Em đã đi đâu? Vừa thấy bóng dáng của cô xuất hiện, Nhiếp Tử Phong chờ ở trong phòng đã lâu vội đứng dậy nghênh đón. Nhìn cô gầy hơn rất nhiều so với trước, khuôn mặt cũng tái xanh đi, anh cảm thấy đau lòng và thương xót.
Nhiếp Tử Vũ thoáng nhìn anh một cái, nhếch môi lên, mỉa mai anh: Đi đâu ư? Anh đã quên rồi à? Không phải em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?
Vũ Vũ, đừng như vậy mà, anh biết mình sai rồi. Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng và đau thương của cô, lại càng cảm thấy áy náy. Muốn đánh muốn mắng gì cũng tùy em hết, anh chỉ cần em bình tĩnh nghe anh giải thích thôi, được không? Anh kéo cổ tay của cô muốn cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại không một chút lưu tình rút tay của mình ra.
Không có gì để giải thích hết, tất cả chân tướng đều giống như những gì em đã nhìn thấy. Anh ôm người phụ nữ kia rất thân thiết ở trong phòng làm việc, tình cảnh kia không thể xoá nhoà khỏi tâm trí của cô, mỗi lần nhớ tới là lòng cô lại quặn thắt lại. Lequy don.
Vũ Vũ, đó là bởi vì. . . Nhiếp Tử Phong muốn giải thích, nhưng mà anh chưa kịp nói hết câu thì Nhiếp Tử Vũ đã lạnh lùng cắt ngang lời anh muốn nói.
Đừng nói là do cô ta có gương mặt và cách trang điểm giống em thì anh cho rằng đó là em! Nếu thực sự anh nghĩ như vậy, thì càng khiến cho em ghê tởm anh thôi! Cô không hề che giấu sự thất vọng về anh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy sự oán hận đối với anh!
Chỉ vì có gương mặt giống nhau, mà anh lại xem người phụ nữ khác là cô. Chuyện này cũng đủ hiểu là anh không yêu cô, không hiểu về cô! Nếu như đổi lại là cô gặp chuyện này, cô khẳng định là mình sẽ không nhận nhầm, bởi vì mỗi cử chỉ hành động của anh đều khắc sâu vào trong lòng cô, không thể xoá nhoà.
Lời nói của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh không thể cãi lại, bởi vì quả thật anh đúng là như thế. Mặc dù cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng mà anh lại dễ dàng cho qua, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm không chút tia sáng nào của anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cười nhạo thành tiếng, nhân tiện lại nói: Nếu như anh thực sự chỉ yêu thích mỗi gương mặt của em, thì thật ra người phụ nữ kia rất thích hợp với anh!
Nuốt những lời giải thích vào trong bụng, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong khốn khổ nhìn vẻ kiên định của Nhiếp Tử Vũ, khúm núm nói: Vậy phải làm như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?
Tha thứ, ôi. . . Nghe thấy câu nói này của anh, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như đang rỉ máu.
Nhìn lại quá khứ, từ đầu đến giờ, những chuyện sai lầm anh đã làm với cô còn ít ư? Đã hiểu lầm cô bao nhiêu lần? Cô vì anh mà rơi biết bao nhiêu nước mắt? Cô lần lượt tha thứ cho anh, nhưng mà đổi lại được cái gì? Là
Nhiếp Tử Vũ thoáng nhìn anh một cái, nhếch môi lên, mỉa mai anh: Đi đâu ư? Anh đã quên rồi à? Không phải em vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?
Vũ Vũ, đừng như vậy mà, anh biết mình sai rồi. Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng và đau thương của cô, lại càng cảm thấy áy náy. Muốn đánh muốn mắng gì cũng tùy em hết, anh chỉ cần em bình tĩnh nghe anh giải thích thôi, được không? Anh kéo cổ tay của cô muốn cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại không một chút lưu tình rút tay của mình ra.
Không có gì để giải thích hết, tất cả chân tướng đều giống như những gì em đã nhìn thấy. Anh ôm người phụ nữ kia rất thân thiết ở trong phòng làm việc, tình cảnh kia không thể xoá nhoà khỏi tâm trí của cô, mỗi lần nhớ tới là lòng cô lại quặn thắt lại. Lequy don.
Vũ Vũ, đó là bởi vì. . . Nhiếp Tử Phong muốn giải thích, nhưng mà anh chưa kịp nói hết câu thì Nhiếp Tử Vũ đã lạnh lùng cắt ngang lời anh muốn nói.
Đừng nói là do cô ta có gương mặt và cách trang điểm giống em thì anh cho rằng đó là em! Nếu thực sự anh nghĩ như vậy, thì càng khiến cho em ghê tởm anh thôi! Cô không hề che giấu sự thất vọng về anh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy sự oán hận đối với anh!
Chỉ vì có gương mặt giống nhau, mà anh lại xem người phụ nữ khác là cô. Chuyện này cũng đủ hiểu là anh không yêu cô, không hiểu về cô! Nếu như đổi lại là cô gặp chuyện này, cô khẳng định là mình sẽ không nhận nhầm, bởi vì mỗi cử chỉ hành động của anh đều khắc sâu vào trong lòng cô, không thể xoá nhoà.
Lời nói của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh không thể cãi lại, bởi vì quả thật anh đúng là như thế. Mặc dù cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng mà anh lại dễ dàng cho qua, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm không chút tia sáng nào của anh, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cười nhạo thành tiếng, nhân tiện lại nói: Nếu như anh thực sự chỉ yêu thích mỗi gương mặt của em, thì thật ra người phụ nữ kia rất thích hợp với anh!
Nuốt những lời giải thích vào trong bụng, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong khốn khổ nhìn vẻ kiên định của Nhiếp Tử Vũ, khúm núm nói: Vậy phải làm như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?
Tha thứ, ôi. . . Nghe thấy câu nói này của anh, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như đang rỉ máu.
Nhìn lại quá khứ, từ đầu đến giờ, những chuyện sai lầm anh đã làm với cô còn ít ư? Đã hiểu lầm cô bao nhiêu lần? Cô vì anh mà rơi biết bao nhiêu nước mắt? Cô lần lượt tha thứ cho anh, nhưng mà đổi lại được cái gì? Là
/282
|