Bị anh hung dữ mắng như vậy, Nhiếp Tử Vũ lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào buổi trưa nay. Hốc mắt đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, hét lại: "Em chính là người như vậy đấy!"
Dù sao thì anh cũng cho cô là loại người như vậy, có giải thích thì cũng có khác gì đâu!
Vốn dĩ chỉ cần cô nói lời xin lỗi, thì anh sẽ bỏ qua, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại hét lên với anh như vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Phong càng nóng giận hơn giống như cây đuốc càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt, những áy náy trong lòng giờ không còn chút gì nữa.
"Em không ghi nhớ những lời anh đã dặn sao tuần này anh phạt em sau khi tan học phải về nhà ngay, không được gặp gỡ ai hết! Có nghe chưa hả?" Nhiếp Tử Phong thể hiện tư tưởng gia trưởng, lạnh lùng cảnh cáo cô, ánh mắt cũng nhìn lướt qua Lãnh Duy Biệt.
Không ngờ anh sẽ làm như vậy, Nhiếp Tử Vũ không dám tin mở to mắt ra nhìn.
"Anh không được làm như vậy! Anh Lãnh cũng không phải người nào khác!" Nói xong, cô thoát ra khỏi ngực anh, trốn đằng sau lưng của Lãnh Duy Biệt.
Thấy cô thân mật với Lãnh Duy Biệt như vậy, năm ngón tay của Nhiếp Tử Phong nắm lại thật chặt. Anh dùng đôi mắt hết sức lạnh lẽo nhìn Nhiếp Tử Vũ dùng giọng nói khàn khàn quát lên: "Nhiếp Tử Vũ, em đi lại đây cho anh!"
"Không đi!" Nhiếp Tử Vũ từ chối.
"Tới đây cho anh!" Nhiếp Tử Phong hung ác đe doạ: "Em có muốn học kỳ sau anh đăng ký cho em nội trú trong trường không!"
Vừa nghe xong, Nhiếp Tử Vũ cũng không nhịn được nữa liền khóc lên. Cô uất ức cắn môi, nhưng cũng không ngoan ngoãn đi lại bên cạnh anh giống như lời anh nói, mà bỏ lại một câu: "Em ghét anh!" Sau đó chạy như bay vào trong nhà.
Một câu ‘Em ghét anh’ kia của cô đâm vào ngực Nhiếp Tử Phong thật sâu, máu tươi chảy đầm đìa. Sâu trong đôi mắt chứa đầy những tình cảm rất phức tạp. Vũ Vũ luôn luôn yêu quý anh giờ lại nói ghét anh, điều này đã làm tổn thương trái tim của anh.
Nỗi thống khổ của anh, tâm tư của anh, tính chiếm giữ của anh, Lãnh Duy Biệt đều nhìn thấy.
Đôi mắt hơi trầm xuống, giọng anh ta lạnh nhạt nói: "Cô ấy là em gái của cậu." lqd.dd
Nhiếp Tử Phong nhìn anh ta, chân mày nhíu chặt, "Chính vì cô ấy là em gái của tôi nên tôi mới càng để ý!"
"Vậy sao?" Lãnh Duy Biệt cười nhạt một tiếng, lắc đầu một cái: "Không, chẳng qua là cậu không dám thừa nhận lòng mình mà thôi." Cậu ta thích Nhiếp Tử Vũ, cũng không phải là là tình cảm anh em đơn thuần, mà là tình cảm giữa nam và nữ.
Nhìn vẻ mặt cười bí ẩn của anh ta, Nhiếp Tử Phong tức cười.
※
Bưng bát cháo vừa nãy dặn dò nhà bếp làm lên, Nhiếp Tử Phong ôm tâm trạng hỗn độn đi tới trước cửa phòng của Nhiếp Tử Vũ. Đầu tiên anh gõ cửa trước, nhưng không ai trả lời, chần chừ một lúc anh tự mở cửa đi vào.
Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của anh, Nhiếp Tử Vũ đang vùi mình ở trong chăn, thân thể nho nhỏ đang run rẩy, tiếng khóc thút thít từng tiếng từng tiếng lọt vào trong lỗ tai Nhiếp Tử Phong, khiến cho anh đau lòng không dứt.
"Vũ Vũ, ăn một chút cháo nào." Nhiếp Tử Phong đem cháo đặt ở trên tủ đầu giường.
"Không ăn! Anh tránh ra đi!" Bởi vì anh vào, càng khiến cho Nhiếp Tử Vũ khóc càng nhiều hơn.
"Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong đau lòng bước tới kéo cô ra từ trong chăn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy nước mắt, trong lòng cũng rối rắm. "Ngoan nào, đừng khóc nữa."
Anh dịu dàng an ủi, cứ cho là cô sẽ giống như bình thường gật đầu rồi trốn vào trong ngực anh, trách cứ anh không đúng, nhưng mà cô lại đẩy anh ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh như một làn khói.
"Vũ Vũ mở cửa ra!" Ngoài cửa, Nhiếp Tử Phong lo lắng kêu lên.
"Không mở! Em không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra đi thì em mở!" Nhiếp Tử Vũ khàn giọng quát lên, cô vừa khóc vừa hét.
Nhiếp Tử Phong buồn phiền trong lòng, đứng ngoài cửa một lúc lâu, nghe được tiếng khóc rống lên từ bên trong, anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh đi, nhưng mà em nhớ ăn cho hết cháo, có nghe không?" lqd
Nói xong, tiếng khóc ở bên trong nhỏ hơn một chút.
