_ Rầm!
Một tiếng vang từ trên lầu truyền xuống, Hawke sửng sốt, có chút lo lắng.
_ Chuyện gì vậy?
Khấu Thiên Ngang trở về quầy bar, nhíu mày nhìn lên trên.
_ Không biết.
Bạch Vân nhún vai.
_ Tôi đi lên xem thử.
Bỏ lại câu này, Hawke vội vàng đứng dậy, lên lầu xem xét.
_ Vừa mở cửa, anh liền thấy Ninh Ninh ngồi bệt dưới phòng khách, một bên là chiếc ghế ngã ngửa, một bên là bóng đèn vỡ.
_ Cô có sao không?
Anh đi ra phía trước, tránh những mảnh vỡ bóng đèn, ngồi xuống bên cạnh cô.
_ Tôi đang thay bóng đèn, chỉ tại con mèo ngu ngốc kia hại tôi mất thăng bằng.
Cô đứng lên, tức giận mắng con mèo béo tròn biết mình đã làm sai chui vào gầm bàn run run.
_ Cô có bị thương không?
Anh đứng lên muốn đỡ cô. Cô xoay người, tránh đi tay anh, đi vào phòng bếp lấy cái ki.
_ Không có.
Không biết vì sao, Hawke đột thấy trong lòng tự dưng không vui.
_ Muốn thay bóng đèn sao không gọi tôi?
_ Anh sẽ sao?
Lời nói của cô mang vẻ châm chọc, Hawke nhíu mày.
_ Chỉ là bóng đèn, tôi nghĩ chuyện này cũng không khó. Với lại tôi cao hơn cô.
_ Đúng, không khó khăn.
Cô xoay người đổ đống thủy tinh trên sàn lãnh đạm nói.
_ Cho nên tôi tự mình làm.
Vẻ mặt dửng dưng của cô không hiểu sao lại chọc giận anh, Hawke duỗi tay ra, bắt lấy cánh tay của cô.
_ Cô làm sao vậy?
_ Làm sao gì?
Cô vẫn giữ vẻ mặt mặt không chút thay đổi, ngữ khí lạnh lùng, thản nhiên. Anh nhếch môi, tức giận trừng cô, cô gái này lúc trước chuyện vẩn chuyện vơ đều réo tên anh,bây giờ tự nhiên lại tự mình thay bóng đèn? Anh biết chuyện này rất kì lạ nhưng anh không thể khắc chế cảm thấy…… Khó chịu.
_ Không có gì làm sao?
Âu Dương Ninh Ninh giương mắt, vẫn là vẻ mặt đạm mạc.
_ Không có việc gì thì buông tay, tôi còn phải đi giao bản vẻ.
_ Tôi đi với cô!
_ Không cần. Anh ngày mai còn phải về sớm, tranh thủ thời gian mà sửa soạn hành lí.
_ Tôi đi với cô.
Anh hai tay cắm vào túi tiền, nở nụ cười, đáy mắt đã có sự kiên quyết. Cô trầm mặc, trong nháy mắt, Hawke cònn tưởng rằng cô sẽ tức giận, anh cơ hồ có thể thấy sự tức giận trong mắt cô đang giơ nanh vuốt.
_ Chúng ta làm bạn bè đi!
Anh lại tươi cười, mở miệng hỏi nói. Cô trừng anh, đáy mắt tức giận, môi đỏ mọng hơi hơi giật giật, nhưng không có biện pháp nói ra lời từ chối. Tuy rằng anh đang cười, đôi mắt xanh lam kia lại mang sự bất an cùng u buồn như đêm tối.
_ Ninh Ninh?
_ Vô nghĩa.
_ Là đồng ý đúng không?
Hawke nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, hiểu được đây đáp án đồng ý của cô, anh tươi cười đột nhiên ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô.
_ Vậy thì đừng khách khí với tôi được không?
_ Anh đừng có được voi đòi tiên.
Cô đỏ mặt đẩy ra anh, đưa tay lau lau chùi chùi trán mình, làm ra vẻ chán ghét. Có lầm hay không? Người khác muốn còn không được, cô lại xem anh như vi khuẩn! Hawke cười khổ đáng thương.
_ Cho tôi một chút mặt mũi ok?
_ Mặt mũi?
Ninh Ninh hừ một tiếng, cầm lấy CD trên bàn bỏ vào túi, xoay người đi ra cửa.
_ Nụ hôn này của anh đáng bao nhiêu tiền?
_ Của tôi sao?
Anh đi theo phía sacô u, vẻ mặt vô tội trả lời.
_ Nghe nói rất đắt.
_ Anh đi rồi, nó lại càng đáng giá hơn.
Cô không quay đầu lại nói. Hawke cười to ra tiếng, lại ôm lấy cô nói.
_ Cô biết không? Tôi thật sự thực thích cô, cô nếu rảnh đến nước Mỹ, nhất định phải tới tìm tôi.
_ Tìm anh làm cái gì?
Ninh Ninh tức giận xuống lầu, đứng trước trạm xe buýt.
_ Anh muốn giới thiệu người yêu cho tôi sao?
_ Người yêu?
Anh sửng sốt.
_ Đúng vậy, phải là đàn ông có cơ bụng sáu múi, cơ thể bóng loáng, mạnh mẽ, cơ ngực còn có thể nhảy lên nhảy xuống.
