Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 164 - Chương 149

/282


Thời gian lặng lẽ trôi qua, giữa lúc Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi muốn nói điều gì đó, thì đột nhiên có tiếng mở cửa truyền tới, nhất thời đã hấp dẫn ánh mắt của cả hai người.

Nhiếp Tử Vũ nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng màu đen từ bên ngoài chậm rãi bước vào nhà, cô ngẩn người ra, ánh mắt thoáng hiện sự phức tạp, cánh môi mỏng của cô vô ý thức mím lại thành một đường thẳng.

Nhưng mà người ngồi đối diện với cô là bà Trần Phương thì lấy tay lau đi vệt nước mắt ở trên mặt của mình, sau đó đứng lên ra đón: “Thuần Nhi, con đã về rồi sao.”

Lạc Thuần khẽ nhìn bà một cái, gương mặt trang điểm đậm hiện lên sự mệt mỏi rã rời. Đá đôi giày cao gót ở dưới chân qua một bên, cô ta ném túi hành lý qua một bên, sau đó cất bước đi về phía nhà vệ sinh, hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của bà Trần Phương.

Nhưng mà vừa mới đi vào nhà vệ sinh, hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô ta lùi bước đi ra ngoài. Dưới ánh sáng mờ nhạt đôi mắt của cô ta nhìn thất một bóng dáng đang ngồi ở bàn cơm kia, lập tức mở to đôi mắt ra.

“Cô… Cô…” Cô ta không nhìn nhầm đó chứ? Lạc Thuần không dám tin lấy tay dụi hai mắt của mình, nhưng mà cho dù có lặp lại hành động này mấy lần thì bóng dáng của cô cũng không hề biến mất, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch: “Cô… Tại sao cô lại ở đây!”

So với sự hoảng sợ của cô ta, thì Nhiếp Tử Vũ lại có vẻ bình tĩnh hơn, cô hơi gật gật đầu với cô ta, sau đó cúi đầu xuống nói: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”

Gặp mặt lần thứ hai?

Bà Trần Phương hơi sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thuần, hạ giọng nói: “Thuần Nhi, con đã đi tìm Vũ Vũ à?”

Lạc Thuần chột dạ nhìn đi chỗ khác, nguỵ biện: “Mẹ điên rồi à? Con… Con đi tìm cô ta làm gì!” Chẳng qua là vô tình gặp mặt mà thôi, nhưng mà cô ta cũng không tự mình đi tìm cô! Hơn nữa cô ta thực hiện kế hoạch kia, có điên mới đi tìm cô!

Đột nhiên, hình như Lạc Thuần nghĩ tới cái gì đó, dùng ánh mắt yếu ớt liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình, cẩn thận đánh giá tình hình, rồi dùng ánh mắt hung dữ nhìn bà Trần Phương đang đứng một bên, ánh mắt tràn ngập vẻ không vui. “Mẹ đã kể hết mọi chuyện cho cô ta biết?”

Thái độ hỗn xược của Lạc Thuần khiến cho Nhiếp Tử Vũ giận dữ, cô cắn cắn môi lạnh lùng nói, “Tại sao chị lại có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bà ấy, bà ấy là mẹ của chị mà!”

Dđienn damn leie quyýdon. Nhưng mà lại nhận lại được tiếng cười khẽ của Lạc Thuần: “Sao thế? Cô muốn làm cô gái hiếu thảo à? Đừng quên là bà ấy đã vứt bỏ cô.” Lạc Thuần không nhịn được mà mỉa mai.

“Chị…” Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch, không nói được lời nào.

“Được rồi!” Nhìn thấy hai chị em tranh cãi, đáy lòng của bà Trần Phương cảm thấy đau đớn. Bà dùng ánh mắt áy náy nhìn Lạc Thuần đang chống nạnh nổi cáu kia, nói những lời sâu xa: “Thuần Nhi,

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status