Tần Tiểu Vưu bị lời nói của Mộ Ngạn Trọng dọa sợ tới mức ngốc lăng, cái miệng nhỏ nhắn mở thành hình chữ O, hồn nhiên không biết lúc này dục hỏa của Mộ Ngạn Trọng cháy lớn thế nào, chỉ hận không thể kéo đầu cô lại, đem thiết bổng nóng cháy kia không lưu tình tiến vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.
Tần Tiểu Vưu nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Mộ Ngạn Trọng càng ngày càng trở lên mờ đục, mới ý thức được mình quá trớn, nếu như mình không làm bình chữa cháy thì chỉ sợ cái phòng này đều bị hắn thiêu rụi. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Tần Tiểu Vưu che miệng lại, lưu loát xoay người lăn sang bên kia giường, đến dép cũng không kịp đi vào đã chạy trối chết ra ngoài cửa.
A Cương, ngăn chủ cậu lại . Mộ Ngạn Trọng chậm rãi ngồi dậy, hắn cũng không ngăn cô mà chỉ cất giọng nói: Thuận tiện báo cho công ty, tôi trễ nửa tiếng... Không, một giờ sau mới đi .
A Cương giống như du hồn dã quỷ, không một tiếng động xuất hiện ở cửa phòng. Hắn vươn tay, giống như diều hâu cắp gà con ôm ngang Tần Tiểu Vưu, lưu loát đi đến trước mặt Mộ Trọng Ngạn, sau khi đem cô ném về thì lại lặng yên rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên đóng lại cửa phòng ngủ.
Tần Tiểu Vưu biết đên nay cô trốn không thoát, tức giận không có chỗ phát tiết, nắm tay lại đánh lên giường, lớn tiếng kêu lên: A Cương, rốt cuộc ai mới là chủ của anh, anh bán nước cầu vinh! Anh là đồ hán gian, chó săn! Tôi muốn đuổi việc anh! Ném anh tới kỹ viện cho nhóm gà rừng XXOO, sau đó đưa anh tới tiệm vịt để anh XXOO bọn họ! .
Mộ Ngạn Trọng ung dung đợi Tần Tiểu Vưu mắng xong, vừa thay nàng vuốt lại tóc vừa cười nói: A Cương thật thảm?
Hừ! . Tần Tiểu Vưu tức giận quay đi, không thèm để ý tới hắn.
Thật ra cô biết, trước kia A Cương là vệ sĩ bên người Mộ Ngạn Trọng, mãi sau này vì lo cho sự an toàn của cô nên hắn mới để A Cương tới làm vệ sĩ cho cô. Cả công lẫn tư thì A Cương đều là người của Mộ Ngạn Trọng, Tần Tiểu Vưu cô chỉ mượn uy phong của Mộ Ngạn Trọng mới có thể sai bảo được hắn thôi.
Bệnh đa nghi của Mộ Ngạn Trọng rất kinh khủng, tâm tư nhỏ mọn giống như Tú Hoa Châm vậy. Trong biệt thự này, từ quản gia cho đến đầu bếp, giúp việc, sửa chữa điện nước toàn bộ đều là nữ, A Cương là người đàn ông duy nhất ngoài Mộ Ngạn Trọng mà Tần Tiểu Vưu tiếp xúc. Bởi vậy có thể thấy được hắn có bao nhiêu tín nhiệm và coi trọng đối với A Cương.
Cho nên A Cương là chiến mã của hắn, nói gì nghe nấy, có hắn dứng giữ ở cửa phòng ngủ thì cô có chạy đằng trời.
Mộ Ngạn Trọng thấy Tần Tiểu Vưu buồn bực, mười ngón tay gắt gao xoắn lại với nhau, biểu tình rối rắm cúi đầu không nói. Đôi mắt to ngập nước, mặt mũi nhăn lại, mồm miệng nhanh nhảu lúc nãy giờ mím chặt giống như chỉ cần mở cái miệng nhỏ nhắn đó ra là sẽ bị miệng hắn xâm chiếm vậy.
Dục hỏa hừng hực vừa rồi bị bộ dạng tủi thân của Tần Tiểu Vưu dập tắt hơn một nửa.
“Sao vậy? Rất tức giận?” Dưới đáy lòng Mộ Ngạn Trọng bất đắc dĩ thở dài một lần nữa, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, không biết từ lúc nào ánh mắt điềm đạm đáng yêu của cô đã kích thích tiếng lòng rỉ sắt đã lâu của hắn. Đã chung sống mấy năm với nhau, cứ mỗi khi cô biểu lộ ra ánh mắt như vậy là hắn đều không thể bắt buộc hay yêu cầu cô làm những chuyện mà cô không muốn.