_ Không thể nào? Cô thích loại đàn ông này sao?
_ Vì sao không thể, người có cơ bắp sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn.
Không biết vì sao, anh ngực đột nhiên lại buồn bực.
_ Cái dạng này…
Anh mới mở miệng, chợt nghe đến tiếng cười của cô, mới hiểu được chính mình bị đùa giỡn. Anh nhíu mày.
_ Người yêu, được? Còn muốn sáng bóng? Có cơ bắp sáu múi? Thì ra cô thích như thế. Ok tôi sẽ nhớ đến.
_ Đừng quên còn có cơ ngực nhảy lên.
Cô cười bổ sung.
_ Không thành vấn đề.
Anh vẻ mặt đứng đắn, rồi mới chợt cười ra tiếng. Ninh Ninh quay đầu nhìn anh, ánh mặt trời chói mắt, tóc vàng lam mắt anh cũng chói sáng trong nắng. Trong nháy mắt, cô hiểu cả đời cô sẽ nhớ rõ hình ảnh này cũng như người đàn ông đang trước mặt cô.
Đêm dài, yên tĩnh. Không có tiếng gáy nhỏ, không có tiếng người xuống giường uống nước, không có tiếng bấm điện thoại chơi game, không có tiếng anh cùng Lưu manh đùa giỡn. Trong phòng rất im lặng, làm cho Ninh Ninh không quen.
_ Meo meo!
Lưu Manh đến bên chân cô, khẽ kêu một tiếng. Cô nhìn nó một cái, dùng chân gãi gãi cằm nó, mèo con phát ra tiếng kêu khò khè, sau đó trên mặt đất nằm xuống, lộ ra cái bụng tròn vo, cô theo bản năng học Hawke dùng chân giúp nó mát xa, nó tiếp tục phát ra tiếng ngáy thoải mái, cô tắc tiếp nhìn màn hình vẽ thành tóc vàng mắt xanh. Dừng bút, cô trừng khuôn mặt kia, nhíu mày.
_ Meo meo!
Lưu Manh lại kêu. Cô cúi đầu nhìn nó, chỉ thấy nó ngồi xổm bên chân cô rồi mới xoay người, ngồi ở cửa lại kêu một tiếng.
_ Meo meo meo meo!
Cô không nghĩ để ý nó, một lần nữa ngồi trở lại ghế trên.
_ Meo meo meo meo meo meo!
Không được chú ý, Lưu Manh lại càng kêu to hơn. Nhíu mày nhìn bức vẽ, cô chỉ cảm thấy đầu đau quá.
_ Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo!
_ Ồn chết đi được!
Cô tức giận quay đầu mắng một câu, Lưu Manh sợ tới mức chạy vội ra khỏi cửa, nhanh chóng chuồn vào góc sô pha không hám hó hé. Đều là do tên kia, từ anh đến đây, một ngày cho mèo ăn đến ba lần, dạy hư nó đến đúng thời điểm là đòi cơm, không được sẽ kêu ầm lên. Cô làm gì mà có thời gian cho nó ăn ngày ba bữa. Chưa nói đến thức an của mèo đến 80 đồng, nó một ngày có thể ăn ba bốn lần, mỳ ăn liền một ly cũng đến mười mấy đồng, cô có khi một ngày còn ăn chưa tới 80 đồng. mèo ngốc, xem ngươi sắp béo phì ra rồi. Nhìn đuôi mèo run run nơi góc bàn thò ra, cô nhíu mày, đi đến tủ lạnh, lấy thức ăn cho nó. Nghe thấy tới mùi cá, Lưu Manh nhô đầu ra khỏi bàn, cô liếc nó một cái, một câu cũng không nói, đi thay cho nó thêm chén nước. Mới trở lại đã thấy mèo ngốc đứng trước bát cơm vùi đầu ăn ngấu nghiến.
_ Đồ mèo lười chỉ biết ăn.
Ninh Ninh tức giận hừ một tiếng, con mèo này lúc trước chỉ bé bằng bàn tay giờ đã phát phì thế này. Lưu manh cảnh giác giương mắt nhìn cô, tỏ vẻ luyến tiếc rời khỏi bát cơm. Cô ngồi xuống, đem bát đưa tới trước mặt nó. Bàn tay vỗ nhẹ đầu nó.
_ Mèo ngốc.
Lưu manh dừng ăn cơm, lại giương mắt nhìn cô, thấy cô không có hành động tiếp theo, mới lại cúi đầu tiếp tục ăn. Ninh Ninh lùi về, ngồi xổm ở góc bếp, nhìn thân mình béo tốt của nó, nhịn không được lại nhíu mày nhắc đi nhắc lại.
_ Meo meo meo meo meo meo! Nhìn mày kìa, cả ngày cũng chỉ biết ăn,với ăn, không ăn lại ngủ, mày rốt cuộc còn có thể làm cái gì. Ngu ngốc, mày trước kia còn rất thon thả, mới được người ta chăm sóc luền trở nên béo ú. Người ta cho ăn là ngươi ăn sao? Mày là heo à?
