Mục Thiên Dương rất muốn cứ như vậy thả cô đi, nhưng thật sự không muốn cho cô cảm thấy được mình rất quan tâm cô, bắt đầu kéo cô đi lên lầu.
Thiên Tuyết thấy cô cư nhiên dùng mỹ nhân kế, giận dữ nhảy tới, ngăn bọn họ lại: "Anh muốn cho cô trở về? Vậy phải mua cartier cho em!"
Mục Thiên Dương đau đầu, giằng co trong chốc lát, buông Uyển Tình ra, xoay người lại trở lại ngồi trên sô pha.
Uyển Tình vội vàng vô cùng đi tới, khẩn cầu nói: "Anh muốn tôi làm cái gì? Tôi đều làm tất cả! Tôi chỉ có thể gặp mẹ tôi ba ngày mà thôi, van cầu anh......"
Thiên Tuyết tức giận mà rống to: "Cô có cốt khí chưa? Quả thực là mất mặt nữ nhân của chúng ta!"
Mục Thiên Dương bất mãn hô to gọi nhỏ với Uyển Tình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, đột nhiên hạ quyết đoán: "Như vậy! Các em đánh một trận!"
Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn hắn.
Mí mắt hắn cũng không nâng một chút: "Ai thắng, tôi đáp ứng với người đó. Thiên Tuyết thắng, tôi ——"
Còn chưa nói xong, hai người đột nhiên bổ nhào vào nhau. Vặn cánh tay, kéo tóc, bàn trà cùng sô pha bị đụng vào binh binh lách cách, một hồi gió tanh mưa máu.
Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm một hồi, bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn các cô đánh.
Một hồi thời gian qua đi, Uyển Tình cưỡi ở trên người Thiên Tuyết, hung hăng nhéo mấy cái, đứng lên nhìn Mục Thiên Dương: "Tôi phải về nhà!"
Lúc này, Thiên Tuyết một cước đạp tới cô, bổ nhào tới đã đè cô lên ghế sô pha, hung ác ấn mấy cái, ép cô tới không thể động đậy, quay đầu nói với Mục Thiên Dương: "Em phải có cartier!"
Uyển Tình nóng vội, duỗi năm ngón tay ra chộp tới trên mặt cô.
"A ——" Thiên Tuyết né tránh, "Cô cư nhiên muốn hủy dung tôi!"
"Cô muốn mưu sát!"
"Cô ——"
"Đủ rồi!" Mục Thiên Dương trầm giọng đánh gảy lời các cô.
Hai người sửng sốt, nhìn hắn, hét lên: "Tôi (Em) thắng!"
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, chỉ vào Uyển Tình: "Em, về nhà!"
Thiên Tuyết đang muốn kháng nghị, hắn lại chỉ vào Thiên Tuyết: "Em, cùng anh cùng đi mua cartier!"
Cuối cùng, hai người đều thoải mái. Thiên Tuyết ngồi trở lại sô pha, ôm lấy dưa hấu tiếp tục ăn. Uyển Tình trực tiếp lên lầu, một lát sau xuống dưới, rửa mặt, cột đuôi ngựa, thay đổi hàng vỉa hè cô mang đến từ trong nhà.
Mục Thiên Dương thấy cô nhìn không cũng không nhìn mình một cái, rống to: "Uyển Tình!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, xoay người: "Anh đáp ứng rồi."
Cánh tay Mục Thiên Dương đặt ở bên người nắm thành quyền, hơi hơi phát run. Cư nhiên không nhìn hắn? Hắn đồng ý cô về nhà, cô sẽ không thể đối với hắn tốt hơn một chút? Không nói hôn tạm biệt, không nói cười với hắn, liếc hắn một cái rồi đi?
"Lại đây!" Hắn lớn tiếng gầm nhẹ, hù Thiên Tuyết run một cái.
Thiên Tuyết thấy cô cư nhiên dùng mỹ nhân kế, giận dữ nhảy tới, ngăn bọn họ lại: "Anh muốn cho cô trở về? Vậy phải mua cartier cho em!"
Mục Thiên Dương đau đầu, giằng co trong chốc lát, buông Uyển Tình ra, xoay người lại trở lại ngồi trên sô pha.
Uyển Tình vội vàng vô cùng đi tới, khẩn cầu nói: "Anh muốn tôi làm cái gì? Tôi đều làm tất cả! Tôi chỉ có thể gặp mẹ tôi ba ngày mà thôi, van cầu anh......"
Thiên Tuyết tức giận mà rống to: "Cô có cốt khí chưa? Quả thực là mất mặt nữ nhân của chúng ta!"
Mục Thiên Dương bất mãn hô to gọi nhỏ với Uyển Tình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, đột nhiên hạ quyết đoán: "Như vậy! Các em đánh một trận!"
Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn hắn.
Mí mắt hắn cũng không nâng một chút: "Ai thắng, tôi đáp ứng với người đó. Thiên Tuyết thắng, tôi ——"
Còn chưa nói xong, hai người đột nhiên bổ nhào vào nhau. Vặn cánh tay, kéo tóc, bàn trà cùng sô pha bị đụng vào binh binh lách cách, một hồi gió tanh mưa máu.
Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm một hồi, bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn các cô đánh.
Một hồi thời gian qua đi, Uyển Tình cưỡi ở trên người Thiên Tuyết, hung hăng nhéo mấy cái, đứng lên nhìn Mục Thiên Dương: "Tôi phải về nhà!"
Lúc này, Thiên Tuyết một cước đạp tới cô, bổ nhào tới đã đè cô lên ghế sô pha, hung ác ấn mấy cái, ép cô tới không thể động đậy, quay đầu nói với Mục Thiên Dương: "Em phải có cartier!"
Uyển Tình nóng vội, duỗi năm ngón tay ra chộp tới trên mặt cô.
"A ——" Thiên Tuyết né tránh, "Cô cư nhiên muốn hủy dung tôi!"
"Cô muốn mưu sát!"
"Cô ——"
"Đủ rồi!" Mục Thiên Dương trầm giọng đánh gảy lời các cô.
Hai người sửng sốt, nhìn hắn, hét lên: "Tôi (Em) thắng!"
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, chỉ vào Uyển Tình: "Em, về nhà!"
Thiên Tuyết đang muốn kháng nghị, hắn lại chỉ vào Thiên Tuyết: "Em, cùng anh cùng đi mua cartier!"
Cuối cùng, hai người đều thoải mái. Thiên Tuyết ngồi trở lại sô pha, ôm lấy dưa hấu tiếp tục ăn. Uyển Tình trực tiếp lên lầu, một lát sau xuống dưới, rửa mặt, cột đuôi ngựa, thay đổi hàng vỉa hè cô mang đến từ trong nhà.
Mục Thiên Dương thấy cô nhìn không cũng không nhìn mình một cái, rống to: "Uyển Tình!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, xoay người: "Anh đáp ứng rồi."
Cánh tay Mục Thiên Dương đặt ở bên người nắm thành quyền, hơi hơi phát run. Cư nhiên không nhìn hắn? Hắn đồng ý cô về nhà, cô sẽ không thể đối với hắn tốt hơn một chút? Không nói hôn tạm biệt, không nói cười với hắn, liếc hắn một cái rồi đi?
"Lại đây!" Hắn lớn tiếng gầm nhẹ, hù Thiên Tuyết run một cái.
/643
|