Mộ Ngạn Trọng thở dài một tiếng, sau đó vừa thay cô cởi áo vừa thản nhiên nói: “Được rồi, tha cho em... Nhưng mà em phải đến công ty với anh”.
Tần Tiểu Vưu nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Mộ Ngạn Trọng càng ngày càng trở lên mờ đục, mới ý thức được mình quá trớn, nếu như mình không làm bình chữa cháy thì chỉ sợ cái phòng này đều bị hắn thiêu rụi. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Tần Tiểu Vưu che miệng lại, lưu loát xoay người lăn sang bên kia giường, đến dép cũng không kịp đi vào đã chạy trối chết ra ngoài cửa.
A Cương, ngăn chủ cậu lại . Mộ Ngạn Trọng chậm rãi ngồi dậy, hắn cũng không ngăn cô mà chỉ cất giọng nói: Thuận tiện báo cho công ty, tôi trễ nửa tiếng... Không, một giờ sau mới đi .
A Cương giống như du hồn dã quỷ, không một tiếng động xuất hiện ở cửa phòng. Hắn vươn tay, giống như diều hâu cắp gà con ôm ngang Tần Tiểu Vưu, lưu loát đi đến trước mặt Mộ Trọng Ngạn, sau khi đem cô ném về thì lại lặng yên rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên đóng lại cửa phòng ngủ.
Tần Tiểu Vưu biết đên nay cô trốn không thoát, tức giận không có chỗ phát tiết, nắm tay lại đánh lên giường, lớn tiếng kêu lên: A Cương, rốt cuộc ai mới là chủ của anh, anh bán nước cầu vinh! Anh là đồ hán gian, chó săn! Tôi muốn đuổi việc anh! Ném anh tới kỹ viện cho nhóm gà rừng XXOO, sau đó đưa anh tới tiệm vịt để anh XXOO bọn họ! .
Mộ Ngạn Trọng ung dung đợi Tần Tiểu Vưu mắng xong, vừa thay nàng vuốt lại tóc vừa cười nói: A Cương thật thảm?
Hừ! . Tần Tiểu Vưu tức giận quay đi, không thèm để ý tới hắn.
Thật ra cô biết, trước kia A Cương là vệ sĩ bên người Mộ Ngạn Trọng, mãi sau này vì lo cho sự an toàn của cô nên hắn mới để A Cương tới làm vệ sĩ cho cô. Cả công lẫn tư thì A Cương đều là người của Mộ Ngạn Trọng, Tần Tiểu Vưu cô chỉ mượn uy phong của Mộ Ngạn Trọng mới có thể sai bảo được hắn thôi.
Bệnh đa nghi của Mộ Ngạn Trọng rất kinh khủng, tâm tư nhỏ mọn giống như Tú Hoa Châm vậy. Trong biệt thự này, từ quản gia cho đến đầu bếp, giúp việc, sửa chữa điện nước toàn bộ đều là nữ, A Cương là người đàn ông duy nhất ngoài Mộ Ngạn Trọng mà Tần Tiểu Vưu tiếp xúc. Bởi vậy có thể thấy được hắn có bao nhiêu tín nhiệm và coi trọng đối với A Cương.
Cho nên A Cương là chiến mã của hắn, nói gì nghe nấy, có hắn dứng giữ ở cửa phòng ngủ thì cô có chạy đằng trời.
Mộ Ngạn Trọng thấy Tần Tiểu Vưu buồn bực, mười ngón tay gắt gao xoắn lại với nhau, biểu tình rối rắm cúi đầu không nói. Đôi mắt to ngập nước, mặt mũi nhăn lại, mồm miệng nhanh nhảu lúc nãy giờ mím chặt giống như chỉ cần mở cái miệng nhỏ nhắn đó ra là sẽ bị miệng hắn xâm chiếm vậy.
Dục hỏa hừng hực vừa rồi bị bộ dạng tủi thân của Tần Tiểu Vưu dập tắt hơn một nửa.
“Sao vậy? Rất tức giận?” Dưới đáy lòng Mộ Ngạn Trọng bất đắc dĩ thở dài một lần nữa, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, không biết từ lúc nào ánh mắt điềm đạm đáng yêu của cô đã kích thích tiếng lòng rỉ sắt đã lâu của hắn. Đã chung sống mấy năm với nhau, cứ mỗi khi cô biểu lộ ra ánh mắt như vậy là hắn đều không thể bắt buộc hay yêu cầu cô làm những chuyện mà cô không muốn.
Mộ Ngạn Trọng thở dài một tiếng, sau đó vừa thay cô cởi áo vừa thản nhiên nói: “Được rồi, tha cho em... Nhưng mà em phải đến công ty với anh”.
/38
|