Trong không khí tràn ngập sự mất mát, sự đau đớn bao trùm, bầu không khí ngưng đọng.
Nhìn nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, mẹ Nhiếp mẫu cũng không đành lòng. Bà rút tờ khăn giấy ở trên bàn đưa cho cô, rồi nói: Lau nước mắt đi.
Nghe vậy, hai mắt đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ ngước lên nhìn bà một cái, nhưng cũng không nhận lấy tờ khăn giấy mà bà đưa cho.
Mẹ Nhiếp không vui thu tay về, con ngươi khẽ loé lên tia sắc bén. Bây giờ con đã biết vì sao mẹ không đồng ý cho các con ở cùng một chỗ rồi chứ! Trước khi các con gây nên những hậu quả lớn, mẹ hy vọng con có thể vạch rõ giới hạn với anh con.
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ khó nhọc nở một nụ cười mỉa mai. Đôi mắt thất thần của cô chậm rãi nhìn về phía mẹ Nhiếp, trong lòng cô dấy lên cảm giác oán hận.
Trước khi gây nên hậu quả lớn! Đứa nhỏ ở trong bụng của cô thì sao đây! Bàn tay của cô vô thức đưa lên xoa xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình, tim như có một nhát dao xuyên qua, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, đau đến mức cả người cô co giật.
Nếu như cô và anh thật sự là anh em ruột, vậy thì đứa nhỏ của cô phải làm sao đây... Vốn đang vui vẻ đón nhận đứa bé này, bây giờ lại là kết quả của mối quan hệ loạn luân giữa cô và anh, cô phải làm gì bây giờ...
Nghĩ vậy, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cắn chặt răng, kiên cường lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt của mình, hít một hơi thật sâu: Bà ấy là ai?
Cái gì? Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn cô, vẻ mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Mẹ đẻ của con. Nhiếp Tử Vũ nín khóc, lạnh lùng nói.
Bà ấy... Nghe thấy cô nhắc tới mẹ đẻ của mình, trong lòng mẹ Nhiếp nhói đau, một cảm giác đau đớn từ trong lòng của bà lan ra khắp tứ chi. Hình ảnh của quá khứ lại hiện về, khiến cho khuôn mặt của bà trắng bệch, một lát lâu sau cũng không nói nên lời.
Thấy bà không lên tiếng, Nhiếp Tử Vũ nhắc lại một lần nữa: Nói cho con biết, mẹ đẻ của con là ai!
Không ngờ đột nhiên cô lại lớn tiếng như vậy, mẹ Nhiếp khẽ run lên một cái, một lúc lâu sau mới rút một tấm hình ở trên kệ sách ra, đưa cho cô rồi nói: Bà ấy tên là Trần Phương, chuyện còn lại mẹ cũng không biết gì hết. lleeqquuyyddoobn
Cầm lấy tấm ảnh của mẹ Nhiếp đưa, cô còn chưa liếc mắt nhìn nhưng mà nghe mẹ Nhiếp nói ra từ kia, tất cả tế bào toàn thân của cô bỗng đông cứng lại.
Trần Phương?
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt hiền lành đang mỉm cười mà mình đã từng nhìn thấy, một cảm giác không thể tin được lan tràn trong ánh mắt của cô. Nhất là khi cô nhìn người ở trong tấm hình xong, trong lòng cô quả thực đã bị một đả kích nghiêm trọng.
Ha ha. . . Một tiếng cười khẽ từ khóe môi của cô lan ra, khiến cho bầu không khí trong thư phòng trở nên rất quái dị.
Nhìn người phụ nữ đứng dưới bóng cây đang cười rất ngọt ngào ở trong hình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy Đài Loan là một nơi rất nhỏ bé! Cô cảm thấy thật buồn cười, cực kỳ buồn cười, trong cùng một ngày mà lại phát sinh nhiều chuyện như
Nhìn nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, mẹ Nhiếp mẫu cũng không đành lòng. Bà rút tờ khăn giấy ở trên bàn đưa cho cô, rồi nói: Lau nước mắt đi.
Nghe vậy, hai mắt đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ ngước lên nhìn bà một cái, nhưng cũng không nhận lấy tờ khăn giấy mà bà đưa cho.
Mẹ Nhiếp không vui thu tay về, con ngươi khẽ loé lên tia sắc bén. Bây giờ con đã biết vì sao mẹ không đồng ý cho các con ở cùng một chỗ rồi chứ! Trước khi các con gây nên những hậu quả lớn, mẹ hy vọng con có thể vạch rõ giới hạn với anh con.
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ khó nhọc nở một nụ cười mỉa mai. Đôi mắt thất thần của cô chậm rãi nhìn về phía mẹ Nhiếp, trong lòng cô dấy lên cảm giác oán hận.
Trước khi gây nên hậu quả lớn! Đứa nhỏ ở trong bụng của cô thì sao đây! Bàn tay của cô vô thức đưa lên xoa xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình, tim như có một nhát dao xuyên qua, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, đau đến mức cả người cô co giật.
Nếu như cô và anh thật sự là anh em ruột, vậy thì đứa nhỏ của cô phải làm sao đây... Vốn đang vui vẻ đón nhận đứa bé này, bây giờ lại là kết quả của mối quan hệ loạn luân giữa cô và anh, cô phải làm gì bây giờ...
Nghĩ vậy, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cắn chặt răng, kiên cường lau đi những giọt nước mắt ở trên mặt của mình, hít một hơi thật sâu: Bà ấy là ai?
Cái gì? Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn cô, vẻ mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Mẹ đẻ của con. Nhiếp Tử Vũ nín khóc, lạnh lùng nói.
Bà ấy... Nghe thấy cô nhắc tới mẹ đẻ của mình, trong lòng mẹ Nhiếp nhói đau, một cảm giác đau đớn từ trong lòng của bà lan ra khắp tứ chi. Hình ảnh của quá khứ lại hiện về, khiến cho khuôn mặt của bà trắng bệch, một lát lâu sau cũng không nói nên lời.
Thấy bà không lên tiếng, Nhiếp Tử Vũ nhắc lại một lần nữa: Nói cho con biết, mẹ đẻ của con là ai!
Không ngờ đột nhiên cô lại lớn tiếng như vậy, mẹ Nhiếp khẽ run lên một cái, một lúc lâu sau mới rút một tấm hình ở trên kệ sách ra, đưa cho cô rồi nói: Bà ấy tên là Trần Phương, chuyện còn lại mẹ cũng không biết gì hết. lleeqquuyyddoobn
Cầm lấy tấm ảnh của mẹ Nhiếp đưa, cô còn chưa liếc mắt nhìn nhưng mà nghe mẹ Nhiếp nói ra từ kia, tất cả tế bào toàn thân của cô bỗng đông cứng lại.
Trần Phương?
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt hiền lành đang mỉm cười mà mình đã từng nhìn thấy, một cảm giác không thể tin được lan tràn trong ánh mắt của cô. Nhất là khi cô nhìn người ở trong tấm hình xong, trong lòng cô quả thực đã bị một đả kích nghiêm trọng.
Ha ha. . . Một tiếng cười khẽ từ khóe môi của cô lan ra, khiến cho bầu không khí trong thư phòng trở nên rất quái dị.
Nhìn người phụ nữ đứng dưới bóng cây đang cười rất ngọt ngào ở trong hình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy Đài Loan là một nơi rất nhỏ bé! Cô cảm thấy thật buồn cười, cực kỳ buồn cười, trong cùng một ngày mà lại phát sinh nhiều chuyện như
/282
|