Tuy rằng vẫn vùi đầu ăn, Lưu Manh vẫn dựng đứng hai lỗ tai, lâu lâu nhìn cô một chút, xác định cô không làm gì mới tiếp tục ăn. Xem mèo béo ú ăn ngon lành, Ninh Ninh lại nhíu mày nhìn sang túi rác phía góc bên cạnh. Chướng mắt. Kỳ thật trước kia cô cũng không rảnh phân loại rác, luôn một thời gian rồi mới mày mỏ phân loại. Nhưng một tháng gần đây, túi rác đã không còn xuất hiện vì cái tên kia đã ngoan ngoãn xử lí. Trên thực tế, anh còn có thể giúp cô chắm sóc mèo, cho mèo tắm, mua đồ ăn, đóng tiền nước, đóng tiền điện, đóng tiền điện thoại, còn có thể kêu cô rời giường. Đáng giận, anh bị cô huấn luyện quá tốt, báo hại anh mới đi không vài ngày, cô liền cảm thấy trong nhà loạn thànhết cả lên, rác trong góc bếp, hóa đơn đầy bàn phòng khách, thậm chí là đồng hồ báo thức cũng hết cả pin, còn có việc cô mấy ngày không ngủ. Mỗi một chuyện đều cố ý nhắc cô về cái tên đáng ghét kia.
_ A — phiền chết đi!
Cô có chút giận chỉ biết gõ nhẹ vào đầu Lưu Manh. Chẳng qua là soái ca thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu, cô cũng không phải chỉ có vẽ khuôn mặt anh, tuấn nam mỹ nữ cô vẽ nhiều lắm, trên thế giới cũng không phải chỉ có anh mới có vẻ đẹp trai hút hồn kia.
Bạch Vân tiệm cà phê.
Không biết là do cô pha cà phê khó uống haylà bởi vì mặt cô tái nhợt khó coi mà cả buổi chiều trong tiệm không có một người. Âu Dương Ninh Ninh ngồi ở quầy bar, chống cằm. Bởi vì không có khách, cho nên khi điện thoại đột nhiên vang lên, cô rất nhanh bắt máy.
_ Tiệm cà phê Bạch Vân đây!
_ Ninh Ninh?
_ Em đây!
Nghe thấy tiếng Khấu Thiên Ngang,cô ý tứ lên tiếng.
_ Bạch Vân đâu?
Giọng nói Khấu ca có chút khó chịu, không biết vì sao, làm cho cô tâm tình cô tốt hơn chút, ngồi trở lại ghế trên, cô mở miệng nói.
_ Đi bệnh viện thăm người bạn mới sinh.
_ Phạm Di Nông sao?
_ Ừ!
Anh trầm mặc vài giây mới nói
_ Cô ấy khi nào thì trở về?
_ Không biết.
Anh nghe vậy mắng một câu thô tục.
_ Gì đấy?
Ninh Ninh ra chút giọng cảnh cáo, vừa phát hiện ra mình có chút vui sướng khi người khác gặp nạn. Khấu ca không biết vì cái gì sau khi đến Mỹ luôn chọn ngay lúc Bạch Vân không có mặt mà gọi điện về. Anh gọi về không phải cô bắt máy thì cũng là La Lan bắt, thậm chí còn có một lần là ông bán hoa bên nhà bắt, không lần nào Bạch Vân nhận được.
_ Xin lỗi!
Anh lại trầm mặc một hồi lâu mới nói
_ Bạch Vân có khỏe không?
Nhìn ly thủy tinh lấp lánh trước mặt, Ninh Ninh nhíu mày.
_ Ăn được, ngủ được, mỗi ngày đều mở cửa tiệm, anh thấy chị ấy khỏe không?
Anh lại là một trận trầm mặc, rồi mới mới nói.
_ Nhắc cô đừng đóng cửa muộn quá. Tôi không có ở đấy cũng không nên ra ngoài nhiều.
_ Em biết rồi.
Cô lên tiếng, lại nghe đến bên cạnh anh có người mở miệng thúc giục, trong lòng liền suy nghĩ hỏi
_ Là Hawke sao?
_ Hawke?
Khấu Thiên Ngang sửng sốt.
_ Ông trời ơi, cô làm sao mà hỏi như thế? Ninh Ninh cắn môi nhưng lại mở miệng.
_ Người bên cạnh đấy?
_ Không phải.
Khấu Thiên Ngang nói tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại hỏi
_ Hawke không có ỏ đây, em tìm cậu ấy có việc sao?
_ Không có.
Cô đáp nhanh. Anh lại tạm dừng một giây, mới nói.
_ Anh có thể cho người tìm giúp em!
_ Không cần.
Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy có chút tức giận.
_ Em tìm anh ấy để làm gì chứ?
_ Cậu ấy rất đẹp trai.
Khấu Thiên Ngang đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu.
_ Em thấy anh còn đẹp trai hơn.
Ninh Ninh tức giận thốt ra. Khấu Thiên Ngang ngữ khí nhẹ nhàng.
_ Dù gì cậu ấy cũng không có ngủ ở kho hàng đúng không?
Ninh Ninh cứng đờ đỏ bừng mặt. Hawke luôn xuống lầu trước khi họ mở tiệm, tối cũng chò đóng cửa rồi mới lên. Cô vẫn nghĩ không có người biết anh ngủ trên lầu, ít nhất Bạch Vân sẽ không nói.
_ Sao anh biết anh ấy không ngủ ở khoi hàng?
