Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 155 - Chương 141.3

/282


Sau khi nhìn thấy rõ người mới tới, trong lòng Nhiếp Tử Vũ quặn lại, tay chân của cô lạnh ngắt đi. Cô nên nhanh chóng rời khỏi, nhưng mà chân của cô lại không nhúc nhích được.

Nhiếp Tử Phong say rượu một đêm ở bên ngoài, khi về nhà không ngờ lại nhìn thấy cô trong tình huống như vậy. Đôi mắt lạnh lùng của anh có hơi gợn sóng lên một chút, anh mấp máy môi dưới muốn nói điều gì đó, nhưng mà đúng lúc này lại nghe thấy Minh Hạo nói lớn: “Vũ Vũ, lên xe đi . Sau đó, những lời anh muốn nói ra lại nuốt trở lại trong bụng, nhất thời ánh mắt trở nên lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.

“Anh…”

Nhiếp Tử Vũ vốn cho là anh nhìn thấy mình và Minh Hạo thân thiết thì sẽ giận tím mặt, hoặc là không nói lời nào mà lại kéo cô thẳng lên xe, sau đó tuyên bố rất bá đạo rằng cô chỉ có thể là của một mình anh. Nhưng mà không ngờ anh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi thẳng vào trong nhà.

Trong lòng của cô, nhất thời như chìm vào đáy vực.



Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh, ba ngày liên tiếp hai người không hề nói chuyện với nhau một câu nào. Đã từng có rất nhiều lần Nhiếp Tử Vũ muốn mở miệng nói chuyện với anh, nhưng mà mỗi khi nhìn tới thì không ngờ đôi mắt của anh lạnh lùng không chút nhiệt độ nào, vì vậy tất cả những nời muốn nói lại bị nghẹn nơi cổ họng, không nói ra được. Cô vô cùng rối rắm.

Sự bực bội ở trong người không nói ra được, mấy ngày liền Nhiếp Tử Vũ cũng không ăn uống ngon miệng, nhưng mà vì đứa nhỏ ở trong bụng cho nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Cô một lòng đặt tâm trí vào trong việc học tập, hơn nửa thời gian đều dùng vào việc học, kết quả cuối cùng chính là lúc cô ngồi học ở trên lớp đã bị ngất xỉu.

. . .

Mùi thuốc gay mũi tràn ngập trong không khí, căn phòng bệnh rộng lớn nhưng lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng truyền nước chảy “tí tách tí tách.” Khó nhọc mở mắt ra, Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy trần nhà trắng tinh rất chói mắt.

“Cậu tỉnh rồi à?” Triệu An Nhã ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô rốt cuộc cũng tỉnh lại, lúc này mới hết lo lắng. “Có đói bụng không? Có muốn uống nước không?” Nhìn thấy cô muốn đứng dậy, Triệu An Nhã vội vàng muốn đi lại để đỡ cô ngồi dậy.

“Mình… bị làm sao vậy?” Nhiếp Tử Vũ ngồi dậy rồi nhìn bộ quần áo bệnh nhân của mình, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước.

“Cậu đã bị ngất xỉu.” Triệu An Nhã bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Bác sĩ nói cậu bị thiếu chất, nghỉ ngơi cũng không đủ, cho

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status