Nhiếp Tử Phong đưa theo bà Trần Phương tới địa chỉ khách sạn trong tin nhắn, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, nhanh chóng tìm được phòng của Nhiếp Tử Vũ. Giữa lúc bà Trần Phương đang muốn nhấn chuông cửa, thì anh đã ngăn bà lại.
“Cửa đang mở.” Ánh mắt của anh nhạy cảm nhìn chằm chằm vào khe cửa hở, trong lòng có loại dự cảm không hay, chắc là do anh suy nghĩ nhiều thôi! Anh tự nói với mình ở trong lòng.
“Hả? Sao lại để cửa mở như vậy? Hai đứa bé này không cẩn thận chút nào hết.” Bà Trần Phương lẩm bẩm, sau đó đẩy cửa đi vào trước.
Còn chưa đi vào tới nơi bà Trần Phương đã nhìn thấy quần áo và bóp tiền quăng lung tung dưới đất, bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Thuần Nhi?” Bà khẽ gọi nhưng không có ai trả lời. “Vũ Vũ, các con có ở đây không?” Nhìn trái nhìn phải ở xung quanh, đừng nói là người ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy đâu.
Bà đi tìm ở phía trước, còn Nhiếp Tử Phong đi theo phía sau trên gương mặt tuấn tú của anh là sự lo lắng, trong lồng ngực, tim của anh đập “thình thịch thình thịch”, vừa rồi anh còn cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cảm giác lo lắng lại càng mãnh liệt hơn.
“Lạ thật, sao lại không thấy người đâu?”
Bà Trần Phương đang nói, rồi xoay người một cái, tầm mắt của bà di chuyển lên chiếc giường lộn xộn, khi thấy được bóng dáng của hai người, chiếc ví da ở trong tay của bà rơi xuống đất một tiếng vang lên tiếng kêu “bộp”!
Chuyện này. . .
. . .
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong căn phòng, một chút ánh sáng phản chiếu lên nhìn loá cả mắt, làn gió khẽ thổi khiến cho chiếc rèm cửa sổ bằng lụa mỏng khẽ bay bay, tạo thành những làn sóng, trong không khí hơi oi bức.
Nhiếp Tử Vũ khẽ rên một cái rồi mở hai mắt ra, lúc ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cô lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, sau đó hơi hé đôi mắt ra, đợi cho tới khi mắt hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, lúc này cô mới mở cả hai mắt ra.
Đưa mắt nhìn căn phòng, là một khách sạn xa lạ bên trong được trang trí rất đẹp.
Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại, nhưng lại phát hiện đầu của cô choáng váng, không chỉ như vậy, cô còn cảm giác được cả người mình không có chút sức lực nào.
Cô bị làm sao vậy? Đưa hai tay của mình lên xoa cái trán lạnh băng, Nhiếp Tử Vũ muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện.€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
Cô nhớ mình vốn đang ở quán cà phê nói chuyện phiếm với Nhã Nhã, sau đó nhận được điện thoại của Lạc Thuần nên vội vã chạy tới khách sạn, sau đó lúc đang nói chuyện cô có uống một ngụm nước trái cây, kết quả là cả người mệt mỏi rã rời. Trí nhớ tới đây thì không có khúc sau nữa.
Chẳng lẽ trong chai nước kia có vấn đề!
Một cảm giác sợ hãi chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, đầu óc vốn còn có chút mơ màng, thoáng cái đã tỉnh táo lại.
Nhưng mà Lạc Thuần làm vậy là có mục đích gì?
Cô thu tay muốn ngồi dậy, nhưng mà trong lúc thu tay vô tình đụng phải thứ gì đó, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” ở bên tai. Nhiếp Tử Vũ nhìn lai theo tiếng động phát ra,
“Cửa đang mở.” Ánh mắt của anh nhạy cảm nhìn chằm chằm vào khe cửa hở, trong lòng có loại dự cảm không hay, chắc là do anh suy nghĩ nhiều thôi! Anh tự nói với mình ở trong lòng.
“Hả? Sao lại để cửa mở như vậy? Hai đứa bé này không cẩn thận chút nào hết.” Bà Trần Phương lẩm bẩm, sau đó đẩy cửa đi vào trước.
Còn chưa đi vào tới nơi bà Trần Phương đã nhìn thấy quần áo và bóp tiền quăng lung tung dưới đất, bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Thuần Nhi?” Bà khẽ gọi nhưng không có ai trả lời. “Vũ Vũ, các con có ở đây không?” Nhìn trái nhìn phải ở xung quanh, đừng nói là người ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy đâu.
Bà đi tìm ở phía trước, còn Nhiếp Tử Phong đi theo phía sau trên gương mặt tuấn tú của anh là sự lo lắng, trong lồng ngực, tim của anh đập “thình thịch thình thịch”, vừa rồi anh còn cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cảm giác lo lắng lại càng mãnh liệt hơn.
“Lạ thật, sao lại không thấy người đâu?”
Bà Trần Phương đang nói, rồi xoay người một cái, tầm mắt của bà di chuyển lên chiếc giường lộn xộn, khi thấy được bóng dáng của hai người, chiếc ví da ở trong tay của bà rơi xuống đất một tiếng vang lên tiếng kêu “bộp”!
Chuyện này. . .
. . .
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong căn phòng, một chút ánh sáng phản chiếu lên nhìn loá cả mắt, làn gió khẽ thổi khiến cho chiếc rèm cửa sổ bằng lụa mỏng khẽ bay bay, tạo thành những làn sóng, trong không khí hơi oi bức.
Nhiếp Tử Vũ khẽ rên một cái rồi mở hai mắt ra, lúc ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cô lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, sau đó hơi hé đôi mắt ra, đợi cho tới khi mắt hoàn toàn thích ứng được với ánh sáng, lúc này cô mới mở cả hai mắt ra.
Đưa mắt nhìn căn phòng, là một khách sạn xa lạ bên trong được trang trí rất đẹp.
Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại, nhưng lại phát hiện đầu của cô choáng váng, không chỉ như vậy, cô còn cảm giác được cả người mình không có chút sức lực nào.
Cô bị làm sao vậy? Đưa hai tay của mình lên xoa cái trán lạnh băng, Nhiếp Tử Vũ muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện.€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
Cô nhớ mình vốn đang ở quán cà phê nói chuyện phiếm với Nhã Nhã, sau đó nhận được điện thoại của Lạc Thuần nên vội vã chạy tới khách sạn, sau đó lúc đang nói chuyện cô có uống một ngụm nước trái cây, kết quả là cả người mệt mỏi rã rời. Trí nhớ tới đây thì không có khúc sau nữa.
Chẳng lẽ trong chai nước kia có vấn đề!
Một cảm giác sợ hãi chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, đầu óc vốn còn có chút mơ màng, thoáng cái đã tỉnh táo lại.
Nhưng mà Lạc Thuần làm vậy là có mục đích gì?
Cô thu tay muốn ngồi dậy, nhưng mà trong lúc thu tay vô tình đụng phải thứ gì đó, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” ở bên tai. Nhiếp Tử Vũ nhìn lai theo tiếng động phát ra,
/282
|