Cô đỏ mặt, mạnh miệng
_ Em mỗi ngày làm còn không kịp giao bản vẻ, thời gian đâu mà lo ngắm anh ấy khi ngủ bộ dáng đẹp trai thế nào. Khắp thiên hạ cũng không phải chỉ có anh ấy đẹp trai. Em cho anh biết điện thoại quốc tế rất mắc, không nên lảm nhảm ở đây. Em sẽ nói cho Bạch Vân biết anh gọi điện về. Vậy nha, tạm biệt!
Cô nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho anh đáp lời cơ hội. Đáng chết, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Anh chưa nói Hawke ngủ ở nhà cô, cô phản ứng kịch liệt như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nói thật ra thì tốt rồi. Dù sao Hawke chính là mượn giường của cô ngủ. Đúng vậy, chuyện nhảm nhí như thế ai sẽ tin?
_ Ai — đều là — cái kia tên làm hại!
Trừng mắt nhìn điện thoại trên tay, Âu Dương Ninh Ninh cứng ngắc ba giây, theo liền tức giận dùng đủ các thứ tiếng mắng người.
Tiếng chuông gió ngay cửa vang lên, cô ngẩng đầu chợt thấy một vị khách bước vào nhìn cô với vẻ mặt sửng sờ rồi nhanh chóng bước ra. Đáng chết! Đầu heo! Vương bát đản –
Kiềm nén tức giận xuống, Ninh Ninh nhìn quán café không bóng người. Không có người thì sao, tiệm café này một buổi chiều không có khách cũng không đến nỗi dẹp tiệm đâu. Cô đã nói với Bạch Vân rồi cô không có kinh nghiệm đâu.
Cô ở rạng sáng ba giờ lên giường, bốn điểm vẻ mặt đỏ bừng, tim đập nhanh bừng tỉnh lại. Khấu ca nói anh ấy là soái ca. Được rồi, cô hiện đã biết, tối hôm đó khi lên giường trong đầu suy nghĩ anh sẽ xâm phạm mình linh tinh. Nguyên nhân chính là do cô vốn không có sức kháng cự với mỹ nam, mỹ nữ. Huống chi tên kia dù là mỹ nam hay mỹ nữ đều phải.
Hai gò má đỏ bừng như phát sốt, cô trừng mắt nhìn cô gái đang đỏ mặt trong kính. Sớm nên biết tên tóc vàng, mắt xanh kia phiền toái, cô nhất định không trước mặt anh mà chảy nước miếng trước mỹ nam. Cô nếu không làm cho anh tiến dần từng bước thì tự động lên giường của anh.
Âm thanh của xe cứu hỏa đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, cô hoảng sợ, nhìn ánh đen đỏ chíu vào cửa tự dưng rợn người. Cô đi đến bên cửa sổ, một chiếc xe cứu hỏa gào thét đi qua rồi từ từ xa dần. Cô đứng ở tại chỗ, nhìn con đường lại yên tĩnh tự nhiên cảm thấy buồn chán. Đáng giận, nếu xe cứu hỏa hoặc nước lạnh tắm có thể dập tắt sự bực bội của cô lúc này thì hay biết mấy. Một trận gió đêm thổi đến, Ninh Ninh hai tay ôm ngực, dựa vào cửa sổ. Cô nhìn buồng điện thoại ở đầu đường, trong lòng đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ. Có lẽ trong đầu không tự giác đã điểm tô cho người đàn ông kia, có lẽ cô muốn gọi điện thoại cho anh. Cô biết ngày Hawke rời đi, đã lấy điện thoại cô lưu số điện thoại của anh, cô chỉ cần vào danh bạ, tìm số điện thoại của anh là có thể trò chuyện.
Cô mở di động vào danh bạ điện thoại, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa làm cho cô choáng váng. Cả dãy danh bạ, một là anh, hai là anh, ba cũng là anh,..
_ Cái kia — bệnh thần kinh!
Không biết vì sao đỏ mặt, cô quăng điện thoại vào tủ đầu giường, xoay người nằm trên giường, cảm thấy mình như bị khùng, cô làm sao có thể đem cái loại số điện thoại này lưu tới 15 lần.
………….
_ Em đi với chị!
Buổi tối mười một giờ, tiệm cà phê Bạch Vân vẫn còn đông đúc. Mọi người nghe câu này vừa nói ra, đều quay đầu nhìn về phía người phát ngôn — Âu Dương Ninh Ninh.
_ Đi đâu? Nước Mỹ sao? Vừa mới nói xong Ninh Ninh liền cảm thấy mình nhất định đã bị điên rồi.
Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Đầu bị khùng sao? Cô ở đây náo loạn cái gì ah? Bạch Vân đi nước Mỹ còn có lí do chính đáng, chị ấy cùng Khấu Thiên Ngang kết hôn, bọn họ hai tuần lễ không liên lạc, ngàn dặm tìm chồng mặc dù có chút vớ vẩn nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng là cô nha? Không việc gì lại chạy đi tới nước Mỹ.
Nhìn đám con gái trước mặt, Ninh Ninh trên mặt mặt không chút thay đổi, cô còn nghĩ mở miệng nói cô đang nói giỡn nhưng nhìn vẻ mặt cảm động của Bạch Vân, kết quả là…
_ Nhưng phải có người giúp tôi chăm sóc Lưu Manh.
