Chạy thẳng một mạch về nhà, bà Trần Phương lo lắng đi ra đón. Nhìn thấy cả người Nhiếp Tử Vũ ướt đẫm, bà vội vàng trách mắng cô mấy câu rồi đi nấu nước gừng và pha nước nóng cho cô tắm. Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh ngồi một bên, thất thần nhìn bóng lưng bà Trần Phương bận rộn vì mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Một đêm này, Nhiếp Tử Vũ cũng không hề suy nghĩ, chỉ là mờ mịt lâm vào dòng suy nghĩ của chính mình nguyên cả một đêm, không khóc không kêu.
Sang ngày thứ hai thì bà Trần Phương nhìn thấy một tờ giấy có nội dung - - ‘Con đi, không nên tìm con, hãy tự chăm sóc bản thân mình, lúc rảnh rỗi con sẽ trở về - - Con gái yêu của mẹ Vũ Vũ.’ dfien ddn lie qiu doon
. . .
Tám tháng sau——
Suối thôn Tây mấy năm gần đây được khai thác làm nơi du lịch, địa thế ở đây rất đẹp, dựa lưng vào núi, bên cạnh là hồ nước, không khí thì mát mẻ trong lành, người dân thì giản dị. Ngoại trừ có cảnh đẹp, nơi này còn có những món đặc sản rất ngon, hấp dẫn vô số du khách nước ngoài. Mùa hè hàng năm du khách nối đuôi nhau tới đây du lịch không dứt, cũng dẫn tới vô số những nhà đầu tư.
Thời tiết tháng năm, ánh mặt trời chiếu sáng, bầu trời xanh thẳm như biển, hương hoa theo những cơn gió thấm vào ruột gan, khiến cho cả cơ thể con người cảm thấy sảng khoái.
Hai chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài làng du lịch, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Sau đó một đám người từ trong làng du lịch đi ra, tươi cười hớn hở chào đón, người tinh mắt nhìn một cái đã nhìn ra người đàn ông dẫn đầu kia là tổng giám đốc của làng du lịch, phô trương thanh thế, khiến cho người ta chậc lưỡi. .
Tài xế trong chiếc xe Rolls-Royce thứ nhất bước ra đầu tiên, nhanh chóng đi lại vị trí phía sau, mở cửa xe, rồi cung kính lui sang một bên.
Hai giây sau, một người đàn ông đi đôi giày da sáng loáng mặc bộ quần áo Armani với gương mặt tuấn lãng bước xuống khỏi xe.
Dưới ánh mặt trời, mùi thơm trên mái tóc đen của anh được cơn gió phát tán đi, đôi mày kiếm anh khí, một đôi mắt lạnh lẽo rất nghiêm túc, gương mặt và cơ thể như được điêu khắc bởi một nhà nghệ thuật xuất sắc, góc cạnh rõ ràng, vẻ bề ngoài xuất sắc không thua gì một minh tinh. Quần áo tây trang cắt may vừa vặn thân hình của anh như người mẫu, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của bậc vương giả, nhưng hơi thở âm lạnh toát ra trên người của anh lại khiến cho người ta sợ hãi không dám tới gần.
Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, một nhóm người vội vã khom lưng cúi đầu, tổng giám đốc dẫn đầu cười nói: “Tôi thay mặt cho dân làng của khu du lịch này hoan nghênh tổng giám đốc Nhiếp mới tới.”
Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhướn mi, trợ lý từ trong chiếc
Một đêm này, Nhiếp Tử Vũ cũng không hề suy nghĩ, chỉ là mờ mịt lâm vào dòng suy nghĩ của chính mình nguyên cả một đêm, không khóc không kêu.
Sang ngày thứ hai thì bà Trần Phương nhìn thấy một tờ giấy có nội dung - - ‘Con đi, không nên tìm con, hãy tự chăm sóc bản thân mình, lúc rảnh rỗi con sẽ trở về - - Con gái yêu của mẹ Vũ Vũ.’ dfien ddn lie qiu doon
. . .
Tám tháng sau——
Suối thôn Tây mấy năm gần đây được khai thác làm nơi du lịch, địa thế ở đây rất đẹp, dựa lưng vào núi, bên cạnh là hồ nước, không khí thì mát mẻ trong lành, người dân thì giản dị. Ngoại trừ có cảnh đẹp, nơi này còn có những món đặc sản rất ngon, hấp dẫn vô số du khách nước ngoài. Mùa hè hàng năm du khách nối đuôi nhau tới đây du lịch không dứt, cũng dẫn tới vô số những nhà đầu tư.
Thời tiết tháng năm, ánh mặt trời chiếu sáng, bầu trời xanh thẳm như biển, hương hoa theo những cơn gió thấm vào ruột gan, khiến cho cả cơ thể con người cảm thấy sảng khoái.
Hai chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài làng du lịch, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Sau đó một đám người từ trong làng du lịch đi ra, tươi cười hớn hở chào đón, người tinh mắt nhìn một cái đã nhìn ra người đàn ông dẫn đầu kia là tổng giám đốc của làng du lịch, phô trương thanh thế, khiến cho người ta chậc lưỡi. .
Tài xế trong chiếc xe Rolls-Royce thứ nhất bước ra đầu tiên, nhanh chóng đi lại vị trí phía sau, mở cửa xe, rồi cung kính lui sang một bên.
Hai giây sau, một người đàn ông đi đôi giày da sáng loáng mặc bộ quần áo Armani với gương mặt tuấn lãng bước xuống khỏi xe.
Dưới ánh mặt trời, mùi thơm trên mái tóc đen của anh được cơn gió phát tán đi, đôi mày kiếm anh khí, một đôi mắt lạnh lẽo rất nghiêm túc, gương mặt và cơ thể như được điêu khắc bởi một nhà nghệ thuật xuất sắc, góc cạnh rõ ràng, vẻ bề ngoài xuất sắc không thua gì một minh tinh. Quần áo tây trang cắt may vừa vặn thân hình của anh như người mẫu, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra phong phạm của bậc vương giả, nhưng hơi thở âm lạnh toát ra trên người của anh lại khiến cho người ta sợ hãi không dám tới gần.
Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, một nhóm người vội vã khom lưng cúi đầu, tổng giám đốc dẫn đầu cười nói: “Tôi thay mặt cho dân làng của khu du lịch này hoan nghênh tổng giám đốc Nhiếp mới tới.”
Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhướn mi, trợ lý từ trong chiếc
/282
|