Mộ Ngạn Trọng thấy tâm tư Tần Tiểu Vưu không có ở trên người hắn, rất là bất mãn, tiện đà ghen tức nổi lên.
Hắn ở trên mặt cô ấn một nụ hôn , tay trái nhân cơ hội theo làn váy từ từ đi lên, cuối cùng dừng lại ở giữa hai vú, vật khả ái nơi đó có áo ngực nhỏ ngăn cản hắn tiến công.
Tại sao mặc áo ngực? Mộ Ngạn Trọng đối với lần này lại càng bất mãn, cắn cắn tai Tần Tiểu Vưu, hỏi: Tại sao không có sự đồng ý của anh, mặc vật này?
Tần Tiểu Vưu biết hắn là cố ý không nói đạo lý, đối mặt bá đạo của hắn, bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng cãi lại: Anna ở chỗ đây, trong nhà lại có nhiều vệ sĩnhư vậy, chẳng lẽ anh muốn em chân không ra trận?
Mộ Ngạn Trọng nghiêng đầu làm bộ rất chân thành suy nghĩ một chút, tay cũng không có vì vậy dừng lại. Tay của hắn trượt đến lưng Tần Tiểu Vưu, cử động ngón tay, khoá đã bị hắn đẩy ra.
Một đôi thỏ ngọc không có trói buộc chiếm được giải phóng, nghịch ngợm bắn ra ngoài. Bởi vì chênh lệch nhiệt độ, tiểu anh đào biến cứng, rất đứng lên, đẩy đồ ngủ tơ tằm lên, từ xa nhìn lại, hai tiểu điểm lồi giống như dùng ánh mắt khả ái , đang vô tội nhìn Mộ Ngạn Trọng.
Mộ Ngạn Trọng này hài lòng nhìn kiệt tác của mình, gật đầu nói: Sau này không cho mặc cái này, cũng không cho mặc quần lót!
Tần Tiểu Vưu tức giậnnhìn hắn mắt trợn trắng, trực tiếp bị Mộ Ngạn Trọng không ngó đến.
Tần Tiểu Vưu không muốn lại tiếp tục dây dưa nữa, cô cúi đầu chuyên tâm* ăn cháo, nghĩ nhanh chóngkết thúc bữa ăn sáng, đi tới trường học đi mới có thể an toàn thoát khỏi ma trảo của hắn.
(*nguyên văn là quát mạnh, nhưng ta thấy hơi kì)
Mộ Ngạn Trọng cũng không nói một lời, hưởng thụ nhẹ vỗ về ngực Tần Tiểu Vưu. Nơi đó, bóng loáng tựa như gấm, cũng không có chút sẹo nào, thân thể da thịt trẻ trungcăng đầy , bàn tay cảm giácmềm mại, giống một cuộc thịnh yến, chỉ chờ có người tới hưởng dụng.
Tay, dọc theo lưng trên, dọc theo sự trơn bóng trở lại phía trước, ở rãnh giữa hai ngực trong lúc tiến lui vẽ vòng tròn.
Ngực Tần Tiểu Vưu không lớn cũng không nhỏ, vừa một tay của Mộ Ngạn Trọng, nhẹ nhàng sờ, trắng mịn mềm hương. Mặc dù có quần áo che đậy, Mộ Ngạn Trọng vẫn có thể mơ hồ thấy mềm nhũ bị hắn nắm biến hình, các loại hình thù kỳ quái, chơi thật khá lại đẹp mắt.
Anh, em ăn xong rồi. Tần Tiểu Vưusau khi nuốt xuống một ngụm cháo, không dám ở lại, lau miệng đã nghĩ đi. Khóe miệng Mộ Ngạn Trọng chứa đựng cười, bất âm bất dương* nói: Nhưng mà anh còn chưa.
( * chắc là giống từ âm dương quái khí)
Nói xong, tay đột nhiên buông hai ngựcra, đổi dùng hai ngón tay kẹp đầu vú nhỏ bởi vì động tình mà biến cứng, nhẹ nhàng dùng sức, những ngón tay còn rất không thành thật vơ vét lộng lấy đầu vú đứng đầu, dẫn tới Tần Tiểu Vưu thở gấp liên tục , đánh tơi bời.
Anh, đừng như vậy, còn có người khác... Tần Tiểu Vưu mới không muốn diễn lại hiện trường phim cấp 3 đâu, cô cách quần áo muốn bắt ở Mộ Ngạn Trọng, ngược lại lại kích thích hắn phát ra ý chí chiến đấu, chẳng những khí lực trên tay tăng thêm, một cái tay khác thậm chí dò giữa hai đùi, ôm lấy dọc theo quần lót, không ngừng vuốt phẳng.
Người giúp việc cũng tự giác quay lưng đi, trừ A Cương chịu trách nhiệm bảo vệ phải đứng ở bên cạnh, những người giúp việc khác đều biết điều từng bước từng bước biến mất.
Mộ Ngạn Trọng thấy Tần Tiểu Vưu vừa vội lại vừa sợ, biết cô là đang lo lắng Anna thấy, lại càng đắc ý, tay thối lui khỏi nhũ, chống đầu tà tà nghiêng thân thể, trêu đùa: Em không ăn cơm thật ngon, dinh dưỡng không đầy đủ... Để cho anh trai như anh cho em thêm chút ít dinh dưỡng nào.