Một tiếng vang từ trên lầu truyền xuống, Hawke sửng sốt, có chút lo lắng.
_ Chuyện gì vậy?
Khấu Thiên Ngang trở về quầy bar, nhíu mày nhìn lên trên.
_ Không biết.
Bạch Vân nhún vai.
_ Tôi đi lên xem thử.
Bỏ lại câu này, Hawke vội vàng đứng dậy, lên lầu xem xét.
_ Vừa mở cửa, anh liền thấy Ninh Ninh ngồi bệt dưới phòng khách, một bên là chiếc ghế ngã ngửa, một bên là bóng đèn vỡ.
_ Cô có sao không?
Anh đi ra phía trước, tránh những mảnh vỡ bóng đèn, ngồi xuống bên cạnh cô.
_ Tôi đang thay bóng đèn, chỉ tại con mèo ngu ngốc kia hại tôi mất thăng bằng.
Cô đứng lên, tức giận mắng con mèo béo tròn biết mình đã làm sai chui vào gầm bàn run run.
_ Cô có bị thương không?
Anh đứng lên muốn đỡ cô. Cô xoay người, tránh đi tay anh, đi vào phòng bếp lấy cái ki.
_ Không có.
Không biết vì sao, Hawke đột thấy trong lòng tự dưng không vui.
_ Muốn thay bóng đèn sao không gọi tôi?
_ Anh sẽ sao?
Lời nói của cô mang vẻ châm chọc, Hawke nhíu mày.
_ Chỉ là bóng đèn, tôi nghĩ chuyện này cũng không khó. Với lại tôi cao hơn cô.
_ Đúng, không khó khăn.
Cô xoay người đổ đống thủy tinh trên sàn lãnh đạm nói.
_ Cho nên tôi tự mình làm.
Vẻ mặt dửng dưng của cô không hiểu sao lại chọc giận anh, Hawke duỗi tay ra, bắt lấy cánh tay của cô.
_ Cô làm sao vậy?
_ Làm sao gì?
Cô vẫn giữ vẻ mặt mặt không chút thay đổi, ngữ khí lạnh lùng, thản nhiên. Anh nhếch môi, tức giận trừng cô, cô gái này lúc trước chuyện vẩn chuyện vơ đều réo tên anh,bây giờ tự nhiên lại tự mình thay bóng đèn? Anh biết chuyện này rất kì lạ nhưng anh không thể khắc chế cảm thấy…… Khó chịu.
_ Không có gì làm sao?
Âu Dương Ninh Ninh giương mắt, vẫn là vẻ mặt đạm mạc.
_ Không có việc gì thì buông tay, tôi còn phải đi giao bản vẻ.
_ Tôi đi với cô!
_ Không cần. Anh ngày mai còn phải về sớm, tranh thủ thời gian mà sửa soạn hành lí.
_ Tôi đi với cô.
Anh hai tay cắm vào túi tiền, nở nụ cười, đáy mắt đã có sự kiên quyết. Cô trầm mặc, trong nháy mắt, Hawke cònn tưởng rằng cô sẽ tức giận, anh cơ hồ có thể thấy sự tức giận trong mắt cô đang giơ nanh vuốt.
_ Chúng ta làm bạn bè đi!
Anh lại tươi cười, mở miệng hỏi nói. Cô trừng anh, đáy mắt tức giận, môi đỏ mọng hơi hơi giật giật, nhưng không có biện pháp nói ra lời từ chối. Tuy rằng anh đang cười, đôi mắt xanh lam kia lại mang sự bất an cùng u buồn như đêm tối.
_ Ninh Ninh?
_ Vô nghĩa.
_ Là đồng ý đúng không?
Hawke nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, hiểu được đây đáp án đồng ý của cô, anh tươi cười đột nhiên ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô.
_ Vậy thì đừng khách khí với tôi được không?
_ Anh đừng có được voi đòi tiên.
Cô đỏ mặt đẩy ra anh, đưa tay lau lau chùi chùi trán mình, làm ra vẻ chán ghét. Có lầm hay không? Người khác muốn còn không được, cô lại xem anh như vi khuẩn! Hawke cười khổ đáng thương.
_ Cho tôi một chút mặt mũi ok?
_ Mặt mũi?
Ninh Ninh hừ một tiếng, cầm lấy CD trên bàn bỏ vào túi, xoay người đi ra cửa.
_ Nụ hôn này của anh đáng bao nhiêu tiền?
_ Của tôi sao?
Anh đi theo phía sacô u, vẻ mặt vô tội trả lời.
_ Nghe nói rất đắt.
_ Anh đi rồi, nó lại càng đáng giá hơn.
Cô không quay đầu lại nói. Hawke cười to ra tiếng, lại ôm lấy cô nói.
_ Cô biết không? Tôi thật sự thực thích cô, cô nếu rảnh đến nước Mỹ, nhất định phải tới tìm tôi.
_ Tìm anh làm cái gì?
Ninh Ninh tức giận xuống lầu, đứng trước trạm xe buýt.
_ Anh muốn giới thiệu người yêu cho tôi sao?
_ Người yêu?
Anh sửng sốt.
_ Đúng vậy, phải là đàn ông có cơ bụng sáu múi, cơ thể bóng loáng, mạnh mẽ, cơ ngực còn có thể nhảy lên nhảy xuống.
