Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 179 - Chương 163

/282




Ở trong bếp nấu ăn, bà Trần Phương nghe thấy loáng thoáng có tiếng người nói ở bên ngoài, nhưng lại không nghe thấy giọng nói của Nhiếp Tử Vũ, bà ở trong bếp gọi lên mấy tiếng, nhưng mà vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của cô cho nên buồn bực đi ra xem như thế nào, đến khi bà nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đang ngồi đưa lưng về phía mình không hề nhúc nhích, tầm mắt lại hướng về phía đối diện của cô, chân mày của bà thoáng nhíu lại.

Nhiếp Tử Phong? Tại sao cậu ta lại ở chỗ này?

Bà không hiểu, định đi lên phía trước muốn hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà chưa kịp tới gần, ánh mắt của sắc bén của Nhiếp Tử Phong đã phát hiện ra sự tồn tại của bà, ánh mắt vốn bình tĩnh lại hiện lên chút gợn sóng, trước khi bà kịp mở miệng thì anh đã mở miệng trước.

“Dì Phương, cháu muốn đưa Vũ Vũ đi ra ngoài nói chuyện một chút.”

Thì ra là có chuyện muốn nói sao! Bà Trần Phương như chợt hiểu ra, cũng không nói nhiều vội gật gật đầu: “Được, vậy hai đứa cứ đi đi. Vừa đúng tới giờ cơm trưa, Vũ Vũ con hãy đưa Tử Phong ra…”

“Con và anh ấy không có gì để nói cả.” Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà. Nhân lúc Nhiếp Tử Phong đang giật mình chưa định thần lại, cô cấp tốc rút bàn tay của mình ra, rồi lùi lại mấy bước. “Anh đi đi.” Ba chữ vô cùng đơn giản, đã lộ ra sự không kiên nhẫn của cô.

Nhiếp Tử Phong đứng yên tại chỗ, không hề vì lệnh đuổi khách của cô mà thay đổi sắc mặt.

“Em không muốn đi ra ngoài nói chuyện với anh đúng không? Được, chúng ta nói chuyện ở đây luôn!” Nhiếp Tử Phong nói, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ anh ngồi xuống. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, sắc mặt kiên định, anh nói: “Vừa đúng lúc có dì Phương ở đây, vậy anh sẽ nói với dì ấy một chút chuyện của anh và em!”

Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ lập tức liền thay đổi. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía bà Trần Phương, lại phát hiện bà đang đánh giá bọn họ, trong ánh mắt của bà ngoại trừ vẻ nghi hoặc còn có những lo lắng hỗn loạn nữa.

“Vũ Vũ, các con là… Tử Phong, cháu muốn nói với dì chuyện gì của cháu và Vũ Vũ?” Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng bà Trần Phương dâng lên một cảm giác bất an.

Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày, lúc đang muốn nói ra quan hệ của bản thân và Nhiếp Tử Vũ, “Cháu và Vũ Vũ…” Nhưng mà mới chỉ nói được bốn chữ như vậy đã bị Nhiếp Tử Vũ vội vàng cắt ngang.

“Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện đi.” Nhiếp Tử Vũ đi lại kéo Nhiếp Tử Phong từ trên ghế đi ra, ôm lấy cánh tay của anh kéo anh đi ra ngoài. Còn không quên quay đầu lại nở nụ cười với bà Trần Phương đang vô cùng kinh ngạc nói: “Mẹ, ở đây làm phiền mẹ rồi.”

“Hả, à được…” Bà Trần Phương gật gật đầu, lúc đang định nói cái gì đó, thì bóng dáng của hai người đã biến mất trước mặt của bà.

Đáy mắt của Nhiếp Tử Phong hiện lên ý cười, anh dùng ánh mắt dịu dàng liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Nhiếp Tử Vũ, lúc định mở miệng nói chuyện, nhưng mà trong phút chốc Nhiếp Tử Vũ lại buông cánh tay đang ôm anh ra, sau đó đứng sang bên cạnh ba bước, giữ một khoảng cách với anh.

Ý cười trong ánh mắt đen láy của anh chợt cứng đờ

/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status