Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác đứng im tại chỗ, cái đầu nho nhỏ còn chưa kịp nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, tiếng bước chân lo lắng truyền đến từ phía sau cô, sau đó một bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy tới bên cạnh Quan Duyệt.
"Tổng giám đốc Nhiếp đừng trách tiểu thư Nhiếp, tất cả đều là lỗi của em." Quan Duyệt vừa ăn cướp vừa la làng, mắt cô ta đỏ hoe, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt uất ức bất đắc dĩ nhìn, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Vừa nghe xong, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong ngay lập tức nghiêm túc lại. Anh lo lắng lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra vừa lau nước trên mặt cho Quan Duyệt, vẻ mặt không vui quay đầu lại nhìn vẻ mặt đần thối của Nhiếp Tử Vũ, nói: "Vũ Vũ, em đang làm cái gì vậy? Tại sao lại hắt nước lên người tiểu thư Quan?!"
Nhiếp Tử Vũ bị tiếng hét tức giận của anh làm giật mình tỉnh lại, nhưng mà sau khi tiếp xúc với ánh mắt tức giận của anh, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
"Không phải do em làm!" Cô lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Quan Duyệt, vừa tức lại vừa uất ức. "Chính bản thân chị ta tự cầm ly nước đổ lên đầu mình, không liên quan tới em. . ."
Nhưng mà cô chưa kịp nói hết câu đã bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
"Đủ rồi!"
Bởi vì Nhiếp Tử Phong nói câu này ra rất lớn, ngay lập tức ánh mắt của những người trong nhà hàng tập trung tới chỗ bọn họ, hơn nữa còn khiến cho quản lý nhà hàng chú ý.
"Tiên sinh Nhiếp, đã xảy ra chuyện gì sao?" Quản lý rất chuyên nghiệp bước lại hỏi thăm.
"Đi lấy giùm tiểu thư Quan cái khăn lông tới đây." Nhiếp Tử Phong lạnh lùng phân phó, nói xong, ánh mắt lần nữa nhìn Nhiếp Tử Vũ. "Vũ Vũ, em nói xin lỗi với tiểu thư Quan đi!"
Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên nhìn, không thể ngờ anh lại nói giúp Quan Duyệt, sau đó hốc mắt đỏ lên, ngân ngấn nước mắt: "Không nói!" Cô kiên quyết lắc đầu.
"Nói xin lỗi!" Nhiếp Tử Phong nhắc lại lần nữa. leê quý d0n9
"Không nói, em không làm gì sai cả!" Nhiếp Tử Vũ không yếu thế hét lại, nước mắt rơi xuống nhiều hơn.
Thấy cô khóc, Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy đau nhói trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng lập tức mềm nhũn ra. Nhưng vừa nghĩ tới có thể là do bản thân mình quá cưng chiều cô mới khiến cô kiêu căng ngạo mạn như vậy, vì vậy anh nhíu lông mày lại, lại nâng cao giọng nói lần nữa: "Nhiếp Tử Vũ, anh muốn em nói xin lỗi với tiểu thư Quan!"
"Không nói." Nhiếp Tử Vũ giữ vững lập trường, tức giận liếc nhìn Quan Duyệt đã khiến mình mất mặt trước bao nhiêu người, liền quay đầu lại chạy ra khỏi nhà hàng. leê quý d0n9
Thấy cô vừa khóc vừa chạy đi, Nhiếp Tử Phong theo bản năng muốn đuổi theo cô.
Quan Duyệt đứng bên cạnh thấy anh muốn đuổi theo, vội hét lên.
Nhiếp Tử Phong nghe tiếng quay đầu lại, thì thấy Quan Duyệt vẻ mặt ngượng ngùng lấy tay che ngực mình, nói: "Xin lỗi, quần áo của em bị ướt hết."
Nhiếp Tử Phong theo bản năng trợn mắt lên, vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người cô ta, vừa khoác vừa nói xin lỗi: "Xin lỗi, Vũ Vũ bị chiều hư rồi, cho nên mới tùy hứng như vậy, hi vọng tiểu thư Quan bỏ qua cho, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
"Không có gì." Quan Duyệt cố tỏ ra thẹn thùng lắc đầu một cái, nheo nheo mắt lại nói: "Lúc nãy em ngồi xe người nhà tới, tổng giám đốc Nhiếp có thể chở em về nhà thay quần áo được không?"
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, thấy ánh mắt đau khổ của cô ta, không nỡ từ chối gật đầu một cái: "Dĩ nhiên có thể."
Đáy mắt Quan Duyệt chợt lóe lên vì đạt ý nguyện, Nhiếp Tử Phong không nhìn thấy, nhưng mà toàn bộ đều lọt vào mắt của Triệu An Nhã đang ngồi cách đó không xa.
Nhìn bạn tốt bị giăng bẫy tức giận chạy đi, cô đã hết buồn ngủ. Khoé miệng nhếch lên một cái, cô cầm ly nước trái cây trên bàn lên sau đó đi tới chỗ bọn họ.
"Bộp." Cô vỗ nhẹ lên bả vai Quan Duyệt.
Quan Duyệt vừa quay đầu lại, một ly nước trái cây được dội từ trên đỉnh đầu xuống khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta.
Nhiếp Tử Phong phản ứng nhanh nhất, tức giận nhìn vẻ mặt cao ngạo của Triệu An nhã, sắc mặt tái xanh: "Triệu An nhã, lại là cô!"
Nhưng mà Triệu An Nhã chỉ miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái, nói: "Anh to đầu nhưng không có não." Nói hết câu cô bước chân đi ra ngoài.
