Chỉ thoáng một cái bầu không khí trở nên rất quái dị, người phụ nữ trung niên trợn to mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng. Đèn xanh sáng lên, phía sau những tiếng còi vang lên, Nhiếp Tử Phong giật mình vội vàng kéo hai người qua một bên, nói: “Có chuyện gì thì lên xe hãy nói tiếp.”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ cũng phản ứng kịp gật gật đầu, đỡ tay người phụ nữ đi lên xe. Mà người phụ nữ kia cũng không hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn để cho cô tuỳ ý đỡ mình lên xe ngồi.
Xe bắt đầu đi về phía trước, Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn hai người qua kính chiếu hậu một cái, hỏi Nhiếp Tử Vũ: “Chuyện này là sao vậy? Vũ Vũ, em biết dì ấy à?” Nói xong, chân mày của anh nhăn tít lại.
“Không biết.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đừng nói là không biết, đây là lần đầu cô nhìn thấy bà ấy mà! Nhìn người phụ nữ trung niên vẫn chăm chú nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười khẽ, dịu dàng nhìn bà: “Dì à, dì không sao chứ?”
“Tôi…” Nhìn vẻ mặt chân thành của Nhiếp Tử Vũ, người phụ nữ giật giật khoé môi, một lát sau mới phản ứng kịp, lập tức dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô, khó khăn nói: “Cô mới nói tên cô là Nhiếp Tử Vũ phải không? Cô họ Nhiếp à? Là nhà họ Nhiếp ở núi Dương Minh sao?”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, đáy mắt toát lên sự kinh ngạc. “Nhưng mà dì à, sao dì lại biết chúng cháu ở núi Dương Minh vậy?”
Nghe vậy, trong nháy mắt trên mặt của người phụ nữ trung niên hiện lên vẻ đau xót, lập tức chớp chớp mắt khẽ giải thích: “À là thế này, trước đây tôi là giúp việc ở đó, vì vậy nên có biết một chút.” Nói xong, người phụ nữ nắm chặt cổ tay của cô.
Trên cổ tay truyền tới một lực rất mạnh giống như muốn bóp nát tay của cô vậy, Nhiếp Tử Vũ bị đau bất giác nhíu mày lại, giật giật tay mình lại: “Dì à, dì có thể buông tay của cháu ra không, tay của cháy hơi…” một chữ “đau” của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, thì người phụ nữ đã lập tức thả tay của cô ra.
“Xin lỗi, xin lỗi…” bà khom lưng cúi đầu xuống xin lỗi, lại còn xoa xoa cổ tay của cô, vội nói: “Con bé này, làm cháu bị đau sao? Rất xin lỗi.” Đáy mắt hiện lên sự áy náy.
“Không sao ạ.” Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lắc lắc đầu. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó quay đầu về phía Nhiếp Tử Phong nói: “Anh, anh có thể lái xe tới siêu thị nào gần đây không? Vừa nãy chúng ta làm rớt hết đồ ăn của dì ấy rồi.”
“Được.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.
Không cần, chỉ là một chút đồ ăn thôi, một lát nữa tự mình tôi đi mua là được.” Người phụ nữ trung niên từ chối.
“Cái đó sao như vậy được.” Nhiếp Tử Vũ sưng mặt lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà nói: “Chúng cháu suýt đụng trúng dì, khiến cho dì hoảng sợ, còn khiến cho đồ ăn của dì rơi hết ra, sao có thể không mua trả lại cho dì được chứ.”
Người phụ nữ nhìn bộ dạng không vui của cô, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Sau khi đưa người phụ nữ tới siêu thị, Nhiếp Tử Vũ bảo Nhiếp Tử Phong ở lại bên ngoài còn mình đi vào mua đồ ăn cùng. Vừa mua đồ ăn vừa nói chuyện phiếm với bà, từ miệng của bà cô biết tên của bà là Trần Phương, cũng biết bà là mẹ đơn thân, thường ngày làm công việc là giúp việc. Sau khi mua đồ ăn xong, Nhiếp Tử Vũ quyết định đưa bà về nhà. Bà Trần Phương cứ luôn miệng một hai là không cần, nhưng mà không thể lay chuyển được suy nghĩ kiên định của Nhiếp Tử Vũ được, cuối cùng đành để cho bọn họ đưa bà về nhà.
Đưa bà Trần Phương về tới nhà, Nhiếp Tử Vũ vốn định rời đi, nhưng không ngờ bà lại nắm tay của cô lại, vẻ mặt hiền lành nhìn cô nói: “Các cháu ở lại ăn bữa cơm được không?”
Kết quả là, Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giữ lại.
※
Đây là một khu nhà lầu cũ nát, bên trong có không quá năm hộ gia đình. Đi theo dì Phương vào trong nhà của bà, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được đứng lên đi xem xét chung quanh. Một phòng khách nho nhỏ, giấy dán tường ở trên vách tường đã bong ra, trang trí rất đơn giản chỉ có một cái bàn và một vài cái ghế dựa, ngoài ra không có gì khác, Nhiếp Tử Vũ nhìn quanh một lượt rồi đưa ra kết luận, trong phòng khách này cái có giá trị nhất chính là cái ti vi đã có tuổi đời rất lâu kia thôi. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ, có thể nhìn ra thường ngày rất hay được dọn dẹp.
Trần Phương đưa những thức ăn mà Nhiếp Tử Vũ bỏ tiền ra mua đi vào trong phòng bếp, chỉ một lát sau bê hai ly nước sôi ra.
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước sôi, chỉ có thể để cho hai người uống tạm vậy.” Đặt hai ly nước lên bàn, vừa nói Trần Phương vừa nở ra nụ cười áy náy.