_ Không thể nào? Cô thích loại đàn ông này sao?
_ Vì sao không thể, người có cơ bắp sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn.
Không biết vì sao, anh ngực đột nhiên lại buồn bực.
_ Cái dạng này…
Anh mới mở miệng, chợt nghe đến tiếng cười của cô, mới hiểu được chính mình bị đùa giỡn. Anh nhíu mày.
_ Người yêu, được? Còn muốn sáng bóng? Có cơ bắp sáu múi? Thì ra cô thích như thế. Ok tôi sẽ nhớ đến.
_ Đừng quên còn có cơ ngực nhảy lên.
Cô cười bổ sung.
_ Không thành vấn đề.
Anh vẻ mặt đứng đắn, rồi mới chợt cười ra tiếng. Ninh Ninh quay đầu nhìn anh, ánh mặt trời chói mắt, tóc vàng lam mắt anh cũng chói sáng trong nắng. Trong nháy mắt, cô hiểu cả đời cô sẽ nhớ rõ hình ảnh này cũng như người đàn ông đang trước mặt cô.
Đêm dài, yên tĩnh. Không có tiếng gáy nhỏ, không có tiếng người xuống giường uống nước, không có tiếng bấm điện thoại chơi game, không có tiếng anh cùng Lưu manh đùa giỡn. Trong phòng rất im lặng, làm cho Ninh Ninh không quen.
_ Meo meo!
Lưu Manh đến bên chân cô, khẽ kêu một tiếng. Cô nhìn nó một cái, dùng chân gãi gãi cằm nó, mèo con phát ra tiếng kêu khò khè, sau đó trên mặt đất nằm xuống, lộ ra cái bụng tròn vo, cô theo bản năng học Hawke dùng chân giúp nó mát xa, nó tiếp tục phát ra tiếng ngáy thoải mái, cô tắc tiếp nhìn màn hình vẽ thành tóc vàng mắt xanh. Dừng bút, cô trừng khuôn mặt kia, nhíu mày.
_ Meo meo!
Lưu Manh lại kêu. Cô cúi đầu nhìn nó, chỉ thấy nó ngồi xổm bên chân cô rồi mới xoay người, ngồi ở cửa lại kêu một tiếng.
_ Meo meo meo meo!
Cô không nghĩ để ý nó, một lần nữa ngồi trở lại ghế trên.
_ Meo meo meo meo meo meo!
Không được chú ý, Lưu Manh lại càng kêu to hơn. Nhíu mày nhìn bức vẽ, cô chỉ cảm thấy đầu đau quá.
_ Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo!
_ Ồn chết đi được!
Cô tức giận quay đầu mắng một câu, Lưu Manh sợ tới mức chạy vội ra khỏi cửa, nhanh chóng chuồn vào góc sô pha không hám hó hé. Đều là do tên kia, từ anh đến đây, một ngày cho mèo ăn đến ba lần, dạy hư nó đến đúng thời điểm là đòi cơm, không được sẽ kêu ầm lên. Cô làm gì mà có thời gian cho nó ăn ngày ba bữa. Chưa nói đến thức an của mèo đến 80 đồng, nó một ngày có thể ăn ba bốn lần, mỳ ăn liền một ly cũng đến mười mấy đồng, cô có khi một ngày còn ăn chưa tới 80 đồng. mèo ngốc, xem ngươi sắp béo phì ra rồi. Nhìn đuôi mèo run run nơi góc bàn thò ra, cô nhíu mày, đi đến tủ lạnh, lấy thức ăn cho nó. Nghe thấy tới mùi cá, Lưu Manh nhô đầu ra khỏi bàn, cô liếc nó một cái, một câu cũng không nói, đi thay cho nó thêm chén nước. Mới trở lại đã thấy mèo ngốc đứng trước bát cơm vùi đầu ăn ngấu nghiến.
_ Đồ mèo lười chỉ biết ăn.
Ninh Ninh tức giận hừ một tiếng, con mèo này lúc trước chỉ bé bằng bàn tay giờ đã phát phì thế này. Lưu manh cảnh giác giương mắt nhìn cô, tỏ vẻ luyến tiếc rời khỏi bát cơm. Cô ngồi xuống, đem bát đưa tới trước mặt nó. Bàn tay vỗ nhẹ đầu nó.
_ Mèo ngốc.
Lưu manh dừng ăn cơm, lại giương mắt nhìn cô, thấy cô không có hành động tiếp theo, mới lại cúi đầu tiếp tục ăn. Ninh Ninh lùi về, ngồi xổm ở góc bếp, nhìn thân mình béo tốt của nó, nhịn không được lại nhíu mày nhắc đi nhắc lại.
_ Meo meo meo meo meo meo! Nhìn mày kìa, cả ngày cũng chỉ biết ăn,với ăn, không ăn lại ngủ, mày rốt cuộc còn có thể làm cái gì. Ngu ngốc, mày trước kia còn rất thon thả, mới được người ta chăm sóc luền trở nên béo ú. Người ta cho ăn là ngươi ăn sao? Mày là heo à?
