Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 150 - Chương 138

/282


Mẹ Nhiếp không ngờ ông lại nhắc tới chuyện của năm đó, nhất thời thần kinh của bà lại trở nên căng thẳng. Bà từ từ quay đầu lại đối diện với ánh mắt mong chờ của Dịch Thiên Minh, nhất thời bà cảm thấy ngạt thở, dường như tim cũng muốn ngừng đập.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng tập trung tầm mắt lên trên người của mẹ Nhiếp, khiến cho bà càng cảm thấy chột dạ hơn, trong lòng buồn bực, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.

Thấy bà mãi không chịu trả lời, Dịch Thiên Minh lại nói: “Chị đã quên rồi à? d,0dylq.d. Không có chút ấn tượng nào nữa sao? Phương Phương cô ấy là…”

Nhưng mà ông chưa kịp nói hết câu, mẹ Nhiếp đã nổi giận cắt ngang lời nói của ông.

“Tôi không còn nhớ nữa!” Bà đập bàn kêu lên một tiếng, chiếc đũa vì bà đã dùng quá sức mà rơi xuống đất, lúc này mới ý thức được là mình đã phản ứng thái quá.

Vừa quay đầu lại nhìn vẻ kinh ngạc của mọi người, trong lòng bà không khỏi cảm thấy nặng nề, mà trong số đó ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ khiến cho bà vô cùng bực bội.

Con người của bà co rút lại, tất cả chuyện trước kia chợt loé lên. Bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Tử Vũ, giả vờ trấn định mở miệng nói: “Vũ Vũ, không phải ngày mai con muốn tới trường làm thủ tục nhập học sao? Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?”

Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, không ngờ đột nhiên mình lại bị nhắc tên. Lúc cô đang chuẩn bị mở miệng nói đã chuẩn bị xong rồi, thì nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp rất mong chờ cô sẽ đứng dậy rời khỏi đây, lời nói ra khỏi miệng lại đổi thành: “Vâng, vậy con đi lên trước.” Nói xong, kéo ghế ra đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.

Đôi mắt như chim ưng của Nhiếp Tử Phong nhìn mẹ Nhiếp đang chăm chú nhìn Vũ Vũ đi ra, hơi nhíu mày lại, nhìn biểu hiện khác thường của bà, trong lòng có loại cảm giác không nói thành lời.

Dịch Thiên Minh nhắc tới chuyện của quá khứ, ở đây có nhiều người như vậy, nhưng mà lại để cho mình Vũ Vũ rời đi, chuyện này thực sự khiến anh hoang mang không hiểu.

Rốt cuộc mẹ muốn nói gì mà Vũ Vũ không thể nghe được.

Mà ở bên kia, Dịch Thiên Minh một lòng chìm đắm trong chuyện cũ cho nên không phát hiện ra phản ứng khác thường của mẹ Nhiếp, nhưng mà khi lần thứ hai bóng dáng kia hiện lên ở trong mắt, đáy mắt ông hiện lên vẻ đau thương. d,0dylq.d.

“Nếu như Hạo Thiên có ở đây, chắc là anh ấy vẫn còn nhớ tới cô ấy…” Nói xong, ông cầm ly rượu đế cao lên, cùng với cảm xúc đau xót của mình, uống một hơi cạn sạch.

“Ba, cô ấy là ai vậy?” Minh Hạo không hiểu hỏi.

Nghe vậy, Dịch Thiên Minh khẽ nhìn cậu ta một cái, khoé miệng nở một nụ cười như có như không. “Cô ấy là…”

Giữa lúc ông muốn mở miệng nói ra thân phận của bà ấy, thì đột nhiên mẹ Nhiếp lại kích động.

“Được rồi! Đừng nhắc tới cô ấy nữa!” Bà nổi điên hét lên, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng khẽ đau nhói, vết thương chảy ra máu tươi đầm đìa. Nhìn vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, bà không thèm giải thích về hành động quá khích của mình mà chỉ bỏ lại một câu: “Xin lỗi.” Sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.

Vừa chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, nước mắt của bà tràn ra như vỗ đê.

Phải làm sao đây, bà phải làm sao bây giờ…

Sợ mọi người nhìn thấy sự khác thường của mình, bà che miệng lại không dám khóc thành tiếng, vịn vào cầu thang khó khăn lê từng bước đi lên lầu, nhưng mà dưới chân của bà giống như có tảng đá nghìn cân đè nặng vậy.

Lần thứ hai nghe nhắc tới cái tên kia, trong lòng bà còn căng thẳng hơn trước đó, giống như có một trái bom ở trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.d,0dylq.d. Trong lòng càng đau lòng hơn, nhất là khi bà nghoảnh đàu lại nhớ tới chuyện quá khứ, trong lòng quặn thắt lại từng cơn.

Bà đau khổ che giấu bí mật nhiều năm như vậy, bây giờ cô nên làm sao đây…



Nhiếp Tử Vũ lên đại học, dưới sự giúp đỡ của Nhiếp Tử Phong vô cùng thuận lợi, ngày đầu tiên chỉ thông báo một bắt buộc và một tự chọn xong thì kết thúc buổi học. Mặc dù Nhiếp Tử Phong không yên lòng để cô đi một mình nhưng mà bởi vì cũng gần nhà, cho nên cũng không có cho ở lại trường.

Ánh mặt trời rực rõ, vạn dặm không mây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, tia nắng chiếu lên trên người ở dưới tàng cây.

Nhiếp Tử Vũ buồn chán nằm ở chiếc ghế mây dưới bóng cây, miệng ngắp ngắn ngáp dài chờ cơm trưa. Mang thai không chỉ khiến cô trở nên tham ăn, hơn nữa còn rất thích ngủ, thường thường ngủ mười mấy tiếng đồng hồ cũng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Mở mắt ra rồi lại nheo nheo lại, đầu óc nặng nề, buồn ngủ. Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ định ngủ tiếp, thì trên đầu của cô vang lên một giọng nói ồn ào.

“Tôi vừa tới Đài Loan, không quen ai ở đây, cô không định đưa tôi đi dạo chơi ở chỗ nào sao?”

Mở một mắt ra, trong mắt cô phản chiếu ra một gương mặt đẹp trai mang theo ý cười nhưng rất đáng đánh đòn, nhất thời khiến cô không tự chủ được nhíu mày lại.

“Mua cuốn giới thiệu về Đài Loan, rồi tự mình nghiên cứu đi.” Trời rất bóng, cô không có hứng thú dẫn anh ta đi dạo khắp nơi!

“Lỡ tôi bị lạc đường thì phải làm sao?” Minh Hạo tuyệt đối không thèm để tâm tới sự phiền chán ở trong mắt của cô, vẫn cười hì hì vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhiếp Tử Vũ nhích sang bên cạnh, rồi miễn cưỡng nặn ra mấy từ: “Báo cảnh sát.” Nói xong, đứng dậy định rời đi, nhưng không ngờ cánh tay của Minh Hạo lại kéo cô lại, dùng sức kéo cô ngồi trở lại.

“Không phải cô muốn tôi đền điện thoại di động sao? Cô đi dạo cùng với tôi thì tôi sẽ mua cho cô.” Anh nháy nháy mắt mấy cái lấy lòng cô, cười tươi như ánh mặt trời. “Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, vậy chúng ta nhân tiện đi ra ngoài ăn cơm xong rồi đi dạo luôn? Tốt quá, tốt quá.” Cậu ta làm nũng giống y như một đứa bé.

Nếu như không biết anh ta còn lớn hơn mình ba

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status