Để lại Nhiếp Tử Phong còn đang sững sờ và Quan Duyệt đang rất tức giận.
"Tổng giám đốc Nhiếp đừng trách tiểu thư Nhiếp, tất cả đều là lỗi của em." Quan Duyệt vừa ăn cướp vừa la làng, mắt cô ta đỏ hoe, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt uất ức bất đắc dĩ nhìn, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Vừa nghe xong, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong ngay lập tức nghiêm túc lại. Anh lo lắng lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra vừa lau nước trên mặt cho Quan Duyệt, vẻ mặt không vui quay đầu lại nhìn vẻ mặt đần thối của Nhiếp Tử Vũ, nói: "Vũ Vũ, em đang làm cái gì vậy? Tại sao lại hắt nước lên người tiểu thư Quan?!"
Nhiếp Tử Vũ bị tiếng hét tức giận của anh làm giật mình tỉnh lại, nhưng mà sau khi tiếp xúc với ánh mắt tức giận của anh, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
"Không phải do em làm!" Cô lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Quan Duyệt, vừa tức lại vừa uất ức. "Chính bản thân chị ta tự cầm ly nước đổ lên đầu mình, không liên quan tới em. . ."
Nhưng mà cô chưa kịp nói hết câu đã bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
"Đủ rồi!"
Bởi vì Nhiếp Tử Phong nói câu này ra rất lớn, ngay lập tức ánh mắt của những người trong nhà hàng tập trung tới chỗ bọn họ, hơn nữa còn khiến cho quản lý nhà hàng chú ý.
"Tiên sinh Nhiếp, đã xảy ra chuyện gì sao?" Quản lý rất chuyên nghiệp bước lại hỏi thăm.
"Đi lấy giùm tiểu thư Quan cái khăn lông tới đây." Nhiếp Tử Phong lạnh lùng phân phó, nói xong, ánh mắt lần nữa nhìn Nhiếp Tử Vũ. "Vũ Vũ, em nói xin lỗi với tiểu thư Quan đi!"
Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên nhìn, không thể ngờ anh lại nói giúp Quan Duyệt, sau đó hốc mắt đỏ lên, ngân ngấn nước mắt: "Không nói!" Cô kiên quyết lắc đầu.
"Nói xin lỗi!" Nhiếp Tử Phong nhắc lại lần nữa. leê quý d0n9
"Không nói, em không làm gì sai cả!" Nhiếp Tử Vũ không yếu thế hét lại, nước mắt rơi xuống nhiều hơn.
Thấy cô khóc, Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy đau nhói trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng lập tức mềm nhũn ra. Nhưng vừa nghĩ tới có thể là do bản thân mình quá cưng chiều cô mới khiến cô kiêu căng ngạo mạn như vậy, vì vậy anh nhíu lông mày lại, lại nâng cao giọng nói lần nữa: "Nhiếp Tử Vũ, anh muốn em nói xin lỗi với tiểu thư Quan!"
"Không nói." Nhiếp Tử Vũ giữ vững lập trường, tức giận liếc nhìn Quan Duyệt đã khiến mình mất mặt trước bao nhiêu người, liền quay đầu lại chạy ra khỏi nhà hàng. leê quý d0n9
Thấy cô vừa khóc vừa chạy đi, Nhiếp Tử Phong theo bản năng muốn đuổi theo cô.
Quan Duyệt đứng bên cạnh thấy anh muốn đuổi theo, vội hét lên.
Nhiếp Tử Phong nghe tiếng quay đầu lại, thì thấy Quan Duyệt vẻ mặt ngượng ngùng lấy tay che ngực mình, nói: "Xin lỗi, quần áo của em bị ướt hết."
Nhiếp Tử Phong theo bản năng trợn mắt lên, vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người cô ta, vừa khoác vừa nói xin lỗi: "Xin lỗi, Vũ Vũ bị chiều hư rồi, cho nên mới tùy hứng như vậy, hi vọng tiểu thư Quan bỏ qua cho, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
"Không có gì." Quan Duyệt cố tỏ ra thẹn thùng lắc đầu một cái, nheo nheo mắt lại nói: "Lúc nãy em ngồi xe người nhà tới, tổng giám đốc Nhiếp có thể chở em về nhà thay quần áo được không?"
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, thấy ánh mắt đau khổ của cô ta, không nỡ từ chối gật đầu một cái: "Dĩ nhiên có thể."
Đáy mắt Quan Duyệt chợt lóe lên vì đạt ý nguyện, Nhiếp Tử Phong không nhìn thấy, nhưng mà toàn bộ đều lọt vào mắt của Triệu An Nhã đang ngồi cách đó không xa.
Nhìn bạn tốt bị giăng bẫy tức giận chạy đi, cô đã hết buồn ngủ. Khoé miệng nhếch lên một cái, cô cầm ly nước trái cây trên bàn lên sau đó đi tới chỗ bọn họ.
"Bộp." Cô vỗ nhẹ lên bả vai Quan Duyệt.
Quan Duyệt vừa quay đầu lại, một ly nước trái cây được dội từ trên đỉnh đầu xuống khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta.
Nhiếp Tử Phong phản ứng nhanh nhất, tức giận nhìn vẻ mặt cao ngạo của Triệu An nhã, sắc mặt tái xanh: "Triệu An nhã, lại là cô!"
Nhưng mà Triệu An Nhã chỉ miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái, nói: "Anh to đầu nhưng không có não." Nói hết câu cô bước chân đi ra ngoài.
Để lại Nhiếp Tử Phong còn đang sững sờ và Quan Duyệt đang rất tức giận.
/282
|