Sau khi chia tay Nhiếp Tử Phong mỗi người một ngả xong, Nhiếp Tử Vũ lang thang trên đường một lúc lâu, mãi tới chập tối mới về đến nhà. Sau khi về tới nhà bà Trần Phương liền hỏi một hồi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ nói qua loa năm ba câu cho qua chuyện, mà nhìn bộ dạng buồn bã của cô, bà Trần Phương có muốn hỏi nữa cũng cố nhịn lại không dám hỏi gì nữa. Nhiếp Tử Vũ vốn cho là chuyện này rốt cuộc có thể cắt đứt được rồi, nhưng không ngờ ngày hôm sau chỉ sau một cú điện thoại, thì chuyện giữa bọn họ lại không dứt ra được.
. . .
Hôm nay không hiểu sao bầu trời trở nên u ám, rõ ràng là mới qua giữa trưa một chút, nhưng mà từng đám mây đen lại bao phủ trên bầu trời, không có một tia sáng, xám xịt giống như lúc này đang là bảy tám giờ tối vậy. Người đi trên đường thì vội vội vã vã, những người bán hàng rong vốn đứng bán ở đầu phố cũng thu dọn đồ đạc đi về nhà, chỉ một lát sau con phố đã vắng vẻ không có mấy người.
Bên trong quán cà phê cũ kỹ ở đầu phố, Nhiếp Tử Vũ ngồi chờ ở gần cửa sổ. Đột nhiên tiếng chuông của vang lên “leng keng leng keng” báo hiệu là có khách tới. Cô theo tiếng kêu nhìn lại, trên gương mặt vốn thờ ơ rốt cuộc sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Anh tới rồi?” Cô gượng ép nở ra một nụ cười, lúc đang muốn nói cái gì đó, thì đôi mắt của cô lập tức nhìn đằng sau cái kính râm của cậu ta, lập tức há hốc miệng ra. “Trời ạ, mặt của anh bị làm sao vậy…”
Nhiếp Tử Vũ lo lắng nhìn Minh Hạo, nhịn không được mà hít hà. Khuôn mặt vốn vô cùng đẹp trai, bây giờ nhìn lếch thếch không chịu nổi, gò má trái và gò má phải của cậu ta sưng lên gấp đôi, trên mặt thì tím bầm lại, khóe miệng thì bị rách ra, càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là ánh mắt của cậu ta sưng lên như quả hạch đào (quả óc chó), sắp không mở ra được. Nhìn bề ngoài như vậy, khiến cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được chàng trai này trước đây là một người mẫu sáng giá nhất trên sàn diễn chữ T.
“Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Minh Hạo chỉ bĩu môi một cái, vết thương trên miệng lập tức nứt ra, khiến cho cậu ta đau đớn, nhíu mày rên lên một tiếng.
Đây mà là vết thương nhỏ! Nhiếp Tử Vũ trừng to mắt lên không thể tin được tại sao cậu ta lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy. “Có đi khám bác sĩ chưa? Là ai đã đánh anh thành như vậy? Đúng là độc ác quá đi.” Cô vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên đụng nhẹ vào vết thương của cậu ta, bỗng nhiên nghe thấy cậu ta hít hà một hơi lập tức rút tay về.
Minh Hạo mỉm cười nhìn cô, cũng không trả lời vội. mà cầm ly nước trái cây ở trước mặt cô uống một ngụm lớn rồi mới buồn bã nói: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là người bạn lâu năm của cô rồi.” Cậu tới Đài Loan cùng lắm cũng mới hơn một tháng, mà đã bị anh ta đánh tới ba lần, điều này khiến cho cậu nghi ngờ có phải anh ta là sát tinh của cậu không!
Nghe vậy, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên cứng đờ, không tự chủ cụp mắt xuống, thoáng một cái liền trở nên trầm mặc.
Thấy thế, Minh Hạo cong môi lên nở một nụ cười cuồng vọng, ánh mắt sáng
. . .
Hôm nay không hiểu sao bầu trời trở nên u ám, rõ ràng là mới qua giữa trưa một chút, nhưng mà từng đám mây đen lại bao phủ trên bầu trời, không có một tia sáng, xám xịt giống như lúc này đang là bảy tám giờ tối vậy. Người đi trên đường thì vội vội vã vã, những người bán hàng rong vốn đứng bán ở đầu phố cũng thu dọn đồ đạc đi về nhà, chỉ một lát sau con phố đã vắng vẻ không có mấy người.
Bên trong quán cà phê cũ kỹ ở đầu phố, Nhiếp Tử Vũ ngồi chờ ở gần cửa sổ. Đột nhiên tiếng chuông của vang lên “leng keng leng keng” báo hiệu là có khách tới. Cô theo tiếng kêu nhìn lại, trên gương mặt vốn thờ ơ rốt cuộc sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Anh tới rồi?” Cô gượng ép nở ra một nụ cười, lúc đang muốn nói cái gì đó, thì đôi mắt của cô lập tức nhìn đằng sau cái kính râm của cậu ta, lập tức há hốc miệng ra. “Trời ạ, mặt của anh bị làm sao vậy…”
Nhiếp Tử Vũ lo lắng nhìn Minh Hạo, nhịn không được mà hít hà. Khuôn mặt vốn vô cùng đẹp trai, bây giờ nhìn lếch thếch không chịu nổi, gò má trái và gò má phải của cậu ta sưng lên gấp đôi, trên mặt thì tím bầm lại, khóe miệng thì bị rách ra, càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là ánh mắt của cậu ta sưng lên như quả hạch đào (quả óc chó), sắp không mở ra được. Nhìn bề ngoài như vậy, khiến cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được chàng trai này trước đây là một người mẫu sáng giá nhất trên sàn diễn chữ T.
“Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Minh Hạo chỉ bĩu môi một cái, vết thương trên miệng lập tức nứt ra, khiến cho cậu ta đau đớn, nhíu mày rên lên một tiếng.
Đây mà là vết thương nhỏ! Nhiếp Tử Vũ trừng to mắt lên không thể tin được tại sao cậu ta lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy. “Có đi khám bác sĩ chưa? Là ai đã đánh anh thành như vậy? Đúng là độc ác quá đi.” Cô vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên đụng nhẹ vào vết thương của cậu ta, bỗng nhiên nghe thấy cậu ta hít hà một hơi lập tức rút tay về.
Minh Hạo mỉm cười nhìn cô, cũng không trả lời vội. mà cầm ly nước trái cây ở trước mặt cô uống một ngụm lớn rồi mới buồn bã nói: “Còn có thể là ai? Đương nhiên là người bạn lâu năm của cô rồi.” Cậu tới Đài Loan cùng lắm cũng mới hơn một tháng, mà đã bị anh ta đánh tới ba lần, điều này khiến cho cậu nghi ngờ có phải anh ta là sát tinh của cậu không!
Nghe vậy, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên cứng đờ, không tự chủ cụp mắt xuống, thoáng một cái liền trở nên trầm mặc.
Thấy thế, Minh Hạo cong môi lên nở một nụ cười cuồng vọng, ánh mắt sáng
/282
|