Thành thấp giọng nói, một bàn tay vỗ vai cô, đưa cô ôm vào trong ngực.
Mục Thiên Dương quay đầu, tràn đầy hối hận, nhưng giải thích cũng không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu gẩy bánh trôi ở trong bát.
A Thành lau nước mắt cho Thiên Tuyết, trong lòng thực sự không biết nói thế nào, cắn răng một cái, liền quỳ xuống.
Mọi người hoảng sợ, Đinh Đinh Đương Đương đang bị ngăn cách bởi cái bàn không nhìn ra được, bèn duỗi thẳng cổ, khiến Uyển Tình phải kéo chúng trở lại.
A Thành nhìn Thiên Tuyết nói: “Gả cho anh đi!”
Thiên Tuyết sửng sốt, nổi trận lôi đình, bưng bánh trôi lên nghĩ muốn đập vào mặt anh. Dừng một lát, phát hiện như thế không tốt lắm, thấy bên cạnh có một ly trà, liền cầm lên hất vào mặt anh.
“A.” Đinh Đinh Đương Đương sợ tới mức trừng to mắt, Uyển Tình và Thiên Dương vội vàng che mắt bọn chúng. Hai đứa lại tò mò tách ra, nhìn không rời mắt. đương Đương cảm thấy cô mình quá đáng sợ, sợ tới mức giật mình một cái, bưng bánh trôi lên ra sức ăn, giống như đang an ủi mình.
“Hu oa... tôi không lấy chồng!” Thiên Tuyết khóc lớn lên, cô vừa mới náo loạn truyện cười, anh rõ ràng là thêm dầu vào lửa.
A Thành cũng phát hiện hành động lần này của mình không thỏa đáng, tiến về phía trước một bước, hung hăng ôm lấy cô.
“Buông ra!”
A Thành ôm chặt lấy cô, bất động, nước trà theo tóc chảy xuống, nhưng mắt anh cũng không chớp một cái.
Thiên Tuyết khóc đến toàn thân phát run, không biết khóc bao lâu, không muốn khóc nữa, muốn gọi anh, lại cảm thấy bị một đám người ở chung quanh nhìn đến tổn thương mặt mũi, nhất thời chân tay luống cuống, khóc càng lớn tiếng hơn.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: “Mang cô vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Uyển Tình gấp gáp đứng lên: “Mau đi theo mình.” Nói xong liền đi về phía gian phòng.
A Thành đứng dậy, đỡ Thiên Tuyết đi qua, vào phòng, Uyển Tinhf tiếp nhận Thiên Tuyết, nói với anh: “Anh đi rửa mặt đi.”
A Thành gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Đi vào buồng vệ sinh, Mục Thiên Thành đi theo, đưa cho anh một tấm khăn lông nói: “Vất vả cho anh, nha đầu của nhà chúng ta đôi khi không đáng tin, anh tha thứ cho em ấy nhiều một chút, anh cũng đã ngủ vài năm rồi, không cần trả hàng lại.”
A Thành:!!!!
Mục Thiên Thành vỗ vai anh, xem như đồng ý anh rồi.
Uyển Tình khuyên can Thiên Tuyết, lại đi ra, mọi người cũng không dám nói lại chuyện này.
Mặt mũi Thiên Tuyết vẫn mất, rời đi cũng không chịu đi cùng A Thành, mà đến chỗ Mục Thiên Thành. Trâu Tranh đi pháp vào ngày mai, tuần lễ thời trang lạp tức sắp khai mạc ròi. Những năm qua cô đi đều sớm, năm này qua tết Nguyên tiêu, cho nên hơi gấp.
Thiên Tuyết nói: “Em đi với chị!”
Trâu Tranh sửng sốt, nghĩ muốn cô rời đi vài ngày cũng được, cùng khi trở về mọi người cũng đã quên chuyện hôm đó, tâm tình của cô cũng khôi phục lại.
“Được, chị làm cho em một tấm vé mày bay, không biết còn không, không thì phải đi nơi khác rồi chuyển máy bay rồi.”
Thiên Tuyết cắn răng nói: “Nhiều mấy tấm, gọi Uyển Tình đi cùng.” Đều do Mục Thiên Dương, cô muốn bắt cóc vợ của anh, hừ...
“Ách...” Trâu Tranh cũng không dám xằng bậy, nhìn Mục Thiên Thành.
Mục Thiên Thành: “Đặt đi đặt đi, chị dâu nhỏ muốn đi, anh sẽ nói với anh họ.”
Thiên Tuyết lập tức gọi cho Uyển Tình, UYển Tình nói không thể rời khỏi con được, không đi, Thiên Tuyết nói: “Con cùng đi, cậu đã gả cho anh mình, nào có không đi Paris? Vừa lúc mua mấy bộ quần áo, nhỡ đâu có hoạt động gì còn mặc?”
“Mình thương lượng với anh cậu đã.” Hôm nay Mục Thiên Dương chọc tới cô, cô muốn trả thù đây mà.
Uyển Tình cúp điện thoại, hỏi Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương không nỡ, nhưng về phương diện khác lại nghĩ: để cho cô mang con theo hình như quá bá đạo, mà vợ của người khác đều đến Pháp mua sắm, hàng hiệu, vợ càng muốn mua, vợ là để cưng chiều, Uyển Tình nhà anh giống như gì cũng chưa hưởng thụ qua...
Mục Thiên dương lại là áy náy, lại là không tha, nói: “Đi thôi, nhiều mua mấy bộ y phục. Không cần không nỡ tiêu tiền, của ta mắc kẹt chải quét không bạo.”
Uyển tình do dự nói: “Không quá muốn đi a, hài tử...”
“Đồng khởi đi, hài tử cũng nên ra ngoài gặp từng trải. Ta để cho thiên thành cùng các ngươi đi, quá hai ngày ta có rảnh, ta đi tiếp các ngươi.”
Uyển tình nghĩ nghĩ, tốt xấu về sau là muốn làm phú thái thái, hàng hiệu thời thượng nên là xem như môn bắt buộc, mà còn Trục lý Tiểu Cô Tử đều là thời thượng vòng nhân vật, nàng càng muốn hiểu biết, chẳng thế thì về sau xuất môn hỏi gì cũng không biết, không là bị người cười đến rụng răng?
“Vậy được rồi. Tuần lễ thời trang bao lâu a? Có thể hay không bỏ qua khai giảng.”
“Khai giảng không phải còn có vài ngày sao? Đi trước đi, chẳng qua ngoạn chơi vài ngày liền trở lại.”
Uyển tình gật đầu, sáng sớm hôm sau tùy ý thu thập điểm đông tây liền cùng Trâu tranh, Thiên Tuyết đi ra phát. Mục Thiên thành không mua được vé máy bay, so với các nàng chậm một ngày qua đi. Chờ hắn đến Paris khi đó, uyển tình các nàng đã ở tửu điếm Mỹ Mỹ địa ngủ một giấc, Trâu tranh khẩn căng vội vàng đi tham gia tuần lễ thời trang khai mạc thức, uyển tình cùng Thiên Tuyết mang theo hài tử, đang chuẩn bị ra ngoài ngắm cảnh.
Mục Thiên thành việc này vừa tới, liền là đến làm bảo tiêu, định phòng liền theo sau.
Uyển tình hỏi: “Ngươi không nghỉ ngơi sao?”
“Ta thể lực hảo.”
Thiên Tuyết hừ một tiếng, đem cameras gì gì đó toàn bộ cho hắn.
/643
|