Nhiếp Tử Phong nhíu chặt mi tâm, lưu luyến đi ra khỏi phòng cô.
Dù sao thì anh cũng cho cô là loại người như vậy, có giải thích thì cũng có khác gì đâu!
Vốn dĩ chỉ cần cô nói lời xin lỗi, thì anh sẽ bỏ qua, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại hét lên với anh như vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Phong càng nóng giận hơn giống như cây đuốc càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt, những áy náy trong lòng giờ không còn chút gì nữa.
"Em không ghi nhớ những lời anh đã dặn sao tuần này anh phạt em sau khi tan học phải về nhà ngay, không được gặp gỡ ai hết! Có nghe chưa hả?" Nhiếp Tử Phong thể hiện tư tưởng gia trưởng, lạnh lùng cảnh cáo cô, ánh mắt cũng nhìn lướt qua Lãnh Duy Biệt.
Không ngờ anh sẽ làm như vậy, Nhiếp Tử Vũ không dám tin mở to mắt ra nhìn.
"Anh không được làm như vậy! Anh Lãnh cũng không phải người nào khác!" Nói xong, cô thoát ra khỏi ngực anh, trốn đằng sau lưng của Lãnh Duy Biệt.
Thấy cô thân mật với Lãnh Duy Biệt như vậy, năm ngón tay của Nhiếp Tử Phong nắm lại thật chặt. Anh dùng đôi mắt hết sức lạnh lẽo nhìn Nhiếp Tử Vũ dùng giọng nói khàn khàn quát lên: "Nhiếp Tử Vũ, em đi lại đây cho anh!"
"Không đi!" Nhiếp Tử Vũ từ chối.
"Tới đây cho anh!" Nhiếp Tử Phong hung ác đe doạ: "Em có muốn học kỳ sau anh đăng ký cho em nội trú trong trường không!"
Vừa nghe xong, Nhiếp Tử Vũ cũng không nhịn được nữa liền khóc lên. Cô uất ức cắn môi, nhưng cũng không ngoan ngoãn đi lại bên cạnh anh giống như lời anh nói, mà bỏ lại một câu: "Em ghét anh!" Sau đó chạy như bay vào trong nhà.
Một câu ‘Em ghét anh’ kia của cô đâm vào ngực Nhiếp Tử Phong thật sâu, máu tươi chảy đầm đìa. Sâu trong đôi mắt chứa đầy những tình cảm rất phức tạp. Vũ Vũ luôn luôn yêu quý anh giờ lại nói ghét anh, điều này đã làm tổn thương trái tim của anh.
Nỗi thống khổ của anh, tâm tư của anh, tính chiếm giữ của anh, Lãnh Duy Biệt đều nhìn thấy.
Đôi mắt hơi trầm xuống, giọng anh ta lạnh nhạt nói: "Cô ấy là em gái của cậu." lqd.dd
Nhiếp Tử Phong nhìn anh ta, chân mày nhíu chặt, "Chính vì cô ấy là em gái của tôi nên tôi mới càng để ý!"
"Vậy sao?" Lãnh Duy Biệt cười nhạt một tiếng, lắc đầu một cái: "Không, chẳng qua là cậu không dám thừa nhận lòng mình mà thôi." Cậu ta thích Nhiếp Tử Vũ, cũng không phải là là tình cảm anh em đơn thuần, mà là tình cảm giữa nam và nữ.
Nhìn vẻ mặt cười bí ẩn của anh ta, Nhiếp Tử Phong tức cười.
※
Bưng bát cháo vừa nãy dặn dò nhà bếp làm lên, Nhiếp Tử Phong ôm tâm trạng hỗn độn đi tới trước cửa phòng của Nhiếp Tử Vũ. Đầu tiên anh gõ cửa trước, nhưng không ai trả lời, chần chừ một lúc anh tự mở cửa đi vào.
Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của anh, Nhiếp Tử Vũ đang vùi mình ở trong chăn, thân thể nho nhỏ đang run rẩy, tiếng khóc thút thít từng tiếng từng tiếng lọt vào trong lỗ tai Nhiếp Tử Phong, khiến cho anh đau lòng không dứt.
"Vũ Vũ, ăn một chút cháo nào." Nhiếp Tử Phong đem cháo đặt ở trên tủ đầu giường.
"Không ăn! Anh tránh ra đi!" Bởi vì anh vào, càng khiến cho Nhiếp Tử Vũ khóc càng nhiều hơn.
"Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong đau lòng bước tới kéo cô ra từ trong chăn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy nước mắt, trong lòng cũng rối rắm. "Ngoan nào, đừng khóc nữa."
Anh dịu dàng an ủi, cứ cho là cô sẽ giống như bình thường gật đầu rồi trốn vào trong ngực anh, trách cứ anh không đúng, nhưng mà cô lại đẩy anh ra, sau đó chạy vào nhà vệ sinh như một làn khói.
"Vũ Vũ mở cửa ra!" Ngoài cửa, Nhiếp Tử Phong lo lắng kêu lên.
"Không mở! Em không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra đi thì em mở!" Nhiếp Tử Vũ khàn giọng quát lên, cô vừa khóc vừa hét.
Nhiếp Tử Phong buồn phiền trong lòng, đứng ngoài cửa một lúc lâu, nghe được tiếng khóc rống lên từ bên trong, anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh đi, nhưng mà em nhớ ăn cho hết cháo, có nghe không?" lqd
Nói xong, tiếng khóc ở bên trong nhỏ hơn một chút.
Nhiếp Tử Phong nhíu chặt mi tâm, lưu luyến đi ra khỏi phòng cô.
/282
|