Tuy rằng vẫn vùi đầu ăn, Lưu Manh vẫn dựng đứng hai lỗ tai, lâu lâu nhìn cô một chút, xác định cô không làm gì mới tiếp tục ăn. Xem mèo béo ú ăn ngon lành, Ninh Ninh lại nhíu mày nhìn sang túi rác phía góc bên cạnh. Chướng mắt. Kỳ thật trước kia cô cũng không rảnh phân loại rác, luôn một thời gian rồi mới mày mỏ phân loại. Nhưng một tháng gần đây, túi rác đã không còn xuất hiện vì cái tên kia đã ngoan ngoãn xử lí. Trên thực tế, anh còn có thể giúp cô chắm sóc mèo, cho mèo tắm, mua đồ ăn, đóng tiền nước, đóng tiền điện, đóng tiền điện thoại, còn có thể kêu cô rời giường. Đáng giận, anh bị cô huấn luyện quá tốt, báo hại anh mới đi không vài ngày, cô liền cảm thấy trong nhà loạn thànhết cả lên, rác trong góc bếp, hóa đơn đầy bàn phòng khách, thậm chí là đồng hồ báo thức cũng hết cả pin, còn có việc cô mấy ngày không ngủ. Mỗi một chuyện đều cố ý nhắc cô về cái tên đáng ghét kia.
_ A — phiền chết đi!
Cô có chút giận chỉ biết gõ nhẹ vào đầu Lưu Manh. Chẳng qua là soái ca thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu, cô cũng không phải chỉ có vẽ khuôn mặt anh, tuấn nam mỹ nữ cô vẽ nhiều lắm, trên thế giới cũng không phải chỉ có anh mới có vẻ đẹp trai hút hồn kia.
Bạch Vân tiệm cà phê.
Không biết là do cô pha cà phê khó uống haylà bởi vì mặt cô tái nhợt khó coi mà cả buổi chiều trong tiệm không có một người. Âu Dương Ninh Ninh ngồi ở quầy bar, chống cằm. Bởi vì không có khách, cho nên khi điện thoại đột nhiên vang lên, cô rất nhanh bắt máy.
_ Tiệm cà phê Bạch Vân đây!
_ Ninh Ninh?
_ Em đây!
Nghe thấy tiếng Khấu Thiên Ngang,cô ý tứ lên tiếng.
_ Bạch Vân đâu?
Giọng nói Khấu ca có chút khó chịu, không biết vì sao, làm cho cô tâm tình cô tốt hơn chút, ngồi trở lại ghế trên, cô mở miệng nói.
_ Đi bệnh viện thăm người bạn mới sinh.
_ Phạm Di Nông sao?
_ Ừ!
Anh trầm mặc vài giây mới nói
_ Cô ấy khi nào thì trở về?
_ Không biết.
Anh nghe vậy mắng một câu thô tục.
_ Gì đấy?
Ninh Ninh ra chút giọng cảnh cáo, vừa phát hiện ra mình có chút vui sướng khi người khác gặp nạn. Khấu ca không biết vì cái gì sau khi đến Mỹ luôn chọn ngay lúc Bạch Vân không có mặt mà gọi điện về. Anh gọi về không phải cô bắt máy thì cũng là La Lan bắt, thậm chí còn có một lần là ông bán hoa bên nhà bắt, không lần nào Bạch Vân nhận được.
_ Xin lỗi!
Anh lại trầm mặc một hồi lâu mới nói
_ Bạch Vân có khỏe không?
Nhìn ly thủy tinh lấp lánh trước mặt, Ninh Ninh nhíu mày.
_ Ăn được, ngủ được, mỗi ngày đều mở cửa tiệm, anh thấy chị ấy khỏe không?
Anh lại là một trận trầm mặc, rồi mới mới nói.
_ Nhắc cô đừng đóng cửa muộn quá. Tôi không có ở đấy cũng không nên ra ngoài nhiều.
_ Em biết rồi.
Cô lên tiếng, lại nghe đến bên cạnh anh có người mở miệng thúc giục, trong lòng liền suy nghĩ hỏi
_ Là Hawke sao?
_ Hawke?
Khấu Thiên Ngang sửng sốt.
_ Ông trời ơi, cô làm sao mà hỏi như thế? Ninh Ninh cắn môi nhưng lại mở miệng.
_ Người bên cạnh đấy?
_ Không phải.
Khấu Thiên Ngang nói tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại hỏi
_ Hawke không có ỏ đây, em tìm cậu ấy có việc sao?
_ Không có.
Cô đáp nhanh. Anh lại tạm dừng một giây, mới nói.
_ Anh có thể cho người tìm giúp em!
_ Không cần.
Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy có chút tức giận.
_ Em tìm anh ấy để làm gì chứ?
_ Cậu ấy rất đẹp trai.
Khấu Thiên Ngang đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu.
_ Em thấy anh còn đẹp trai hơn.
Ninh Ninh tức giận thốt ra. Khấu Thiên Ngang ngữ khí nhẹ nhàng.
_ Dù gì cậu ấy cũng không có ngủ ở kho hàng đúng không?
Ninh Ninh cứng đờ đỏ bừng mặt. Hawke luôn xuống lầu trước khi họ mở tiệm, tối cũng chò đóng cửa rồi mới lên. Cô vẫn nghĩ không có người biết anh ngủ trên lầu, ít nhất Bạch Vân sẽ không nói.
_ Sao anh biết anh ấy không ngủ ở khoi hàng?