Hắn ở trên mặt cô ấn một nụ hôn , tay trái nhân cơ hội theo làn váy từ từ đi lên, cuối cùng dừng lại ở giữa hai vú, vật khả ái nơi đó có áo ngực nhỏ ngăn cản hắn tiến công.
Tại sao mặc áo ngực? Mộ Ngạn Trọng đối với lần này lại càng bất mãn, cắn cắn tai Tần Tiểu Vưu, hỏi: Tại sao không có sự đồng ý của anh, mặc vật này?
Tần Tiểu Vưu biết hắn là cố ý không nói đạo lý, đối mặt bá đạo của hắn, bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng cãi lại: Anna ở chỗ đây, trong nhà lại có nhiều vệ sĩnhư vậy, chẳng lẽ anh muốn em chân không ra trận?
Mộ Ngạn Trọng nghiêng đầu làm bộ rất chân thành suy nghĩ một chút, tay cũng không có vì vậy dừng lại. Tay của hắn trượt đến lưng Tần Tiểu Vưu, cử động ngón tay, khoá đã bị hắn đẩy ra.
Một đôi thỏ ngọc không có trói buộc chiếm được giải phóng, nghịch ngợm bắn ra ngoài. Bởi vì chênh lệch nhiệt độ, tiểu anh đào biến cứng, rất đứng lên, đẩy đồ ngủ tơ tằm lên, từ xa nhìn lại, hai tiểu điểm lồi giống như dùng ánh mắt khả ái , đang vô tội nhìn Mộ Ngạn Trọng.
Mộ Ngạn Trọng này hài lòng nhìn kiệt tác của mình, gật đầu nói: Sau này không cho mặc cái này, cũng không cho mặc quần lót!
Tần Tiểu Vưu tức giậnnhìn hắn mắt trợn trắng, trực tiếp bị Mộ Ngạn Trọng không ngó đến.
Tần Tiểu Vưu không muốn lại tiếp tục dây dưa nữa, cô cúi đầu chuyên tâm* ăn cháo, nghĩ nhanh chóngkết thúc bữa ăn sáng, đi tới trường học đi mới có thể an toàn thoát khỏi ma trảo của hắn.
(*nguyên văn là quát mạnh, nhưng ta thấy hơi kì)
Mộ Ngạn Trọng cũng không nói một lời, hưởng thụ nhẹ vỗ về ngực Tần Tiểu Vưu. Nơi đó, bóng loáng tựa như gấm, cũng không có chút sẹo nào, thân thể da thịt trẻ trungcăng đầy , bàn tay cảm giácmềm mại, giống một cuộc thịnh yến, chỉ chờ có người tới hưởng dụng.
Tay, dọc theo lưng trên, dọc theo sự trơn bóng trở lại phía trước, ở rãnh giữa hai ngực trong lúc tiến lui vẽ vòng tròn.
Ngực Tần Tiểu Vưu không lớn cũng không nhỏ, vừa một tay của Mộ Ngạn Trọng, nhẹ nhàng sờ, trắng mịn mềm hương. Mặc dù có quần áo che đậy, Mộ Ngạn Trọng vẫn có thể mơ hồ thấy mềm nhũ bị hắn nắm biến hình, các loại hình thù kỳ quái, chơi thật khá lại đẹp mắt.
Anh, em ăn xong rồi. Tần Tiểu Vưusau khi nuốt xuống một ngụm cháo, không dám ở lại, lau miệng đã nghĩ đi. Khóe miệng Mộ Ngạn Trọng chứa đựng cười, bất âm bất dương* nói: Nhưng mà anh còn chưa.
( * chắc là giống từ âm dương quái khí)
Nói xong, tay đột nhiên buông hai ngựcra, đổi dùng hai ngón tay kẹp đầu vú nhỏ bởi vì động tình mà biến cứng, nhẹ nhàng dùng sức, những ngón tay còn rất không thành thật vơ vét lộng lấy đầu vú đứng đầu, dẫn tới Tần Tiểu Vưu thở gấp liên tục , đánh tơi bời.
Anh, đừng như vậy, còn có người khác... Tần Tiểu Vưu mới không muốn diễn lại hiện trường phim cấp 3 đâu, cô cách quần áo muốn bắt ở Mộ Ngạn Trọng, ngược lại lại kích thích hắn phát ra ý chí chiến đấu, chẳng những khí lực trên tay tăng thêm, một cái tay khác thậm chí dò giữa hai đùi, ôm lấy dọc theo quần lót, không ngừng vuốt phẳng.
Người giúp việc cũng tự giác quay lưng đi, trừ A Cương chịu trách nhiệm bảo vệ phải đứng ở bên cạnh, những người giúp việc khác đều biết điều từng bước từng bước biến mất.
Mộ Ngạn Trọng thấy Tần Tiểu Vưu vừa vội lại vừa sợ, biết cô là đang lo lắng Anna thấy, lại càng đắc ý, tay thối lui khỏi nhũ, chống đầu tà tà nghiêng thân thể, trêu đùa: Em không ăn cơm thật ngon, dinh dưỡng không đầy đủ... Để cho anh trai như anh cho em thêm chút ít dinh dưỡng nào.
/38
|