“Không sao ạ, cháu cũng thích uống nước sôi mà.” Nhiếp Tử
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ cũng phản ứng kịp gật gật đầu, đỡ tay người phụ nữ đi lên xe. Mà người phụ nữ kia cũng không hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn để cho cô tuỳ ý đỡ mình lên xe ngồi.
Xe bắt đầu đi về phía trước, Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn hai người qua kính chiếu hậu một cái, hỏi Nhiếp Tử Vũ: “Chuyện này là sao vậy? Vũ Vũ, em biết dì ấy à?” Nói xong, chân mày của anh nhăn tít lại.
“Không biết.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đừng nói là không biết, đây là lần đầu cô nhìn thấy bà ấy mà! Nhìn người phụ nữ trung niên vẫn chăm chú nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười khẽ, dịu dàng nhìn bà: “Dì à, dì không sao chứ?”
“Tôi…” Nhìn vẻ mặt chân thành của Nhiếp Tử Vũ, người phụ nữ giật giật khoé môi, một lát sau mới phản ứng kịp, lập tức dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô, khó khăn nói: “Cô mới nói tên cô là Nhiếp Tử Vũ phải không? Cô họ Nhiếp à? Là nhà họ Nhiếp ở núi Dương Minh sao?”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, đáy mắt toát lên sự kinh ngạc. “Nhưng mà dì à, sao dì lại biết chúng cháu ở núi Dương Minh vậy?”
Nghe vậy, trong nháy mắt trên mặt của người phụ nữ trung niên hiện lên vẻ đau xót, lập tức chớp chớp mắt khẽ giải thích: “À là thế này, trước đây tôi là giúp việc ở đó, vì vậy nên có biết một chút.” Nói xong, người phụ nữ nắm chặt cổ tay của cô.
Trên cổ tay truyền tới một lực rất mạnh giống như muốn bóp nát tay của cô vậy, Nhiếp Tử Vũ bị đau bất giác nhíu mày lại, giật giật tay mình lại: “Dì à, dì có thể buông tay của cháu ra không, tay của cháy hơi…” một chữ “đau” của cô còn chưa nói ra khỏi miệng, thì người phụ nữ đã lập tức thả tay của cô ra.
“Xin lỗi, xin lỗi…” bà khom lưng cúi đầu xuống xin lỗi, lại còn xoa xoa cổ tay của cô, vội nói: “Con bé này, làm cháu bị đau sao? Rất xin lỗi.” Đáy mắt hiện lên sự áy náy.
“Không sao ạ.” Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lắc lắc đầu. Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó quay đầu về phía Nhiếp Tử Phong nói: “Anh, anh có thể lái xe tới siêu thị nào gần đây không? Vừa nãy chúng ta làm rớt hết đồ ăn của dì ấy rồi.”
“Được.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.
Không cần, chỉ là một chút đồ ăn thôi, một lát nữa tự mình tôi đi mua là được.” Người phụ nữ trung niên từ chối.
“Cái đó sao như vậy được.” Nhiếp Tử Vũ sưng mặt lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà nói: “Chúng cháu suýt đụng trúng dì, khiến cho dì hoảng sợ, còn khiến cho đồ ăn của dì rơi hết ra, sao có thể không mua trả lại cho dì được chứ.”
Người phụ nữ nhìn bộ dạng không vui của cô, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Sau khi đưa người phụ nữ tới siêu thị, Nhiếp Tử Vũ bảo Nhiếp Tử Phong ở lại bên ngoài còn mình đi vào mua đồ ăn cùng. Vừa mua đồ ăn vừa nói chuyện phiếm với bà, từ miệng của bà cô biết tên của bà là Trần Phương, cũng biết bà là mẹ đơn thân, thường ngày làm công việc là giúp việc. Sau khi mua đồ ăn xong, Nhiếp Tử Vũ quyết định đưa bà về nhà. Bà Trần Phương cứ luôn miệng một hai là không cần, nhưng mà không thể lay chuyển được suy nghĩ kiên định của Nhiếp Tử Vũ được, cuối cùng đành để cho bọn họ đưa bà về nhà.
Đưa bà Trần Phương về tới nhà, Nhiếp Tử Vũ vốn định rời đi, nhưng không ngờ bà lại nắm tay của cô lại, vẻ mặt hiền lành nhìn cô nói: “Các cháu ở lại ăn bữa cơm được không?”
Kết quả là, Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giữ lại.
※
Đây là một khu nhà lầu cũ nát, bên trong có không quá năm hộ gia đình. Đi theo dì Phương vào trong nhà của bà, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được đứng lên đi xem xét chung quanh. Một phòng khách nho nhỏ, giấy dán tường ở trên vách tường đã bong ra, trang trí rất đơn giản chỉ có một cái bàn và một vài cái ghế dựa, ngoài ra không có gì khác, Nhiếp Tử Vũ nhìn quanh một lượt rồi đưa ra kết luận, trong phòng khách này cái có giá trị nhất chính là cái ti vi đã có tuổi đời rất lâu kia thôi. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ, có thể nhìn ra thường ngày rất hay được dọn dẹp.
Trần Phương đưa những thức ăn mà Nhiếp Tử Vũ bỏ tiền ra mua đi vào trong phòng bếp, chỉ một lát sau bê hai ly nước sôi ra.
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước sôi, chỉ có thể để cho hai người uống tạm vậy.” Đặt hai ly nước lên bàn, vừa nói Trần Phương vừa nở ra nụ cười áy náy.
“Không sao ạ, cháu cũng thích uống nước sôi mà.” Nhiếp Tử
/282
|