Cô đỏ mặt, mạnh miệng
_ Em mỗi ngày làm còn không kịp giao bản vẻ, thời gian đâu mà lo ngắm anh ấy khi ngủ bộ dáng đẹp trai thế nào. Khắp thiên hạ cũng không phải chỉ có anh ấy đẹp trai. Em cho anh biết điện thoại quốc tế rất mắc, không nên lảm nhảm ở đây. Em sẽ nói cho Bạch Vân biết anh gọi điện về. Vậy nha, tạm biệt!
Cô nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho anh đáp lời cơ hội. Đáng chết, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Anh chưa nói Hawke ngủ ở nhà cô, cô phản ứng kịch liệt như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nói thật ra thì tốt rồi. Dù sao Hawke chính là mượn giường của cô ngủ. Đúng vậy, chuyện nhảm nhí như thế ai sẽ tin?
_ Ai — đều là — cái kia tên làm hại!
Trừng mắt nhìn điện thoại trên tay, Âu Dương Ninh Ninh cứng ngắc ba giây, theo liền tức giận dùng đủ các thứ tiếng mắng người.
Tiếng chuông gió ngay cửa vang lên, cô ngẩng đầu chợt thấy một vị khách bước vào nhìn cô với vẻ mặt sửng sờ rồi nhanh chóng bước ra. Đáng chết! Đầu heo! Vương bát đản –
Kiềm nén tức giận xuống, Ninh Ninh nhìn quán café không bóng người. Không có người thì sao, tiệm café này một buổi chiều không có khách cũng không đến nỗi dẹp tiệm đâu. Cô đã nói với Bạch Vân rồi cô không có kinh nghiệm đâu.
Cô ở rạng sáng ba giờ lên giường, bốn điểm vẻ mặt đỏ bừng, tim đập nhanh bừng tỉnh lại. Khấu ca nói anh ấy là soái ca. Được rồi, cô hiện đã biết, tối hôm đó khi lên giường trong đầu suy nghĩ anh sẽ xâm phạm mình linh tinh. Nguyên nhân chính là do cô vốn không có sức kháng cự với mỹ nam, mỹ nữ. Huống chi tên kia dù là mỹ nam hay mỹ nữ đều phải.
Hai gò má đỏ bừng như phát sốt, cô trừng mắt nhìn cô gái đang đỏ mặt trong kính. Sớm nên biết tên tóc vàng, mắt xanh kia phiền toái, cô nhất định không trước mặt anh mà chảy nước miếng trước mỹ nam. Cô nếu không làm cho anh tiến dần từng bước thì tự động lên giường của anh.
Âm thanh của xe cứu hỏa đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, cô hoảng sợ, nhìn ánh đen đỏ chíu vào cửa tự dưng rợn người. Cô đi đến bên cửa sổ, một chiếc xe cứu hỏa gào thét đi qua rồi từ từ xa dần. Cô đứng ở tại chỗ, nhìn con đường lại yên tĩnh tự nhiên cảm thấy buồn chán. Đáng giận, nếu xe cứu hỏa hoặc nước lạnh tắm có thể dập tắt sự bực bội của cô lúc này thì hay biết mấy. Một trận gió đêm thổi đến, Ninh Ninh hai tay ôm ngực, dựa vào cửa sổ. Cô nhìn buồng điện thoại ở đầu đường, trong lòng đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ. Có lẽ trong đầu không tự giác đã điểm tô cho người đàn ông kia, có lẽ cô muốn gọi điện thoại cho anh. Cô biết ngày Hawke rời đi, đã lấy điện thoại cô lưu số điện thoại của anh, cô chỉ cần vào danh bạ, tìm số điện thoại của anh là có thể trò chuyện.
Cô mở di động vào danh bạ điện thoại, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa làm cho cô choáng váng. Cả dãy danh bạ, một là anh, hai là anh, ba cũng là anh,..
_ Cái kia — bệnh thần kinh!
Không biết vì sao đỏ mặt, cô quăng điện thoại vào tủ đầu giường, xoay người nằm trên giường, cảm thấy mình như bị khùng, cô làm sao có thể đem cái loại số điện thoại này lưu tới 15 lần.
………….
_ Em đi với chị!
Buổi tối mười một giờ, tiệm cà phê Bạch Vân vẫn còn đông đúc. Mọi người nghe câu này vừa nói ra, đều quay đầu nhìn về phía người phát ngôn — Âu Dương Ninh Ninh.
_ Đi đâu? Nước Mỹ sao? Vừa mới nói xong Ninh Ninh liền cảm thấy mình nhất định đã bị điên rồi.
Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì a? Đầu bị khùng sao? Cô ở đây náo loạn cái gì ah? Bạch Vân đi nước Mỹ còn có lí do chính đáng, chị ấy cùng Khấu Thiên Ngang kết hôn, bọn họ hai tuần lễ không liên lạc, ngàn dặm tìm chồng mặc dù có chút vớ vẩn nhưng vẫn có thể chấp nhận. Nhưng là cô nha? Không việc gì lại chạy đi tới nước Mỹ.
Nhìn đám con gái trước mặt, Ninh Ninh trên mặt mặt không chút thay đổi, cô còn nghĩ mở miệng nói cô đang nói giỡn nhưng nhìn vẻ mặt cảm động của Bạch Vân, kết quả là…
_ Nhưng phải có người giúp tôi chăm sóc Lưu Manh.
/12
|