Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 137 - Chương 128

/282


Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp không muốn tin cũng không được. “Vì vậy chuyện Duyệt Nhi bị cảnh sát bắt đi ngày hôm nay cũng là vì…” bà đem tất cả những lời nói của Nhiếp Tử Phong liên kết lại, rất nhanh đã đưa ra kết luận.

“Hừ.” Nhiếp Tử Phong không biết đang nhìn chỗ nào, hừ lạnh một cái, đôi mắt đen láy khẽ loé lên: “Có đầy đủ chứng cứ, lần này cô ta muốn chạy trốn cũng khó!”

Nghe thấy như vậy, mẹ Nhiếp vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ! Bà trừng mắt lên không dám tin nhìn khoé miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong, ánh mắt loé lên.

Bây giờ bà thật sự không hiểu được anh, vậy mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở sau lưng mọi người. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Haiz.” Mẹ Nhiếp thở dài một cái, ánh mắt lại có chút hoảng hốt nhìn vào Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, bà vô cùng đau lòng, khẽ lắc đầu. “Biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ là Duyệt Nhi lại là người có lòng dạ độc ác như vậy. Bà nội đã đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà cô ấy cũng có thể rat ay được, lại còn đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người của Vũ Vũ.” Nói xong, ánh mắt của bà dừng lại trên người của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hiện lên sự áy náy: “Vũ Vũ, xin lỗi con, trong khoảng thời gian này con đã chịu khổ rồi.”

Nói xong bàn tay của bà cầm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà bàn tay lại vô tình đụng vào một vật nhô ra, bà buông tay ra cúi đầu nhìn xuống, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa của cô thì nhất thời ngây ngẩn cả người.

Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương sáng chói, nhìn vào vô cùng chói mắt.

“Cái này...” cho là mình hoa mắt, mẹ Nhiếp chớp chớp mắt, nhưng mà cho dù bà có chớp bao nhiêu lần, thì chiếc nhẫn kia vẫn nằm ở đó.

Trong lòng bỗng có loại dự cảm chẳng lành, bỗng nhiên bà hoảng hốt nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười vì hạnh phúc của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng lộp bộp một cái, bà vội vã xác nhận lại: “Chiếc nhẫn này là ai đã tặng cho con à?” Nhẫn được đeo vào ngón giữa, tượng trưng cho vợ chưa cưới.

Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay của mình, giữa lúc muốn mở miệng trả lời vấn đề này cho bà, thì đột nhiên có một giọng nói rất dịu dàng xen vào.

“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc buổi sáng gọi điện thoại cho con không, con đã nói cho mẹ biết rồi không phải sao?” Không cần đoán cũng biết người đang nói chuyện là Nhiếp Tử Phong.

Cả người mẹ Nhiếp ngẩn ra, bà từ từ quay đầu lại, trong đôi mắt lo lắng của bà phản chiếu ra hình ảnh đang cười đến vui sướng của Nhiếp Tử Phong. Cũng trong lúc đó, bên tai lại vang lên lời nói chuyện của hai người khi sáng, lúc đó, anh đã nói một câu khiến cho đôi mắt của bà trợn to ra, lo lắng tới mức tim sắp ngừng đập.

Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Trời ơi, không phải là

Không! Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không phải là điều mà bà đang nghĩ, nếu không thì tội lỗi của bà rất lớn! Bà không ngừng cầu xin ở trong lòng.

Không chú ý tới sự khác thường của bà, Nhiếp Tử Phong chuyển ánh mắt sang nhìn Nhiếp Tử Vũ, một giây sau vẻ mặt trở nên dịu dàng như nước. Anh dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn cô, khoé môi cong cong lên: “Con nói rồi, con sẽ dẫn người yêu của mình về gặp ba mẹ, người đó chính là Vũ Vũ.”

Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh mẹ Nhiếp thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của anh nhìn sang, lập tức thấy xấu hổ cắn cắn môi, ánh mắt không biết nhìn đi đâu. Ai có thể ngờ được rằng, ngày hôm qua cô còn đau khổ vì tình, ngày hôm nay người đàn ông cô yêu mến lại tới trước mặt cô nói lời cầu hôn, cô giống như đang ở dưới địa ngục thoáng một cái đã được bay lên thiên đường, cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Có người vui thì cũng có người buồn.

Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ không chút che giấu nụ cười hạnh phúc của mình, tâm tình của mẹ Nhiếp như chìm xuống đáy vực. Sắc mặt của bà tái nhợt, bà im lặng một lúc lâu, đột nhiên bà lắc lắc đầu.

Không! Các con không được phép ở cùng một chỗ! Tuyệt đối không thể!” Mẹ Nhiếp kích động đứng dậy khỏi ghế salon, hét lớn về phía Nhiếp Tử Phong: Tử Phong, con có thể lấy bất cứ người phụ nữ nào trên đời này, nhưng mẹ không cho phép con ở cùng một chỗ với Vũ Vũ!”

Bất ngờ bị mẹ Nhiếp phản ứng như vậy khiến cho hai người thấy hoảng sợ, nhất là Nhiếp Tử Phong, chỉ thoáng một cái sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, còn Nhiếp Tử Vũ lại có vẻ mặt đau lòng.

Ngũ quan anh tuấn của Nhiếp Tử Phong vì bị lời ngăn cản của bà mà trở nên lạnh lẽo như một tầng băng, anh khẽ nhíu mày lại, ánh mắt thâm trầm nhìn mẹ Nhiếp, lạnh nhạt nói: “Con không hiểu, tại sao mẹ lại phản đối con và Vũ Vũ, cho tới bây giờ không phải mẹ vẫn rất thích Vũ Vũ sao? Vì sao không cho phép chúng con ở cùng một chỗ! ?”

Lúc đầu anh bị tai nạn xe phải nằm viện thì anh đã cảm thấy bà không hài lòng đối với việc anh và Vũ Vũ ở cùng một chỗ, khi đó anh chỉ cho rằng bà trách cứ Vũ Vũ hại mình bị thương. Thế nhưng đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, và anh cũng đã giải thích tất cả những hiểu lầm của bà đối với Vũ Vũ rồi, phản ứng của bà vẫn giống như vậy, điều này khiến cho anh vô cùng kinh ngạc.

Hai tầm mắt tập trung lên người của mình, khiến cho sắc mặt của mẹ Nhiếp tràn đầy vẻ bối rối và phức tạp.

“Cho tới bây giờ mẹ vẫn rất thích Vũ Vũ, nhưng mà mẹ không cho phép các con ở cùng một chỗ!” Cho dù như thế nào, bà cũng không thể để cho bọn họ sai lầm được, nhìn vẻ kiên định của mẹ Nhiếp, khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau đớn.

“Vì sao! Con và Vũ Vũ thật lòng yêu nhau, vì sao mẹ lại không cho phép bọn con ở cùng một chỗ!” Giọng điệu của Nhiếp Tử Phong bắt đầu không tốt.

Bởi vì hai đứa là anh em! Anh em thì sao có thể ở cùng một chỗ được!” Mẹ Nhiếp kích động hét trả lại, sau đó bà mới ý thức được mình đã quá kích động, vội vàng cúi đầu xuống để bọn họ khỏi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của mình.

Nghe vậy, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.

Thì ra nguyên nhân là như vậy sao.

Anh dùng vẻ mặt thăm dò nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ Nhiếp, ổn định lại nhịp tim của mình, anh mở miệng dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nếu như mẹ thật sự vì nguyên nhân này mà ngăn cản bọn con ở cùng một chỗ, thì con có thể nói là mẹ không

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status