Tần Tiểu Vưu nhìn đồng hồ, còn một chút nũa chính là thời gian lên lớp, cô vội vàng trả lời: Vẫn chưa, có thể là bởi vì có người tới kiểm tra, nên giáo viên không có tới.
Anna liếc mắt, bĩu môi, đối với cuộc gọi đoạt hồn của tên Mộ Ngạn Trọng nhị thập tứ hiếu cũng tỏ vẻ khinh bỉ.
Mộ Ngạn Trọng đối với truyền thống của trường học Bố Tư cũng đã sớm biểt, hắn cũng không lo lắng có người cũng đụng cô gái của minh, huống chi còn có Anna làm bạn, hắn cũng không lo lắng Tần Tiểu Vưu có coi trọng kẻ nào khác rời hắn mà đi, nhưng là hắn vừa nghĩ tới những cảnh tượng dơ bẩn làm người xem tim đập mặt đỏ kia vấy bẩn tâm hồn cục cưng thuần khiết củahắn,trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Hôm nay hắn có thể cho Tần Tiểu Vưu nghỉ học, nhưng tư tâm hắn lại cảm thấy lần này sẽ là một buổi giáo dục giới tính vừasinh động vừa hoàn mỹ. Tần TiểuVưu ở trên giường luôn là ngượng ngùng bị động như vậy, hắn cần nhiều hơn, đặc biệt cần Tần Tiểu Vưu mỵ tình cho mà hào phóng. Có lẽ thông qua lần này tham quan hoc tập, cô ấy có trở nên càng có them hương vị phụ nữ.
Mộ Ngạn Trọng ôm cái ý nghĩ này đưa Tần Tiểu Vưutới trường học, nhưng mà, úc rời đi lhắn lại có chút ít hối hận, liền gọi điện thoại tới, may mắn là mọi chuyện chưa bắt đâu, nên nói Bảo bối, hôm nay nếu như không lên lớp, thìvề nhà sớm một chút.
Tần Tiểu Vưu còn chưa kịp trả lời, Anna đã đoạt lấy điện thoại, nói: Anh Mộ, anh yên tâm, em chịu trách nhiệm đem bảo bối tâm can của anh an an toàn toàn nộp còn cho anh.Khó có dịp chơi vui như hôm nay, thì cho chúng em vui đùa một chút có sao.
Được rồi, không đượclàm quá . Có Anna bảo đảm, Mộ Ngạn Trọng cuối cùng cũng đáp ứng.
Anna cúp điện thoại, hướng về phía Tần Tiểu Vưu làm một tư thế chiến thắng.
Tần Tiểu Vưu cao hứng che miệng, liều mạng gật đầu.
Tiếp theo, Anna đưa điện thoại di động nhét vào trong túi xách, đem máy báo động ở trên người tắt đi, nói: Chúng ta đem cặp sách để ở trong phòng học, như vậy bọn họ liền cho là chúng ta còn đang đi học. Đúng rồi, cậu cũng nên tắt máy báo động đi, nếu không đến lúc đó cậu xem tim đập rộn lên, vật kia lại cảnh báo, vệ sĩ xông tới rồi chúng ta thì chúng ta cũng không xem được gì đâu.
Tần Tiểu Vưu gật đầu, đối với mình những điều Anna nói rất cs khả năng xảy ra, lưu loát tắt máy báo động, cùng ném điện thoại di động vào trong cặp sách, đi theo Anna đi ra ngoài.
Anna, chúng ta đi? Tần Tiểu Vưu thấy Anna cũng không quay đầu lại đi tới cuối hành lang, hỏi: Nơi đó là phòng làm việc của giáo viên, cậu đến đó làm gì?
Anna thấy cô ồn ào sát phong cảnh, hướng về phía cô làm một động tác yên lặng, sau đó lôi kéo cô rón ra rón rén đi tới bên cửa phòng làm việc, nhẹ nói: Cậu không muốn nhìn xem đêm đầu của lão xử nữ trôi qua như thế nào sao?
Tần Tiểu Vưu nghe thấyliền giật mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. May nhờ tay mắt Anna lanh lẹ, bụm miệng cô lại, trợn mắt nhìn cô một cái, giống như trách cứ Tần Tiểu Vưu thiếu chút nữa làm hư chuyện tốt.
Suỵt, cậu nói nữa, người bên trong sẽ không phát ra tiếng nữa đâu. Anna giơ lên ngón tay nhẹ nhàng đụng đụng cửa phòng, cửa không khóa, chẳng qua là khép hờ lộ ra một đường rất nhỏ, liền vô thanh vô tức mở ra một đường nhỏ.
Bên trong, một bàn một ghế dựa vào một hộc tủ, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, đang bắt chéo chân lật xem văn kiện giấy tờ. Tần Tiểu Vưu tinh mắt, nhận ra người đàn ông này chính là một vị khách Lạc Nam mang theo trong đoàn.
Tần Tiểu Vưu xem thường bĩu môi, nhỏ giọng trả lời: Người ta đang làm việc, dĩ nhiên sẽ không phát ra tiếng.
Anna thần bí cười cười, nhẹ nhàng lại đem cửa đẩy ra chút, chỉ vào chân bàn làm việc, ý bảo Tần Tiểu Vưu nhìn cẩn thận chút ít.
/38
|